Bách Luyện Thành Thần

Chương 777





Thánh hải Thiên Vũ gần giống vùng đất nguyền rủa, cũng nằm giữa một đại lục. Đối với đa số võ giả mà nói, cũng giống như cấm địa.

Nhưng vùng đất nguyền rủa là cấm địa đối với võ giả cấp cao, còn thánh hải Thiên Vũ lại là cấm địa đối với võ giả cấp thấp. Hai nơi này đã khác nhau về bản chất.

Gần như mỗi năm, tứ đại thần quốc đều phải liên hợp lại để thăm dò2thánh hải Thiên Vũ. Đối với thần quốc mà nói, thánh địa mà Long mạch tộc để lại chính là một kho báu lấy mãi không hết. Tứ đại thần quốc có thể phát triển như hiện nay, ngoài việc trong hải vực quanh đại lục thần quốc có tài nguyên vô tận ra thì điều quan trọng nhất chính là bí cảnh trong thánh hải Thiên Vũ.

Thánh hải Thiên Vũ trong mắt tứ đại thần quốc tất nhiên là trân8bảo trong trân bảo.

Tất cả các võ giả được chọn ra của võ phủ Ngọc Huyền đều đi lên một con thuyền thật lớn. Con thuyền này giống như một cung điện, từ trên xuống dưới có tới mấy trăm tầng, đủ để chở mấy vạn người.

La Chinh đi theo những võ giả thông qua khảo hạch khác lên thuyền, sau khi thuyền bay lên không trung liền nhanh chóng chạy về phía tây bắc.

Có thể thấy, mỗi võ giả Hư6Kiếp Cảnh đã thông qua khảo hạch đều vô cùng kích động.

Được thần quốc lựa chọn để vào trong thánh hải Thiên Vũ rèn luyện, tương lai đều là con cưng của trời cả!

Có người từng thống kê, trong tứ đại thần quốc, gần như chín mươi chín phần trăm đại năng Thần Hải Cảnh đều là người có được thành tích không tệ khi lần đầu tiên tiến vào thánh hải Thiên Vũ.

Bí cảnh trong thánh hải Thiên Vũ là3một thước đo tiềm năng của võ giả thần quốc. Cho nên mỗi võ giả Hư Kiếp Cảnh đều sẽ nỗ lực hết sức, không dám sơ suất chút nào.

“Đẹp quá! Vẫn luôn nghe nói thánh hải Thiên Vũ có màu vàng, hôm nay mới là lần đầu tiên được thấy!”

“Nghe nói ánh sáng vàng kia chính là sức mạnh của hàng tỉ sinh linh Long mạch tộc để lại sau khi huyết tế!”

Đa số mọi người đều đổ xô lên5boong tàu mà ngắm nhìn thánh hải Thiên Vũ từ trên cao.

La Chinh cũng đứng ở boong tàu, thưởng thức vùng biển màu vàng này. Hắn có thể cảm nhận được, trong ánh vàng kia chất chứa sức mạnh huyết tế. Long mạch tộc chiến bại, sau đó toàn tộc từ trên xuống dưới, hàng tỉ sinh linh đều bị hiến tế, trong đó nhất định sẽ không cam lòng...

Hắn nhìn về phía xa, muốn đặt ánh mắt ở nơi xa hơn. Nhưng dưới sự bao phủ của vùng biển màu vàng này, La Chinh không thể tìm thấy dấu vết của những bí cảnh kia.

Nếu La Chinh đoán không sai, bốn bí cảnh hẳn là tương ứng với bốn hòn đảo nhỏ trên thánh hải Thiên Vũ. Nhưng thánh hải Thiên Vũ chỉ là một vùng biển trong lục địa, vậy mà La Chinh vẫn không thể nào tìm thấy những đảo nhỏ đó.

Vẫn nên để tới nơi rồi lại nói. Thời gian này, trong lòng La Chinh cũng có lo lắng, nhưng đôi khi có gấp cũng vô dụng. Mặc dù ở Trung Vực hắn không có địch thủ, nhưng trong tứ đại thần quốc, thực lực của hắn còn chưa đủ để nghiền nát tất cả.

Cho dù tốc độ thuyền đi rất nhanh, nhưng cũng phải mất tới khoảng hai ngày ba đêm mới tới nơi. Mãi đến rạng sáng ngày thứ ba, phía trước mới xuất hiện một con sông lớn!

“Là sông Tây Long! Chính là cửa đi vào thánh hải Thiên Vũ!”

Sông Tây Long này có một mặt giáp với thánh hải Thiên Vũ, nhưng cũng rất hùng vĩ. Nước biển trong thánh hải Thiên Vũ có màu vàng, giống như một chén rượu ngon tràn đầy. Mặc dù thánh hải Thiên Vũ có một góc tiếp giáp với sông Tây Long, nhưng nước biển màu vàng lại không chảy vào con sông này.

Cho nên nước sông Tây Long có màu xanh thẳm. Đi một đoạn lên thượng du lại thấy màu nước chợt chuyển thành màu vàng, đột ngột nối tiếp nhau.

