Bách Luyện Thành Thần

Chương 736





La Chinh nhìn Thôi Tà bằng ánh mắt trầm tĩnh, lạnh lùng, bởi thật ra trong lòng La Chinh đã đoán được khoảng sáu bảy phần.

“Sớm hay muộn thì Trung Vực cũng sẽ bị thần quốc Đại Vũ diệt sạch thôi. Còn ngươi… Ha ha ha ha!” Thôi Tà cười điên cuồng mà dữ tợn, khuôn mặt đầy vết cháy kia2nhìn qua đáng ghét như ác ma.

Thôi Tà vừa nói, vừa run rẩy lấy một tấm gương bát quái ra khỏi nhẫn tu di, hung hăng ném về phía La Chinh.

La Chinh tùy tay đón lấy, quăng tấm gương bát quái sang một bên. Tấm gương lăn vài vòng trên mặt đất, mặt phải hướng lên trên, mặt gương vỡ nát8dần dần ngưng tụ ra một hình người.

Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía La Chinh, bởi tình hình chiến đấu giữa La Chinh và Thôi Tà là điều mà bọn họ quan tâm nhất. Bọn họ đều muốn biết, Thôi Tà kiêu hùng một đời như vậy thì khi rơi vào đường cùng sẽ ra chiêu gì.

Hình người6kia chậm rãi ngưng tụ lại, chính là thằng bé La Chinh đã từng gặp.

La Chinh thản nhiên nhìn thằng bé kia, trên mặt lộ vẻ khinh miệt, hỏi Thôi Tà: “Đây là chiêu cuối cùng của ngươi sao? Cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta thôi.”

Thằng bé kia bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi tên là La Chinh đúng không?”

“Phải3thì sao?” La Chinh lạnh lùng đáp lại.

“Không tệ. Lần trước trong thành Ba Giang, ta quả thực đã bại dưới tay ngươi, nhưng ta cũng chỉ hao tổn một luồng linh hồn mà thôi. Gió lốc Tinh Hải đã tạm ngừng, ha ha ha, ngươi chỉ cần ngồi chờ chết là được. Đến lúc đó, toàn bộ Trung Vực sẽ5thành đất phong của Vô Tâm thượng nhân ta! Mà bí mật trong đầu ngươi cũng sẽ thuộc về ta!” Thằng bé cười càn rỡ nói.

Thôi Tà cũng cười: “La Chinh, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đi, đừng chống cự nữa! Trong thần quốc Đại Vũ có vô số cường giả Thần Hải Cảnh, hoàn toàn có thể nghiền áp ngươi. Nếu hiện tại ngươi lựa chọn đầu hàng, ta có thể suy xét cho ngươi được chết toàn thây!”

Nghe thấy Thôi Tà và Vô Tâm thượng nhân nói vậy, trong lòng rất nhiều võ giả ở thành Thiên Khải lại run lên. Hiện tại Trung Vực thật sự đã rơi vào thời buổi rối loạn, vất vả lắm mới đẩy được Thôi Tà vào đường cùng, thắng lợi đã ở ngay trước mắt thì giờ lại nhảy ra thêm một cái thần quốc Đại Vũ!

Cường giả Thần Hải Cảnh…

Với thực lực của võ giả Trung Vực, chỉ cần một cường giả Thần Hải Cảnh tới đây thì cũng có thể quét ngang toàn bộ!

Trên bầu trời Bạo Loạn Tinh Hải có gió bão Tinh Hải cực mạnh, cho nên để đi từ thần quốc đến Trung Vực thường rất khó khăn, chỉ có rất ít võ giả đã từng đi tới thần quốc. Mà võ giả giữa hai khu vực này cũng không giao lưu nhiều với nhau.

Đối với Trung Vực mà nói, tứ đại thần quốc quá lớn mạnh, cho nên gió lốc Tinh Hải cũng được coi như một lá chắn lớn để bảo vệ Trung Vực.

Mà đối với tứ đại thần quốc, Trung Vực chỉ có thể là một nơi cằn cỗi, bọn họ không có mấy hứng thú với Trung Vực, cho nên hai đại lục vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như vậy suốt nhiều năm qua, nước sông không phạm nước giếng.

Nghe giọng điệu của Vô Tâm thượng nhân thì có lẽ thứ hắn để ý không phải là Trung Vực, mà là bí mật trong đầu La Chinh? Trong đầu La Chinh rốt cuộc có thứ gì mà ngay cả cường giả trong thần quốc cũng cảm thấy hứng thú như thế?

