Có một cái dấu ấn thì tất nhiên cũng phiền toái, đặc biệt là dấu ấn của rồng tổ. Muốn hủy nó đi thì cho dù là Thiên Vị tộc cũng phải trả một cái giá tương đối lớn.
Nhưng đó cũng chỉ là phiền toái mà thôi. Mà phiền toái có thể giải quyết được thì cũng không xem như là phiền toái thực sự.
Còn về võ giả có danh hiệu Thiên Vị, sợ là dù có gặp phải bao nhiêu cái phiền toái đi nữa cũng không đổi được. Cho nên sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Cổ Bội Nhi vẫn quyết định kiểm tra chuyện này trước.
Nhìn thấy con ngươi màu vàng của La Chinh vẫn lộ vẻ cảnh giác, Cổ Bội Nhi2cũng biết đối phương còn có chút địch ý với mình. Nàng cười nhẹ: “Ta không bắt ngươi, ngươi đi theo ta, có thể chứ?”
La Chinh gật đầu.
Vì thế Cổ Bội Nhi đi xuống cầu thang, còn La Chinh cũng ôm rồng tổ trong tay đi theo sau…
Chẳng mấy chốc, hai người đã rời khỏi tháp nhọn, rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của quy tắc thời gian.
Hai người bọn họ ở trong tháp nhọn cũng phải đến nửa canh giờ, nhưng bởi vì tốc độ chảy của thời gian chênh lệch tới ngàn lần, ở bên trong đã qua nửa canh giờ, nhưng ở bên ngoài lại chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Trong nháy mắt đi ra ngoài, tốc độ trôi của thời gian7xung quanh La Chinh đã trở lại bình thường, mà tất cả các loại thực vật bị quy tắc thời gian bao phủ xung quanh tháp nhọn kia lại bắt đầu nhanh chóng tuần hoàn, lặp lại quá trình: tàn, nở, chết.
“Vèo!”
Một bóng đen giống một con chim yến bay xuyên qua mây, nhào về bên này. Thân hình kia chợt dừng lại ở giữa không trung, đúng là người trẻ tuổi mặc đồ đen tên là “Vũ Trạch” kia.
Khi hắn nhìn thấy Cổ Bội Nhi liền lớn tiếng hỏi: “Tiểu sư tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao kết giới của Thanh Phong lại vỡ vụn…”
Có điều, Vũ Trạch mới nói được một nửa thì ánh mắt liền dừng lại ở La9Chinh đang đứng phía sau Cổ Bội Nhi. Ngay sau đó, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào rồng tổ trong vòng tay La Chinh. Mắt Vũ Trạch lập tức rưng rưng!
“Sao lại thế này? Rồng tổ... nở rồi?”
Trước đây Vũ Trạch từng vào tháp nhọn nhiều lần. Bởi vì rồng tổ được một không gian khúc xạ bảo vệ, bọn họ không thể lấy ra được, cho nên chỉ đành thỏa hiệp, lợi dụng tốc độ chảy của thời gian để đẩy nhanh tiến độ rồng tổ nở ra.
Cho nên, dù kết giới của Thanh Phong bị đánh nát thì mấy người bọn họ cũng không quá lo lắng. Cho dù có đánh nát kết giới thì cũng không có khả năng lấy đi trứng5rồng tổ…
Vấn đề là hiện tại cô gái mắt vàng kia lại đang ôm một con rồng con xuất hiện ở phía sau Cổ Bội Nhi, điều này khiến Vũ Trạch không thể hiểu nổi. Rốt cuộc bên trong tháp nhọn đã xảy ra chuyện gì?
Vũ Trạch không nghĩ nhiều, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là cướp lấy rồng con từ trong tay La Chinh trước đã!
La Chinh nào chịu đứng yên để Vũ Trạch cướp đoạt? Chân nguyên trong cơ thể hắn chợt vận chuyển, thi triển thân pháp Truy Vân, chuẩn bị tránh.
