Trái lại, Triệu Húc Dũng ở bên cạnh nghe hai người nói, tuy ngạc nhiên nhưng lại không hiểu rốt cuộc Mạnh Thường Quân đang nói tới cái gì. Muốn mở miệng hỏi thì lại nhận ra mình không thể chen chen miệng vào nên đành phải bỏ qua.
- Lần này trở về Thanh Vân Tông, có thể ta sẽ phải bế quan tu luyện. Nếu như muốn đến tìm ta, thì có thể trực tiếp tới Vong Ưu Phong.
Mạnh Thường Quân nói thêm.
Thực lực Vong Ưu Phong rất mạnh, trong ba mươi ba ngọn sơn phong, xếp hạng thứ tư. Đệ tử trong Vọng Xuyên Mạnh gia hầu hết đều gia nhập vào ngọn sơn phong này.
- Thì ra Mạnh Thường Quân huynh là đệ tử Vong Ưu Phong, chờ ta trở lại Thanh Vân Tông, nhất định sẽ đến bái phỏng.
La Chinh gật gật đầu. Hắn không có suy nghĩ muốn trèo cao. Hắn hiểu rằng, muốn đứng vững ở đời, mượn thế người khác cuối cùng cũng chỉ là vô dụng mà thôi. Chỉ có thực lực của bản thân mới là thứ đáng tin cậy nhất.
Nhưng Mạnh Thường Quân này lại là đối tượng đáng để hắn kết giao.
Sau khi tạm biệt, Mạnh Thường Quân và Triệu Húc Dũng lên Phi Thiên Liễn khổng lồ trở về Thanh Vân Tông.
Trên đường trở lại doanh trại, Lục Kiêu vẫn một mực không nói gì. Tuy rằng biết rõ Mạnh Thường Quân và La Chinh vì cứu mình mà tốn rất nhiều tâm tư, hắn rất cảm kích. Thế nhưng nghĩ đến các huynh đệ đã ngã xuống, tâm tình hắn há có thể tốt?
Là một bách phu trưởng, điều binh chinh trường, cùng nhau chém giết. Theo lý mà nói, hắn đã quen với cảnh sinh ly tử biệt. Dù đã từng tận mắt thấy huynh đệ ruột thịt mất mạng trên chiến trường, hắn cũng không băn khoăn đến như vậy.
Thế nhưng lúc này thì lại khác, binh sĩ của Thanh Lam Đội hoàn toàn bởi vì hành vi cố ý của Hạ Thiên Thành mà chết oan!
Hận ý này, hắn không thể nuốt trôi.
Thấy dáng vẻ lúc này của Lục Kiêu, La Chinh liền kéo hắn đi:
- Đi! Chúng ta đi uống rượu!
…
Trong tửu quán, Lục Kiêu làm một hơi uống hết cả mười vò rượu. Đã đến cảnh giới này, hắn đã sớm khống chế tự nhiên cơ thể của bản thân. Chỉ cần không muốn say, cho dù thế nào cũng không thể say được.
- Lục Kiêu huynh, xem ra huynh vẫn không biết việc này là do ta gây nên. Ta làm hại chết những huynh đệ kia, ta thật sự vô cùng xin lỗi!
La Chinh bỗng nâng chén tạ tội.
Lục Kiêu đến giờ phút này vẫn không rõ tại sao Hạ Thiên Thành lại muốn hại hắn, nghe được La Chinh mới ngạc nhiên hỏi:
- Rõ ràng là Hạ Thiên Thành hại ta, vì sao La Chinh huynh lại phải bồi tội?
- Thật ra không phải bọn hắn nhắm vào Thanh Lam Đội, mà là nhắm vào ta. Có người muốn giết ta, cho nên mới để cho Hạ Thiên Thành sửa đổi lộ tuyến hành quân.
La Chinh nói.
Vì liên quan tới hắn mà Thanh Lam Đội phải hi sinh gần một nửa binh lính. Đối với việc này, hắn cảm thấy vô cùng áy náy.
