Mục đích chủ yếu của Vân Điện là bồi dưỡng ra những võ giả ngày càng mạnh hơn, mà nguồn thu chủ yếu đều dựa vào các nhiệm vụ được tuyên bố.
Đệ tử tiếp2nhận nhiệm vụ, sau đó sẽ được ban thưởng, nhưng lợi ích thì đa số đều rơi vào tay Vân Điện, chẳng qua cách kiếm tiền này rõ ràng không thể so được với8những thế gia kia.
Tất cả các đại thế gia đều có quặng mỏ riêng, hiệu đổi tiền, tiêu cục*, thậm chí ngay cả truyền tống trận trong thành Vân Hải cũng là do bọn6họ xây nên. Ví dụ như có người muốn đi từ thành Vân Hải sang thành Thiên Khải qua truyền tống trận thì đều phải trả lộ phí.
*Tiêu cục: là tập thể bao gồm3các vệ sĩ chuyên hộ tống khách buôn và hàng hóa khi khách buôn đi giao dịch.
Hơn nữa, thành Vân Hải còn có mấy ngàn vạn người thường, tuy bọn họ không giàu có5như võ giả, nhưng tiền bình thường bọn họ vẫn dùng để giao dịch cũng là vàng bạc, chẳng qua gom lại thì cũng chẳng phải là con số nhỏ. Mà trong quá trình giao dịch với võ giả thì vàng bạc cũng dần dần biến thành đá chân nguyên hạ phẩm, sau đó lại thành đá chân nguyên trung phẩm, cuối cùng không ngừng rơi vào tay các đại thế gia.
Những thế gia này hoàn toàn không thể lấy ra nhiều đá chân nguyên như vậy, hơn hai vạn viên đá chân nguyên cực phẩm thì dù là Vân Điện cũng chẳng lấy đâu ra ngay được ấy chứ. Nhưng cũng không sao, phương án của La Chinh rất đơn giản, không lấy ra ngay được thì ghi nợ, mỗi năm trả một chút là được.
“Nhớ rõ còn tiền lãi nữa đấy!” La Chinh khẽ cười nói.
Mấy vị gia chủ nghe thấy lời La Chinh nói thì khóe miệng đều run rẩy cả lên. Một Ninh Vũ Điệp cũng đủ ngoan độc rồi, vậy mà La Chinh này cũng chẳng kém bao nhiêu. Đám tiểu bối bây giờ ai cũng lợi hại vậy sao? Tốc độ tu luyện khủng bố, thiên phú và thực lực đều dọa chết người, đã thế lại còn cả một đám chuyên ăn tươi nuốt sống!
Chỉ là bây giờ, bọn họ có không chấp nhận cũng không được, làm gì có đường nào khác để mà lựa chọn?
Sau khi thảo luận xong, những gia chủ này liền vội vàng về nhà gom góp đá chân nguyên, còn La Chinh thì vẫn không dừng lại, đi thẳng đến Vân Điện. Trước đây hắn không có mấy thời gian họp mặt với đám Hoa Thiên Mệnh, mấy ngày trước hắn lo lắng cho Ninh Vũ Điệp nên cũng không nói với bọn họ câu nào, nên bây giờ đương nhiên phải trở về tâm sự một chút.
Ninh Vũ Điệp vốn muốn gọi La Chinh lại, nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt trở vào.
Đại Mộng chân nhân nhìn thấy sắc mặt Ninh Vũ Điệp nên tất nhiên cũng không dám nói gì. Vấn đề tình cảm riêng tư, bọn họ là cấp dưới không có tư cách nhúng tay vào.
Tại một đình nhỏ trong Vân Điện, La Chinh, Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu và Bách Lý Hồng Phong đều tụ họp lại, trên bàn bày đầy thức ăn tinh mỹ và rượu mạnh. Đến tu vi này của bọn họ, cho dù có uống cả trăm thùng rượu mạnh cũng sẽ không say, chẳng qua mọi người đã rất lâu không gặp, lúc này cũng nên uống chút rượu góp vui.
Hoa Thiên Mệnh uống liền một hơi cạn chén rượu, tiện tay lấy ống tay áo lau miệng, cười khổ nói: “Ta đã mở Kiếm Nhãn, cứ tưởng có thể đánh một trận với ngươi, hiện tại xem ra là ta ảo tưởng rồi.”
Cá tính của Hoa Thiên Mệnh là thế, vĩnh viễn không chịu thua!
Khi còn ở Thanh Vân Tông, Hoa Thiên Mệnh cho rằng Bùi Thiên Diệu và La Chinh là đối thủ lớn nhất của hắn, nhưng sau khi rời khỏi Thanh Vân Tông, tiến vào Vân Điện, dần dần Hoa Thiên Mệnh đã vượt qua Bùi Thiên Diệu rồi. Thế nhưng ở đại hội võ đạo trong thành Thiên Khải hồi đó, Hoa Thiên Mệnh mới phát hiện ra khoảng cách của mình và La Chinh càng ngày càng xa, đã không còn là đối thủ cùng một đẳng cấp nữa rồi.
