Phía tây Trung Vực ít có người lui tới, núi cao liên miên không dứt, hết ngọn này tới ngọn khác, tính ra cũng có khoảng hơn năm sáu vạn ngọn núi. Số lượng núi nhiều như thế, cho dù là một võ giả Hư Kiếp Cảnh mà muốn đi hết thì chắc cũng phải tốn không ít thời gian.
Nhưng vào giờ khắc này, tất cả những ngọn núi đó đều bắt đầu biến mất chỉ trong mấy nhịp thở...
Cảnh tượng quỷ dị này cũng không phải chỉ xảy ra ở phía tây Trung Vực, toàn bộ những ngọn núi bên trong Trung Vực đều đang không ngừng biến mất!
Trên một ngọn núi nhỏ cao hơn một trăm mét phía nam thành Thiên Khải, ba vị Minh chủ Thương Minh đang chủ trì một cuộc họp, người tham dự đều2là những người đã bỏ vốn vào Thương Minh. Hiện tại, trong toàn bộ Trung Vực cũng chỉ có Thiên Hạ Thương Minh là lớn nhất, nhưng Thạch Khắc Phàm không có dã tâm xây dựng thánh địa. Tất nhiên, Thương Minh là một thế lực lớn, nhưng trong xương tủy bọn họ vẫn là người làm ăn.
Nhưng khi mọi người đang họp thì bất chợt ngọn núi nhỏ dưới chân này lại bắt đầu sụp đổ.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, chưa kịp phản ứng thì dưới chân đã trống không, toàn bộ ngọn núi biến mất chỉ trong nháy mắt...
“Kẻ địch, kẻ địch tập kích sao?” Một võ giả Thần Đan Cảnh thét to. Tuy bóng ma của thần quốc Thiên Tà đã qua đi, nhưng vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho rất nhiều võ9giả.
“Tập cái rắm!” Yên Duyệt Sơn lơ lửng trong không trung mà mắng.
Việc có thể hủy diệt cả một ngọn núi lớn, rất nhiều võ giả đều có thể làm được, đám Yên Duyệt Sơn bọn họ cũng có thể làm được. Tuy hủy một ngọn núi không quá khó, nhưng vấn đề là bọn họ cũng không có khả năng làm cả một ngọn núi lớn biến mất chỉ trong nháy mắt! Bản lĩnh cao cường tới mức này thì đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ rồi!
Càng đáng sợ hơn là tiếp đó có một tiếng sụp đổ càng dữ dội hơn truyền đến. Ngọn núi Bạch Danh cao tới một ngàn năm trăm mét ở ngoài thành Thiên Khải kia cũng đột nhiên biến mất...
Trong thành Thiên Khải, chỉ cần ngẩng đầu nhìn về phía6nam là có thể nhìn thấy bóng của núi Bạch Danh. Ngọn núi lớn kia giống như một người khổng lồ, trấn giữ ở phía nam thành Thiên Khải. Nhưng vào giờ khắc này, cái bóng đó đã biến mất chỉ trong nháy mắt!
“Núi, núi Bạch Danh cũng biến mất rồi...” Yên Duyệt Sơn nuốt xuống một câu chửi đã lên đến bên miệng, trong mắt tất cả mọi người đều tràn ngập sợ hãi, nhưng bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Những ngọn núi cứ thế liên tiếp biến mất...
Một nghìn ngọn núi, một vạn ngọn núi, mười vạn ngọn núi, cho dù là ngọn núi nhỏ chỉ cao trăm mét hay núi lớn cao nghìn mét thì đều bị biến mất bởi một luồng sức mạnh khó có thể chống cự được.
Trung Vực, đại0lục thần quốc, đại lục Hải Thần, còn có...
Tất cả những ngọn núi trong toàn bộ Đại Thế Giới đều đang không ngừng biến mất.
