Bách Luyện Thành Thần

Chương 744





La Chinh cũng không biết liệu viên ngọc cổ này có ích hay không. Cái gọi là “có bệnh vái tứ phương” chính là như vậy.

Ít nhất là từ bên trong ngọc cổ này, La Chinh có thể cảm nhận được lực sinh mệnh. Còn chuyện nó có tác dụng với Ninh Vũ Điệp hay không thì phải thử mới biết được.

Lực sinh mệnh của Ninh Vũ Điệp vốn vô cùng dồi dào, nhưng bởi vì gió Sinh Tử nên hiện2tại đã gần cạn kiệt, La Chinh cũng không hiểu số lực sinh mệnh còn lại có thể giúp Ninh Vũ Điệp kiên trì được bao lâu. Nếu nàng có thể hấp thu lực sinh mệnh trong viên ngọc cổ này thì đó chính là tin tức tốt nhất.

Hắn đưa người ăn xin kia bước vào cung điện, sau đó La Chinh đưa tay ra với người ăn mày, lạnh lùng nói: “Mang ra đây!”

Người ăn xin nhìn La Chinh một8cái, sau đó mở lời nói: “Nếu có hiệu quả, vậy phần thưởng kia…”

“Sẽ không thiếu của ngươi!” La Chinh thản nhiên trả lời.

Ai ngờ tên ăn xin kia lại lắc đầu nói: “Ta chỉ là một võ giả Tiên Thiên Cảnh, cho dù ngươi thưởng cho ta thì chỉ sợ ta cũng không thể giữ lại được. Ta chỉ muốn gia nhập… Vân Điện, hoặc Thiên Hạ Thương Minh.”

La Chinh lạnh lùng trừng mắt nhìn người ăn xin kia một6cái, sau đó lập tức nói: “Nếu có hiệu quả, ta có thể giúp ngươi. Nhưng ngươi không có đường ở đây mặc cả.”

Trong thế giới võ giả, làm gì có tình cảm? La Chinh có thể trực tiếp cướp ngọc từ tay tên ăn xin kia, thậm chí còn có thể giết người bịt miệng, nhiều võ giả đều sẽ làm như vậy!

Nhưng La Chinh thì không.

Người ăn xin kia thân là võ giả Trung Vực, đương nhiên cũng hiểu3được đạo lý này. Nếu hắn đã chọn đến đây để dâng vật quý thì cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, đánh cược một phen rồi.

Sau đó hắn gật đầu, giao viên ngọc cổ kia cho La Chinh.

Cũng không biết ngọc cổ này vốn ôn hòa như vậy hay bởi vì lực sinh mệnh của nó, hoặc có lẽ do vẫn luôn được che chở trong người tên ăn xin này, nên sau khi rơi vào tay cũng không có5cảm giác lạnh lẽo như ngọc cổ bình thường, ngược lại còn khiến La Chinh cảm nhận được sự ấm áp.

La Chinh không hề nghĩ gì, cầm lấy ngọc cổ, hơi do dự đi về phía Ninh Vũ Điệp, làm thế nào để truyền lực sinh mệnh này cho Ninh Vũ Điệp đây?

Nhìn thấy bộ dáng do dự của La Chinh, tên ăn xin kia mở lời: “Tổ tiên của ta nói, phải bóp nát ngọc cổ này mới có thể dùng được. Khi đó lực sinh mệnh bên trong sẽ tự tràn ra.”

Ngọc cổ này không chỉ có một viên? Nghe thấy lời người ăn xin kia nói, trong lòng La Chinh hơi nhảy dựng lên. Hắn nhìn người ăn xin một cái, người này cũng không phải kẻ ngốc, có lẽ cũng không đem tất cả ngọc cổ đến.

Trước tiên, phải xem có tác dụng không đã. Nghĩ đến đây, La Chinh đặt ngọc cổ ở phía khoảng không trên người Ninh Vũ Điệp, ngón tay nhẹ nhàng dùng sức chạm vào, phía ngoài viên ngọc cổ kia xuất hiện một vết nứt. Giống như trứng gà bị đập vỡ vậy, từ bên trong vết nứt kia bắt đầu tràn ra một tia sáng màu trắng sữa.

“Đây chính là lực sinh mệnh!” Trong lòng La Chinh hơi động, không biết Ninh Vũ Điệp có thể hấp thu được lực sinh mệnh này hay không.