Nhưng ngay cả như vậy, Hoa Thiên Mệnh vẫn không từ bỏ, hắn vẫn hết sức tập trung, chú ý lĩnh ngộ Thiên Kiếm của mình.
Mãi đến khi Hoa Thiên Mệnh mở ra Kiếm Nhãn, có thể tích tụ thế thương thiên!
Bản lĩnh bậc này lập tức giúp thực lực của Hoa Thiên Mệnh tăng lên rất nhiều!
Chỉ một kiếm đã giết chết ba võ giả Hư Kiếp Cảnh, trong Trung Vực bao nhiêu người có thể làm được? Đáng sợ hơn chính là Hoa Thiên Mệnh mới chỉ là Thần Đan Cảnh trung kỳ! Thần Đan Cảnh trung kỳ tương đương với Chiến Tướng cấp năm đến cấp sáu, La Chinh lúc ấy, cũng không thể làm được tới vậy!
Lúc này Hoa Thiên Mệnh cảm thấy mình đã có thể đánh một trận với La Chinh, nhưng La Chinh mất tích đã lâu, hắn không biết La Chinh đã đạt đến trình độ nào rồi.
Không ngờ chỉ sau hai năm, La Chinh lại xuất hiện, tu vi đã đạt Hư Kiếp Cảnh. Khoảng cách giữa hắn và La Chinh không hề rút ngắn đi mà lại kéo dài ra.
“Thiên Mệnh huynh đừng tự ti thế, Kiếm Nhãn của huynh giữ thế như vậy, chỉ cần cho huynh đủ thời gian thì đừng nói là Hư Kiếp Cảnh, cho dù là cường giả Sinh Tử Cảnh thì cũng không ngăn được ấy chứ?” La Chinh cười nói.
Hoa Thiên Mệnh lắc đầu: “Ta hiểu rõ thực lực của mình, hơn nữa điều kiện sử dụng Kiếm Nhãn cũng hạn chế lắm. Mà chỉ có một kiếm, khi giao đấu, thì chẳng có thời gian cho ta đâm ra kiếm thứ hai đâu. Với lại, ngươi, có thể tránh kiếm đầu tiên của ta!”
Trên đời cái gì cũng có giới hạn, Thiên Kiếm của Hoa Thiên Mệnh thực sự mạnh mẽ vô cùng, nhưng không thể nào là hoàn hảo được. Nếu không, võ giả Thần Đan Cảnh lại có thể tùy ý giết chết võ giả Sinh Tử Cảnh thật thì thế giới này sẽ loạn ngay.
Chỉ cần đối phương tránh được kiếm đầu tiên của Hoa Thiên Mệnh thì thực lực những chiêu khác của hắn cũng chỉ là tương đương với thiên tài Thần Đan Cảnh bình thường mà thôi. Nghe Hoa Thiên Mệnh nói vậy, La Chinh cũng gật đầu. Khiêm tốn với Hoa Thiên Mệnh chỉ vô dụng, La Chinh chắc chắn có thể tránh được kiếm đầu tiên của hắn.
“Ta… ta cũng có thể tránh mà!” Lúc này Bách Lý Hồng Phong nói. Đối với thân pháp của mình, hắn cũng khá tự tin.
Hoa Thiên Mệnh lạnh lùng lườm Bách Lý Hồng Phong: “Ngươi hoàn toàn có thể né kiếm đầu của ta, nhưng mà né được thì sao?”
Thân pháp của Bách Lý Hồng Phong vô cùng quỷ dị, cứ cho là võ giả Hư Kiếp Cảnh thì cũng khó có thể phát huy thân pháp đến trình độ như hắn. Nhưng thay vì nói thân pháp của Bách Lý Hồng Phong thì chi bằng nói là đại pháp thoát thân cho rồi. Thực lực của bản thân hắn không bằng Hoa Thiên Mệnh, cho dù có tránh được một kiếm của Hoa Thiên Mệnh thì khi giao đấu chính diện cũng không có phần thắng!
Nghe Hoa Thiên Mệnh nói vậy, Bách Lý Hồng Phong lập tức im miệng, còn trên mặt Bùi Thiên Diệu lại hiện lên nụ cười thản nhiên, dường như đã sớm quen với kiểu nói chuyện của hai người.
“Đúng rồi, lần này trở về, còn có một chút lễ vật tặng cho các ngươi.” La Chinh bỗng nói.
“Cái gì đó? Cái gì đó?” Nghe vậy, hai mắt Bách Lý Hồng Phong lập tức phát sáng, nhìn chằm chằm vào La Chinh.
