Hắn đã biết rằng càng là những phiến lá ở trên tầng cao thì càng lớn và càng dày hơn, màu xanh lam tỏa ra cũng đậm hơn, đồng thời cũng càng cứng rắn hơn.
Thế nhưng mức độ kiên cố của phiến lá này vẫn nằm ngoài dự đoán của La Chinh. Hắn nện mạnh nhiều lần như vậy mà vẫn không hề để lại dù chỉ một chút vết tích.
“Cái này...” Trên mặt La Chinh lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Tuy rằng trong tay hắn chỉ là một cái cuốc thánh khí hạ phẩm, nhưng phối hợp với sức lực của bản thân hắn thì không cần bùng nổ cương nguyên cũng có thể dễ dàng bổ cả một ngọn núi lớn. Thế mà phiến lá trước mặt lại cứng rắn đến mức này?
Chỉ có điều,2vất vả lắm mới phát hiện ra Sinh Mệnh Nguyên Thạch, làm sao La Chinh có thể bỏ qua?
Nghĩ tới đây, La Chinh đột nhiên bộc phát lực của cả trăm tấm vảy rồng trong cơ thể ra, một lần nữa vung cái cuốc trong tay lên rồi đập mạnh xuống chiếc lá này.
“Két!”
Nhát cuốc này nện mạnh xuống, trực tiếp khiến phiến lá phải nứt ra một đường.
“Cũng chỉ thế mà thôi!” Trên mặt La Chinh hiện ra một nụ cười nhạt. Thấy đòn công kích của mình có hiệu quả, hắn liền không ngừng vung cuốc lên rồi đập xuống, vết rạn trên phiến lá càng lúc càng nhiều. La Chinh tung ra một đòn cuối cùng thật mạnh, sau đó chợt nghe thấy một tràng âm thanh vỡ vụn!
Lúc này hắn mới dùng9cuốc loại bỏ những phần đã vỡ nát, làm lộ ra Sinh Mệnh Nguyên Thạch ở phía dưới.
Nhìn những Sinh Mệnh Nguyên Thạch đó, ánh mắt La Chinh liền trở nên dịu dàng. Nghĩ tới Ninh Vũ Điệp đang chờ vật này cứu mạng, thế là La Chinh liền cẩn thận thu từng viên vào trong nhẫn tu di. Khi thu gom những Sinh Mệnh Nguyên Thạch này, tầm mắt hắn dừng lại trên một viên gì đó sáng lấp lánh.
Lúc nãy còn cách một lớp phiến lá thật dày, nên La Chinh không thấy rõ lắm. Nhưng hiện tại, hắn lại phát hiện ra đó là một viên tinh thể hình lập phương, ánh sáng bên trong không ngừng lay động như nước, tỏa ra ánh sáng màu trắng.
“Không biết là loại khoáng thạch gì6nhỉ? Trước hết cứ cất đi cái đã!” La Chinh không suy nghĩ gì nhiều, sau khi bỏ viên khoáng thạch sáng lấp lánh đó vào trong túi, hắn liền thả người lần nữa, rơi thẳng xuống không gian bên dưới. Một vòng tròn sáng lóe lên, La Chinh lại tiếp tục rơi ra ngoài từ một khe hở bên cạnh kim tự tháp.
Sau khi La Chinh đã đứng vững thì nhìn thấy ba người Hỏa Thần, Hỏa Doãn Nhi và Yến Vương.
Yến Vương mỉm cười với La Chinh, đang chuẩn bị mở miệng hỏi xem La Chinh có thu hoạch gì không thì chợt nghe thấy một loạt tiếng thét chói tai ở bên cạnh!
“Oa! Thật đẹp!”
“Thái tử đúng là người được trời ưu ái mà! Lần đầu tiên tiến vào trong đó đã đào0được một viên đá lửa!”
“Lưu Tú, ta bằng lòng trả giá cao để mua lại viên đá lửa này, ngươi có chịu bán không?”
Tiếng ồn ào như vậy nhất thời thu hút sự chú ý của đám La Chinh và Yến Vương. Mọi người chỉ thấy trong tay Lưu Tú đang cầm một hòn đá tròn xoe, bên trong hòn đá đó có ngọn lửa mơ hồ lượn lờ, trông hết sức kỳ lạ!
