Bách Luyện Thành Thần

Chương 792





“Hả? Vì sao?” Trên Mặt La Chinh hiện vẻ kỳ quái.

“Nếu ngươi thắng ta, chắc chắn quái vật nhỏ sẽ khiêu chiến người. Hắn là một kẻ điên, kẻ điên thực sự. Hẳn sẽ giết ngươi.” Hỏa2Doãn Nhi nói, vẻ mặt lo lắng. Khi nghe thấy vậy, La Chinh đột nhiên mỉm cười. Vẻ mặt Hỏa Doãn Nhi không giống giả vờ, nàng thật sự lo lắng cho La Chinh. Thật là một9cô Công chúa nhỏ tốt bụng, tâm địa thiện lương, hơn nữa còn rất đơn thuần. Cũng chỉ có võ giả lớn lên dưới sự che chở của hoàng gia mới có thể ân cần và đơn6thuần tới mức này... La Chinh cũng không muốn gạt bỏ ý tốt của nàng nên chỉ nói: “Cảm ơn Công chúa đã nhắc nhở. La thiên Hành ta cũng có chừng mực!” Hỏa Doãn Nhi sững0sờ, đôi mắt đẹp đầy dịu dàng. Nàng cũng hiểu rõ, có lẽ người như La Chinh sẽ không nghe lời khuyên bảo của người khác, thế nên nàng cũng chỉ gật đầu, lập tức ừ một7tiếng: “Được rồi, ta phải ra tay, ngươi tự cẩn thận nhé!”

Nghe được lời này của Hỏa Doãn Nhi, La Chinh cũng không còn gì để nói. Trước khi ra tay còn muốn nhắc nhở mình cẩn thận. Cô nàng này thực sự rất ngoan.

Mặc dù Hỏa Doãn Nhị Nhã nhặn ngoan ngoãn, nhưng vừa ra tay lại khiến mặt La Chỉnh lập tức biển sắc. Cô nàng vừa nâng cánh tay ngọc lên thì thấy ngay một cái vòng ngọc màu đỏ, từ trong đó truyền ra một loại sức mạnh khiến La Chinh khiếp sợ!

“Đây... là bảo vật cấp bậc gì vậy?” La Chinh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay màu đỏ lửa kia.

Có lẽ nhìn thấy ánh mắt của La Chinh nên dù đã chuẩn bị được nửa thể tiến công rồi nhưng nàng bỗng dừng lại. Dường như ngay lập tức, nàng nói với La Chinh như thật: “Đây là vòng ngọc phụ hoàng tặng cho ta.”

Nghe thấy lời Hỏa Doãn Nhi nói, La Chinh và đám võ giả trên quảng trường suýt chút nữa ngã lăn xuống đất

Hỏa Doãn Nhi này cũng đặc biệt thật đấy. Đến lúc này còn không bắt đầu tấn công mà còn dừng lại nói cho đối phương biết nguồn gốc của chiếc vòng tay kia làm gì. “Ta chẳng còn lời nào để nói nữa. Cô Công chúa nhỏ này đáng yêu quá!” “Ôi! Người ta là Công chúa thần quốc, có đáng yêu thì ngươi cũng chỉ có thể nhớ trong lòng thôi.” “Hừ! Đừng có coi thường Hỏa Doãn Nhi của ta. Cho dù nàng có nói ra tất cả các nhược điểm của mình cho ngươi thì ngươi cũng không phải là đối thủ của nàng. Tuy nàng rất ngây thơ, nhưng thực lực cũng rất lợi hại!” Thậm chí trên mặt Chiến Hoàng Thiên Phong cũng hiện lên vẻ xấu hổ. Chu Hoàng an ủi: “Lão Hỏa, con gái ngươi cũng không tồi, rất đáng yêu.”

Các võ giả trên quảng trường còn đang bàn tán về hành động không thể tưởng tượng được này của Hỏa Doãn Nhi. Nhưng chính câu nói tiếp theo của Hỏa Doãn Nhi đã khiến bọn họ im lặng. “Ta rất thích chiếc vòng tay này. Nó là bản thân khí.” Hỏa Doãn Nhi nói xong còn nhẹ tay khẽ vuốt ve chiếc vòng. * Bản thân khí: cấp bậc trên thành khí, chỉ còn một nửa cấp nữa là đạt tới thần khí.

Bán thần khi...

