Bách Luyện Thành Thần

Chương 596: Pho tượng





Cường giả Thần Hải Cảnh chính là sự tồn tại đứng đầu trong Đại Thế Giới!

Sau khi tu vi đạt tới Sinh Tử Cảnh hay cấp bậc Chiến Thánh, nếu thực lực của bọn họ tiếp tục tăng thêm sẽ uy hiếp đến sự cân bằng của Đại Thế Giới, cho nên sẽ gặp phải “đại kiếp Sinh Tử”!

Cái gọi là đại kiếp Sinh Tử thật ra chính là trừng phạt do Đại Thế Giới giáng xuống người đó khi cảm nhận được nguy cơ!

Sau khi đạt được Thần Hải Cảnh,2sự trừng phạt của Đại Thế Giới đã không thể chế trụ nổi người mạnh như thế nữa, cho nên sẽ tiến hành đánh đuổi cường giả, đây chính là “Bạch Nhật Phi Thăng”.

Chẳng qua cường giả Thần Hải Cảnh muốn phi thăng lên Thượng Giới cần có điều kiện nhất định. Lưu Vũ có thiên tư kinh người, từ Tiên Thiên Cảnh tới Thần Hải Cảnh chỉ mất thời gian hơn hai trăm năm, nhưng nàng vẫn còn rất lâu nữa mới phi thăng được.

Sau khi La Chinh và5Huân đặt chân xuống cành cây thô to, thánh thụ khổng lồ bắt đầu lay động.

Cây thánh thụ này giống như một tòa thành lớn, cơn lay động phảng phất như núi rung đất chuyển. Cùng lúc đó, Lưu Vũ quỳ gối trước mặt Huân, nhẹ giọng nói: “Cung nghênh ngô Vương.”

Cho dù đối mặt với cái quỳ của cường giả Thần Hải Cảnh, Huân vẫn chỉ bình thản gật đầu, sắc mặt không có bất kỳ biến hóa nào, tựa như tất cả đều là lẽ đương nhiên.

Sau khi Lưu6Vũ quỳ xuống, mấy vị Thần Hải Cảnh và nhóm Chiến Thánh của Yêu Dạ tộc trên các tán cây khác cũng đồng loạt quỳ theo.

Mười mấy vạn người của Yêu Dạ tộc trên thánh thụ đều quỳ rạp!

Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ vô cùng thành kính.

Đối với tất cả con dân Yêu Dạ tộc, ba vị “Vương” là sự tồn tại cao nhất. Trong trăm vạn Hạ Giới, Thánh Địa của Yêu Dạ tộc nhiều không kể xiết, nhưng ba vị Vương lại hiếm khi đích thân tới!

Đối5với mỗi người trong Yêu Dạ tộc ở thánh địa Thiên Vũ, việc Huân tới đây là chuyện lớn nhất!

Thánh thụ chấn động càng lúc càng kịch liệt, thân cành bắt đầu rung chuyển trong phạm vi lớn, chẳng qua La Chinh cảm nhận được trên cành cây thánh thụ này sinh ra một lực hấp dẫn rất lớn, hút chặt hai chân hắn, cho dù thánh thụ có chấn động như thế nào thì cũng sẽ không bị ngã.

Trong lúc thánh thụ chấn động, từ phía trên thân cành bắt3đầu xuất hiện một đường mạch rõ ràng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từng luồng sáng xanh ngắt theo mạch đó chạy đến phần thân chính của thánh thụ, không ngừng trào ra dọc theo thân chính, cuối cùng tất cả tia sáng đều hướng tới phía tán cây chỗ La Chinh.

Sau khi lan tới nhánh cây cuối cùng, những tia sáng kia mới trào ra, vây kín quanh Huân.

“Đây là…” La Chinh há hốc miệng.

“Đây là lực sinh mệnh của thánh thụ.” Mộc Thanh Dương giải thích.

“Xào xạc…”

Trong lúc ánh sáng sinh mệnh không ngừng trào ra, từng chiếc lá vốn xanh biếc trên thánh thụ không ngừng khô héo, úa tàn, rơi lả tả trong không trung với một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Tựa như vừa còn là ngày xuân, thế mà chỉ trong nháy mắt xuân đã đi rồi!

