Bách Luyện Thành Thần

Chương 734





Thân thể La Chinh biến lớn với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Nhưng lúc trước khi hắn biến nhỏ, Khê Ấu Cầm đã thu lại quần áo của hắn, để sang một bên, nên hiện tại cơ thể La Chinh hoàn toàn trần truồng.

Huân vô cảm nhìn một cảnh tượng trước mắt, còn Khê Ấu Cầm thì lặng lẽ liếc nhìn Huân một cái, trên mặt hơi đỏ lên.2Cho dù Khê Ấu Cầm cũng không còn xa lạ gì với thân thể La Chinh, nhưng việc cùng một cô gái khác ngắm nghía thân thể người đàn ông của mình vẫn khiến nàng thấy thật sự không quen.

Nhưng nghĩ lại, Huân vốn ở ngay trong cơ thể La Chinh thì có khi còn hiểu La Chinh hơn cả nàng.

Trước kia Khê Ấu Cầm cũng không nghĩ đến chuyện này, nhưng8giờ nghĩ lại thì chẳng phải những lời khi nàng và La Chinh triền miên nói với nhau đều bị Huân nghe thấy hết rồi sao? Vừa nghĩ như thế, mặt Khê Ấu Cầm càng đỏ hơn.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Khê Ấu Cầm thì Huân lại cảm thấy khó hiểu. Nhưng cô nàng này vốn đã kỳ lạ nên Huân cũng mặc kệ.

Thân thể La Chinh không ngừng lớn lên,6nhanh chóng khôi phục thành bé trai bảy tám tuổi, rồi thành thiếu niên mười một, mười hai tuổi…

Dần dần, hình thể La Chinh hoàn toàn khôi phục về lại dáng vẻ là chàng thanh niên hai mươi tuổi.

Cả hai cô gái đều vội vàng nhìn La Chinh trên mặt đất, tự hỏi, hắn sẽ tỉnh lại chứ?

Sau khi chờ đợi hồi lâu, thân thể La Chinh chợt run lên một chút,3rồi hắn bất ngờ mở mắt.

Không gian của Tử Cực giới có màu đỏ tía, một cực quang màu tím đen không ngừng lưu chuyển trên không trung, chân trời tản ra một vòng ánh tím rất lớn và vô cùng lộng lẫy.

La Chinh chăm chú nhìn vào hoàn cảnh lạ lẫm này, sai đó mới chú ý tới Huân và Khê Ấu Cầm đang ở ngay bên cạnh mình: “Đây là5đâu?”

Huân lập tức trả lời: “Là Tử Cực giới, Khê Ấu Cầm kéo ngươi vào đây.”

Khê Ấu Cầm không thèm quan tâm tới gì nữa, bổ nhào vào lòng La Chinh, trên mặt lộ vẻ vui mừng không hề che giấu.

La Chinh ôm Khê Ấu Cầm hỏi tiếp: “Thôi Tà đâu?”

Sống chết của Thôi Tà vô cùng quan trọng, cũng là việc La Chinh quan tâm nhất.

“Chưa chết…” Huân đáp ngắn gọn.

“Chưa chết ư…?” La Chinh cúi đầu thì thào nói, lộ rõ vẻ tiếc nuối. Khi khóe mắt hắn lướt qua Ninh Vũ Điệp bên cạnh thì lập tức biến sắc. Hắn đẩy Khê Ấu Cầm sang một bên, vươn tay đặt dưới mũi Ninh Vũ Điệp.

Thôi Tà phóng ra hai luồng gió Sinh Tử, một luồng bắn trúng La Chinh, một luồng khác bắn trúng Ninh Vũ Điệp.

Gió Sinh Tử này hung hiểm thế nào, La Chinh vô cùng hiểu rõ. Đến ông trùm thiên cổ kia còn không chống cự gì được trước gió Sinh Tử này, bản thân hắn cũng phải dựa vào mảnh vỡ Thiên Đạo mới có thể khôi phục, vậy còn Ninh Vũ Điệp thì sao?