“Bí mật trong đầu ta?” Nghe được những lời này của Vô Tâm thượng nhân, sắc mặt La Chinh lập tức tối sầm lại.

Lò luyện thần bí trong đầu La Chinh và bí mật về chín con Chân Long vẫn luôn là điều người ngoài không hề biết đến. Lần trước, La Chinh nghênh chiến linh hồn Vô Tâm thượng nhân trong đầu rồi để Thanh Long trực tiếp nuốt sống linh hồn hắn, không ngờ hắn lại vẫn biết được bí mật này!

Thấy mặt La Chinh biến sắc, Thôi Tà cho rằng La Chinh sợ, hắn cười lạnh nói: “Nghĩ xong chưa? Nếu đồng ý cống hiến toàn bộ bí mật của ngươi ra thì ta có thể suy xét giữ lại cho ngươi một mạng!”

Trong đôi mắt La Chinh chợt lóe sáng, lạnh giọng nói: “Ấu trĩ!”

Hắn lập tức rút trường kiếm trong tay ra, bắn ra một luồng kiếm quang, lập tức đánh nát chiếc gương bát quái.

Trong nháy mắt, chiếc gương bát quái bị cắt thành từng mảnh nhỏ, bóng dáng Vô Tâm thượng nhân cũng dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng cả người dần dần biến mất, chỉ còn lại một nụ cười quỷ dị.

Ngay lúc La Chinh rút kiếm, Thôi Tà đã đột ngột ngồi dậy khỏi mặt đất. Với tính cách của hắn, cho dù là rơi vào nông nỗi này thì cũng sẽ không chịu từ bỏ.

Nhưng La Chinh không cho Thôi Tà có bất cứ cơ hội nào, hắn chém trường kiếm ra, kiếm quang giống như một con rắn bạc, quấn lấy người Thôi Tà, nháy mắt đã cắt thân thể Thôi Tà thành từng mảnh. Cái đầu giống như ác ma kia rơi trên mặt đất, trong mắt ngoài vẻ không cam lòng ra thì khóe miệng còn cong lên thành một nụ cười. Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng đầu đã đứt lìa khỏi cơ thể, sao có thể nói chuyện được nữa? Cái miệng khô quắt kia khép mở vài cái rồi sự sống tan biến hoàn toàn.

Sau khi chém được đầu kẻ địch, bỗng nhiên La Chinh có cảm giác thật thoải mái.

Từ khi ở Thanh Vân Tông, bóng dáng Thôi Tà giống như một dấu vết chặn ngang trên tâm hướng võ đạo của hắn. Mà hiện tại, rốt cuộc La Chinh cũng xóa đi được dấu vết này, dọn được tảng đá lớn nhất trong lòng!

Trong lòng đông đảo võ giả thành Thiên Khải cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cho dù những điều thằng bé kia nói khiến cho bọn họ vô cùng áp lực, nhưng trận chiến hôm nay đã phân rõ thắng thua, chỉ còn lại duy nhất một kẻ có chút khó giải quyết là Vu Chiêm Hà!

Vu Chiêm Hà lơ lửng trên không trung, thấy cảnh tượng này thì lập tức biến sắc, bắt đầu nhanh chóng vận chuyển chân nguyên màu đen, hóa thành một tia sáng bay đi!

Mặc dù Vu Chiêm Hà là cường giả Sinh Tử Cảnh, nhưng hắn lại chủ yếu tu luyện độc thuật, tất nhiên là độc thuật này rất sắc bén. Cho dù Thôi Tà mạnh hơn Vu Chiêm Hà ba phần, nhưng vẫn vô cùng kiêng kỵ. Vấn đề là hắn tận mắt nhìn thấy La Chinh chui vào và đánh rách lưới độc của hắn. Căn bản tên đó không coi độc thuật của hắn ra gì, thế thì làm sao hắn có thể đối kháng lại được với La Chinh chứ?

Tên nhãi này hoàn toàn miễn dịch với độc!

Huống chi Thôi Tà đã chết, thế bại đã xác định, nếu hắn lại ham chiến thì ngoài việc dâng tính mạng của mình ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì khác!