La Chinh nhận thấy không riêng gì thánh thụ khổng lồ bên này khô héo, mà ngay cả đám thực vật xung quanh cũng đang rơi vào cảnh úa tàn.

“Lấy lực sinh mệnh trong thánh thụ ra như vậy, không phải thánh thụ sẽ…” Nhìn thánh thụ không ngừng khô kiệt, La Chinh ngạc nhiên tột độ.

Mộc Thanh Dương đã quen với chuyện này, nói: “Lực sinh mệnh của thánh thụ đúng là rất quý giá, bình thường chúng ta cũng hiếm khi lấy ra, chỉ có lúc đưa bọn trẻ tới thánh thụ hàng năm mới có thể lấy ra một ít lực sinh mệnh. Chẳng qua linh hồn ngô Vương trong kiếm linh của ngươi cực kỳ suy yếu, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, lần này chúng ta muốn rút chín phần lực sinh mệnh trong thánh thụ.”

Thấy La Chinh vẫn còn kinh ngạc, Mộc Thanh Dương tiếp tục cười nói: “Không sao, lực sinh mệnh của thánh thụ rất mạnh mẽ, không vì vậy mà khô héo đâu, cùng lắm thì hai, ba năm sau là có thể khôi phục hoàn toàn.”

“Thì ra là như vậy.” La Chinh gật đầu.

Huân không ngừng hấp thụ lực sinh mệnh. Loại lực sinh mệnh thuần túy này cực kỳ dễ hấp thụ, chỉ trong nháy mắt mà luồng sáng xanh biếc ào ạt đã bị Huân nuốt trọn.

Đến khi đã hấp thụ sạch sẽ, Huân cúi đầu nhìn thoáng qua Lưu Vũ, lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi, Đưa ta tới chỗ pho tượng Vương giả.”

“Vâng, ngô Vương.” Lưu Vũ gật đầu.

Vị đệ nhất thiên tài của đại lục Hải Thần, lãnh tụ của thánh địa Thiên Vũ này một mực cung kính đứng lên, cẩn thận dẫn Huân đi trên tấm thảm đỏ rực.

Đám người Lăng Yên, Mộc Thanh Dương và La Chinh đi theo phía sau.

Còn mười mấy vạn người trong tộc phía dưới kia thì vẫn quỳ rạp trên mặt đất, không đứng dậy.

Men theo tấm thảm đỏ trên tán cây, chỉ chốc lát sau họ đã tới trung tâm của thánh thụ, nơi đó có một tòa cung điện bị khoét rỗng.

Sau khi Lưu Vũ dẫn Huân và đám người La Chinh tiến vào, đông đảo người của Yêu Dạ tộc mới lục tục đứng lên.

Nhóm người vừa im lặng như tờ, lúc này bỗng lao xao bàn tán.

“Ta thấy được Vương! Thật sự là Vương! Giống hệt với pho tượng Vương giả!”

“Vì sao Vương lại tới thánh địa Thiên Vũ chúng ta? Nàng là vị Vương cai quản sát lục của Yêu Dạ tộc chúng ta. Ta nhớ trong ba pho tượng Vương giả thì tượng của nàng có phần ảm đạm…”

“Hừ, đừng nói lung tung! Nếu bị nghe thấy sẽ phải chịu trừng phạt đấy!”

“Hẳn là Thượng Giới đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không ngô Vương sao có thể trở thành kiếm linh, ký sinh trong cơ thể một anh chàng Nhân tộc?”

Thật ra những suy đoán này, ngay từ lúc Phỉ Nhi báo cho thánh địa Thiên Vũ đã bắt đầu lan truyền.

Trên người pho tượng Vương giả tỏa ra thánh quang vĩnh hằng, ngày đêm không giảm, chưa từng ảm đạm.

