Bách Luyện Thành Thần

Chương 847





“Vù... vù... vù...”

Chỉ trong chớp mắt, trên những phiến lá tầng ba mươi sáu đã có bảy tám vị thiên tài cấp Thần vọt ra! Tuy lúc rời khỏi phiến lá bọn họ sẽ bị một sức hút vô hình kéo xuống, nhưng trong nháy mắt đó họ cũng có thể điều chỉnh phương hướng của mình trong mức độ nhất định!

Đương nhiên phương hướng của bọn họ đều nhắm tới cái cuốc này!

Không chỉ tầng ba mươi sáu, một số võ giả trên tầng ba mươi bảy cũng nhảy xuống, gia nhập vào cuộc tranh đoạt cuốc Hắc Tinh.

Còn các võ giả tầng ba mươi bốn, ba mươi ba thì đang quan sát thời cơ, chỉ chờ cuốc Hắc Tinh rơi xuống là bọn họ cũng sẽ2không chùn bước mà tham gia vào cuộc tranh đoạt.

Khi chiếc lá màu vàng bị La Chinh làm vỡ, tất cả các mảnh vụn của nó và cả La Chinh cùng cuốc Hắc Tinh đều bị tung lên theo quán tính, sau đó lại bị lực hút mạnh mẽ kéo xuống phía dưới.

“Thiên Hành huynh, cẩn thận!” Yến Vương đứng ở trên phiến lá cách đó không xa lên tiếng nhắc nhở. Yến Vương cách La Chinh hơi xa, lại không thể tới gần bên La Chinh nên lúc này chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở. Còn Nguyệt Doanh và Hỏa Doãn Nhi cũng ở trong tình huống tương tự.

La Chinh thấy các võ giả đều bay vút xuống, bắn vọt về phía cuốc Hắc Tinh thì9sắc mặt cũng trầm lại. Bản thân dốc hết sức lực mới có thể lấy được cuốc Hắc Tinh, vậy mà đám người kia lại định tiện tay chiếm lợi! Có điều, chẳng lẽ La Chinh lại cho bọn họ dễ dàng chiếm lấy như vậy?

“Cướp đồ của ta? Muốn chết!” La Chinh hừ lạnh một tiếng, uy áp linh hồn trong đầu hắn chợt bùng nổ!

Thực tế lúc phóng uy áp linh hồn ra trước đây, La Chinh vẫn giữ ở một mức độ nhất định, nếu không, dựa vào linh hồn đã được kết hợp với ý chí thế giới thì những võ giả Hư Kiếp Cảnh này căn bản còn chẳng thể tới gần hắn.

Chiếc cuốc Hắc Tinh này vô cùng quan trọng đối với6La Chinh, nên làm sao hắn có thể dễ dàng khoan nhượng, để yên cho kẻ khác tranh giành.

Vì thế, lần này uy áp linh hồn của La Chinh đã bùng phát ra hoàn toàn!

La Chinh lao xuống với tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã cùng cuốc Hắc Tinh và mảnh vụn của chiếc lá màu vàng kia rơi từ tầng ba mươi lăm xuống đến khoảng tầng hai mươi. Lúc này hắn đã cách nhóm Hỏa Doãn Nhi và Yến Vương khá xa rồi!

Nhưng cho dù đã cách nhau hơn mười tầng thì uy áp linh hồn của La Chinh cũng làm cho sắc mặt Yến Vương, Hỏa Doãn Nhi và các võ giả khác không rời khỏi phiến lá trở nên0trắng bệch!

“Cách nhau xa thế mà uy áp linh hồn vẫn kinh khủng như vậy. Lần này e là La Chinh thực sự nổi giận rồi!” Yến Vương thản nhiên nói.

Nguyệt Doanh ở cách đó không xa hừ lạnh một tiếng: “Thiên Hành ca ca phải liều mạng mới mở phiến lá này ra được, vậy mà mấy tên đáng chết kia lại muốn ngồi không hưởng lợi. Tự bọn họ đâm đầu vào chỗ chết, chẳng thể trách người khác!”

