“Tòa tháp đó tên là gì?” Cô gái tóc bạch kim nhíu mày hỏi.
“Tháp Tội Ác!” La Chinh tiếp tục nói, khóe mắt vẫn chú ý tới quả trứng rồng tổ kia. Vết nứt trên vỏ trứng càng lúc càng lớn, đặc biệt là hơn nửa bộ phận của trứng rồng tổ đã có một vài vết rạn giống như mạng nhện, lan ra thành từng tầng, từng tầng ở mặt ngoài trứng rồng tổ.
“Tháp Tội Ác... Không đúng!” Cô gái tóc bạch kim lắc đầu. “Tòa tháp bị mất cũng không phải mang tên này.”
Nghe thấy cô gái tóc bạch kim kia nói vậy, La Chinh mỉm cười. Hắn biết rõ mình cũng không nói dối cho nên lợi dụng đề tài này để hấp dẫn cô nàng. “Tháp Tội Ác kia tổng cộng chia làm2mười lăm tầng. Ta tiếp nhận kiểm tra của bia thiên phú ở tầng thứ mười! Ta còn nhớ rõ cái tên ở hàng thứ nhất trên bia thiên phú hình như là Vân Miểu Hinh, còn có mấy người Cổ Hà Xa, Nhai, Hỏa...”
“Cổ Hà Xa!”
Sau khi La Chinh nói ra cái tên này, cô gái tóc bạch kim đột nhiên kinh ngạc, khuôn mặt tràn đầy vẻ cười cợt đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Đúng! Đó chính là tháp Linh Lung! Ngươi thật sự từng đi qua tháp Linh Lung!”
“Tháp Linh Lung à...”
La Chinh cũng ghi nhớ lại cái tên này. Tháp Tội Ác chỉ là một danh xưng mà sinh linh trên đại lục Hải Thần đặt cho. Nếu là tháp rèn luyện thuộc về Thiên Vị tộc thì tất nhiên sẽ không7gọi bằng cái tên này. Hiện tại, xem ra tên ban đầu của tháp Tội Ác chính là tháp Linh Lung.
Vì sao cô gái tóc bạch kim này lại kích động như thế?
Bởi vì nàng nghe La Chinh báo ra một cái tên cực kỳ quen thuộc, Cổ Hà Xa!
Tên đầy đủ của cô gái tóc bạch kim này là Cổ Bội Nhi, mà Cổ Hà Xa nọ chính là cha nàng!
Nghe thấy lời này, La Chinh lại hồi hộp một chút. Lần này vì để kéo dài thời gian mà hình như mình đã tiết lộ tin tức không nên để lộ.
Tháp Tội Ác vô cùng quan trọng đối với đại lục Hải Thần, hoặc có thể nói là vô cùng quan trọng đối9với thánh địa Tử Tâm của Nhân tộc. Nguyên nhân rất đơn giản, thánh địa Thiên Vũ đã phát triển, còn thánh địa Tử Tâm so ra thì vẫn tương đối yếu thế. Giả sử đám người này biết được tung tích của tháp Tội Ác, lấy tháp Tội Ác đi thì sự phát triển của Nhân tộc không thể nào vượt qua Song Ma thánh địa trong khoảng thời gian ngắn được. Hoặc có thể nói, đối với Ma tộc thì đây là tin tức tốt.
Thấy trên mặt La Chinh lộ ra vẻ do dự, Cổ Bội Nhi lạnh lùng cười: “Con đường phi thăng của Đại Thế Giới này đã bị phong ấn. Nếu vậy thì chắc chắn tháp Linh Lung cũng ở trong Đại Thế Giới này, muốn tìm được cũng không khó. Ngươi5không muốn trả lời, ta cũng không miễn cưỡng, có điều ngươi nói ngươi được Thiên Vị tộc thừa nhận? Vậy xin hỏi thiên phú của ngươi đứng hàng thứ mấy? Không biết là hàng thứ tư hay hàng thứ năm?”
