Đám lão quái vật đã sống trên vạn năm trước giờ đều chưa từng nghe đến chuyện như thế này.
Tu vi càng cao thì sự lĩnh ngộ quy tắc, sức mạnh cũng càng thông suốt hơn, khiêu chiến vượt cấp càng khó hơn.
Tiên Thiên Cảnh khiêu chiến Chiếu Thần Cảnh đều không phải là chuyện gì khó đối với không ít thiên tài cấp Thần. Nhưng võ giả Hư Kiếp Cảnh rất khó khiêu chiến với cường giả Sinh Tử Cảnh, mà cường giả Sinh Tử Cảnh căn bản lại không có khả năng khiêu chiến với đại năng Thần Hải Cảnh!
Có điều, trong lòng những đại năng Thần Hải Cảnh này cũng cho rằng vừa rồi là do Chiến Đế Đại Vũ2nhất thời sơ suất mà thôi. Đối phó với một võ giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ nhỏ bé dĩ nhiên không thể dùng chân nguyên hộ thể được. Huống hồ, Chiến Đế Đại Vũ cũng không hề dùng sức mạnh Lĩnh Vực.
Nếu Chiến Đế Đại Vũ khởi động Lĩnh Vực, dùng quy tắc của bản thân để bao vây lấy La Chinh thì chắc chắn La Chinh sẽ không có sức đánh trả.
Nhưng một vị đại năng Thần Hải Cảnh đối phó với một võ giả Hư Kiếp Cảnh mà cần phải khởi động Lĩnh Vực… Chuyện này mà đồn ra ngoài e là cũng thành trò cười cho thiên hạ.
Chiến Đế Đại Vũ bị quyền này đánh bay mấy chục trượng,9trong mắt hắn đã tràn đầy sát ý mãnh liệt. Nếu ánh mắt này có thể giết người thì có lẽ La Chinh đã bị nó giết chết hàng ngàn, hàng vạn lần rồi.
Hắn quẹt tay lau sạch máu ở khóe miệng. Ăn một quyền của La Chinh, hơn nữa lại ở trước mặt nhiều người, trong đó còn có đám thiên tài cấp Thần của thần quốc Đại Vũ hắn và cả Thái tử, Hoàng tử nữa chứ. E là thể diện của hắn đã mất sạch rồi.
“La Chinh, mặc dù ngươi chỉ là Hư Kiếp Cảnh, nhưng thực lực lại đủ để làm đối thủ của ta!” Chiến Đế Đại Vũ lạnh lùng nói, sát ý trong mắt dần dần nhạt6đi, thay vào đó là chiến ý vô hạn.
Đến cái cấp Thần Hải Cảnh này thì tâm võ đạo cũng đã trải qua đủ các loại thử thách rồi, cũng đã đến trình độ thu phóng tự nhiên, Chiến Đế Đại Vũ cũng hiểu phải làm thế nào để kiểm soát tâm trạng của mình.
Chiến Đế Đại Vũ không hề tiếp tục hạ thấp La Chinh nữa, bởi dù bản thân có coi thường đối thủ Hư Kiếp Cảnh này ra sao thì chuyện hắn làm mình bị thương cũng là sự thật. Vì vậy, Chiến Đế Đại Vũ ngược lại còn khẳng định thực lực của La Chinh và coi hắn là đối thủ quan trọng của mình!
“Giao đấu với đại năng0Thần Hải Cảnh là một kinh nghiệm quý báu của ngươi, để ngươi hiểu biết một chút về Lĩnh Vực của ta vậy!” Chiến Đế Đại Vũ cười nhạt. Sau đó, khắp bốn phương tám hướng quanh Chiến Đế Đại Vũ bắt đầu có từng sợi tơ nhỏ màu trắng bay ra, chúng liên kết với nhau tạo thành một cái kén nhỏ.
“Lĩnh Vực Vân Ti!”
Đại năng Thần Hải Cảnh có thể tự định ra quy tắc của bản thân trong một phạm vi nhất định, nhưng lại không thể hoàn toàn chống lại tất cả quy tắc của trời đất!
Sau khi đạt đến Thần Hải Cảnh, thực lực sẽ phát triển theo hai hướng. Một là định ra quy tắc của bản7thân, có lực khống chế mạnh nhất đối với Lĩnh Vực của mình, uy lực của Lĩnh Vực lúc này cũng càng khủng bố. Hướng còn lại chính là thuận theo quy tắc, có nghĩa là kiểm soát quy tắc thiên địa ở tầng cao.