Ở một bên của con sông đã thấy có hơn hai mươi con thuyền to lớn neo lại. Xem ra đã có không ít võ giả của võ phủ khác tới rồi.

Thuyền của võ phủ Ngọc Huyền chậm rãi dừng lại, ba đại năng Thần Hải Cảnh dẫn đội, các võ giả Hư Kiếp Cảnh theo sát phía sau, rời khỏi con thuyền.

Cách sông Tây Long khoảng hơn mười dặm có một cung điện rất lớn, trước cung điện là một quảng trường khoảng hơn một vạn mẫu. Giờ phút này, trên quảng trường đã tụ tập không ít võ giả.

“Võ giả của tứ đại thần quốc.” Mắt La Chinh lóe sáng.

Sau khi thánh hải Thiên Vũ mở ra, không chỉ có thần quốc Hắc Thiết tiến vào trong đó, còn có thần quốc Đại Vũ, thần quốc Thiên Phong và thần quốc Tinh Dã.

Ngày hôm nay, chính là ngày võ giả của tứ đại thần quốc tụ tập.

Trong quảng trường thật lớn này, mỗi võ giả trẻ tuổi của tứ đại thần quốc đều có vị trí của mình, còn cường giả Sinh Tử Cảnh và đại năng Thần Hải Cảnh thì đứng trên bậc thang trước cung điện.

Ánh mắt La Chinh đảo qua một cái liền phát hiện ra trên đỉnh bậc thang kia có hơn ba mươi đại năng Thần Hải Cảnh đang đứng sừng sững.

Cho dù đứng cách La Chinh khá xa, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được khí thế khủng bố từ người những đại năng Thần Hải Cảnh này!

“Quả nhiên, nền tảng của tứ đại thần quốc là điều mà Trung Vực không thể nào so sánh được. Trong mắt bọn họ, Trung Vực cùng lắm cũng chỉ là một vùng đất hoang nho nhỏ mà thôi. Không biết lần trước hắn giết chết hai tên Thần Hải Cảnh của thần quốc Đại Vũ có khiến thần quốc Đại Vũ xảy ra chuyện gì không?

Điều La Chinh lo lắng nhất chính là gặp phải thánh nữ của thần quốc Đại Vũ kia.

Lúc trước, trong mộ Tiên Thiên Miểu, La Chinh có mâu thuẫn lớn với thánh nữ. Nếu hôm nay thánh nữ thần quốc Đại Vũ xuất hiện ở nơi đây, chỉ sợ sẽ gây phiền phức không nhỏ cho La Chinh.

Đừng nói đến chuyện hiện tại ở đây có nhiều đại năng Thần Hải Cảnh như vậy, chỉ cần La Chinh bị một trong số đó theo dõi thôi thì có lẽ cũng không thể chạy thoát được rồi!

La Chinh đi theo đệ tử võ phủ Ngọc Huyền tiến vào quảng trường. Vừa vào liền nghe được một giọng nói cao vút vang lên trên cung điện: “Võ phủ Ngọc Huyền - thần quốc Hắc Thiết đến!”

Giọng nói kia vô cùng cao, gần như truyền khắp phạm vi trăm dặm.

La Chinh đi vào trong quảng trường lớn cùng những võ giả khác, còn ba đại năng Thần Hải Cảnh trong võ phủ Ngọc Huyền đều đứng trên bậc thang trước cung điện.

Nhưng vị trí của ba vị Phủ chủ võ phủ Ngọc Huyền hơi thấp, nằm ở nửa bậc thang phía dưới.

Trên quảng trường, võ giả Hư Kiếp Cảnh cũng dựa theo vị trí đất nước mà đứng ở vị trí khác nhau. Ví dụ như võ phủ Ngọc Huyền và phủ võ Hắc Danh đều đến từ thần quốc Hắc Thiết, nên võ giả của hai phủ võ này đều tụ tập ở cùng một chỗ.

Chỉ chốc lát sau, phía chân trời lại có một con thuyền thật lớn nữa hạ cánh, dừng ở bên bờ sông.

Sau đó giọng nói cao vút kia lại vang lên: “Võ phủ Đại Tuyên - thần quốc Tinh Dã đến!”

Từ trong con thuyền kia xuất hiện bốn đại năng Thần Hải Cảnh, họ chậm rãi bay lên bậc thang trước cung điện. So với vị trí của ba vị Phủ chủ võ phủ Ngọc Huyền, vị trí của võ phủ Đại Tuyên cao hơn nhiều!

Thấy cảnh tượng này, trong lòng La Chinh cũng hiểu rõ.

Tuy đại lục thần quốc là của tứ đại thần quốc, nhưng cứ nơi nào có người thì nơi đó nhất định sẽ có phân tranh cao thấp!

Có lẽ thần quốc Hắc Thiết không phải là thần quốc mạnh nhất trong tứ đại thần quốc.