Xem ra hắn lại phải sống những ngày mai danh ẩn tích rồi…

Về phần những võ giả Hư Kiếp Cảnh khác trong Thiên Tà Tông, bọn họ bỏ chạy bốn phía, có vài người bị võ giả thành Thiên Khải đuổi giết, nhưng ba đại Minh chủ và La Chinh đều không đuổi theo.

Mặc dù Vu Chiêm Hà là võ giả Sinh Tử Cảnh, nhưng hắn cũng chỉ cô độc một mình, không có danh tiếng gì ở Trung Vực. Người tạo ra Thiên Tà Tông chính là Thôi Tà, nhưng nay tên đệ nhất Trung Vực này đã chết, nên toàn bộ Thiên Tà Tông liền giải tán, ngày sau những võ giả độc lập này cũng chỉ còn nước mai danh ẩn tích, nếu không thì dù đi vào tông môn nào cũng sẽ bị giết!

La Chinh cầm trường kiếm chậm rãi đi về phía Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm ở cách đó không xa.

Mấy chục dặm quanh đây đã bị cự kiếm của Khê Ấu Cầm quét qua một lần nên trên mặt đất toàn là bùn đất và máu. Hắn đi tập tễnh về phía trước, lưu lại những dấu chân trên nền đất.

Ánh chiều tà nhuốm đầy máu, bao phủ lên đống gạch ngói đổ nát trong thành Thiên Khải. Trong lòng mỗi võ giả đều dâng lên cảm xúc bi thương nhưng đồng thời cũng vui sướng. Trận chiến này, bọn họ thắng thảm, nhưng cuối cùng vẫn là thắng!

Khê Ấu Cầm nhìn thấy La Chinh đi tới, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hé miệng mỉm cười. Khuôn mặt xinh xắn cười rộ, mang đến cho người ta một cảm giác dịu dàng mà điềm tĩnh. Nàng vươn tay muốn níu lấy La Chinh, nhưng La Chinh lại nhẹ nhàng tránh được, tiếp tục đi về phía Ninh Vũ Điệp.

Tay Khê Ấu Cầm đông cứng giữa không trung, mất mát nhìn theo bóng dáng La Chinh. Nhưng đôi mắt linh động kia cũng dần chuyển biến, lập tức lấy lại tinh thần, đi theo phía sau La Chinh. Nàng biết tâm tình La Chinh không tốt, hiện tại không phải lúc để đùa giỡn.

La Chinh đi đến bên người Ninh Vũ Điệp, ôm thân thể nhỏ xinh của nàng vào lòng, sau đó lập tức bay vụt lên không trung, trôi nổi trên đó, thản nhiên nhìn những võ giả còn sống sót.

Võ giả trong thành Thiên Khải cũng không bị tổn thất quá lớn, trong hơn mười vạn võ giả, cùng lắm chỉ tổn thất khoảng một phần ba mà thôi. Dù sao thì toàn bộ võ giả của Thiên Tà Tông đều gần như bị cự kiếm của Khê Ấu Cầm giết chết…

Mắt tất cả võ giả đều lóe sáng, không biết là ai hô trước một câu: “La Chinh! Uy vũ!”

Tiếng hô không lớn, nhưng vô cùng vang dội, sau đó liền có hơn mười võ giả nhanh chóng hô theo.

“La Chinh! Uy vũ!”

Ngay sau đó là mấy trăm, mấy ngàn, mấy vạn người…

Tất cả võ giả đều hướng về phía La Chinh trên bầu trời mà hô tên hắn như có tiết tấu!

Hôm nay, La Chinh đã nghiễm nhiên trở thành chúa cứu thế của thành Thiên Khải, hoặc nên nói là chúa cứu thế của tất cả các tông môn trong Trung Vực…

Chỉ cần rót chân nguyên vào trong giọng nói thì giọng nói có thể truyền đi rất xa.

Trong lòng tất cả các võ giả vốn bị đè nén đã lâu, hiện giờ bọn họ đã giành được thắng lợi, vậy nên khí thế khi gào thét lên sẽ kinh người tới mức nào? Hơn mười vạn võ giả đồng thời dùng chân nguyên bắt đầu gào thét, những âm thanh ấy lại càng thêm rung động tột cùng.

Khắp thành Thiên Khải, mấy ngàn vạn người phàm đều nghe thấy rất rõ ràng, âm thanh kia vẫn luôn bay đi rất xa, rất xa…

La Chinh lại cúi đầu, dụi dụi vào mái tóc đen của Ninh Vũ Điệp, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Điệp, nàng có nghe thấy không?”