Lực sinh mệnh này thực sự rất kỳ lạ, sau khi tràn ra lại chui qua tay bên này của La Chinh. Thấy vậy, La Chinh có cảm giác như bị một con bọ cạp cắn một cái, vội vàng rụt tay lại.

Hắn sợ bản thân hấp thu mất lực sinh mệnh đó.

Sau khi La Chinh mở tay ra, lực sinh mệnh kia xoay một vòng ở khoảng không phía trên Ninh Vũ Điệp rồi lập tức hướng xuống dưới và chui vào người nàng!

“Có hiệu quả?” La Chinh thấy vậy, mí mắt hơi giật giật.

Ngay sau đó, dường như La Chinh cảm nhận được chút khí tức của Ninh Vũ Điệp! Mặc dù chỉ có một chút thôi cũng đã khiến La Chinh thấy được hy vọng to lớn rồi. Thực sự có hiệu quả!

Viên ngọc cổ này thực sự có thể bổ sung lực sinh mệnh cho Ninh Vũ Điệp!

La Chinh bỗng bừng tỉnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào người ăn xin kia, hỏi: “Nói, ngươi còn bao nhiêu viên ngọc cổ?”

“Bao… bao nhiêu viên…?” Tên ăn xin kia có vẻ hơi căng thẳng.

Đúng là hắn vẫn còn không ít ngọc cổ, chính xác mà nói là bảy viên. Người ăn xin này họ Lý, tên Lý Hòa Thái. Lúc trước, Lý gia hắn cũng là một thế gia tam phẩm, chẳng qua võ giả thế gia dù sao cũng sẽ có ngày sa sút. Lý gia hắn suy tàn từ ba trăm năm trước, thế hệ sau càng không bằng thế hệ trước, đến thế hệ của hắn thì sa sút hẳn.

Nhưng bảy viên ngọc cổ vẫn được giữ gìn đến tận bây giờ, đây chính là bảo vật của Lý gia hắn.

Lần này, Thiên Hạ Thương Minh chiêu cáo thiên hạ, Lý Hòa Thái nghe ngóng được chuyện của Điện chủ Vân Điện, mà bên trong chiêu cáo cũng ghi rõ là lực sinh mệnh nên Lý Hòa Thái đã nghĩ đến việc thử vận may.

Dù sao thì dựa vào ghi chép của gia tộc hắn, trong viên ngọc cổ này thực sự có lực sinh mệnh.

Xem ra quả thực có tác dụng rồi!

Chẳng qua, Lý Hòa Thái cũng không phải kẻ ngốc. Nếu hắn mang toàn bộ ngọc tới đây rồi bị Thiên Hạ Thương Minh cướp đoạt thì hắn lại chẳng có cách nào cả.

Cho nên khi vào trong thành Thiên Khải, hắn đã tìm được vài nơi, cất giấu bảy viên ngọc cổ ở bảy chỗ. Nhưng Lý Hòa Thái không ngờ La Chinh liếc mắt một cái đã nhìn rõ được kế sách của hắn, vậy nên lúc này tỏ ra hơi hoang mang.

Nhìn thấy Lý Hòa Thái do dự, La Chinh lại càng thêm chắc chắn. Hắn lớn tiếng nói: “Số ngọc cổ còn lại có bao nhiêu viên? Ở đâu?”

“Ta… ta…” Lý Hòa Thái vốn muốn La Chinh dùng tâm võ đạo để thề, bảo đảm sau khi hắn đưa ra bảy viên ngọc cổ thì sẽ thực hiện lời hứa. Nhưng giọng điệu và sắc mặt của La Chinh rất nghiêm túc, khiến đầu lưỡi hắn run rẩy không ngừng, sao có thể nói ra được?

La Chinh lại càng nóng nảy hơn: “Ta hứa gì thì nhất định sẽ thực hiện! Sau này ngươi chính là người của Vân Điện ta, Vân Điện sẽ che chở cho ngươi, quyết không thay đổi!”

La Chinh không muốn nói dài dòng với người này, điều hắn quan tâm nhất chính là người này còn bao nhiêu viên ngọc cổ.

“Bảy viên, còn bảy viên ngọc cổ, ta đều chôn ở ngoài thành Thiên Khải!” Lý Hòa Thái vội vàng nói.

Bảy viên…

Trong mắt La Chinh hiện lên vẻ thất vọng, số lượng quá ít.

Trong mỗi viên ngọc cổ chỉ có một chút lực sinh mệnh như vậy thì bảy viên cũng chẳng có được bao nhiêu, không thể lấp đầy số lực sinh mệnh mà Ninh Vũ Điệp đã mất đi.