Yến Vương thản nhiên liếc mắt nhìn một cái rồi nói với La Chinh: “Lưu Tú cũng may mắn thật đấy, không ngờ lại lấy được một viên đá lửa!”
Đá lửa này chính là một báu vật dùng để luyện chế thần khí hệ lửa, hơn nữa còn có tác dụng bổ trợ rất lớn đối với luyện khí sư. Ở thần quốc7Hắc Thiết, thậm chí cần tới năm món thánh khí thượng phẩm mới có thể đổi được một viên đá lửa này!
“Cũng không phải là vận may, mà là số mệnh Thái tử của thần quốc Đại Vũ ta! Lũ kiến kia làm sao có thể so sánh được!” Một vị thiên tài cấp Thần của thần quốc Đại Vũ lạnh lùng nói.
Lần này La Chinh đã làm thần quốc Đại Vũ mất hết mặt mũi, nên dù có bỏ qua những ân oán cá nhân thì đương nhiên La Chinh cũng sẽ bị những võ giả trong thần quốc Đại Vũ căm thù. Nếu không vì thiếu thực lực, có lẽ bọn họ đã hận không thể thi nhau xông lên mà xé tan La Chinh thành từng mảnh nhỏ rồi...
Nghe thấy lời nói này, La Chinh chỉ cười cười, ai dè Hỏa Thần lại nói: “Chẳng phải cũng chỉ là đá lửa thôi sao? Ta cũng đào được một viên!”
Sau đó Hỏa Thần móc một hòn đá tròn xoe ra, tùy ý tung hứng trên không trung. Hơn nữa viên đá trong tay Hỏa Thần dường như còn lớn hơn viên của Lưu Tú một chút!
Thiên phú của Hỏa Thần không bằng tỷ tỷ hắn, nhưng tính cách cũng vô cùng hiền lành chất phác. Chẳng qua số mệnh của hắn cũng rất mạnh, chẳng mất bao nhiêu công phu đã đào được một viên đá lửa lớn như vậy.
Lưu Tú lạnh lùng hừ một tiếng, tầm mắt lại dời về phía La Chinh. Hắn thân là Thái tử nên dù không mở miệng nói thì bên cạnh cũng có người hiểu ý của hắn. Tức thì, có người cười lạnh nói: “Không biết La Thiên Hành của thần quốc Hắc Thiết đào được cái gì? Có thể để mọi người nhìn một chút được không?”
Mặt của La Chinh lạnh tanh giống như cương thi, nhìn lướt qua đám người kia. Những tên được coi là thiên tài cấp Thần này thật đúng là nhàm chán, khai quật được một ít khoáng thạch còn muốn lấy ra so bì với nhau. La Chinh thực sự không muốn dùng từ ấu trĩ để hình dung hành vi này...
Thế nhưng sau khi suy nghĩ một lát, hắn cũng chấp nhận. Tuy rằng tứ đại thần quốc lớn hơn Trung Vực tới mấy lần, song giữa các thần quốc cũng không có chiến tranh, cho dù là giết chóc thì cũng ít phát sinh. So sánh ra thì mặc dù thiên phú của những thiên tài cấp Thần này đều là hạng nhất, nhưng độ trưởng thành tâm tính lại không thể bì được với Trung Vực, càng không cách nào so sánh với đại lục Hải Thần, nơi luôn chìm trong hỗn loạn.
Không biết liệu nói những thiên tài cấp Thần này hạnh phúc thì có đúng hay không? Hay là nên nói rằng bọn họ không biết tiến thủ thì mới đúng...
La Chinh lắc đầu, đáp lại: “Ta đào được cái gì cũng đâu liên quan gì đến ngươi? Không thể trả lời!”
“Xem ra cũng chẳng đào được cái gì, vận khí không tốt nên không có mặt mũi lấy ra đúng không?” Người nọ lại chua ngoa nói.