Cả người La Chinh vẫn phủ một màu đen tuyền, nhìn qua giống như vừa bò ra từ trong bùn đen vậy. Hắn đứng sừng sững tại chỗ, không nhúc nhích, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ. Thông qua ký ức không ngừng ùa đến trong đầu, La Chinh đang tìm đọc xem trong Đại Thế Giới này còn lại bao nhiêu ngọn núi!
Năm trăm vạn ngọn núi...
Bốn trăm vạn ngọn núi...
Ba trăm vạn...
Hai trăm vạn...
Một trăm vạn...
“Cho dù có làm tất cả các ngọn núi biến mất thì cũng không thể ngăn cản được sức mạnh của luồng sáng đen này sao?” Ánh mắt La Chinh lóe lên.
Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh7của luồng sáng này vẫn đang tiếp tục được phóng ra, đáng sợ hơn là hắn không biết rốt cuộc nó có bao nhiêu sức mạnh. Nhưng La Chinh còn có hậu thuẫn mạnh mẽ là biển cả và đại lục...
Vừa rồi La Chinh chưa chọn biển cả làm nơi chuyển dời sức mạnh!
Trước đây, vì đối kháng với uy lực của Thiên Kiếp nên La Chinh đã chuyển dời phần lớn sức mạnh vào trong thánh hải Thiên Vũ, gây ra đợt sóng thần rất lớn. Cũng may nhờ những đại năng Thần Hải Cảnh ra tay nên mới có thể ngăn cản được sóng thần, nếu không thì tổn thất của tứ đại thần quốc quả thực không thể tính nổi. Có lẽ võ giả thì sẽ không quá sợ sóng thần, nhưng dân thường thì lại khác, chỉ sợ sẽ gây ra cho bọn họ thương vong vô cùng thảm thiết.
Nếu chuyển dời sức mạnh của luồng sáng đen này vào trong biển trên khắp Đại Thế Giới thì có lẽ sẽ khiến sóng thần nổi lên cuồn cuộn, cao đến mười nghìn, trăm nghìn mét. Với sóng thần như thế thì cho dù là ở đại lục Hải Thần, đại lục thần quốc hay Trung Vực thì đều sẽ chịu tai ương ngập đầu, chín mươi chín phần trăm số sinh linh đều sẽ bị hủy diệt trong thoáng chốc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao La Chinh không lựa chọn chuyển dời sức mạnh vào trong biển cả.
Mà La Chinh cũng không muốn chuyển dời sức mạnh lên đại lục, nếu chuyển dời sức mạnh lên đại lục thần quốc thì cho dù có rộng thế rộng nữa cũng sẽ bị sụp đổ trong nháy mắt!
Nhưng...
Nếu La Chinh không còn sự lựa chọn nào khác, có lẽ hắn cũng chỉ có thể làm như vậy.
Chỉ là, đó không phải điều hắn muốn nhìn thấy!
Tuy con đường võ đạo chính là cá lớn nuốt cá bé, bản thân là nhất. Nhưng La Chinh không chỉ theo đuổi sức mạnh, hắn không muốn chỉ một mực đuổi theo sức mạnh, không muốn hy sinh hàng tỉ sinh linh chỉ để mưu lợi cho mình.
Không phải La Chinh có tâm địa thiện lương, tấm lòng nhân nghĩa bác ái gì, mà chỉ là hắn không muốn mất đi một chút nhân tính cuối cùng, thật sự biến mình trở thành dã thú trốn ra từ trong cái gọi là luật rừng mà thôi.
Năm mươi vạn ngọn núi...
La Chinh nghiến chặt răng, hàng mày đã nhíu chặt lại.
Ba mươi vạn ngọn núi...
Tốc độ biến mất của các ngọn núi này vượt xa sức tưởng tượng của La Chinh!
Hai mươi vạn ngọn núi...
Vào giờ phút này, tim La Chinh đập càng lúc càng nhanh. Hắn sắp phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn, là hắn chết? Hay là để cho ngàn ngàn vạn sinh linh chết?