Vì vậy, việc kiểm soát quy tắc của bản thân còn được gọi là “nghịch thiên”, mà kiểm soát quy tắc thiên địa tầng cao thì gọi là “thuận thiên”.
Trong Thượng Giới, đương nhiên có võ giả theo con đường nghịch thiên, từ bỏ việc tu luyện các quy tắc trong thiên địa, chuyên tâm vào bố trí Lĩnh Vực của bản thân, tự mình tạo ra một quy tắc mới, đồng thời bài trừ những quy tắc thiên địa khác. Chỉ có điều, giữa bản thân võ giả và thiên địa mà muốn bài trừ hoàn toàn quy tắc thiên địa thì chắc chắn là một chuyện là vô cùng khó khăn.
Còn võ giả lựa chọn thuận thiên thì sẽ từ bỏ Lĩnh Vực, say mê vào nắm bắt quy tắc căn bản tầng bảy, tầng tám thậm chí là tầng chín. Nhưng sau khi tu luyện lực quy tắc đến tầng cao thì sẽ ngày càng huyền ảo, bí ẩn, khó mà hiểu thấu được.
Cho dù là nghịch hay thuận thì đều là một con đường hướng đến cường giả, nhưng đa phần các võ giả đều kiêm tu cả hai.
Nếu Chiến Đế Đại Vũ đã sử dụng Lĩnh Vực thì lúc này đã nảy sinh một lòng buộc phải giết chết La Chinh! Cho dù La Chinh đã làm thế nào thì chỉ cần bị Lĩnh Vực của hắn nhốt lại là chắc chắn không có khả năng sống sót!
Sắc mặt La Chinh cũng trầm xuống. Tuy rằng đã dung hợp với ý chí của thế giới này nhưng không có nghĩa hắn là vô địch. Lĩnh Vực của đại năng Thần Hải Cảnh đủ để cắt đứt mối liên hệ của hắn với Đại Thế Giới rồi. Lẽ nào mình không thể thoát khỏi kiếp nạn này sao?
Nhưng chỉ trong nháy mắt này, Chu Hoàng đã xuất hiện ở phía trước La Chinh, thản nhiên nói với Chiến Đế Đại Vũ: “Lưu Tán, hà tất phải đuổi cùng giết tận một tiểu bối?”
Bởi vì La Chinh kế thừa thiên phú của quái vật nhỏ, nên Chiến Hoàng Thiên Phong và Quốc chủ Thiên Vận cũng đứng ra, nhưng không chắn trước mặt La Chinh giống như Chu Hoàng mà chỉ giúp Chu Hoàng lên tiếng.
“Lưu Tán, La Thiên Hành này cũng không làm sai điều gì, hà tất phải đẩy hắn đến chỗ chết?”
“Lúc trước ngươi luôn miệng nói, sau khi quái vật nhỏ đột phá thì thần lực thiên phú có thể giúp chúng ta đột phá. Hiện giờ, mặc dù quái vật nhỏ bị La Thiên Hành hủy diệt linh hồn, trở thành một kẻ ngốc, nhưng La Thiên Hành lại kế thừa thiên phú của quái vật nhỏ. Vậy chẳng phải hy vọng của chúng ta giờ đã đặt trên người La Thiên Hành sao?”
Những năm này, nhờ có quái vật nhỏ mà thần quốc Đại Vũ đã có được không ít lợi ích, nhưng những đại năng Thần Hải Cảnh này vẫn đang trơ mắt đợi quái vật nhỏ đột phá Hư Kiếp Cảnh. Giờ đây quái vật nhỏ chết rồi, nhưng chẳng hiểu sao La Chinh lại lấy được thiên phú của hắn.
Đối với Chiến Đế Đại Vũ, đây là một kết quả không thể chấp nhận được. Đối với những đại năng Thần Hải Cảnh khác, chỉ cần là người giúp họ đột phát Thần Hải Cảnh thì dù có là ai cũng như nhau mà thôi. Có lẽ, La Thiên Hành này còn đáng tin hơn quái vật nhỏ ấy chứ?