Tuy rằng ba tòa tháp thử luyện của Thiên Vị tộc có tên gọi khác nhau, nhưng cho dù là tạo hình hay các chi tiết thì hầu như đều giống hệt nhau. Thực ra, ba tòa tháp thử luyện không chỉ có thể dùng cho thử luyện, mà còn là một loại vũ khí dùng để trấn áp.
Thiên phú của Cổ Bội Nhi cực cao, đứng hàng thứ nhất trong tháp Huyễn Lung!
Mà theo Cổ Bội Nhi biết thì chỉ những võ giả nào xếp ở hai hàng đầu sau khi thông qua kiểm tra của3bia thiên phú thì mới có tư cách được Thiên Vị tộc thừa nhận.
Về phần võ giả xếp dưới hàng thứ hai, mặc dù cũng được ghi lại tên ở trên đó, nhưng loại cấp bậc thiên tài này trong Thượng Giới nhiều đếm không xuể, căn bản không có tư cách được Thiên Vị tộc thừa nhận.
Cái tên chiếm cứ thân xác của một vị võ giả Thần Cực Cảnh trước mặt có thể có thiên phú mạnh tới mức nào?
Nghe thấy câu hỏi của Cổ Bội Nhi, La Chinh hờ hững cười cười: “Hình như không thuộc về bất cứ hàng nào.”
“Ồ...” Vẻ mặt của Cổ Bội Nhi dịu đi vài phần. “Ngay cả tên còn không được khắc lên đó mà dám nói mình thuộc về Thiên Vị tộc, ngươi ảo tưởng sức mạnh đấy à?“
Trước đây, Cổ Bội Nhi thật sự cho rằng tên của La Chinh đứng ở hàng thứ hai trở lên. Nếu quả thực như thế thì đúng là nàng có thể coi La Chinh như là người cùng tộc. Võ giả Thiên Vị tộc chỉ quý tinh không quý nhiều, số lượng tổng thể so với võ giả của các chủng tộc khác vẫn còn kém xa, nhưng mỗi một người đều là tinh anh trong tinh anh!
Giống như Lưu Vũ của thánh địa Thiên Vũ, sau khi đứng trên hàng thứ hai thì chỉ mất khoảng hai trăm năm liền trở thành lãnh đạo của thánh địa Thiên Vũ, hơn nữa còn lãnh đạo thánh địa Thiên Vũ hoàn toàn áp chế Song Ma thánh địa.
Chẳng qua vì bị hạn chế bởi con đường phi thăng nên Lưu Vũ không thể đột phá Thần Hải Cảnh, thành tựu cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở đó. Nếu con đường phi thăng của Đại Thế Giới này không bị tổn hại thì dù có là trong Yêu Dạ tộc ở Thượng Giới, Lưu Vũ nhất định cũng có thể tu luyện tới cảnh giới cao hơn, đạt được thành tựu lớn hơn.
Còn La Chinh trước mắt này, đến bảng danh sách cũng không được đề tên. Cái trình độ này, đừng nói là Thiên Vị tộc, cho dù là các chủng tộc khác thì có lẽ cũng chẳng được tính là thiên tài gì. Hắn thật sự cho rằng đã thông qua bia thiên phú thì coi như đã được Thiên Vị tộc thừa nhận ư? Quá ngây thơ rồi.
Ngay vào lúc này, chính giữa trứng rồng tổ nọ lại chậm rãi xuất hiện một vòng vết rạn. Lông mày La Chinh khẽ nhướng lên, tiếp tục nói: “Ảo tưởng sức mạnh? Cũng không đến mức đó. Tên của ta mặc dù không thuộc bất kỳ hàng nào trong sáu hàng kia, nhưng lại được xếp ở phía trên...”
“Phía trên? Cái gì phía trên?” Cổ Bội Nhi hơi sững sờ, trong thoáng chốc không kịp phản ứng.
La Chinh lại thản nhiên nói: “Chính là phía trên tên của mấy người kia, xếp trước mấy tên Cổ Hà Xa này, Nhai này, Hỏa này...”