Đối với rất nhiều võ giả, có lẽ câu hỏi lựa chọn này vô cùng đơn giản, nhưng với La Chinh thì lại quá khó khăn...
Mười vạn ngọn núi...
Năm vạn ngọn núi...
Một vạn ngọn núi...
Nếu toàn bộ ngọn núi đều đã biến mất mà sức mạnh của luồng sáng đen này vẫn không suy giảm thì có lẽ La Chinh sẽ phải dùng đến những ngọn núi ở Đông Vực.
Ngẫm lại thì trong ba mươi ba Phong mà hắn từng ở còn có vô số các đệ tử đang tu luyện, đa số mọi người vẫn chỉ là Tiên Thiên Cảnh, còn chưa thể phi hành. Nếu những ngọn núi đó biến mất thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết!
Ngay lúc sắc mặt La Chinh càng lúc càng khó coi hơn thì rốt cuộc hắn cũng cảm nhận thấy năng lượng màu đen kia bắt đầu yếu đi...
Luồng sáng đen này khi tấn công thì khí thế to lớn, nhưng khi đi thì cũng nhanh, gần như là trong nháy mắt, thân thể vốn toàn một màu đen của La Chinh đã bắt đầu thay đổi, từng luồng năng lượng màu đen nhanh chóng biến mất!
Thân thể La Chinh giống như được rửa sạch sẽ, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.
“Qua rồi...” Lúc này, trên mặt La Chinh lại không hiện chút vui mừng nào, ngược lại còn lộ vẻ bi thương.
Quả thực là hắn đã chống đỡ qua được, mà bản thân cũng không phải trả cái giá gì quá lớn, nhưng toàn bộ Đại Thế Giới đã phải trả giá thay cho hắn.
Tuy lượng sinh linh trong những ngọn núi kia không nhiều lắm, nhưng cũng là hơn năm trăm vạn ngọn núi lớn. Những sinh linh đã hy sinh trong đó, bao gồm cả nhân loại, tuyệt đối sẽ không ít...
“La Chinh, hắn chống đỡ được luồng ánh sáng đen kia rồi. Đến như thế mà cũng không thể tiêu diệt được hắn, người này thật sự là...” Bạch Nguyệt Dung vô cùng khiếp sợ, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Rất nhiều đại năng Thần Hải Cảnh cũng yên lặng không nói gì, bọn họ biết La Chinh có thể chuyển dời sức mạnh. Quái vật nhỏ của võ phủ Cửu Đỉnh kia đã từng bày ra năng lực này ở trước mặt mọi người không chỉ một lần, nhưng không ai biết rõ cực hạn của năng lực này như thế nào? Chẳng lẽ có thể chuyển dời sức mạnh không giới hạn hay sao?
Các đại năng Thần Hải Cảnh này không rõ lắm về lai lịch của luồng sáng đen kia, nhưng bọn họ nhìn ra được, nếu nó muốn làm các đại năng Thần Hải Cảnh ở đây biến mất thì cũng là một chuyện dễ dàng. Cho dù có tăng thêm trăm lần số đại năng Thâm Hải Cảnh thì cũng không thể nào chống đỡ được luồng sáng đen kia!
Mà công kích như vậy, La Chinh lại vẫn có thể ngăn cản, rốt cuộc hắn đã hy sinh cái gì? Chuyển dời sức mạnh đi nơi nào?
Trên đảo Vũ Hoàng không có núi, cho nên các đại năng Thần Hải Cảnh đều không biết rằng tất cả núi non trên đại lục thần quốc đều đã biến mất...
Chu Hoàng cũng không nhịn được, tò mò mở miệng hỏi: “Thiên Hành, ta biết ngươi dùng phép chuyển dời sức mạnh, nhưng... ngươi dời sức mạnh đó đi đâu?”
La Chinh chớp mắt một chút, đáp ngay: “Núi, núi lớn...”