Bách Luyện Thành Thần

Chương 725





La Chinh không hề nhẹ tay với Thôi Tà, nhưng cũng không có sát ý quá lớn.

Để đối đầu với Thôi Tà, La Chinh đã điều chỉnh tâm trạng của mình tới trạng thái tốt nhất, không nổi giận, cũng không buồn không vui.

Một quyền này bất ngờ đánh ra, nhưng trong đó cương nguyên và lực vảy rồng đã đồng thời bùng nổ chỉ trong nháy mắt.

So với Nhân Hoàng Cực Ý Quyền kia của Thôi Tà thì xem ra quyền này của La Chinh không có uy thế quá lớn, nhưng vẫn mạnh hơn2quyền trí mạng của Thôi Tà nhiều!

Khi quyền này vừa đánh về phía Thôi Tà, trong cơ thể Thôi Tà bỗng nhiên tỏa ra từng làn sương mù đen, bao vây cả người hắn lại.

“Ầm!”

Khi nắm đấm của La Chinh đánh vào Thôi Tà thì lập tức cảm thấy bản thân như không phải đánh vào cơ thể hắn mà đánh vào đệm bông vậy. Một quyền vô địch vậy lại như ném đá xuống biển, biến mất không dấu vết!

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

La Chinh khẽ nhíu mày.

Khí đen xuất hiện trong cơ thể Thôi8Tà vốn đã rất kỳ lạ. Lần trước, ở trong thành Hư Thiên, Hư Linh Thất Tử cũng sử dụng Khốn Long Sách để trói chặt Thôi Tà lại, sau đó dùng một chiêu cực mạnh để đánh nhưng lại không hề gây tổn thương cho Thôi Tà được!

Bây giờ La Chinh đã hiểu, vì sao lúc ấy trên mặt Hư Linh Thất Tử lại là vẻ kinh ngạc như vậy rồi.

Chẳng qua, trên mặt La Chinh vẫn không có biểu hiện gì. Đối mặt với Thôi Tà, chuyện kỳ lạ gì cũng có thể xảy6ra, việc hắn phải làm chính là ổn định tâm tính của bản thân, phát huy ra sức chiến đấu cực mạnh của bản thân!

Sau khi bị khí đen này bao phủ, dường như Thôi Tà không hề bị thương, nhưng La Chinh cũng không dừng tay lại mà tiếp tục tấn công lần nữa!

“Xuống cho ta!”

“Ầm!”

La Chinh bắt được Thôi Tà trong đám khí đen, cương nguyên trong cơ thể lại bộc phát ra, đè Thôi Tà xuống phía dưới!

“Ầm ầm!”

Cứ như vậy, La Chinh đè Thôi Tà từ trên cao xuống thẳng cái hố3to trên mặt đất, không hề ngừng lại mà cứ liên tục đè Thôi Tà bay xuống hố to kia.

Hơn mười vạn võ giả hai bên nhìn thấy La Chinh đè Thôi Tà xuống mặt đất khiến bụi bay mù mịt, bóng dáng hai người hoàn toàn bị bao phủ bên trong.

Một lần, hai lần, ba lần…

La Chinh vẫn đè chặt Thôi Tà trên mặt đất, tạo thành từng khe sâu trong hố to!

Cuối cùng, La Chinh cũng nghe thấy đã xuống tới phía dưới, ánh mắt lóe ra một tia sát ý, một lần nữa5vung nắm đấm về phía Thôi Tà. Sau đó, mọi người chợt nghe thấy một tiếng nổ vang dày đặc!

“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…”

Giống như tiếng pháo lúc đón năm mới được rất nhiều đứa nhỏ đốt lên cùng lúc vậy. Mà trong một góc hố to, khói bụi bắn tung lên như đám mây hình nấm, từng đợt, từng đợt bốc lên, làm sao thấy rõ được tình hình chiến đấu của hai người?

Trên tường thành, người của Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện nhìn thấy cảnh này thì cả đám đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!

Vì sao Thiên Tà Tông lại lớn mạnh? Không phải bởi vì có hơn mười vạn võ giả độc lập kia, cũng không phải bởi vì có Vu Chiêm Hà, mà chính là vì có một Thôi Tà. Đó là người có bản lĩnh thực sự, nổi danh đứng đầu Trung Vực.

Vài chục năm gần đây, không ai có thể lay động được địa vị của Thôi Tà, cũng không ai có thể thăm dò được thực lực chân chính của hắn.