Nhưng mấy năm gần đây, tượng Sát Lục Vương bỗng nhiên lại ảm đạm không chút ánh sáng, đây vốn đã là tín hiệu không tốt. Mà không chỉ riêng thánh địa Thiên Vũ, các pho tượng của Huân ở những Đại Thế Giới khác cũng rơi vào tình trạng tương tự!

Trước đây, không ít người Yêu Dạ tộc suy đoán rằng trên Thượng Giới, Yêu Dạ tộc đã xảy ra biến cố gì rồi chăng.

Nhưng đáng tiếc đó cũng không phải chuyện bọn họ có thể đoán được.

Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Huân lúc này đã chứng thực suy đoán đó. Còn tại sao Huân lại trở thành bộ dáng bây giờ, nhóm Lưu Vũ dĩ nhiên không có tư cách hỏi.

Sau khi bước vào cung điện khổng lồ, Huân liền đi thẳng tới khu vực trung tâm.

Ở đó có dựng ba pho tượng khổng lồ, tất cả đều là nữ giới.

Ba pho tượng này được điêu khắc rất sống động, hơn nữa mỗi pho tượng đều tỏa ra hào quang sáng rực. Pho tượng đầu tiên cầm trong tay một quyền trượng khổng lồ, toàn thân được bao phủ bởi vầng sáng xanh lá, chỉ cần tới gần liền có thể cảm nhận được lực sinh mệnh cuộn trào trong đó.

“Đây là vị Vương cai quản sinh mệnh của Yêu Dạ tộc.” Mộc Thanh Dương thấy ánh mắt La Chinh rơi trên người pho tượng kia, bèn chủ động lên tiếng nhắc nhở.

La Chinh gật đầu, ánh mắt dời đến pho tượng thứ hai đang tỏa ra ánh hào quang xanh lam. Nàng cầm trong tay một cây chùy gai đằng đằng sát khí! Khó mà tưởng tượng nổi rằng Yêu Dạ tộc cũng sẽ sử dụng vũ khí dã man, tàn khốc như thế.

“Nàng là vị Vương cai quản hình phạt của tộc ta.” Mộc Thanh Dương lại nói.

“Thì ra là như vậy.” La Chinh tiếp tục dời mắt về phía pho tượng cuối cùng.

Đó là một pho tượng toàn thân màu đỏ, điểm khác biệt duy nhất chính là ánh sáng đỏ trên đó lại cực kỳ ảm đạm, kém xa hào quang chói lọi trên hai pho tượng Vương giả kia!

Mà dung mạo và thân thể pho tượng này lại giống Huân như đúc.

“Khó trách Yêu Dạ tộc vừa liếc mắt liền có thể nhận định Huân là Vương của bọn họ. Đúng là giống nhau như đúc.” La Chinh thầm nhủ. Chẳng qua… sao pho tượng của Huân lại cầm trong tay một cây trường thương?

Huân không phải là kiếm khách ư?

Ban đầu La Chinh bước vào Sát Lục Kiếm Sơn, vô tình có được kiếm linh, mà đó cũng là nơi duy nhất La Chinh và Huân từng tiếp xúc.

Nếu Huân từng tới Sát Lục Kiếm Sơn, như vậy hẳn là đã lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn, tất nhiên là một kiếm khách. Nhưng bây giờ xem ra, vũ khí chủ yếu của nàng không phải kiếm, mà là thương?

Trong lúc La Chinh đang rối rắm, Huân đã dừng bước trước pho tượng của mình. Nàng bỗng quay đầu nói với Lưu Vũ: “Các ngươi đều ra ngoài đi, La Chinh ở lại. Không có lệnh của ta, không ai được phép bước vào cung điện.”

Huân là kiếm linh của La Chinh, không thể cách La Chinh quá xa, hắn đương nhiên phải ở lại.

“Vâng, ngô Vương. Không có mệnh lệnh của ngài, không ai có thể tới gần cung điện một bước.” Lưu Vũ gật đầu, lập tức dẫn theo đám người Lăng Yên và nhóm Thần Hải Cảnh của Yêu Dạ tộc đang đứng phía sau, nhanh chóng rời khỏi cung điện.