Siết hai tay thành nắm đấm, lúc này Lục Kiêu mới hiểu ra tại sao Hạ Thiên Thành vốn không oán không thù, vậy mà lại đi hại Thanh Lam Đội hắn. Chỉ thấy hắn hung hăng trừng mắt nhìn La Chinh một hồi, sau đó nét mặt mới dần hòa hoãn ra, thở dài nói:
- La Chinh huynh không cần phải nhận hết trách nhiệm vào người. Cho dù chuyện đúng như lời huynh nói, người thật sự sai vẫn là Hạ Thiên Thành. Hắn coi rẻ quân quy, tự ý thay đổi lộ tuyến hành quân. Nhất định ta sẽ tìm hắn báo thù!
La Chinh uống hết rượu trong chén, gật đầu nói:
- Thù này ắt phải báo. Ta ở lại nơi đây, ngoài việc kiếm điểm tích lũy ra, cũng là vì chuyện này!
- La Chinh huynh có biện pháp?
Mắt Lục Kiêu chợt lóe sáng.
Tuy hắn hận Hạ Thiên Thành đến mức nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng Hạ Thiên Thành vẫn là cấp trên của hắn, hơn nữa thực lực lại quá mức cường đại, là cường giả Tiên Thiên Tứ trọng, Lục Kiêu hắn chỉ có thể ngước mắt lên nhìn, căn bản không có cơ hội xuất thủ.
La Chinh mỉm cười:
- Đúng là có biện pháp. Tính tình của những kẻ này ta hiểu rất rõ. Chỉ cần ta còn ở nơi này, nhất định bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Ta sẽ giết sạch bọn chúng!
Nói xong, trong mắt La Chinh nhất thời dâng lên sát ý lạnh lẽo.
Suy nghĩ của La Chinh và Mạnh Thường Quân hoàn toàn khác nhau. Mạnh Thường Quân thân là sĩ tộc, phải suy tính quá nhiều thứ, lúc cần luôn phải cân nhắc lợi ích.
Thế nhưng La Chinh chỉ là kẻ thường dân, không có chỗ dựa, đối đãi với bằng hữu huynh đệ không có chút toan tính nào.
Tuy chỉ gắn kết với nhau qua mấy ngày ngắn ngủi, nhưng hắn cũng hiểu được người nào đáng để kết giao.
Thù của Lục Kiêu, hắn tất phải báo. Thù của Dương Thái, hắn cũng phải báo. Đối mặt màn độc thủ phía sau, hắn nhất định cho những tên kia biết rõ, cái gì gọi là bài học xương máu.
…
Năm ngày sau, Lục Kiêu chỉnh đốn lại Thanh Lam Đội, sắp xếp lại mọi thứ, chuẩn bị lần nữa đi liễm sát Đao Trùng.
Dựa theo quy củ bên trên, binh sĩ của Đế Quân giết Đao Trùng cần phải nộp lên nửa số tinh hạch thu được. Về điểm quy củ này, Lục Kiêu có quyền hạn rất lớn, hắn đưa cho La Chinh đến chín phần tinh hạch mà Thanh Lam Đội săn được.
Phương pháp chỉ huy của Lục Kiêu, cộng thêm La Chinh dùng phi đao điên cuồng chém giết Đao Trùng, cuộc đi săn diễn ra cực kỳ thuận lợi.
Trong năm ngày này, thu hoạch của La Chinh tương đối khá.
Cộng thêm số tinh hạch tích lũy lúc trước, hiện tại hắn có khoảng chừng bốn ngàn viên tinh hạch Đao Trùng thông thường. Tinh hạch của thủ lĩnh Đao Trùng thì lại có hơn hai trăm viên!
“Tổng cộng có thể đổi được năm trăm điểm tích lũy, nếu tính thêm cả viên tinh hạch của Mẫu Hoàng, vậy là có được một ngàn năm trăm điểm tích lũy rồi.”
“Vừa tiến vào Thanh Vân Tông chưa được một tháng, hoàn toàn dựa vào cố gắng của chính bản thân mà có thể tích góp được một ngàn năm trăm điểm tích lũy. Nếu để cho đệ tử khác biết được, chỉ sợ bọn hắn trách vận mệnh bất công a!”