Hỏa Doãn Nhi ngồi bên rìa chiếc lá, lắc lư hai chân, ánh mắt hờ hững...

Nếu như trước đây mà thấy cảnh tượng như vậy thì cho dù là ai nàng cũng sẽ khuyên can, bảo đối phương dừng tay. Dưới uy áp linh hồn như vậy, chỉ7sợ mấy tên kia cũng khó sống được... Thế nhưng vào giờ khắc này, cán cân trong lòng nàng đã hoàn toàn nghiêng về một bên. Nàng thầm nghĩ, La Thiên Hành làm thế là đúng. Ai bảo mấy tên kia đi cướp cái cuốc Hắc Tinh đó làm gì, bị như vậy cũng đáng đời.

Ở trên phiến lá còn có mấy võ giả thầm cảm thấy may mắn. Vừa rồi bọn họ cũng muốn lao xuống liều mạng một phen, nhưng bọn họ ở cách chiếc lá chỗ La Chinh quá xa, hoặc là đang kiềm chế xúc động của bản thân. Vào lúc cảm nhận được uy áp linh hồn của La Chinh, trong lòng bọn họ làm sao có thể không cảm thấy may mắn được? Dưới uy áp linh hồn như vậy, chỉ sợ võ giả Hư Kiếp Cảnh cũng không thể giữ được mạng!

Khoảng cách xa như thế mà vẫn bị uy áp linh hồn của La Chinh áp chế, trong khi mười vị thiên tài cấp Thần đuổi theo để cướp cuốc Hắc Tinh chỉ cách La Chinh cùng lắm là một hai trượng mà thôi, mấy vị gần nhất thậm chí còn chưa tới một trượng. Trong số đó có một vị ở sát bên cuốc Hắc Tinh, đang đưa tay về phía nó rồi. Nhưng giờ phút này, tay gã đã dừng lại ở đúng khoảng cách đó, vĩnh viễn không tiến thêm một tấc nào nữa...

Chỉ trong khoảnh khắc, hơn mười vị thiên tài cấp Thần này đã bị uy áp linh hồn của La Chinh ăn mòn, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong miệng, mũi, tai và hai mắt bọn họ. Trong khi máu vẫn còn đang chảy thì cũng đã không cảm giác được bất cứ dấu hiệu của sự sống nào trên người bọn họ nữa rồi.

Chẳng mấy chốc, La Chinh và cuốc Hắc Tinh đã rơi xuống dưới khe hở, còn những thiên tài cấp Thần này cũng theo sát phía sau.

Ở khe hở không ngừng lóe sáng của một bên của kim tự tháp, La Chinh đang đứng vững ở trong cái hố to mà lúc trước đã đập ra, còn cái cuốc Hắc Tinh thì cắm chắc trên đất.

Chỉ nháy mắt sau, khe sáng trên đỉnh đầu La Chinh không ngừng lóe lên, tiếp theo đó là từng thi thể nặng nề đập xuống đất.

“Bịch bịch bịch...”

Hơn mười thi thể thiên tài cấp Thần rơi xuống quanh La Chinh như mưa rơi. La Chinh đứng ở giữa đám thi thể này, tay nâng cái cuốc kia lên giống như một pho tượng tử thần đứng sừng sững ngay giữa hố lớn.

Không phải tất cả các thiên tài cấp Thần đều tiến vào trong cây mỏ. Dù sao thì một chiếc lá cũng chỉ có thể chứa một vị võ giả. Nếu khoảng cách quá xa, tầm nhìn bị cản trở thì cũng không thấy được gì. Cho nên đại đa số các thiên tài cấp Thần đều ở lại bên ngoài kim tự tháp.

Bây giờ, những thiên tài cấp Thần này thấy cảnh tượng trước mắt thì ai ấy đều bị dọa sợ mất mật, đồng thời trên mặt cũng hiện lên vẻ đề phòng. Chẳng biết La Thiên Hành này lúc nổi điên lên liệu có tàn sát luôn bọn họ hay không? Giả sử thật sự là như thế thì cũng không ai có thể ngăn cản hắn!

