Bách Luyện Thành Thần

Chương 948





Đã như vậy, nhóm tinh anh của Thanh Vân Tông còn phải cạnh tranh với bốn tông môn cấp hai khác...

Còn tông chủ của Thanh Vân Tông bọn họ thực ra cũng chỉ có thể xem như là một chấp sự trong Vân Điện mà thôi, thậm chí còn không có tư cách làm trưởng lão, bởi vậy có thể tưởng tượng được Vân Điện kia là sự tồn tại ở cấp bậc cao đến nhường nào.

Lần này La Chinh đưa Ninh Vũ Điệp trở về, hoàn toàn không định giấu giếm gì nên mới nói thẳng ra như vậy.

Nhưng hắn lại không cân nhắc đến năng lực chịu đựng của chấp sự Tào. Gã liền há to miệng, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng mà nhìn Ninh Vũ Điệp, bỗng nhiên nói không nên lời.

Thật ra có3một số trưởng lão trong Vân Điện đã từng đi tuần tra Thanh Vân Tông, nhưng Điện chủ thì chưa lần nào đích thân tới, nên tạm thời trong lòng chấp sự Tào không thể phân biệt được. Nhưng coi như chấp sự Tào cũng phản ứng khá nhanh nhẹn, lạy Ninh Vũ Điệp mấy lạy rồi cung kính nói: “Điện chủ đại nhân đích thân tới Thanh Vân Tông, tiểu nhân đây phải đi thông báo cho tông chủ mới được!”

Mặc kệ người trước mặt này có phải Điện chủ hay không, chung quy thì cứ để Thạch Kinh Thiên đến phân biệt, còn gã phải làm cho tốt chuyện của mình.

Dứt lời, chấp sự Tào liền vội vã nhảy lên phi thiên liễn, bay như tên bắn vào trong Thanh Vân Tông.

“Lão Tào, vội vàng thế làm0gì?” Một vị chấp sự tuần tra bên cạnh hỏi.

Chấp sự Tào đâu để ý tới người khác? Gã không hề dừng lại, cứ thế bay thẳng về phía điện Thanh Vân...

“Có bệnh!” Nhìn thấy chấp sự Tào không để ý tới mình, vị chấp sự tuần tra kia mở miệng mắng, song mấy vị chấp sự khác cũng ngạc nhiên, không biết rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ vừa quay đầu nhìn lại thì liền phát hiện ra ba người đang đứng ở cổng Thanh Vân Tông, tu vi của ba người này, bọn họ đều nhìn không thấu, thế nên vị chấp sự nào cũng giật bắn cả mình, vẻ mặt liền căng thẳng. Liên tưởng đến dáng vẻ rời đi vội vàng của chấp sự Tào, vẻ mặt bọn họ lập5tức trở nên nghiêm trọng.

Cho dù ba người trước mắt này là ai thì rốt cuộc cũng đều là nhân vật mà bọn họ không chọc vào nổi.

Chấp sự Tào này mới đi được một lát thì ngay lập tức đã có một bóng dáng cao lớn chạy thẳng tới bên này, chính là Thạch Kinh Thiên, tông chủ Thanh Vân Tông.

“Tông chủ!”

“Tông chủ!”

Những chấp sự kia đều giỏi nhìn mặt gửi lời, nhìn thấy dáng vẻ vội vàng này của Thạch Kinh Thiên thì sợ là ba người đứng trước cửa tông môn này có địa vị không nhỏ, chỉ là bọn họ không đoán ra thân phận của ba người này mà thôi.

Thạch Kinh Thiên lướt tới, thấy La Chinh thì trước hết trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng, đến khi nhìn sang Ninh Vũ4Điệp thì lại cung kính: “Thuộc hạ tham kiến Điện chủ. Không biết Điện chủ đích thân tới, không tiếp đón từ xa, mong Điện chủ thứ tội!”

Trong Vân Điện, Ninh Vũ Điệp cũng chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, còn Thạch Kinh Thiên chỉ là một vị chấp sự mà thôi. Hắn chịu đựng nhiều năm như vậy là bởi vì tu vi của hắn chỉ dừng lại ở Thần Đan Cảnh nên không có tư cách tiến lên vị trí trưởng lão.

Nhóm chấp sự kia nhìn thấy tông chủ làm lễ lớn như vậy, lại nghe được hai chữ Điện chủ thì tim người nào người nấy đều bắt đầu đập điên cuồng.

Trong Trung Vực không có thần quốc, nhưng địa vị của Điện chủ Vân Điện về cơ bản cũng giống như là9Quốc chủ của thần quốc, còn Đông Vực và Thanh Vân Tông chỉ có thể xem như là một thuộc địa của Vân Điện mà thôi!