“Còn muốn trốn?”
Vũ Trạch cười lạnh một tiếng, rút thanh đao đen lớn trong tay ra khỏi vỏ, dùng thế công kích cực kỳ sắc bén chém về phía La3Chinh.
Cổ Bội Nhi nhíu mày, đóa hoa trong mắt phải đột nhiên chuyển động, một luồng ánh sáng hồng từ nhụy đóa hoa kia nổ bắn ra ngoài!
“Bụp…”
Ánh sáng hồng kia bắn lên thanh đao đen của Vũ Trạch, nháy mắt liền phong ấn thanh đao kia đứng yên tại chỗ!
Vũ Trạch vốn vẫn duy trì tốc độ cực cao, vung thanh đao đen chuẩn bị tấn công. Nhưng bị lực phong ấn từ ánh sáng hồng cực kỳ bá đạo của Cổ Bội Nhi bao trùm, thanh đao khựng lại giữa không trung, không cách nào hoạt động được!
Vũ Trạch hoàn toàn không ngờ Cổ Bội Nhi sẽ dùng lực phong ấn mạnh như vậy để phong ấn thanh đao của hắn. Thanh đao trong tay bỗng nhiên không thể tiếp tục tiến hành công kích nên tay hắn trượt ra khỏi đao, chỉ nắm không khí mà chém về phía La Chinh, nhìn qua vô cùng chật vật…
“Tiểu sư tỷ, ngươi làm gì vậy? Hay là ngươi muốn phản bội Thiên Vị tộc?” Vũ Trạch lạnh giọng nói.
Nhìn La Chinh ôm rồng tổ đi theo phía sau tiểu sư tỷ, Vũ Trạch liền cảm thấy có gì đó không đúng, hiện tại tiểu sư tỷ lại còn còn ngăn cản hắn. Vũ Trạch thật sự không thể hiểu nổi hành động này, cho nên mới đưa ra một kết luận như vậy.
Ai ngờ Cổ Bội Nhi lại chỉ nhẹ lắc đầu, nói: “Không phải, có chuyện quan trọng hơn.”
“Có chuyện gì còn quan trọng hơn chứ!” Vũ Trạch giận dữ nói. Hắn luôn luôn tôn kính tiểu sư tỷ này của mình, nhưng hiện tại hắn thật sự không nghĩ ra còn chuyện gì quan trọng hơn rồng tổ? Mục đích lần này của bọn họ chính là phải lấy được rồng tổ vừa mới nở ra và tà long còn nhỏ kia. Tuy nhiệm vụ này không quá khó khăn, nhưng lại vô cùng quan trọng!
Cổ Bội Nhi nghĩ ngợi một chút. Có một số việc nàng không cần phải giải thích với Vũ Trạch, nhưng nhìn dáng vẻ nổi giận của hắn, nàng đành nói: “Ta tìm được tung tích của tháp Linh Lung rồi.”
“Tháp Linh Lung?”
Vũ Trạch hơi hơi sửng sốt, sau đó mới cẩn thận nghĩ lại…
Hắn thân là thành viên của Thiên Vị tộc, cũng từng tiến vào tháp Huyễn Lung thử luyện, hơn nữa tên của hắn cũng nằm song song với Cổ Bội Nhi ở hàng đầu tiên.
Đồng thời, Vũ Trạch cũng hiểu rõ, trong ba tòa tháp dùng để thử luyện, có một tòa tháp Linh Lung đã biến mất!
Ba tòa tháp này vô cùng quan trọng đối với Thiên Vị tộc. Nếu có thể tìm được tháp Linh Lung, đó quả thật là một chuyện không nhỏ.
“Nhưng, nhưng… cho dù là tìm được tung tích của tháp Linh Lung thì đã sao? Cũng không thể để tên này mang rồng tổ đi!” Vũ Trạch không phục nói. Tháp Linh Lung và rồng tổ là hai chuyện hoàn toàn không liên quan, hơn nữa cũng không có xung đột gì.