…
Sáng sớm ngày thứ sáu, La Chinh tiếp tục theo Thanh Lam Đội ra khỏi thành đi săn giết Đao Trùng như mọi khi.
Sau khi tiến vào rừng, liên tục chém giết hai đợt Đao Trùng, trong lúc đang thu thập tinh hạch Đao Trùng, Lục Kiêu thuận miệng hỏi:
- La Chinh huynh, huynh nói chỉ cần huynh còn ở đây, bọn hắn nhất định sẽ ra khỏi thành tìm huynh. Nhưng sao mấy ngày nay lại không có động tĩnh gì?
Được La Chinh hứa hẹn, Lục Kiêu không đến chủ doanh huyên náo. Tục ngữ có câu "Quan lớn một bậc cũng đủ đè chết người". Hắn biết dù có làm cả quân doanh náo loạn cả lên cũng chẳng làm được gì Hạ Thiên Thành.
Thế nhưng, La Chinh đã nói, chắc chắn đám người kia sẽ tiếp tục ra tay. Chỉ là, đã qua năm, sáu ngày rồi mà vẫn chưa có gì xảy ra. Điều này làm Lục Kiêu lòng có chút không yên.
- Tính kiên nhẫn của mấy tên này cũng không tệ. Không sao, chúng ta cứ tiếp tục đi giết Đao Trùng, cứ từ từ chờ bọn chúng là được.
Đối với sự ẩn nhẫn này, La Chinh cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn cúi đầu lấy một viên tinh hạch của thủ lĩnh Đao Trùng ra rồi cất vào nhẫn trữ vật.
Nhưng vào đúng lúc này, La Chinh bỗng ngẩng đầu lên, khẽ chau mày nhìn về một hướng:
- Vừa mới khen bọn chúng nhẫn nại tốt, vậy mà hôm nay đã không nhịn được nữa rồi.
Linh hồn của La Chinh nhạy bén hơn xa người thường. Đứng tại chỗ đã cảm nhận được vài đạo sát ý truyền đến từ cách đó không xa.
Chỉ chốc lát sau, có ba người bước ra từ hướng La Chinh vừa nhìn.
Dẫn đầu là Tào Lôi, hai người kia thì La Chinh đã từng gặp ở trong tiểu viện. Cũng bởi vì hai tên này một đen một trắng, đối lập nhau rất rõ ràng, cho nên khiến hắn có ấn tượng rất sâu sắc.
Tào Lôi bước nhanh tiến tới, cười lạnh nói:
- Biết rõ bọn ta muốn giết, vậy mà ngươi vẫn còn ở lại Long Thành, hơn nữa còn ra đây săn giết Đao Trùng. Là tự tin hay ngu xuẩn đây?
Sáu ngày này, Tào Lôi có rất nhiều cơ hội để đối phó La Chinh, thế nhưng bọn hắn vẫn không động thủ.
Sự uy hiếp mà Mạnh Thường Quân mang đến vẫn còn quá lớn, trước khi động thủ bọn hắn cần phải điều tra rõ ràng.
Chuyện liên quan đến mẫu thuẫn giữa Mạnh gia và Gia Cát gia phải được xử lý một cách cẩn thận. Bằng không những tên đang đứng giữa cái khe hẹp sâu như bọn hắn sẽ bất tri bất giác trở thành vật hi sinh.
Qua sáu ngày tra xét cùng với thu thập thông tin tình báo, bọn hắn đã nắm bắt rõ ràng.
La Chinh và Mạnh Thường Quân chỉ là ngẫu nhiên quen biết. Cả hai cùng đi với Thanh Lam Đội, giao tình của cũng chưa tính làsâu.
La Chinh có thể thuyết phục Mạnh Thường Quân nhúng tay vào chuyện của Lục Kiêu, xem như Mạnh Thường Quân đã tương đối nể tình rồi.
