“Đây… đây là cái quỷ gì vậy!” Hỏa Thần ngơ ngác nhìn những con trùng ăn khoáng thạch màu tím cực lớn kia.
“A!!! Cứu mạng, cứu ta với!” Cách Hỏa Thần không xa, một thiên tài cấp Thần bị một con trùng ăn khoáng thạch màu tím bắt được, con trùng kia lập tức ném thiên tài cấp Thần kia vào trong không trung...
Chỉ cần võ giả rời khỏi phiến lá thì sẽ bị một lực hút cực lớn kéo xuống, nhưng lực ném của con trùng kia lại triệt tiêu hết lực hút này, từ đó có thể tưởng tượng lực ném của con trùng này lớn đến mức độ nào?
“Cứu...” Võ giả kia ngoài việc kêu to cứu mạng theo bản năng thì đã2không còn sức chống cự nữa rồi.
Khi hắn bị ném vào giữa không trung, mấy con trùng ăn khoáng thạch khác liền xúm vào, vươn đôi chân nhỏ ở dưới bụng ra, bắt đầu xé xác võ giả kia!
Trùng ăn khoáng thạch sống bằng cách ăn khoáng thạch trên cây mỏ quặng. Chúng không ăn thịt nhân loại, cho nên việc xé xác như vậy chỉ là vì muốn ngược đãi võ giả kia đến chết mà thôi.
Thân thể của võ giả Hư Kiếp Cảnh sao có thể chịu nổi sức tấn công của mãnh thú cấp mười một? Tiếng thét kêu cứu chói tai của võ giả kia im bặt, hắn đã bị xé thành mảnh nhỏ chỉ trong nháy mắt. Mảnh vụn thi thể9rơi xuống dưới gốc cây mỏ quặng...
Những võ giả khác, bao gồm cả đám người Hỏa Thần thấy vậy thì đều xanh cả mặt. Lúc này, kẻ ngốc cũng biết nếu không chạy sẽ mất mạng, thế nên cả đám liền liều mạng nhảy ra khỏi phiến lá, lao xuống phía dưới.
Ở ngoài kim tự tháp, đa số võ giả còn chưa biết về biến cố vừa xảy ra trong cây mỏ quặng, bọn họ còn đang mải giao dịch khoáng thạch của mình, hoặc cò kè mặc cả với Nguyệt Doanh...
Số lượng đá chân nguyên cực phẩm trong tay Nguyệt Doanh đã tích lũy được phải lên đến bảy tám vạn viên rồi!
Nhiều đá chân nguyên cực phẩm như vậy, cho dù là Thái tử6thần quốc thì cũng không thể coi đây là một số tiền nhỏ. Cho dù là trong quốc khố của tứ đại thần quốc thì bình thường cũng chỉ dự trữ hai ba mươi vạn viên đá chân nguyên cực phẩm mà thôi. Nhưng chỉ trong bốn năm canh giờ ngắn ngủi mà Nguyệt Doanh đã kiếm được bảy tám vạn viên đá chân nguyên cực phẩm rồi.
Nếu là lúc trước thì việc kiếm được nhiều đá chân nguyên cực phẩm như vậy sẽ khiến trong lòng Nguyệt Doanh vui sướng đến mức nở hoa luôn rồi. Cho dù nàng chỉ lấy một khoản tiền hoa hồng thôi thì đối với nàng mà nói cũng đã là một khoản cực lớn!
Nhưng nàng buồn bực là vì0không thể giúp La Chinh kiếm được nhiều Sinh Mệnh Nguyên Thạch hơn. Số lượng Sinh Mệnh Nguyên Thạch trao đổi được thấp hơn nhiều so với kỳ vọng của La Chinh, nhưng mỗi năm cây mỏ quặng cũng chỉ có thể sản xuất ra có chừng đó Sinh Mệnh Nguyên Thạch, đây là sự thật mà La Chinh không cách nào thay đổi được.
Ngay lúc nàng đang ra giá với một thiên tài cấp thần để giao dịch một viên Hắc Sương thì bỗng nhiên có một tiếng nổ truyền đến.
“Ầm ầm!”