Cho dù là La Chinh thì khi nghe thấy vậy cũng đột nhiên kinh ngạc trong lòng. Trên linh khí là tiên khí, trên tiên khí là thánh khí, còn trên thành khí là thần khí! Bây giờ La Chinh đã có một thánh khỉ thượng phẩm, cũng chính là thanh trường kiểm trong tay hắn đây. Nhưng thần khí có kiểu dáng gì? Hắn chưa từng nhìn thấy. Trước đây, La Chinh đã từng đoán xem ở đại lục thần quốc có thần khí hay không? Bây giờ xem ra là hắn đã đoán đúng. Bán thần khí! Nghe ý này thì có lẽ còn hơn hẳn thánh khí thượng phẩm nhiều, cũng rất gần với thần khí rồi. Trên quảng trường, ánh mắt tất cả các võ giả đều nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay kia. Bọn họ rất rõ, bán thần khí có lợi cho một võ giả đến mức nào! Hầu hết các võ giả trên đại lục thần quốc đều biết, quả thực trên vùng đại lục này có tồn tại thần khí. Nhưng thần khí là nền tảng tạo dựng nên một quốc gia, quan trọng đến mức không thể để người khác thấy, bị khống chế chặt trong tay các Quốc chủ. Bình thường, những người khác cũng không có duyên được nhìn thấy. Lúc này bọn họ đã may mắn được mở mang kiến thức về bản thân khi một lần, cũng coi như đã được mở rộng tầm mắt. “La Chinh, cẩn thận với chiếc vòng trong tay nữ nhân này.” Lúc này, trong cơ thể La Chinh truyền đến một giọng nói, là tiếng của Huân. Từ sau khi tiến vào thân quốc, La Chinh vẫn luôn che giấu thực lực nên chưa từng thả Huân ra ngoài hít thở không khí. Lúc nãy Huân đã chú ý tới chiếc vòng tay kia nên mới không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở. “Ừ, ta biết rồi.” Cho dù không có lời nhắc nhở của Huân thì La Chinh cũng sẽ đề cao cảnh giác.

“Được rồi, lần này ta sẽ ra tay thật đấy!” Hỏa Doãn Nhi vừa nói xong liền vung cổ tay trắng nõn như ngó sen của mình lên, chiếc vòng tay cũng lắc lư theo nhịp dao động từ cổ tay nàng.

“Vù vù vù vù...”

Chiếc vòng tay lắc lư tạo ra một ngọn lửa nhỏ màu đỏ, bao phủ trên tay nàng. Cả cánh tay của nàng như được ngưng kết lại từ ngọn lửa vậy. “Quy tắc hệ Hỏa, ít nhất cũng là tầng thứ ba...” Mắt La Chinh đột nhiên lóe lên.

Nàng nhẹ nhàng bước ra một bước, bóng dáng đột nhiên biến mất, lập tức tới gần La Chinh hơn mấy trượng. “Quy tắc không gian? Không, đây là quy tắc thời gian! Hỏa Doãn Nhi tu luyện hai quy tắc! Hơn nữa trình độ quy tắc thời gian của nàng rất cao, vượt xa cô nàng tên là Nguyệt Doanh kia!” Phương thức di chuyển của Hỏa Doãn Nhi có phần giống với cách xuyên qua không gian của La Chinh. Nhưng chẳng qua cái này chỉ là gây hiệu ứng thị giác cho người ta thôi. Hỏa Doãn Nhi tới gần La Chinh là do nàng đã đóng băng thời gian ở một điểm, sau đó di chuyển. Lúc đó, La Chinh căn bản không có thời gian phản ứng, vì thời gian đã bị nàng kiểm soát.

La Chinh rất rõ, có lẽ mình sẽ gặp chút phiền phức. Bản thân khí, hai quy tắc... Thực lực của cô gái này không hề giống vẻ ngoài đáng yêu của nàng. Trên thực tế, nàng khiến người ta phải kinh sợ một phép. Ít nhất thì Vấn Long Đào - người được xưng là vô địch trong Hư Kiếp Cảnh kia tuyệt đối không phải là đối thủ của Hỏa Doãn Nhi.