Đã không cần phải kiêng kị về Mạnh gia, hiện tại bọn hắn đã có thể yên tâm động thủ.
La Chinh nheo nheo mắt, lắc lắc đầu rồi chỉ ngón tay, nói:
- Tào Lôi, ngươi một đường theo ta từ Thanh Vân Tông đến nơi đây muốn lấy mạng ta. Món nợ này ta còn chưa tính sổ, sao có thể bỏ đi? Không ngờ các ngươi lại nhát như chuột, phải đợi đến sáu ngày mới dám xuất hiện. Ai… Ta đánh giá cao các ngươi rồi a!
Nói xong, La Chinh thở dài một hơi, mặt chẳng có tý e sợ nào.
Vừa mới được Địa Tâm Hỏa rèn thể, thân thể bước vào cảnh giới Linh Khí. Hiện hắn rất muốn thử xem thực lực đã tăng lên bao nhiêu. Mà ba người trước mắt này lại rất thích hợp làm đối thủ của hắn.
Không biết vì sao khi thấy La Chinh tràn đầy tự tin, trong nội tâm Tào Lôi lại cảm thấy xao động.
“Tiểu tử này rõ ràng chỉ là Luyện Tủy cảnh, tại sao ta lại cảm thấy sợ hãi? Cái dáng vẻ tự tin kia, nhất định là giả vờ! Đúng, chắc chắn là vậy!”
- Thật vậy sao? Nếu ngươi đã nhanh chóng muốn dâng mạng mình lên, vậy bọn ta sẽ thành toàn cho ngươi. Hắc Sát, Bạch Sát, hai vị đại ca, ta chờ xem thần thông của hai người!
Tào Lôi nói xong liền tiến lui về sau.
Hắc Bạch Song Sát hai người đã sớm không kiềm chế được từ lâu. Bọn hắn đi theo Tào Lôi vào Long Thành nhiều ngày như vậy là đã nhẫn nhịn lắm rồi. Vốn tưởng rằng chỉ mất một ngày là có thể giải quyết xong, không ngờ lại phải kéo dài lâu đến như vậy. Thực sự khiến hai người bọn hắn cực kỳ bất mãn.
Giờ phút này, trên thân Hắc Bạch Song Sát, chân nguyên cuồn cuộn đang không ngừng lưu động.
Cả hai nở nụ cười lạnh, mắt dõi theo La Chinh, sau đó chậm rãi tiến lên. Trên người tản ra khí thế mà chỉ cường giả Tiên Thiên mới có.
Lục Kiêu thấy thế liền hô to:
- Thanh Lam Đội, chuẩn bị nghênh địch!
Binh sĩ Thanh Lam Đội nghe thấy hiệu lệnh, tất cả đều đồng loạt cầm vũ khí, đứng vào trận hình.
La Chinh khoát tay ngăn lại, nói:
- Lục Kiêu đại ca, việc này không cần huynh nhúng vào. Bọn hắn đến là vì ta, chuyện này ta phải tự mình giải quyết.
Sau khi nói xong, La Chinh tiến lên chắn ở phía trước.
“Chuyện của ta, cần tự ta giải quyết.”
Hắc Bạch Song Sát nhìn La Chinh, phát ra tiếng cười khanh khách quái dị.
- Hôm nay không chỉ ngươi chết, mà toàn bộ Thanh Lam Đội sẽ không còn kẻ nào sống sót!
- Mau mau quỳ xuống tự sát đi. Bằng không huynh đệ bọn ta sẽ không để ngươi được chết một cách thoải mái đâu!
Hắc Bạch Song Sát mỗi người nói một câu. Hai đạo chân nguyên lập tức biến thành hai luồng sương mù, một đen một trắng, rồi hóa thành hai con cự mãng từ dưới đất lướt đến La Chinh.
- Chân nguyên, phóng!
Tuy có Linh Khí Chi Thể, thế nhưng La Chinh vẫn cẩn trọng như cũ. Dù sao đây cũng là lần đầu đối mặt với cường giả Tiên Thiên, hơn nữa còn là lấy một địch hai!