“Không có phần của ngươi!” Hoa Thiên Mệnh lạnh lùng nói.
Trên mặt Bách Lý Hồng Phong lộ ra vẻ đáng thương: “Sao lại không có phần của ta…”
La Chinh lập tức móc một thanh trường kiếm ra khỏi nhẫn tu di, đó là một thanh trường kiếm thánh giai hạ phẩm. Đây không phải là thanh kiếm La Chinh đạt được ở Chân Long Giới kia, mà là lấy ở thánh địa Tử Tâm.
Trên đại lục Hải Thần, thánh khí cũng phải quá hiếm thấy, thiên tài các tộc trong tháp Tội Ác gần như đều có thánh khí phù hợp. Đương nhiên, tất cả đều là thánh khí hạ phẩm, một vài võ giả có thể có thánh khí trung phẩm, còn thánh khí thượng phẩm thì vẫn rất hiếm gặp, chỉ là nếu so ra thì võ giả Trung Vực sở hữu thánh khí ít hơn.
Toàn bộ Trung Vực cũng chẳng có được mấy món thánh khí, vẻn vẹn cũng chỉ có vài món thánh khí hạ phẩm, vậy mà đã nghiễm nhiên trở thành bảo bối trong các loại bảo bối, gần như có thể trở thành chí bảo trấn tông, thậm chí còn tin tưởng thánh khí có thể mang đến số mệnh cực lớn cho tông môn.
Cho nên khi La Chinh lôi thanh trường kiếm thánh giai hạ phẩm này ra, con mắt Hoa Thiên Mệnh và Bách Lý Hồng Phong đều trừng lớn, ngay cả Bùi Thiên Diệu gần đây luôn vững vàng cũng phải nhìn chằm chằm!
“La Chinh, chắc ngươi không cho Hoa Thiên Mệnh thanh kiếm này đâu đấy chứ? Cho hắn quá lãng phí!” Bách Lý Hồng Phong vội vàng nói.
“Ngươi nói cái gì?” Hoa Thiên Mệnh lạnh lùng trừng mắt nhìn Bách Lý Hồng Phong, trong đôi mắt đã lờ mờ có bóng kiếm ngưng kết lại.
Thân hình Bách Lý Hồng Phong bỗng lóe lên, biến mất khỏi vị trí của mình, núp sau lưng Bùi Thiên Diệu: “Đúng! Cho ngươi dùng thánh khí thật lãng phí! Không bằng đưa cho ta!”
“La Chinh, đây là lễ vật mà ngươi nói?” Trên mặt Bùi Thiên Diệu đầy vẻ thận trọng mà hỏi.
“Thanh kiếm này là cho Hoa Thiên Mệnh. Thứ kiếm khách cần nhất chính là kiếm tốt.” La Chinh cũng là kiếm khách nên hiểu rất rõ tầm quan trọng của kiếm đối với kiếm khách.
Hoa Thiên Mệnh hít một hơi thật sâu, trong mắt đầy vẻ cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm vào thanh thánh khí hạ phẩm kia, nhưng cuối cùng lại lắc đầu: “La Chinh, ta không thể nhận, thánh khí quá quý trọng!”
Ngay cả Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh cũng chỉ có một, hai thanh thánh khí, vậy mà giờ La Chinh lại muốn tặng cho Hoa Thiên Mệnh, trong mắt Hoa Thiên Mệnh đã không thể gọi là quý trọng để hình dung nữa rồi, chẳng qua hắn không thể nghĩ ra từ nào khác.
Nhìn thấy ánh mắt Hoa Thiên Mệnh như hận không thể chiếm luôn thanh trường kiếm này ngay tức khắc, La Chinh mỉm cười: “Không được từ chối. Trong mắt ngươi, có lẽ thánh khí quý trọng, nhưng trong mắt ta cũng chẳng là gì?”
“Chẳng là gì…” Bách Lý Hồng Phong cảm thấy cằm muốn rơi xuống đất luôn: “La Chinh, hai năm qua rốt cuộc ngươi đã đi đâu vậy!”
Bùi Thiên Diệu cũng cạn lời.
Sau khi La Chinh lôi ra thanh thánh khí hạ phẩm này, hắn lại lấy một đôi đoản kiếm khác ra. Đoản kiếm này tổng cộng có bốn thanh, nhưng là mẫu tử kiếm, cho nên bình thường thì chỉ thấy có hai thanh mẫu kiếm, hai thanh tử kiếm khác được bao bọc trong mẫu kiếm.
“Đôi đoản kiếm này, cũng là thánh khí hạ phẩm.” La Chinh nói xong, nhìn sang Bách Lý Hồng Phong.
“Không… không phải cho ta chứ?” Bách Lý Hồng Phong nhìn thấy đoản kiếm, toàn thân đều run lên.