Cho nên Thôi Tà giống như một cơn ác mộng trôi nổi trên đầu rất nhiều tông môn trong Trung Vực, sức uy hiếp của một mình hắn còn mạnh mẽ hơn cả Vân Điện và Hư Linh Tông, có thể sánh ngang với Thiên Hạ Thương Minh!

Đây cũng là lý do tại sao Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận mà La Chinh đã bố trí ở Vân Điện lúc trước lại khiến toàn bộ Trung Vực chấn động!

Vân Điện có được đại trận đáng sợ tới mức có thể ngăn cản được cả Thôi Tà, vậy thì trong Trung Vực liệu còn ai có thể động tới Vân Điện? Chỉ một đại trận hộ tông đã giúp Vân Điện đứng ở vị trí bất bại.

Chẳng qua, dù sao đại trận hộ tông cũng chỉ là một “lá chắn” của tông môn mà thôi, cho đến nay mọi người cho rằng sức mạnh tổng hợp của Vân Điện vốn không thua kém gì Hư Linh Tông và Thiên Hạ Thương Minh, cho nên khi đó Hư Linh Tông vẫn là tông môn đứng đầu thiên hạ.

Nhưng lúc này mọi người lại phát hiện ra rằng La Chinh lại phá vỡ nhận thức của họ. Một đệ tử Vân Điện lại có thể trực tiếp đè Thôi Tà xuống đất mà đánh, có cần khoa trương quá vậy không?

“Cứ như Thôi Tà hoàn toàn không có sức đánh trả vậy! Thực lực chân chính của La Chinh có lẽ đã vượt qua Điện chủ Vân Điện và ông trùm thiên cổ rồi!”

“Hai năm trước còn là võ giả Chiếu Thần Cảnh, tốc độ vùng lên của hắn… quả thực khiến người ta khó có thể tiếp nhận được!”

“Quá đả kích người khác rồi! Chẳng qua nhìn hắn đánh Thôi Tà như vậy, ta cảm thấy rất vui!”

Trận này khiến sĩ khí các võ giả Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện mãnh mẽ trỗi dậy! Trái ngược lại chính là tinh thần của võ giả Thiên Tà Tông bắt đầu chìm xuống.

“Quốc chủ có ổn không vậy? Đường đường là người đứng đầu Trung Vực mà lại để một tiểu bối mới hai mươi tuổi đánh thành ra như vậy, nếu không tận mắt nhìn thấy, có đánh chết ta cũng không tin!”

“Mới hai mươi? Ngươi cũng xem thường La Chinh kia quá rồi. Lúc trước, khi hắn mới là Chiếu Thần Cảnh đã có thể dồn ép được thiên tài cấp Thần có tu vi Thần Đan Cảnh bình thường rồi. Nhân vật như vậy, chỉ sợ đã vượt qua khái niệm thiên tài. Trong Trung Vực chúng ta vốn không chứa được nhân vậy như vậy!

“Nếu Quốc chủ thực sự thất bại, thậm chí bị tên nhóc kia đánh chết, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Hừ! Chưa chắc. Nếu Quốc chủ chỉ có chút thực lực ấy, thần quốc Thiên Tà của chúng ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Yên tâm, Quốc chủ sẽ không thua!”

Rất nhiều võ giả Thiên Tà Tông đều tỏ ra lo lắng. Thôi Tà là thủ lĩnh của bọn họ lại bị người khác hành hung như vậy, quả thực khiến họ khó có thể tiếp nhận được. Dù sao thì đa số bọn họ đều vì danh hiệu của Thôi Tà nên mới gia nhập vào Thiên Tà Tông, không ngờ mới một trận như vậy đã bị La Chinh hành hung…

Mặc dù La Chinh tấn công liên tục, sức mạnh trút xuống người Thôi Tà cũng vô cùng vô tận, nhưng mỗi quyền đánh ra đều giống như đánh vào bịch bông. Cơ thể Thôi Tà được bao bọc trong đám khí đen dường như đã bước vào một trạng thái rất kỳ lạ, tất cả sức mạnh đánh vào người hắn đều bị loại bỏ!

Cuối cùng, La Chinh cũng dừng tay lại, thở hổn hển, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đám khí đen trước mặt.

Trận này, La Chinh gần như đã dùng mười phần sức mạnh, nếu tập trung những sức mạnh này lại thì có lẽ đã có thể hủy diệt hơn mười ngọn núi to lớn.