Lời của Chiến Hoàng Thiên Phong và Quốc chủ Thiên Vận đã đại diện cho tiếng lòng của những đại năng Thần Hải Cảnh khác, không ít đại năng Thần Hải Cảnh còn khẽ gật đầu.
Sắc mặt Chiến Đế Đại Vũ đen đến cực hạn, nhìn thấy Chu Hoàng chặn trước mặt mình, hắn lại lạnh giọng nói: “Người cản ta, chết!”
Thấy Chiến Đế Đại Vũ không hề có vẻ nhượng bộ, ngược lại còn hồ đồ không thông như vậy thì Chu Hoàng cũng bắt đầu tức giận. Từ trước đến nay, trong phần lớn các đại năng Thần Hải Cảnh, Chu Hoàng hắn đều đóng vai người tốt, tính cách không hề cương liệt, cũng không gọi là nóng nảy.
Cho tới hôm nay, Chu Hoàng vẫn luôn nhường nhịn Chiến Đế Đại Vũ. Nhưng hiện giờ hắn đã đứng ra phía trước La Chinh thì chắc chẵn phải bảo vệ La Chinh, không ngờ Chiến Đế Đại Vũ lại còn nói như vậy!
“Chết? Lưu Tán, có phải chúng ta nên đánh một trận, xem xem ai chết trước hay không?” Trong đôi mắt Chu Hoàng lóe lên tia sáng, trên người hắn phát ra một luồng khí thế lão luyện mà mạnh mẽ.
Luận về tu vi, Chu Hoàng và Lưu Tán gần như ngang nhau, đều là những người đã ở đỉnh cao của Thần Hải Cảnh, do bị cản lại ở Hạ Giới mà kiếp này đều không cách nào tiến vào cảnh giới sâu hơn. Nhưng luận thực lực, dù gì Chu Hoàng cũng đã sống hơn một vạn năm, nhiều hơn Lưu Tán cả năm nghìn tuổi!
Chỉ cần Chu Hoàng chưa bước vào trạng thái thiên nhân ngũ suy thì Lưu Tán sẽ không phải là đối thủ của Chu Hoàng!
“Không phải chứ? Các đại năng Thần Hải Cảnh muốn đánh nhau?”
“Từ lúc ta được sinh ra đến giờ, chưa từng thấy đại năng Thần Hải Cảnh đánh nhau. Sức mạnh mà đại năng Thần Hải Cảnh bộc phát ra chẳng phải có thể hủy diệt trời đất sao?”
“Ngu ngốc! Nếu thần quốc Hắc Thiết thực sự đánh với thần quốc Đại Vũ thì đã là xảy ra chiến tranh thần quốc rồi, cuộc sống của mọi người đều sẽ không dễ dàng, có khi ngày nào đó ngươi sẽ trở thành tro bụi cũng chưa biết chừng!”
Không ít võ giả Hư Kiếp Cảnh nhìn thấy cảnh này thì trong lòng đều thầm suy nghĩ. Nếu hai vị đại năng Thần Hải Cảnh này thực sự động thủ thì bọn họ có nên chạy thật xa hay không?
Nhưng nhờ Chu Hoàng nói như vậy mà lửa giận của Chiến Đế Đại Vũ - Lưu Tán đã giảm hơn một nửa…
Chu Hoàng thực sự rất giỏi nói chuyện, bình thường cũng không dùng thực lực của mình để ép người khác. Nhưng nếu thực sự luận về thực lực thì e rằng là người mạnh nhất trong bốn vị Quốc chủ ở đây, cho dù là so sánh với những đại năng Thần Hải Cảnh đã quy ẩn thì thực lực của Chu Hoàng cũng không hề kém hơn chút nào!
Sau khi ý thức được sự thật này, Lưu Tán làm gì dám động thủ nữa?
Chu Hoàng thản nhiên nhìn Lưu Tán một cái, sau đó liền nói: “Vậy thì trận này coi như võ giả của thần quốc Hắc Thiết ta thắng rồi!”
Lưu Tán nhìn chằm chằm vào La Chinh, trong lòng hắn dĩ nhiên rất khó chịu, vì thế liền hừ lạnh một cái, tiến thẳng về phía bậc thang.
Chiến Hoàng Thiên Phong và Quốc chủ Thiên Vận cũng liếc mắt nhìn La Chinh. Chiến Hoàng Thiên Phong còn đặc biệt nở một nụ cười điềm đạm với hắn rồi cũng trở về bậc thang.