Trong thần quốc Tinh Dã có tổng cộng sáu người có thể đứng vào đội ngũ thiên tài hàng đầu.
Lúc trước, Triệu Thiên Cơ đã thua trận, nhưng số người còn có thể xuất2chiến cũng không ít. Hơn nữa, sáu người này cũng không được coi là người trong hoàng tộc như Thái tử của thần quốc Tinh Dã, nhưng họ cũng có thể vững vàng đứng8trong đội ngũ hàng đầu.
So sánh ra thì thần quốc Hắc Thiết nơi La Chinh ở thực sự hơi yếu kém. Nếu bỏ Yến Vương và Thái tử Chu Ninh đi thì người có6thể vững vàng trụ lại đội ngũ hàng đầu cũng chỉ có Chiêm Uân và Tiêu Đạo Viễn. Hơn nữa, Chiêm Uân đã thua trận rồi, chỉ còn một mình Tiêu Đạo Viễn là3có thể xuất chiến mà thôi.
Đương nhiên, đây là suy nghĩ của những người ở thần quốc khác. Ngoại trừ để lộ thủ đoạn của mình khi tham gia khảo hạch trong võ phủ5Ngọc Huyền ra thì La Chinh cũng chưa từng phô bày quá nhiều thực lực. Người trong ba thần quốc còn lại đại khái không biết thần quốc Hắc Thiết còn có một nhân vật như vậy.
Thái tử thần quốc Tinh Dã đã ra lệnh, võ giả tên là Nguyệt Tùng Vân kia tất nhiên phải ra trận.
Triệu Thiên Cơ của thần quốc Tinh Dã đã thua dưới tay Vân Long Đào, nếu Nguyệt Tùng Vân lại thua cuộc lần nữa thì chẳng khác nào liên tục chiến bại dưới tay Vân Long Đào.
Huống chi, Triệu Thiên Cơ chính là người được Thái tử của thần quốc Tinh Dã đề cử. Nếu lại thất bại lần nữa thì thể diện của thần quốc Tinh Dã cũng chẳng biết nên để đâu.
Tuy nhiên, đám võ giả của thần quốc Tinh Dã dường như rất tin tưởng vào thực lực của Nguyệt Tùng Vân. Sau khi Nguyệt Tùng Vân xông lên kết giới trên bầu trời, đám võ giả của thần quốc Tinh Dã lại sôi trào lần nữa.
Trong đó, đám võ giả của võ phủ Đại Tuyên là kích động nhất. Mặc dù Nguyệt Tùng Vân không phải người võ phủ Đại Tuyên mà là một võ phủ khác trong thần quốc Tinh Dã, nhưng dù sao hắn cũng được gửi gắm nhiều kỳ vọng. Nếu có thể đánh bại Vân Long Đào thì cũng coi như đã giúp võ phủ Đại Tuyên lấy lại thể diện.
“Tùng Vân, chỉ cần né tránh công kích của hắn là được, tên kia cũng chỉ dựa vào thanh kiếm nát mà thôi!”
“Đúng vậy, cẩn thận không để kiếm của hắn chém trúng. Với tốc độ của ngươi thì nhất định có thể làm được!”
Tất nhiên tốc độ bây giờ của Nguyệt Tùng Vân có thể thắng được võ giả kia, thế nên hắn yên lặng gật đầu với phía dưới, ngay sau đó lại đối mặt Vân Long Đào rồi làm ra tư thế “mời”.
Nếu Vân Long Đào đã lấy Trảm Không kiếm ra thì tất nhiên sẽ không thu lại. Hắn giơ ba ngón tay với Nguyệt Tùng Vân: “Ba kiếm. Đối phó ngươi cũng chỉ cần dùng ba kiếm vậy thôi!”
“Quá kiêu ngạo! Vân Long Đào, có bản lĩnh thì ngươi xuống đây, xem bọn ta có đập ngươi thành thịt vụn không!”
“Nguyệt Tùng Vân, trước hết cứ tránh ba kiếm đầu của hắn đã! Lát nữa hắn không thể thắng được thì để xem hắn còn kiêu ngạo thế nào. Xem hắn tự vả mặt mình ra sao!”
Vốn dĩ rất nhiều võ giả của thần quốc Tinh Dã vẫn còn tràn ngập lửa giận với Vân Long Đào, nên khi nghe được lời này của hắn thì lập tức như đổ thêm dầu vào lửa!
