Bạch Nguyệt Dung hơi vuốt cằm đáp lại: “Quốc chủ, ta chắc chắn không nhận nhầm!”
Lúc này ánh mắt của Chiến Đế Đại Vũ giống như hai con rắn độc, nhìn chằm chằm vào La Chinh. Hắn vốn đã tin bảy phần lời nói của thánh nữ, nhưng dù sao hiện tại La Chinh cũng là người đại diện cho thần quốc Hắc Thiết, cho nên Chiến Đế Đại Vũ lại hỏi một câu: “Thằng nhóc kia, Hoằng Văn con ta, chính là bị ngươi giết chết sao?”
La Chinh nhún nhún vai, vẻ mặt vẫn2vô tội như trước mà trả lời: “Ta không biết Hoằng Văn là ai, lại càng không biết cô gái này. Không rõ các ngươi đang nói cái gì?”
Lúc này Chu Hoàng cũng không nhịn được nữa. Hai người của thần quốc Hắc Thiết hắn đã liên tiếp thất bại, trước mắt không chỉ có Thái tử đề cử người này xuất chiến, mà ngay cả Yến Vương cũng đề cử người này. Bây giờ, bỗng nhiên La Thiên Hành lại bị thần quốc Đại Vũ gây khó dễ, vị Quốc chủ là hắn cũng8không thể im lặng được.
“Lưu Tán, La Thiên Hành chính là người của thần quốc Hắc Thiết ta. Hắn cũng đã nói, hắn không phải là người mà các ngươi muốn tìm. Gây khó dễ với hắn như vậy, có phải là không nên hay không?” Chu Hoàng kiên nhẫn nói.
Lưu Tán vốn là tên của Chiến Đế Đại Vũ. Cả thiên hạ thần quốc Đại Vũ đều là của họ Lưu, cho nên trên lý thuyết cũng có thể hiểu rằng thần quốc Đại Vũ này cùng cấp với một thế gia bát phẩm!
Trên6mặt Yến Vương lộ ra vẻ lo lắng, bởi hắn biết rõ La Chinh có lai lịch thần bí. Người có được thiên phú như thế, không thể là hạng người vô danh. Trên thực tế, Yến Vương và Thái tử đều đã âm thầm điều tra thân phận của La Chinh cho rõ ràng, nhưng tin tức đều khiến hai người kinh ngạc. Người này không phải tới từ thần quốc Hắc Thiết.
Không tra được tin tức gì trên người “La Thiên Hành”, vì thế liền bắt đầu tra từ vị hộ vệ đi3theo bên người hắn. Từ đó tra ra khiến bọn họ càng thêm hoang mang. Vị cường giả Sinh Tử Cảnh bên người La Chinh tên là Tào Tuấn Phong, là người của thần quốc Đại Vũ, hơn nữa còn là một chấp sự của Mật Giáo!
Như vậy càng khó để biết rõ về thân phận của La Chinh. Đương nhiên, Yến Vương chẳng quan tâm thân phận La Chinh làm gì, quan trọng là người này có thể trợ giúp cho hắn thì đã đủ rồi.
Về phần Thái tử…
Hiện tại, Thái tử Chu Ninh5đã có thể khẳng định, lời nói của Bạch Nguyệt Dung có lẽ là đúng. Người tên La Thiên Hành này, có lẽ đến từ Trung Vực thật!
Trước đây, Thái tử muốn La Chinh thay mình xuất chiến, nhưng hắn lại không có chút động tĩnh nào, rõ ràng là hắn không muốn về dưới trướng mình, vì vậy nên đương nhiên Chu Ninh sẽ không ra mặt nói giúp La Chinh. Tất nhiên, hắn cũng không bằng lòng vạch trần thân phận của La Chinh, vì dù sao hiện tại La Chinh cũng đại diện cho thần quốc Hắc Thiết xuất chiến, hắn không thể bước ra chống đối, nếu không cha hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Ai ngờ Chu Hoàng vừa mới nói xong thì Chiến Đế Đại Vũ cũng không hề có phản ứng mà chỉ hừ lạnh một tiếng, chỉ vào La Chinh nói: “Không cần ngươi nói thật, ta tự mình sưu hồn(*).
(*) Sưu hồn: Cách thức xâm nhập vào linh hồn của người khác để tìm kiếm ký ức của họ mà mình mong muốn. Việc này có thể khiến đầu óc người bị sưu hồn rối loạn, trở thành kẻ ngốc. Lúc trước La Chinh cũng suýt bị Trác đại tiên sinh sưu hồn sau khi ra khỏi Thử Luyện Giả Chi Lộ nhưng được Ninh Vũ Điệp ra tay cứu giúp kịp thời.
Sau đó Chiến Đế Đại Vũ đưa một ngón tay ra, một luồng linh hồn cường đại chui ra từ mi tâm hắn!