“Vô vị!” La Chinh đảo mắt. Đám thiên tài cấp Thần này ấu trĩ như vậy, mình sẽ không hạ thấp giới hạn mà ấu trĩ giống như bọn họ.
Chỉ là vào lúc này, Hỏa Doãn Nhi lại lặng lẽ đi tới, đột nhiên giơ một bàn tay về phía La Chinh, khẽ cười nói: “Đưa tay ra!”
“Cái gì?” La Chinh hơi sững sờ, cũng giơ một tay ra theo phản xạ.
“Hai tay!” Hỏa Doãn Nhi tiếp tục nói.
La Chinh cảm thấy hoang mang, không biết Hỏa Doãn Nhi làm vậy là có ý gì? Thế nhưng hắn vẫn đưa hai tay ra, tạo thành động tác như đang hứng nước.
Chỉ thấy Hỏa Doãn Nhi mở tay ngọc ra rồi nhẹ nhàng đung đưa, không ngừng có cái gì đó rơi ra từ một chiếc nhẫn tu di trên ngón tay nàng, rơi vào giữa hai tay La Chinh!
Hóa ra đó là từng viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch!
Sinh Mệnh Nguyên Thạch khác với các khoáng sản khác, thứ này rất dễ vỡ. Thấy từng viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch từ trong nhẫn tu di của Hỏa Doãn Nhi rơi ra, La Chinh cũng hứng một cách cẩn thận, sợ chúng rơi xuống đất.
Chẳng mấy chốc, trong tay hắn liền xuất hiện hơn hai mươi viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch.
“Tặng cho ngươi!” Hỏa Doãn Nhi cười nói.
Nàng là người rất tinh tế, sau khi kết thúc tỷ đấu ở bên bờ sông Tây Long, nàng vẫn luôn nhớ kỹ chuyện Chu Hoàng nói rằng La Chinh cần Sinh Mệnh Nguyên Thạch. Lúc này, nàng cũng đào được không ít Sinh Mệnh Nguyên Thạch, còn về phần là chủ động đi tìm hay vô tình tìm thấy thì chỉ có nàng mới biết được.
Nếu là thứ khác, có lẽ La Chinh sẽ cự tuyệt, nhưng là Sinh Mệnh Nguyên Thạch thì dù như thế nào La Chinh cũng sẽ không từ chối.
Không ít võ giả bên cạnh thấy Hỏa Doãn Nhi rộng rãi hào phóng tặng Sinh Mệnh Nguyên Thạch cho La Chinh như vậy, trong mắt cũng lộ vẻ hâm mộ. Tuy Sinh Mệnh Nguyên Thạch không trân quý bằng đá lửa, nhưng lại có giá trị không rẻ...
La Chinh không muốn vô duyên vô cớ nhận lợi ích của người ta, nhưng hắn cũng mới đào được hơn mười viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch, đâu thể mang chúng ra làm quà tặng? Nghĩ tới đây, khuôn mặt hắn hiện lên một nụ cười rồi nghe thấy hắn nói: “Cám ơn nàng, đã như vậy ta cũng có đồ muốn tặng!”
Lúc hắn đào Sinh Mệnh Nguyên Thạch thì bên trong còn có một viên gì đó sáng lấp lánh. La Chinh không rõ đó là cái gì, chỉ thấy thứ này phát ra ánh sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp nên đưa cho Hỏa Doãn Nhi cũng hợp.
Thế nhưng khi La Chinh vừa móc thứ sáng lấp lánh kia ra, Yến Vương bỗng phun ra một ngụm khí, ho dữ dội vài tiếng rồi lập tức dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn La Chinh hỏi: “Thiên Hành huynh, huynh chắc chắn muốn tặng thứ này cho Hỏa Doãn Nhi chứ?”
Khi La Chinh lấy vật hình vuông vô cùng thu hút kia ra, ánh mắt mọi người lập tức đều đổ dồn lên luồng sáng trắng lấp lánh trên vật thể hình lập phương giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn!
Hầu như tất cả mọi người đều trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào vật kia, trong ánh mắt những thiên tài cấp Thần đó có ao ước, có tham lam, còn có vẻ đố kỵ khó có thể che giấu.