Vân Long Đào làm gì để ý tới khiêu khích của bọn họ. Tuy số lượng võ giả Hư Kiếp Cảnh trong tứ đại thần quốc khá đông đảo, hơn nữa hầu hết những võ giả hôm nay đến đây đều thuộc đội ngũ thứ nhất, thứ hai, gần như tất cả đều có thiên phú cấp Thần. Nhưng có thể bay lên trên không trung tham gia so đấu thì chẳng qua cũng chỉ có hai ba mươi người mà thôi!
Còn những người phía dưới, đại khái Vân Long Đào chẳng coi là gì.
Trên bậc thang có rất nhiều đại năng Thần Hải Cảnh, họ cũng mắt điếc tai ngơ, mặc kệ quảng trường ầm ĩ. Theo bọn họ thấy thì không khí náo nhiệt một chút mới tốt. Cãi nhau cũng không thành vấn đề, chỉ cần không đánh tới đây là được, nên bọn họ cũng không hề ngăn những võ giả kia.
Trong tiếng ầm ĩ này, Vân Long Đào ra tay trước!
Hắn vung Trảm Không kiếm lên, bước ra một bước, xuyên qua không gian mà áp sát tới bên người Nguyệt Tùng Vân. Trường kiếm trong suốt trong tay liền chém vào đầu Nguyệt Tùng Vân!
Thật ra, chiêu bước qua không gian trong khoảng cách ngắn thì La Chinh cũng thường xuyên sử dụng. Chính xác thì nó có thể đạt được hiệu quả khó lường, bởi đối phương rất khó để phản ứng lại.
Nguyệt Tùng Vân cũng hoảng sợ, bởi thật ra khi hắn đối mặt với Vân Long Đào thì đã mất đi tự tin rồi. Thực lực của hắn cũng chỉ xấp xỉ Triệu Thiên Cơ mà thôi. Trong tứ đại thần quốc cũng thường xuyên tổ chức so đấu, nên dù hắn và Triệu Thiên Cơ là người của các võ phủ khác nhau thì hai người cũng đã có nhiều lần giao đấu. Thắng bại giữa hai người không quá rõ ràng, nhưng số lần Triệu Thiên Cơ thắng lại nhiều hơn một chút.
Vậy mà giờ ngay cả Triệu Thiên Cơ cũng thua dưới tay Vân Long Đào, nên hắn cũng chẳng có tự tin để chiến thắng Vân Long Đào nữa. Chỉ có điều, đây là lệnh của Thái tử, hắn không thể không lên!
Nếu thực lực của võ giả đều sàn sàn như nhau thì đua tranh về khí thế. Một khi thiếu tự tin, thua khí thế thì cũng là thua hết cả bàn cờ.
Huống hồ khi nghe thấy lời nói của các võ giả thần quốc Tinh Dã ở phía dưới nên trong lòng hắn cũng đã có suy tính. Nếu Vân Long Đào chỉ mạnh miệng, hết ba kiếm thì tự khắc nhận thua, vậy thì hắn sẽ tránh ba kiếm này!
Thế nên, khi đối mặt với kiếm thứ nhất của Vân Long Đào, hắn căn bản không thể lựa chọn phản kích, trực tiếp chọn cách chạy trốn!
“Vèo!”
Vốn dĩ Nguyệt Tùng Vân cũng am hiểu thân pháp, thế nên kiếm thứ nhất của Vân Long Đào cũng chỉ chém được vào quần áo của hắn, cắt mất một góc quần áo của hắn mà thôi.
Bóng dáng hắn quỷ mị, tăng tốc chuyển động trong kết giới, nhưng ý đồ muốn tránh đi Trảm Không kiếm của Vân Long Đào vẫn hết sức rõ ràng!
Thấy cảnh tượng như vậy, La Chinh nhịn không được mà khẽ lắc đầu. Gặp cảnh tượng oan gia ngõ hẹp ấy, ngay cả dũng khí để đối đầu trực diện với đối phương cũng không có thì làm sao giành được thắng lợi? Chẳng lẽ cái tên này trông cậy vào việc Vân Long Đào đánh ra hết ba kiếm rồi buông tha cho hắn? Chuyện này quá mức ngây thơ.