Mặc dù võ phủ Ngọc Huyền có thể sánh ngang thế lực tông môn lục phẩm, nhưng cũng không phải là võ phủ mạnh nhất. Địa vị của võ phủ Đại Tuyên vừa đến hẳn là ở trên võ phủ Ngọc Huyền.

Thực tế, La Chinh đoán vậy không sai.

Từng ấy năm tới nay, tứ đại thần quốc vẫn luôn duy trì trạng thái cân bằng vi diệu, nhưng quả thực vẫn luôn tồn tại phân tranh thực lực mạnh yếu.

Những năm gần đây, bốn thứ hạng đó cũng thường xuyên thay đổi.

Nhưng trăm năm gần đây, thần quốc Đại Vũ là cường thịnh nhất, thần quốc Tinh Dã đứng thứ hai, dưới nữa là thần quốc Thiên Phong đứng thứ ba, và thần quốc Hắc Thiết đứng cuối cùng.

Đương nhiên, loại xếp hạng này chỉ nhằm vào biểu hiện tổng thể của thế lực trong đất nước và những người trẻ tuổi. Mỗi Quốc chủ đều là Chiến Hoàng, Chiến Đế có tuổi thọ dài đến mấy vạn năm. Mà bình thường, các Quốc chủ cũng sẽ không giao đấu với nhau nên rất khó để phân cao thấp.

Cho nên mới nói, thứ tự xếp hạng này không nói lên việc thần quốc Hắc Thiết thật sự yếu hơn thần quốc Đại Vũ bao nhiêu!

“Võ phủ Thông Linh - thần quốc Thiên Phong đến!”

“Võ phủ Vân Long - thần quốc Đại Vũ đến!”

“...”

Mỗi một võ phủ ít nhất cũng có thực lực trên tông môn ngũ phẩm. Số lượng đại năng Thần Hải Cảnh trên bậc thang không ngừng gia tăng, số lượng võ giả Hư Kiếp Cảnh trên quảng trường cũng không ngừng nhiều lên.

Đúng lúc này, La Chinh chợt cảm thấy khóe mắt xuất hiện một luồng sáng, ngẩng đầu lên nhìn lại liền thấy phía tây xuất hiện một điểm sáng, giống như một vầng thái dương nhỏ, bay lượn cực nhanh trên không trung.

Chờ điểm sáng kia đến gần hơn, La Chinh có thể nhìn ra đó là một cung điện màu vàng!

Cung điện màu vàng này bay đến với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã dừng lại cạnh bờ sông Tây Long, sau đó liền nghe thấy một tiếng cười trầm truyền ra từ trong cung điện.

“Ha ha! Xem ra lão phu đến sớm rồi. Mấy lão già Ngao Khiếu còn chưa tới!”

La Chinh lập tức thấy có hơn trăm bóng người bay ra từ trong cung điện màu vàng đó, người cầm đầu chính là một người trung niên sắc mặt hồng hào.

Mới chỉ đánh giá qua một chút thôi nhưng La Chinh đã cảm nhận được một luồng khí thế khó có thể đối nghịch tỏa ra từ trên người ông ta. Khí thế này không phải là do uy áp linh hồn thả ra, mà là một loại khí thế của kẻ ở trên cao chậm rãi dưỡng thành qua nhiều năm!

Khí thế này, cho dù là Lưu Vũ trong thánh địa Thiên Vũ cũng không có được. Dù sao thì Lưu Vũ cũng chỉ mới cai quản thánh địa Thiên Vũ có hơn hai trăm năm mà thôi. La Chinh mới chỉ từng cảm nhận được khí thế như thế này ở trên người Huân!

Đương nhiên, khí thế mà Huân thả ra ác liệt hơn người này nhiều! Khí thế của người này chỉ nhằm vào võ giả nhân loại, gần như có thể áp đảo chúng sinh.

“Quốc chủ Thiên Vận - thần quốc Tinh Dã đến!” Giọng nói cao vút kia lại đúng lúc vang lên.

“Thì ra là Quốc chủ thần quốc Tinh Dã! Tứ đại thần quốc thống trị đại lục này, như vậy thực lực của người này ít nhất cũng phải nằm trong tốp bốn người đứng đầu đại lục thần quốc?” La Chinh thầm suy đoán.

Quốc chủ Thiên Vận lại cười “ha ha”, nhưng không hề bay đến cung điện mà dừng lại trong quảng trường một lát. Hắn quét mắt nhìn các võ giả Hư Kiếp Cảnh, sau đó mọi người liền nghe thấy Quốc chủ Thiên Vận nói: “Các đệ tử của thần quốc Tinh Dã ta ở đâu?”

Nghe thấy Quốc chủ nhà mình hỏi, những võ giả trong võ phủ Đại Tuyên và các võ phủ khác trong thần quốc Tinh Dã lập tức hưởng ứng như sấm: “Tham kiến Quốc chủ! Chúng ta, có mặt!”

Mấy trăm võ giả Hư Kiếp Cảnh đồng thời gào thét khiến mặt đất dường như cũng chấn động theo.