Ngay lúc đưa ra kết luận này, La Chinh liển chọn lui về phía sau. Quy tắc thời gian càng đáng sợ hơn quy tắc không gian! La Chinh lợi dụng quy tắc không gian để xuyên qua hư không thì trong nháy mắt đã di chuyển đến trước mặt đối thủ. Nhưng dù sao đối thủ vẫn có thời gian phản ứng, chỉ là rất khó né tránh mà thôi. Còn quy tắc thời gian lại khác. Nàng trực tiếp nén lực thời gian lại, trong một phạm vi nhất định nào đó, thời gian hoàn toàn bị Hỏa Doãn Nhi kiểm soát, La Chinh hoàn toàn không thể biết trước được hướng đi của nàng... Vậy, đánh thế nào? Đây chính là điểm đáng sợ của quy tắc thời gian. Biện pháp duy nhất có thể phá giải chính là cũng lĩnh ngộ quy tắc thời gian. Gần như chỉ trong nháy mắt, La Chinh đã thầm rút ra kết luận như vậy. Thực tế, kết luận này của La Chinh cực kỳ chính xác. Võ giả Thượng Giới tu luyện quy tắc thời gian thì đâu đâu cũng có, bởi chỉ có quy tắc thời gian mới có thể chống lại quy tắc thời gian. Đương nhiên, quy tắc không gian ở cấp rất cao thì cũng có cơ hội đối kháng với quy tắc thời gian. Sau khi tu luyện các lực quy tắc đến một tầng cao nào đó thì chúng đều có thể xuất hiện những biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tới lúc đó, các lực quy tắc cũng sẽ có biện pháp để kiềm chế lẫn nhau. Nhưng hiện tại, La Chinh hoàn toàn không thể khắc chế nổi. Ngay sau đó, bóng dáng Hỏa Doãn Nhi liền lặng lẽ xuất hiện bên cạnh La Chinh, bàn tay ngọc được bao phủ bởi lửa đỏ bất ngờ chụp về phía đầu La Chinh. Bởi vì quy tắc thời gian nên căn bản La Chinh cũng không có thời gian phản ứng. Nhưng đúng lúc này, Hỏa Doãn Nhi lại làm một chuyện vô cùng khó hiểu. Tay nàng đã chụp được một nửa thì lại dùng một chút, sau đó liền nói: “Ngươi sẽ bị choáng một chút, cũng hơi đau một chút, nhưng sẽ không bị thương nặng đâu.” Thời gian nói những lời này thì cũng đủ để La chinh phản ứng rồi. Hắn bước ra một bước, xuyên qua không gian, chỉ trong nháy mắt đã kéo giãn khoảng cách với Hỏa Doãn Nhi. Nhưng hắn không thể thoải mái, trên mặt vẫn còn vẻ nghiêm trọng. Vừa rồi, hắn vốn có thể an toàn né tránh, nhưng Hỏa Doãn Nhi đã điều khiển quy tắc thời gian nên bản thân hắn biết tránh thế nào? “Chạy trốn?” Thầy La Chính biến mất trước mặt mình chỉ trong nháy mắt, trên mặt Hỏa Doãn Nhi hiện lên vẻ thất vọng. Nàng vẫn đang suy nghĩ về việc mình có lòng tốt nhắc nhở La Chinh, thế nhưng hắn lại thừa dịp mình nhắc nhở để chạy trốn, thế nên nàng cảm thấy có phần xảo trá... Nhưng Hỏa Doãn Nhi không biết rằng, không phải người khác xảo trá mà bởi nàng quá khác người. Nhưng Hỏa Doãn Nhi cũng không thèm để ý. Nàng nắm trong tay quy tắc thời gian nên rất dễ có được cơ hội như vậy. Ở trước mặt nàng, La Chinh căn bản không có khả năng đánh trả. Nàng lập tức thay đổi tốc độ chảy của thời gian lần nữa. Trong nháy mắt, thời gian trong phạm vi hơn mười trường xung quanh nàng bắt đầu chậm lại, còn La Chinh cũng giống như đang diễn tả một động tác thật chậm, di chuyển từng chút, từng chút một.

Sau đó nàng nhẹ nhàng tiến tới, bàn tay bừng bừng ngọn lửa lại đập về phía La Chinh.

“Lần này không nhắc nhở ngươi nữa.” Lúc này, Hỏa Doãn Nhi đã nghĩ như thế. Cú đập lần này của nàng chỉ vận bảy phần lực, trên thực tế thì nàng cũng đã nương tay. Bởi nàng sợ, nếu dùng cả mười phần lực thì sẽ trực tiếp giết chết La Chinh mất.