Ba kiếm như lời Vân Long Đào nói chẳng qua chỉ là muốn khoe thực lực của mình, đồng thời tạo áp lực tâm lý cho Nguyệt Tùng Vân mà thôi. Huống hồ hắn cũng không hề nói, nếu ba kiếm mà không bắt được Nguyệt Tùng Vân thì coi như mình thua.
“Vèo…”
Mặc dù tốc độ của Nguyệt Tùng Vân cực nhanh, bóng dáng cũng cực kỳ quái dị, nhưng chỉ cần Vân Long Đào thông thạo quy tắc không gian thì bước ra một bước đã đủ để áp sát Nguyệt Tùng Vân, rồi ngay sau đó bất ngờ ra kiếm.
Trảm Không kiếm giống như một con rắn độc vô hình, đánh thẳng tới Nguyệt Tùng Vân.
Trên mặt Nguyệt Tùng Vân cũng tràn ngập vẻ kinh hãi, gần như dùng hết mọi cách của mình để tránh né. Dịch chuyển cứng ngắc trong không trung, kiếm này sượt qua cổ hắn một đường, lập tức chém đứt hơn một nửa tóc của hắn!
Tuy nhìn qua thì có vẻ Nguyệt Tùng Vân hết sức chật vật, nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười. Ít nhất hắn cũng đã thành công tránh được kiếm thứ hai của Vân Long Đào.
“Kiếm thứ hai!”
“Còn một kiếm nữa thôi. Tránh một kiếm cuối cùng này là được!”
“Tùng Vân huynh, cố lên!”
Ngay lập tức, võ giả của thần quốc Tinh Dã bắt đầu gào thét, bọn họ cũng nhận ra ý đồ của Nguyệt Tùng Vân. Trước tiên cứ tránh ba kiếm của Vân Long Đào đã rồi tính!
Trên đỉnh bậc thang, Thái tử của thần quốc Thiên Phong vẫn luôn trầm mặc, lạnh băng nói với những võ giả kia: “Một đám ngu ngốc!”
Không ít người có quan điểm giống La Chinh. Tránh được ba kiếm của Vân Long Đào thì đã sao?
Chỉ trong chốc lát, Vân Long Đào đã chém ra kiếm thứ ba…
Lúc này, Trảm Không kiếm trực tiếp sượt qua từ sau lưng Nguyệt Tùng Vân, tạo ra một lỗ thủng rất lớn trên quần áo sau lưng hắn! Tuy nhiên, Nguyệt Tùng Vân lại dựa vào ưu thế tốc độ của mình, uốn người thoát được một kiếp, cho nên tới bây giờ hắn vẫn không hề bị thương.
“Ba kiếm! Ba kiếm!” Khuôn mặt Nguyệt Tùng Vân hiện vẻ vui mừng, xoay đầu rồi cười to mà nói, giống như giờ phút này người chiến thắng chính là hắn vậy.
Nhưng câu nói của Nguyệt Tùng Vân còn chưa kịp nói xong thì Trảm Không kiếm lại như hình với bóng đâm ra thêm lần nữa. Một đường thẳng nhỏ xuất hiện một cách quái dị bên người Nguyệt Tùng Vân, Trảm Không kiếm yên lặng xẹt qua. Ngay sau khi đường thẳng nhỏ kia biến mất, cánh tay của Nguyệt Tùng Vân cũng đã rời khỏi thân thể, rơi thẳng xuống mặt đất.
Giờ phút này, Nguyệt Tùng Vân thậm chí còn quên mất đau đớn, vẻ mặt tràn đầy tức giận mà nhìn chằm chằm vào Vân Long Đào rồi nói: “Ba kiếm. Không phải mới nói chỉ ba kiếm thôi sao?”
“Mẹ nó! Vân Long Đào này không tuân theo quy tắc. Vừa mới nói chỉ cần ba kiếm là phân thắng bại!”
“Quá đê tiện! Loại người này nên tự sát chuộc tội đi!”
Không ít võ giả trong thần quốc Tinh Dã cũng đầy căm phẫn, cả giận nói.
Khuôn mặt của Vân Long Đào lại hiện ra một nụ cười thương hại rồi nhẹ nhàng nói: “Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta nói ba kiếm là phân thắng bại? Ta chỉ là nói là cần ba kiếm để tóm ngươi thôi! Nếu như ba kiếm không đủ để bắt ngươi thì ta đây dùng kiếm thứ tư. Sao hả? Không thể à?”