Nhưng Thôi Tà trước mắt vẫn được bao phủ bởi khí đen, nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, không thể nhìn rõ khuôn mặt và vẻ mặt thế nào.

“Ha ha ha ha…”

Chỉ lát sau, trong đám khí đen truyền ra tiếng cười nặng nề của Thôi Tà. Tiếng cười của hắn từ trầm đến cao, từ nhẹ nhàng đến dồn dập, âm thanh càng lúc càng lớn!

Nghe được tiếng cười tràn đầy của Thôi Tà, sắc mặt Ninh Vũ Điệp lộ rõ vẻ nghiêm túc, lắc đầu: “Thôi Tà chưa hề bị thương.”

“Bị tấn công như vậy mà cũng không tổn thương gì, Thôi Tà này… thực sự sâu không lường được!” Đại Mộng chân nhân nhíu mày, xem xét động tĩnh dưới tường thành. Còn ông trùm thiên cổ và ba vị Minh chủ của Thiên Hạ Thương Minh thì dù biết rõ đòn tấn công của La Chinh không thể giết chết Thôi Tà, nhưng lúc này sắc mặt vẫn hơi mất tự nhiên. Thực lực của Thôi Tà vẫn vượt ngoài tưởng tượng của họ.

Về phía Vu Chiêm Hà thì không hề có biểu hiện gì. Trong lòng Vu Chiêm Hà tương đối mâu thuẫn. Đối với hắn, thực lực của Thôi Tà quá mạnh mẽ hay quá yếu ớt thì đều không phải là chuyện tốt.

Còn sắc mặt của rất nhiều võ giả độc lập Thiên Tà Tông thì vốn từ nhục nhã cũng dần dần khôi phục lại. Người mà họ tôn sùng là Quốc chủ, không thể yếu như vậy được!

Đám khí đen bao bọc bên ngoài Thôi Tà dần dần tiêu tan, thân hình vạm vỡ của hắn chậm rãi hiện ra. Lúc này, toàn thân Thôi Tà đều được che phủ bởi một tầng vảy màu đen, mà đỉnh đầu hắn lại có một chiếc sừng dài nhỏ hiện ra!

“Thực sự khiến người ta phải kính nể đấy. Hai năm mà đã có thể đe dọa tới sự tồn tại của ta, hóa ra trong Trung Vực còn có thiên tài như vậy!” Thôi Tà nói xong, cơ thể lại chậm rãi bay lên, hai mắt lóe lên một tia nguy hiểm: “Nhưng mà vẫn chưa đủ!”

Mắt La Chinh vẫn tĩnh lặng như nước, hỏi ngược lại: “Chưa đủ? Còn kém bao nhiêu?”

“Còn lâu lắm mới đủ!” Thôi Tà gầm lên một tiếng, xương cốt từ trên xuống dưới đều phát ra tiếng nổ. Chỉ trong nháy mắt, xương cốt của hắn dường như đã thay đổi vị trí, toàn bộ cơ thể đều có biến đổi khác thường. Ví dụ như dưới hai chân hắn bỗng nhô ra phía trước nửa đoạn, giống như hai chân của động vật nào đó, bắp thịt trên người cũng bắt đầu gồ lên, cả người đã to lớn hơn phải gấp hai lần!

Lúc này xem ra Thôi Tà đã hoàn toàn không phải loài người nữa rồi. Cả cơ thể to lớn có thể sánh ngang với người Ma tộc trên đại lục Hải Thần.

Nhìn chăm chú vào biến hóa trên cơ thể Thôi Tà, ánh mắt La Chinh lóe lên một sắc thái lạ thường: “Dường như Thôi Tà có được huyết thống đặc biệt. Là chủng tộc gì vậy? Ma tộc? Hay thậm chí là Long tộc? Hoặc cũng có thể là chủng tộc khác…”

Đúng lúc này, trong đầu La Chinh truyền đến một giọng nói thản nhiên của Thanh Long: “Ngươi đoán đúng rồi. Chẳng qua thứ mà Thôi Tà kích thích cũng không phải là huyết thống của trăm tộc trên Thượng Giới mà là của ác quỷ dưới hoàng tuyền.”

“Ác quỷ!” Lòng La Chinh hơi giật thót lên, ánh mắt bình thản nhìn chăm chú vào Thôi Tà cách đó không xa.