“Giết nhiều người thế! Vì sao La Thiên Hành lại muốn giết người?”

“Bên tay hắn là… là cái gì kia? Hình như là...”

“Nếu như ta không nhìn lầm thì đó chính là cuốc Hắc Tinh được chôn trong phiến lá màu vàng ở tầng ba mươi lăm.”

“Hắn, hắn, hắn làm sao lấy được...”

Khi các thiên tài cấp Thần bên ngoài kim tự tháp chú ý tới cuốc Hắc Tinh thì cũng đã vứt hơn mười thi thể kia lên chín tầng mây rồi!

Giết chết một vài thiên tài cấp Thần không phải là chuyện gì to tát, nhưng lấy được cuốc Hắc Tinh này thì thật là đáng sợ. Đây căn bản không phải chuyện mà bọn họ có thể tưởng tượng được. Mặc dù cái cuốc này cũng được chôn trong một chiếc lá, nhưng làm gì có ai đủ khả năng để lấy được nó?

Vấn đề này đã từng được truyền tới khắp các võ giả của tứ đại thần quốc. Hiện tại đáp án đã rõ như ban ngày, ai có thể? La Thiên Hành có thể!

La Chinh xách theo cái cuốc Hắc Tinh này đi ra khỏi hố to. Căn bản hắn cũng không để ý đến đám người đó. Đối với La Chinh mà nói, những thiên tài cấp Thần này không hề đáng sợ, vậy nên hắn đã dồn tất cả tinh thần lên cái cuốc trong tay!

Ở trong cây mỏ, khi nhìn thấy khe hở phía dưới dần dần tan biến, Yến Vương liền mỉm cười rồi nói ngay: “Đi thôi, chúng ta cùng ra ngoài xem!”

Sau khi Yến Vương bước ra, những võ giả khác cũng theo sau, tung người nhảy lên, rơi xuống dưới.

Trên mặt Chu Ninh của thần quốc Hắc Thiết hiện lên một nụ cười thản nhiên. La Thiên Hành này đã sớm vượt ra khỏi dự liệu của mình rồi, thế nhưng không ngờ cứ hết lần này đến lần khác, hắn đều vượt ngoài dự đoán của mình.

Lúc trước, Chu Ninh cảm nhận được nguy cơ cạnh tranh từ Yến Vương nên liền bắt đầu chèn ép Yến Vương, cho tới nay hắn đều chiếm giữ ưu thế tuyệt đối. Mà bây giờ chỉ bởi vì một mình La Chinh mà có lẽ Chu Ninh cũng đã có nguy cơ bị Chu Tri Hoa chèn ép không thể trở mình...

Thế nhưng nói cho đến cùng thì bọn họ vẫn là huynh đệ, có lẽ cũng không cần phải cạnh tranh gay gắt như vậy. Trên mặt Chu Ninh hiện lên vẻ thoải mái, hắn cũng lập tức rời khỏi chiếc lá.

Tất cả mọi người đều trở về bên ngoài kim tự tháp, còn một mình La Chinh lại đứng ở cách đó không xa, trong tay cầm cuốc Hắc Tinh, chân mày hơi nhíu lại.

La Chinh hoàn toàn không nhìn ra cuốc Hắc Tinh này được chế tạo từ nguyên liệu gì. Quan trọng nhất là hắn lật qua lật lại quan sát mãi mà vẫn không nhận ra nó có chỗ nào đặc biệt!

“Đây là cái được gọi là thần khí chí tôn? Vấn đề là cái món này thì thần ở chỗ nào?”

Cho dù là bán thần khí trên cánh tay của Hỏa Doãn Nhi, hay Thiên Lôi Chiến Kích của Lưu Tú thì khí thế và uy lực được chứa trong đó đều không phải là thứ mà thánh khí có thể so sánh được.

Thế nhưng cuốc Hắc Tinh này ngoài cái chất liệu gỗ vô cùng cứng rắn ra thì La Chinh cũng chẳng thấy nó có chỗ nào giống một món thần khí, chứ đừng nói là thần khí chí tôn...