La Chinh có thể cảm nhận được hơi thở hơi lạnh của Ninh Vũ Điệp, điều này chứng minh thân thể Ninh Vũ Điệp “còn sống”, nhưng lực sinh mệnh trong cơ thể lại vô cùng mỏng manh…

Thấy sắc mặt La Chinh dần dần trầm xuống, Huân mở miệng nói: “Gió Sinh Tử trực tiếp chiếm mất lực sinh mệnh, trong đó chất chứa luật nhân quả, nên đã bị trúng đòn này thì nhất định sẽ chết, không thể chống cự. Hiện tại, lực sinh mệnh của nàng gần như đã rơi vào trạng thái cạn kiệt…”

La Chinh im lặng gật đầu, cho dù là ông trùm thiên cổ thì khi bị gió Sinh Tử thổi qua cũng lập tức chết đi, nhưng hắn và Ninh Vũ Điệp lại may mắn còn tồn tại. Hơn phân nửa là nhờ vào mảnh vỡ Thiên Đạo đã triệt tiêu đi một phần sinh và tử trong luật nhân quả. Nhưng hiện tại, Ninh Vũ Điệp cũng đã ở trạng thái gần chết, làm cách nào mới có thể khiến nàng khôi phục được đây?

Bản thân hắn lợi dụng luật nhân quả trong mảnh vỡ Thiên Đạo mới có thể hoàn toàn khôi phục như hiện tại.

Một lần thân thể luân hồi sẽ tương đương với việc trực tiếp vượt qua hai mươi năm tuổi thọ, khiến hắn lại một lần nữa trở thành trạng thái như bây giờ.

Nhưng Ninh Vũ Điệp thì sao? Cũng để nàng lĩnh ngộ những quy luật trong mảnh vỡ Thiên Đạo sao?

Nghĩ đến đây, La Chinh không hề chần chừ mà đặt mảnh vỡ Thiên Đạo lên ngực Ninh Vũ Điệp.

Ba người lẳng lặng chờ đợi hồi lâu, nhưng Ninh Vũ Điệp vẫn không hề có phản ứng, mảnh vỡ Thiên Đạo cũng không có phản ứng…

“Không có tác dụng?” Nhìn khuôn mặt yên tĩnh của Ninh Vũ Điệp, thân thể nhỏ xinh của nàng nằm ngửa trên mặt đất giống như đang ngủ, trong lòng La Chinh chợt đau nhói.

Khê Ấu Cầm và Huân cũng im lặng không nói. Cho dù La Chinh không nói gì, nhưng các nàng đều hiểu địa vị của Ninh Vũ Điệp trong lòng La Chinh, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Ninh Vũ Điệp ra đi như vậy.

“Lực sinh mệnh… Huân, lúc ngươi đi thánh địa Thiên Vũ không phải từng được cây thánh rót vào lực sinh mệnh sao?” La Chinh hỏi, trong mắt lóe lên một tia hy vọng. Cho dù không thể khiến Ninh Vũ Điệp tỉnh lại, nhưng chỉ cần có đủ lực sinh mệnh thì biết đâu lại có thể cứu được nàng.

Lúc trước, khi La Chinh và Huân đi thánh địa Thiên Vũ, cây thánh của thánh địa Thiên Vũ đã rót toàn bộ lực sinh mệnh cho Huân. Nếu lực sinh mệnh kia có thể cứu được Ninh Vũ Điệp, vậy La Chinh có thể mang Ninh Vũ Điệp đến đại lục Hải Thần.

Ai ngờ Huân lại lắc đầu nói: “Vô dụng thôi. Lực sinh mệnh của cây thánh rất đặc biệt, cây thánh có mối liên kết rất sâu với tộc nhân Yêu Dạ tộc, sinh mệnh lực của nó cũng chỉ thích hợp với người Yêu Dạ tộc mà thôi, chủng tộc khác không thể thừa hưởng được. Nếu Ninh Vũ Điệp là người của Yêu Dạ tộc ta thì phương pháp này còn có khả năng.”

Sau khi Huân nói xong, La Chinh lại im lặng lần nữa.

Một lúc sau, trên mặt La Chinh đã tràn đầy sát ý. Hắn đứng bật dậy, nắm chặt nắm tay, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Hắn lạnh lùng nói: “Ta sẽ nghĩ cách khác. Cách gì cũng được, nhưng không thể để Ninh Vũ Điệp chết! Còn Thôi Tà… ta nhất định phải giết chết hắn! Khê Ấu Cầm, đưa ta trở về!”

Nhìn thấy trên mặt La Chinh tràn đầy sát khí, trái tim Khê Ấu Cầm không ngừng nhảy lên, La Chinh lúc này khiến nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.