“Là công kích linh hồn! Không ngờ Chiến Đế Đại Vũ lại trực tiếp sử dụng công kích linh hồn!”
“Cho dù là uy áp linh hồn của đại năng Thần Hải Cảnh thì cũng đủ làm cho võ giả Hư Kiếp Cảnh trở thành kẻ ngốc. Không ngờ Chiến Đế Đại Vũ lại ra tay với một vãn bối…”
“Có lẽ vị võ giả tên La Thiên Hành kia thảm rồi!”
Vừa rồi trên quảng trường có không ít võ giả Hư Kiếp Cảnh la hét ầm ĩ, suýt chút nữa đã ra tay đánh nhau, sau đó một vị đại năng Thần Hải Cảnh đã phóng uy áp linh hồn ra để áp chế tất cả các võ giả Hư Kiếp Cảnh.
Mà mục đích của uy áp linh hồn lại không phải là làm tổn thương người khác, chỉ là phóng ra uy thế lớn mạnh của linh hồn để trấn áp mọi người mà thôi. Nhưng linh hồn của đại năng Thần Hải Cảnh đều vô cùng lớn mạnh, nếu phóng tất cả uy áp linh hồn của bản thân đi dọa một võ giả Hư Kiếp Cảnh thì cũng đủ khiến người đó biến thành kẻ ngốc rồi ấy chứ!
Huống hồ hiện tại Chiến Đế Đại Vũ lại trực tiếp sử dụng thủ đoạn công kích linh hồn!
Hắn muốn trực tiếp tiêu diệt hết ý thức của La Chinh, sau đó tiến hành sưu hồn. Thủ đoạn này chắc chắn càng trực tiếp, đơn giản hơn. Nhưng cùng lúc đó, trong đầu La Chinh cũng sẽ bị Chiến Đế Đại Vũ quấy nhiễu, sau đó trở thành một phế vật ngu ngốc.
Rõ ràng Chiến Đế Đại Vũ không quan tâm tới việc La Chinh sống hay chết.
“Lưu Tán, ngươi!”
Sắc mặt Chu Hoàng liền thay đổi, hắn căn bản không ngờ Lưu Tán lại làm chuyện như vậy. Dường như không có dấu hiệu gì mà trực tiếp ra tay với La Thiên Hành, thế nên Chu Hoàng có muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa.
Chiến Đế Đại Vũ Lưu Tán cũng biết Chu Hoàng sẽ không vì một tên võ giả Hư Kiếp Cảnh nho nhỏ mà gây chiến với thần quốc Đại Vũ, cho nên dứt khoát ra tay trước rồi nói sau!
Ngay trước mắt bao nhiêu người, luồng linh hồn kia liền nhằm về phía La Chinh chỉ trong nháy mắt.
Ánh mắt La Chinh lóe ra ánh sáng lờ mờ, thản nhiên nhìn chằm chằm Chiến Đế Đại Vũ.
Từ khi luồng linh hồn kia mới phóng ra thì La Chinh cũng đã cảm nhận được sức mạnh của nó rồi. Hiện tại, linh hồn của La Chinh đã sắp đạt tới Bích Hồn Cảnh, linh hồn dưới Bích Hồn Cảnh sẽ không thể tạo cho hắn thương tổn gì quá lớn.
Luồng linh hồn của Chiến Đế Đại Vũ này cùng lắm cũng chỉ là Chiến Hồn Cảnh, nên bản thân La Chinh cũng không thấy sợ.
Vì thế hắn bình thản đứng thẳng trong không trung, trên mặt không có nhiều biểu cảm, nhưng trong lòng lại vô cùng đề phòng Chiến Đế Đại Vũ. Chiến Đế Đại Vũ có thể đạt được danh xưng Chiến Đế thì cũng thuộc loại người nổi bật trong các đại năng Thần Hải Cảnh. Nếu người này nhất định phải giết chết mình thì chỉ sợ mình còn chẳng chống cự lại nổi một hiệp.
Quan trọng hơn là người này chẳng hề hỏi cho rõ ràng đầu đuôi câu chuyện mà đã muốn giết chết mình, dường như hắn căn bản không quan tâm tới cái nhìn của người ngoài!
Công kích linh hồn cũng không hề phiền phức, chẳng qua chỉ là bị Chiến Đế Đại Vũ nhìn chăm chú mà thôi!
La Chinh không chọn đánh lại, cũng không để cho Thanh Long ra mặt mà tự mình chịu hết đòn công kích linh hồn của Chiến Đế Đại Vũ. Trong tình huống này, La Chinh chỉ có thể nhẫn nhịn. Bởi vì một khi hắn phản kích thì rất có thể sẽ trực tiếp bị Chiến Đế Đại Vũ công kích!