Nhưng có bao nhiêu, đương nhiên La Chinh sẽ muốn bấy nhiêu. Một tay hắn nắm lấy bả vai của Lý Hòa Thái, lạnh lùng nói: “Đưa ta đi lấy!”

Tóm lấy người này rồi bay ra khỏi thành Thiên Khải cũng chỉ mất một nén nhang. Lý Hòa Thái chỉ chỗ nào, La Chinh nhanh chóng đào chỗ đó, lấy ra bảy viên ngọc cổ, sau đó lập tức đưa Lý Hòa Thái trở về điện Thiên Thần.

Ngay sau đó, La Chinh bóp nát từng viên ngọc cổ, từng chút lực sinh mệnh đều được La Chinh dẫn ra.

Hắn hồi hộp nhìn Ninh Vũ Điệp. Lượng lực sinh mệnh này quá ít, có thể khiến Ninh Vũ Điệp tỉnh lại không?

Chờ mãi một lúc lâu, Ninh Vũ Điệp vẫn không có động tĩnh gì, vẫn giống như một đứa trẻ đang ngủ say, nằm ở đó mà không hề nhúc nhích.

La Chinh kinh ngạc ngẩn ngơ hồi lâu mới thở dài một hơi yếu ớt: “Quá ít…”

Nghe thấy lời La Chinh nói, Lý Hòa Thái lập tức căng thẳng. Hắn cũng biết ngọc cổ của hắn chưa phát huy hiệu quả, vậy nên hắn lại hỏi: “Ngươi… ngươi sẽ thực hiện lời hứa của mình chứ?”

“Một nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm, Thiên Hạ Thương Minh sẽ trả cho ngươi.” La Chinh thản nhiên nói: “Nhưng thứ này của ngươi cũng không giúp Tiểu Điệp tỉnh lại, thánh khí hạ phẩm không thể cho ngươi được.”

La Chinh vừa nói xong, trên mặt Lý Hòa Thái lập tức hiện lên vẻ vui mừng!

Một nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm? Cho dù là thời kỳ hưng thịnh của Lý gia hắn thì cũng chẳng có nổi số ấy. Đối với bất kỳ một thế gia tam phẩm nào, đây đều là một con số lớn. Ngoài những thế gia tam phẩm của Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh ra thì những thế gia tam phẩm của thành khác cũng không tích góp được bao nhiêu!

Số lượng đá chân nguyên cực phẩm này đã đủ để giúp hắn trở thành “nhà giàu mới nổi” trong số võ giả rồi! Lý Hòa Thái hắn là một Tiên Thiên Cảnh, sao còn dám cầu xin thánh khí hạ phẩm? Cho dù có đưa cho hắn thì cũng chỉ đem đến họa sát sinh. Cho nên ngay từ đầu, Lý Hòa Thái vẫn hướng đến một nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm kia hơn.

“Nhưng ngươi phải nói cho ta biết, những viên ngọc cổ này từ đâu mà ra?” La Chinh nhìn chăm chú vào Lý Hòa Thái mà hỏi. Đây mới là vấn đề La Chinh quan tâm nhất.

Trong khoảng thời gian này, La Chinh thực sự được mở mang tầm mắt về không ít kỳ trân dị bảo trong Trung Vực. Nhưng loại ngọc cổ ẩn chứa lực sinh mệnh này vẫn là thứ lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Nếu có thể lần theo manh mối mà Lý Hòa Thái cho, La Chinh có lên trời hay xuống đất cũng phải tìm được.

“Nói đi.” La Chinh nhìn chăm chú vào đối phương: “Cho ta manh mối, một nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm đều là của ngươi. Ngươi cũng sẽ trở thành một đệ tử tinh anh của Vân Điện.”

Hiện tại, Thiên Tà Tông trong Trung Vực đã bị giết, Hư Linh Tông cũng bị diệt, ngoài Thiên Hạ Thương Minh ra, Vân Điên chính là tông môn lớn nhất trong Trung Vực. Cho dù trước kia Vân Điện chỉ là thế lực tứ phẩm, nhưng võ giả của Trung Vực vẫn đổ xô muốn vào chứ nói gì tới hiện tại?

Đối với một Tiên Thiên Cảnh có thiên phú bình thường, đời này cũng đừng mong bước chân vào Vân Điện. Nhưng bây giờ chính là một cơ hội để hắn thay đổi vận mệnh của bản thân, Lý Hòa Thái sao có thể không nắm bắt lấy?