Cổ Bội Nhi lại nói: “Đừng nhiều lời, chúng ta đi tìm Mạc lão đại trước đã. Lát nữa ngươi sẽ hiểu.”
Vũ Trạch cắn chặt răng, cuối cùng vẫn không nói gì. Hắn biết rõ tính cách tiểu sư tỷ. Bình thường, nàng vẫn luôn ra vẻ hi hi ha ha, rất khó có chuyện gì khiến nàng hoàn toàn trở nên nghiêm túc.
Bây giờ, Cổ Bội Nhi lại nghiêm túc như thế, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện lớn khó lường gì đó?
Vì thế Cổ Bội Nhi đi đằng trước, La Chinh ôm rồng nhỏ trong lòng theo sau, còn Vũ Trạch thì dùng ánh mắt hung ác, suốt quãng đường đều nhìn chằm chằm La Chinh, sợ không cẩn thận La Chinh sẽ chạy trốn…
Ba người vẫn duy trì tốc độ bay chầm chậm ở trên bầu trời thánh địa Thiên Thần.
Rồng con trong lòng La Chinh vẫn dùng cái đầu đầy lông lá của nó không ngừng cọ vào mặt La Chinh, thỉnh thoảng phát ra tiếng “grừ grừ”, giống như một đứa trẻ nhân loại làm nũng ở trong lòng La Chinh.
Đúng lúc này, một tiếng gào bi thương bỗng nhiên vang lên.
“Grào…”
Khi tiếng gào kia truyền đến, rồng con trong lòng La Chinh bỗng nhiên bắt đầu run rẩy, vùi đầu nhỏ của nó vào trong ngực La Chinh. Nó coi La Chinh là mẹ mình, cho rằng La Chinh có thể bảo vệ nó!
Tiếng gào kia đúng là đến từ chỗ của tà long ở phía xa!
Mạc lão đại đang chỉ huy bốn người khác, không ngừng áp chế tà long nhỏ.
“Cẩn thận! Tà long muốn phủ bụi chính mình, tiến hành lần lột xác thứ tư!”
“Ngăn nó lại, nếu không thì phiền phức lớn!”
“Tấn công cổ nó. Cổ nó đã bị ta cắt một chỗ rồi…”
“Ầm ầm, ầm ầm…”
Từng đòn công kích mạnh mẽ dữ dội đều nện lên thân con tà long. Trên cơ thể nó tỏa ra từng luồng ánh sáng chói lòa.
Trong hố to bên cạnh, nhóm võ giả của tứ đại thần quốc vẫn đang ngây ngốc nhìn cảnh tượng diễn ra trên bầu trời, trong lòng cũng âm thầm kinh hãi!
Thực lực của cường giả Thần Cực Cảnh vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ. Nhưng thực lực của tà long cũng vô cùng khủng bố. Tà long này còn chưa trưởng thành, vậy mà đã tương đương với mãnh thú cấp mười một, tương đương với Thần Hải Cảnh của Nhân tộc rồi.
Nhưng tà long ở cấp bậc này mà nó chỉ dùng sức mạnh của bản thân đã có thể đối kháng được với mấy vị đại năng Thần Cực Cảnh siêu cấp. Nếu tà long này trưởng thành, vậy thực lực của nó sẽ khủng bố đến mức độ nào?
Đương nhiên, cũng chỉ có một vài đại năng Thần Hải Cảnh lo bò trắng răng mới quan tâm một chút mà thôi. Bây giờ, đến mạng bọn họ còn khó giữ được nữa là. Đa số mọi người đều đang tự hỏi vận mệnh của mình sắp tới sẽ ra sao…
Thân là đại năng Thần Hải Cảnh, quả thật có thể làm mưa làm gió trong tứ đại thần quốc. Nhưng ở trước mặt cường giả Thần Cực Cảnh thì chẳng đáng nhắc tới. Huống chi linh hồn của bọn họ đều bị giam cầm ở trong xác chết, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.