Cho dù là đại năng Thần Hải Cảnh bình thường thì linh hồn vừa mới bước vào Chiến Hồn Cảnh cũng không thể chống lại được công kích của Chiến Đế Đại Vũ. Nếu cứ tiếp tục bị công kích thì linh hồn sẽ nhanh chóng bị thương, thậm chí còn bị nứt ra.
Luồng linh hồn cường đại kia không ngừng công kích, bào mòn linh hồn La Chinh. Nhưng linh hồn La Chinh lại vô cùng vững chắc, chẳng qua bên ngoài nó không ngừng tỏa ra ánh sáng màu ngọc bích, còn bản thân hắn lại không bị ảnh hưởng!
“Chỉ sợ linh hồn trong đầu hắn đã tan nát…”
“Nếu không cử động thì chắc chắn sẽ trở thành kẻ ngốc!”
“Tên đáng thương, ai bảo hắn gặp phải Chiến Đế Đại Vũ. Đường đường là Quốc chủ, chẳng lẽ lại dễ chọc vào?”
Nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh nhìn thấy luồng linh hồn lớn mạnh kia bắt đầu công kích thì trên mặt đều là vẻ nghĩ thôi cũng thấy sợ. Mặc dù đòn công kích này không phải nhằm vào bọn họ, nhưng chỉ cần cảm nhận uy áp dư thừa được lan ra cũng đủ khiến bọn họ sợ hãi trong lòng rồi.
Yến Vương nhắm hai mắt lại, mày nhíu thật chặt. Mặc dù thời gian hắn kết bạn với La Chinh cũng không dài, nhưng người này không chỉ có thiên phú mà thực lực cũng cực kỳ lớn mạnh, hơn nữa lại chưa từng giả bộ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Yến Vương coi trọng La Chinh, là nguyên nhân khiến hắn đối đãi với La Chinh như bạn bè thực sự.
Nếu là đại năng Thần Hải Cảnh khác, chắc chắn hắn sẽ ra tay ngăn cản. Nhưng người ra tay lúc này lại là Chiến Đế Đại Vũ, hắn không có tư cách ngăn cản. Huống hồ, cho dù muốn ngăn cản thì có lẽ cũng không kịp!
Chu Hoàng khẽ thở dài một hơi, sau đó nói: “Được lắm, Lưu Tán. Cho dù thế nào thì hắn cũng là người đại diện cho thần quốc Hắc Thiết ta, đừng có giết chết linh hồn hắn, để cho hắn làm kẻ ngốc đi!”
Nếu hoàn toàn giết chết linh hồn La Chinh thì La Chinh sẽ mất đi khả năng sống, nhưng nếu giữ lại cho La Chinh một linh hồn đã bị thương nặng thì La Chinh sẽ không chết, nhưng sẽ trở thành kẻ ngốc. Vừa rồi Chu Hoàng không kịp ngăn cản, nên cũng chỉ có thể bảo Lưu Tán giữ lại cho La Chinh một mạng mà thôi.
Trở thành kẻ ngốc dù sao cũng còn tốt hơn chết.
Nhưng Chu Hoàng vừa mới nói ra khỏi miệng thì trên mặt Lưu Tán đã hiện lên vẻ rất kỳ quái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào La Chinh.
Giằng co lâu như vậy cũng khiến rất nhiều đại năng Thần Hải Cảnh nhìn ra có điểm kỳ lạ.
Không chỉ Chu Hoàng, mà còn có Quốc chủ Thiên Vận của thần quốc Tinh Dã, Chiến Hoàng Thiên Phong của thần quốc Thiên Phong, tất cả đều nhìn La Chinh với vẻ mặt kỳ quái, đồng thời chuyển mắt nhìn qua Chiến Đế Đại Vũ.
Ánh mắt La Thiên Hành kia rất trong, sáng ngời mà có thần, nhìn qua dường như hắn không có vấn đề gì?
Chuyện này là sao?
Chẳng lẽ Chiến Đế Đại Vũ nương tay?
Chắc chắn là không rồi. Tứ đại Quốc chủ đã tại vị nhiều năm như vậy, bọn họ đều biết rất rõ tính tình của nhau.
Chiến Đế Đại Vũ - Lưu Tán có tính cách âm trầm, vô cùng máu lạnh và cao ngạo. Nếu hắn đã ra tay thì chắc chắn không có khả năng nương tay dù chỉ một chút.
Nhưng La Thiên Hành kia vẫn bình yên vô sự, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên bậc thang, ánh mắt từng vị đại năng Thần Hải Cảnh đều lóe sáng, hoàn toàn không hiểu tình huống trước mắt.
Thời gian dần trôi qua, không chỉ có nhóm đại năng Thần Hải Cảnh phát giác ra chuyện này không bình thường, mà ngay cả cường giả Sinh Tử Cảnh và các võ giả Hư Kiếp Cảnh cũng đã bắt đầu nhận ra.
La Thiên Hành này, dường như không bị tổn thương dù chỉ một chút?