“Cái gì?” Lần này, Cổ Bội Nhi lại hơi thất thố.
Sau khi Cổ Bội Nhi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nàng căng thẳng hỏi: “Ngươi đã nói tên ngươi xếp ở phía trên, như vậy danh hiệu là gì? Tu La? La Sát? Thiên Sinh? Bát Danh? Là cái nào? Tên màu vàng hay là màu bạc?”
“Còn, còn có nhiều danh hiệu như vậy sao?” Cổ Bội Nhi nói ra một đống danh hiệu như thế khiến La Chinh cũng hơi kinh ngạc.
La Chinh hiểu rõ, người có thể đứng ở hàng thứ nhất dĩ nhiên là hơn hẳn những võ giả phía dưới kia. Nhưng ở hàng trên cùng đó cũng chỉ có một cái tên La Chinh cho nên hắn căn bản không rõ còn có những danh hiệu khác.
Trên thực tế, danh hiệu trên bia thiên phú cũng khá được chú trọng, hơn nữa mỗi một danh hiệu cũng đều cao thấp khác nhau. Ví dụ Tu La và La Sát chính là hai danh hiệu cùng xếp vào hạng nhất. Sau đó có danh hiệu Thiên Sinh, Bát Danh, Thế Ngân...
Thực tế, võ giả có thể giành được một danh hiệu thì chắc chắn là con cưng của trời trong thiên hạ! Cho nên chênh lệch giữa các danh hiệu cũng cực kỳ nhỏ bé. Tất nhiên, cho dù là chênh lệch rất nhỏ thì cũng vẫn là chênh lệch...
Huống hồ, danh hiệu nọ còn chia ra màu vàng kim, màu bạc cùng với màu đồng đen. Trong đó màu vàng kim cao nhất, màu đồng xanh thấp nhất.
“Ngươi đã nói ngươi lấy được danh hiệu, vậy thì nói xem đạt được danh hiệu gì?” Cổ Bội Nhi nhìn chằm chằm La Chinh mà hỏi.
Vẻ mặt La Chinh cũng kỳ quái, nói: “Những danh hiệu mà cô nói đến hình như đều không phải...”
Cổ Bội Nhi nhíu mày một cái: “Chẳng lẽ là Sồ Tâm, Hải Chí?” Hai cái danh hiệu này chính là danh hiệu xếp hạng cuối cùng. Có điều, cho dù là danh hiệu cuối cùng thì cũng đã rất giỏi rồi. Chí ít thì Cổ Bội Nhi nàng không được phong danh hiệu, chỉ có thể đứng ở hàng thứ nhất.
“Cũng không phải.” Lúc này La Chinh mới nói: “Nếu như ta nhớ không nhầm thì chắc là hai chữ Thiên Vị màu vàng.”
Sau khi La Chinh nói ra lời này, đóa hoa trên mắt phải Cổ Bội Nhi đột nhiên bắt đầu xoay tròn một cách thần tốc. Rễ của đóa hoa kia chôn sâu ở trong nhãn cầu của nàng, thấy bông hoa xoay tròn như vậy, La Chinh rất hoài nghi, không biết rốt cuộc nàng có đau hay không...
Hắn cũng không biết những lời này của mình khiến trong lòng Cổ Bội Nhi dấy lên sóng to gió lớn tới cỡ nào!
“Làm sao, làm sao có thể là... Thiên Vị! Thiên Vị màu vàng kim!” Cổ Bội Nhi cảm thấy rất khó tin.
Nhưng căn cứ vào lời nói của La Chinh trước đó thì đúng là hắn từng đến tháp Linh Lung, cũng thực sự tiến vào kiểm tra trong bia thiên phú. Nhưng nếu không phải xuất hiện hai chữ Thiên Vị thì căn bản hắn không thể biết trên bia thiên phú tồn tại loại danh hiệu này, cho nên hắn không thể nói láo!
Chính bởi vì như vậy nên Cổ Bội Nhi mới cảm thấy khó có thể tin được.