Dư chấn ở khe hở bên cạnh kim tự tháp vẫn chưa hoàn toàn tan đi thì phía dưới đã xuất hiện một cái hố to, còn La Chinh thì đang nằm ở ngay7giữa hố.
“Ấy, Thiên Hành ca làm sao vậy?” Nguyệt Doanh chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm La Chinh đang nằm trong hố rồi nói.
Vừa rồi La Chinh gần như đã phát huy ra tốc độ nhanh nhất nên mới có thể thoát khỏi đám trùng ăn khoáng thạch màu tím kia. Với tốc độ nhanh như vậy, hắn không thể dừng lại ngay được, cho nên mới rơi xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to.
Đương nhiên, với thân thể thánh khí của La Chinh thì sẽ không đến mức bị thương, nhưng dưới sự va chạm như vậy, hắn cũng cảm thấy khí huyết của mình quay cuồng.
Mọi người thấy La Chinh bò ra khỏi cái hố to kia, ngay sau đó, trên đỉnh đầu La Chinh bắt đầu lóe ra vô số khe hở nhỏ. Mảnh vụn thi thể chảy máu đầm đìa rơi xuống như mưa từ vô số khe hở đó.
La Chinh quay đầu thấy cảnh tượng như vậy thì trên mặt cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Mà kế tiếp, vô số khe hở không ngừng xuất hiện, một thiên tài cấp Thần sắc mặt tái nhợt chui ra từ bên trong khe hở.
Chỉ có rất ít thiên tài cấp Thần có thể đứng mà đi ra, đa số thiên tài cấp Thần đều là bị quăng ra. Bọn họ không có thân thể rắn chắc như La Chinh, nên cả đám đều bị ngã rất thê thảm.
“Xảy… xảy ra chuyện gì?”
“Trong kim tự tháp hẳn là không nguy hiểm như vậy chứ? Sao cả đám đều giống như chạy nạn vậy?”
“Có phải do trùng ăn khoáng thạch không? Trùng ăn khoáng thạch đi xuống dưới?”
Những thiên tài cấp Thần ở bên ngoài giao dịch sôi nổi bàn luận, có người đã suy đoán ra chân tướng.
“La Thiên Hành!” Một Hoàng tử của thần quốc Tinh Dã bò ra khỏi một cái hố to. Vẻ mặt Hoàng tử thần quốc này tái nhợt, khóe miệng rõ ràng còn có một vệt máu, hắn căm phẫn gào thét với La Chinh, “Thật không ngờ ngươi lại dẫn trùng ăn khoáng thạch màu tím xuống tầng dưới!”
Nghe Hoàng tử thần quốc kia nói vậy, những thiên tài cấp Thần bên ngoài kim tự tháp lập tức hiểu ra.
Cho dù là trùng ăn khoáng thạch màu xanh thì thiên tài cấp Thần cũng đã khó có thể ứng phó, chỉ có một số người đứng đầu trong đám thiên tài cấp Thần như La Chinh và đám người Lưu Tú mới dám trêu chọc đến chúng. Nhưng La Chinh có thể đánh chết trùng ăn khoáng thạch màu xanh, còn đám người Lưu Tú lại không thể.
Trùng ăn khoáng thạch màu tím lợi hại hơn nhiều so với trùng ăn khoáng thạch màu xanh. Đừng nói là võ giả Hư Kiếp Cảnh, cho dù là cường giả Sinh Tử Cảnh thì sợ rằng cũng tránh còn không kịp.
Tập tính sinh hoạt của đám trùng này rất có quy luật, bình thường trùng ăn khoáng thạch màu xanh sẽ không tiến vào các tầng dưới tầng ba mươi, còn trùng ăn khoáng thạch màu tím thì thường sẽ không tiến vào các tầng dưới tầng bốn mươi. Mà vừa rồi, mọi người chính mắt nhìn thấy La Chinh tiến vào tầng bốn mươi, nên Hoàng tử thần quốc kia vừa nói như thế cũng khiến mọi người tin rằng chắc chắn là do La Chinh dẫn trùng ăn khoáng thạch màu tím xuống theo.