Nàng hơi gật đầu, trong lòng thoáng có chút thương cảm. Hắn vì Ninh Vũ Điệp mà tức giận như thế, nếu đổi lại là nàng thì sao?

Đối mặt với vấn đề đột nhiên nhảy ra trong lòng, Khê Ấu Cầm không tự tin lắm. Nàng vẫn cho rằng, trong lòng La Chinh, bản thân nàng không quan trọng đến thế.

Thôi Tà vẫn không ngừng tìm kiếm xung quanh!

Người hiểu rõ ngươi nhất thường chính là kẻ địch của ngươi, Thôi Tà cũng coi La Chinh là kẻ thù quan trọng nhất, cho nên hắn biết rõ số mệnh của La Chinh rất mạnh mẽ. Khi chưa tận tay giết chết được La Chinh thì số mệnh kinh người của hắn vẫn luôn có thể nghịch chuyển khi gặp phải khốn cảnh.

Tuy hơn mười vạn võ giả độc lập trong Thiên Tà Tông của Thôi Tà đều đã bị tiêu diệt, nhưng dù sao đám võ giả này cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi, cho dù chỉ còn lại một mình hắn thì hắn cũng có thể nghiền nát toàn bộ thành Thiên Khải. Huống chi Thiên Tà Tông còn có Vu Chiêm Hà, mà trong thành Thiên Khải lại không có nổi lấy một cường giả Sinh Tử Cảnh!

Vấn đề quan trọng nhất chính là phải giết chết được La Chinh. Nhưng con nhỏ chết tiệt kia lại kéo La Chinh trốn vào trong Tử Cực giới, hắn tìm lâu như vậy vẫn chưa tìm được giao điểm kia!

Thật sự là bước sai một bước, nên thành ra mỗi bước sau đều là phiền phức!

Nếu hắn cướp được Khê Ấu Cầm vào tay trước thì hôm nay sẽ không xảy ra chuyện này, mà đại trận Thiên Ma Hợp Hoan có lẽ cũng đã hoàn thành rồi.

Điều khiến Thôi Tà không ngờ chính là ngày đó Khê Ấu Cầm bị La Chinh cướp đi, hắn đuổi giết không được, sau đó La Chinh còn cướp đi nguyên âm của nàng ta. Mà hôm nay, cô gái này lại mạo hiểm như vậy để cứu La Chinh…

Số mệnh của La Chinh quả thực mạnh hơn Thôi tà rất nhiều, vậy nên trong lòng hắn vô cùng buồn bực. Nếu như không có chuỗi nhân quả này thì chỉ sợ La Chinh đã sớm thành người chết rồi, mà hơn mười vạn đệ tử của Thiên Tà Tông cũng sẽ không bị chém chết bởi cự kiếm mà cô gái kia triệu hồi.

Rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh trên tường thành lạnh lùng nhìn cảnh này, về phần ba vị Minh chủ mập mạp vốn đang giằng co với Vu Chiêm Hà thì đến lúc này cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà chiến đấu tiếp nữa.

Trong mắt đông đảo các võ giả thành Thiên Khải, chỉ cần La Chinh còn sống thì tất cả vẫn còn hy vọng. Nếu La Chinh thật sự đã chết, vậy tất cả cũng sẽ kết thúc…

“Ta thấy tốt nhất là nên đầu hàng thôi…” Trên tường thành đã vỡ của thành Thiên Khải, một võ giả Hư Kiếp Cảnh vô lực ngồi trên đó thản nhiên nói.

“Chúng ta là võ giả của Thiên Hạ Thương Minh, thà chết chứ không chịu khuất phục. Dựa vào cái gì mà phải đầu hàng?” Cũng có võ giả quật cường đáp lại.

“Nhưng đối mặt với Thôi Tà, căn bản chúng ta không có khả năng đánh lại, tội gì phải mất mạng vô ích?”

“So với việc sống một cách tham sống sợ chết thì thà liều mạng một phen còn hơn…”

Mỗi võ giả đều thể hiện ý kiến khác nhau, lý do của mỗi người cũng khác, nhưng đa số đều không tỏ rõ thái độ, bởi trong lòng bọn họ vẫn còn giữ một tia hy vọng cuối cùng.

Đúng lúc này, rốt cuộc Thôi Tà cũng phát hiện ra một giao điểm giữa không trung, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, nhe răng cười nói: “La Chinh, ta xem ngươi trốn thế nào!”