Trước nay thế giới này cũng chỉ dựa vào lời nói của cường giả. Thật ra Vân Long Đào nói ba kiếm cũng chẳng khác nào định ra quy tắc gì đó. Nhưng vốn dĩ quy tắc này là do chính Vân Long Đào hắn định ra, hắn muốn sửa thì sửa, ngươi không phục thì cũng làm gì được?
Lời này của hắn ngay lập tức khiến rất nhiều võ giả trong thần quốc Tinh Dã phải nghẹn họng…
Ngay sau đó, Vân Long Đào lại quay đầu nhìn lướt qua những võ giả của thần quốc Tinh Dã rồi thản nhiên nói: “Các ngươi quá yếu! Ngoài việc la hét ầm ĩ ở dưới thì còn biết làm gì khác không? Có bản lĩnh thì lên đây khiêu chiến với ta!”
“Hừ! Nói như thể ngươi mạnh lắm vậy! Chẳng qua ngươi cũng chỉ là Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ mà thôi!” Trong thần quốc Tinh Dã có người không phục, chỉ có thể cãi lại như vậy.
Vân Long Đào lại lắc đầu, tiếp tục nói: “Không phải ta rất mạnh, thật sự thì ta rất yếu. Nhưng ở thế giới này, đại đa số võ giả đều là phế vật giống các ngươi vậy! Thiên phú của ta chỉ cao hơn các ngươi một chút, nỗ lực cũng chỉ nhiều hơn các ngươi một chút, nhưng lại đủ để xưng vương trước mặt các ngươi.”
Lời Vân Long Đào vừa nói ra liền khiến mọi người đều lập tức im lặng. Lúc này, Chiến Đế Đại Vũ bỗng nhiên vỗ tay một cái: “Được! Long Đào, nói rất hay!”
Tứ đại Thần Quốc có thể tiêu diệt Long mạch tộc chẳng qua cũng là do có Nhân tộc trên Thượng Giới trợ giúp.
Lúc trước, Nhân tộc trên Thượng Giới đã mạnh mẽ mở ra một con đường đối nghịch với linh hồn để trợ giúp tứ đại thần quốc.
Lịch sử cũng đã ghi chép rất rõ cảnh tượng ấy. Nhưng võ giả Trung Vực lại không giống như tứ đại thần quốc, bọn họ gần như không hề biết gì về Thượng Giới. Trong cảm nhận của hàng tỉ võ giả Trung Vực thì Thượng Giới chỉ là một khái niệm mơ hồ mà thôi. Nhưng với những võ giả của tứ đại thần quốc, họ lại được tận mắt chứng kiến thực lực và ưu thế của võ giả Thượng Giới.
Tuy lời này của Vân Long Đào không hề nhắc đến võ giả Thượng Giới, nhưng làm sao những võ giả Hư Kiếp Cảnh bên dưới lại có thể không hiểu?
Hắn muốn phô bày sự kiêu ngạo của mình trước các võ giả tứ đại thần quốc, nhưng hắn lại khiêm tốn là nhằm vào Thượng Giới. Chỉ có nhằm vào các thiên tài trên Thượng Giới thì hắn mới được coi như là kẻ yếu.
Lời nói này cũng khắc sâu vào tâm khảm của rất nhiều đại năng Thần Hải Cảnh.
Trong lòng những lão quái vật đã sống vạn năm này có một niềm tiếc nuối lớn nhất đó là không thể nào phi thăng lên Thượng Giới.
Trong tứ đại thần quốc, bọn họ đúng là có thể xưng vương xưng bá. Nhưng thứ mà võ giả theo đuổi, sao lại có thể chỉ giới hạn trên một mảnh đại lục này? Sao có thể chỉ giới hạn ở cấp độ Thần Hải Cảnh này được?
Cho nên, sau khi không ít đại năng Thần Hải Cảnh sống qua vạn năm đều ào ào rời khỏi đại lục thần quốc, vào trong hải vực thần bí vô tận để tìm kiếm thêm nhiều cơ hội mới, thậm chí còn muốn phá vỡ giới hạn này mà đi vào một thế giới vô tận khác…
Tuy nhiên cho tới nay, chưa từng có đại năng Thần Hải Cảnh nào thành công.