Xảy ra chuyện thế này, bản thân La Chinh cũng không muốn. Đối mặt với lời chỉ trích của Hoàng tử thần quốc kia, sắc mặt La Chinh không hề thay đổi, chỉ nói: “Ta không cố ý.”
“Hừ, hại chết người rồi nói một câu không phải cố ý là xong sao?” Hoàng tử thần quốc kia vẫn bất bình.
La Chinh nhún nhún vai. Tình huống này hắn đâu thể đoán trước được? Mà dù có đoán được thì hắn cũng không định thay đổi quyết định của mình. Hắn sẽ thăm dò toàn bộ cây mỏ quặng một lần, cho đến khi bản thân không thể tìm được Sinh Mệnh Nguyên Thạch nữa mới thôi.
Nhìn thấy La Chinh căn bản không để ý tới mình, Hoàng tử thần quốc kia càng nổi giận đùng đùng. Nhưng dù có thế nào thì hắn cũng chẳng thể làm gì được La Chinh, nên chỉ đành nói: “Mọi người đừng đi vào mỏ quặng nữa! Có quỷ mới biết đám trùng kia đã bay lên tầng trên hay chưa!”
Những thiên tài cấp Thần này căn bản không thể thoát được sự đuổi giết của trùng ăn khoáng thạch màu tím, nên nếu xui xẻo, gặp phải chúng thì chỉ có một con đường chết.
“Haizzz, hết cách rồi. Chúng ta đi nhặt rác đi, biết đâu lại nhặt được một vài thứ không tồi!”
“Ta cũng không đào mỏ quặng nữa, đi nhặt rác đây!”
“Đi đi đi, đi còn tốt hơn bị mất mạng ở chỗ này!”
Không ít võ giả lòng đầy căm phẫn nói, bọn họ lập tức tụm năm tụm ba vòng qua kim tự tháp, đi về một phía khác.
Lúc này Yến Vương mới cười khổ đi tới và hỏi: “Vừa rồi ngươi thật sự dẫn trùng ăn khoáng thạch màu tím xuống theo ư?”
La Chinh gật đầu, chuyện hắn đã làm, không có gì là không thể thừa nhận cả.
“Mấy con?” Cũng không phải Yến Vương quan tâm đến chuyện sống chết của những võ giả khác, hơn nữa kẻ chết còn không phải võ giả của thần quốc Hắc Thiết hắn. Thiên tài cấp Thần đã chết kia chỉ có thể coi như là do bản thân hắn xui xẻo mà thôi.
“Hình như là năm con...” La Chinh đáp lại.
“...”
Một lần có thể dẫn năm con trùng ăn khoáng thạch màu tím xuống, hơn nữa còn có thể không tổn hại cọng lông nào mà trốn ra ngoài thì nhất thời Yến Vương cũng không biết nên nói gì cho phải nữa.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là không nên đi vào thì hơn. Tầng bốn mươi thật sự quá nguy hiểm, nếu ngươi bị năm con trùng ăn khoáng thạch màu tím bao vây thì chỉ sợ là ngươi cũng không thể may mắn thoát khỏi!” Yến Vương khuyên nhủ.
La Chinh lại hơi lắc đầu, trên mặt không lộ ra một chút dao động nào. Cho dù trong cây mỏ quặng này nguy hiểm đến thế nào thì hắn cũng nhất định phải vào!
Yến Vương cũng biết La Chinh cố chấp, bản thân không khuyên bảo được hắn thì cũng không nói gì thêm nữa.
“Bọn họ nói đi nhặt rác là ý gì vậy?” La Chinh cũng nghe thấy những thiên tài cấp Thần kia nhắc tới chuyện này, thế nên liền hỏi Yến Vương.
“Nhặt rác?” Yến Vương lại mỉm cười, “Nhặt rác chính là đi đến kho binh khí nhặt một ít binh khí không bị dính nguyền rủa. Nơi này được gọi là bí cảnh Vũ Hoàng vì nó vốn là mỏ quặng của Long mạch tộc, toàn bộ các luyện khí sư của Long mạch tộc đều từng luyện khí trên đảo này, trong đó có một vị luyện khí sư nổi tiếng nhất của Long mạch tộc tên là Vũ Hoàng.”