Bọn họ có nghĩ thế nào cũng không hiểu Điện chủ của Vân Điện này chạy đến chỗ như Đông Vực làm cái gì?

Song những chấp sự này cũng biết nắm bắt tình hình, nhanh chóng theo sau Thạch Kinh Thiên mà cung kính thi lễ với Ninh Vũ Điệp: “Thuộc hạ tham kiến Điện chủ.” Trên thực tế, với thực lực của bọn họ thì không có tư cách trở thành thuộc hạ của Ninh Vũ Điệp, nhưng cho dù là nhân vật thuộc tầng lớp nào thì cũng vẫn có lòng phấn đấu tiến về phía trước. Tuy cơ hội mong manh, nhưng dù sao vẫn muốn biểu hiện một chút.

Lúc này chấp sự Tào kia cũng vội vã lái phi thiên liễn chạy tới, nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng này thì không còn nghi ngờ gì nữa, nhân vật giống như tiên nữ kia tất nhiên là Điện chủ Vân Điện!

Gã bắt đầu nhảy từ trên phi thiên liễn xuống, đứng chung một chỗ với những chấp sự khác, vái lạy Ninh Vũ Điệp vài lần.

Ninh Vũ Điệp hờ hững liếc mắt nhìn chấp sự Tào rồi lại thản nhiên bảo: “Ta vừa mới nghe nói...”

Nàng vừa nói ra lời này, Thạch Kinh Thiên lập tức cảm giác da đầu nóng ran. Điện chủ hỏi tội, làm sao hắn không căng thẳng cho được? Bỗng nhiên hắn nhớ ra chuyện của chấp sự Tào còn có liên quan với La Chinh hồi đó.

Ngay lúc ấy quả thực hắn đã cảnh cáo nghiêm khắc mấy vị chân nhân đó một phen, song đám chân nhân lộn xộn này lại có muôn vàn liên hệ với bảy đại sĩ tộc nên hắn cũng không tiện chèn ép toàn bộ. Còn bản thân chấp sự Tào vốn không có gì chống lưng nên chắc là bị những chân nhân kia trả thù...

Một tông chủ như hắn đâu thể quản nhiều như vậy? Lần này lại để La Chinh bắt gặp, Ninh Vũ Điệp tra hỏi, hắn thực sự hận mấy tên chân nhân chết tiệt kia. Đợi lần này tra hỏi xong, hắn cũng phải nghiêm khắc chỉnh đốn một phen!

“Thuộc hạ đáng chết, trị kẻ dưới không nghiêm, hôm khác chắc chắn sẽ nghiêm khắc chỉnh đốn lại Thanh Vân Tông! Còn chấp sự Tào, thuộc hạ sẽ tự mình sắp xếp...” Thạch Kinh Thiên càng cúi đầu thấp hơn.

Những chấp sự tuần tra khác nhìn chấp sự Tào, trong lòng cũng lập tức rùng mình. Điện chủ Vân Điện đã hỏi tới, lại có tông chủ hứa hẹn, e rằng số phận của chấp sự Tào sẽ hoàn toàn được đổi đời rồi! Hồi đó, sau khi chấp sự Tào bị giáng chức thì mọi người đều theo đó bỏ đá xuống giếng, nhóm chấp sự tuần tra này quả thực đã bắt nạt gã không ít lần, lúc này chấp sự Tào cũng xem như là đến lúc đổi vận...

Trong lòng chấp sự Tào cũng vô cùng kích động, gã thật không ngờ chỉ cần một câu nói tùy tiện liền có thể xoay chuyển vận mệnh của mình!

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thạch Kinh Thiên, Ninh Vũ Điệp bèn cười nói: “Được rồi, lần này ta đến Đông Vực chỉ là theo La Chinh đi du lịch mà thôi, cũng không có chuyện gì, ngươi không cần quá căng thẳng.”

Lời này khiến cho tâm tình của Thạch Kinh Thiên thả lỏng hơn một chút. Lần đầu tiên trong lịch sử, Điện chủ đích thân xuất hiện ở Thanh Vân Tông, vậy mà mở miệng liền hỏi tội, quả thực dọa hắn sợ mất mật.

“Thạch tông chủ không cần quá căng thẳng.” La Chinh cũng cười nói.

Thạch Kinh Thiên liền mỉm cười: “La Chinh, ngươi không cần gọi hai chữ tông chủ này đâu, chúng ta vẫn nên xưng hô ngang hàng mới đúng...”

Võ giả dùng thực lực để luận vai vế, mặc dù quả thật La Chinh đi ra từ Thanh Vân Tông, nhưng thực lực của La Chinh bây giờ đã đạt đến mức độ khiến Thạch Kinh Thiên phải ngước lên mà nhìn từ lâu rồi, cho nên hắn không nhận nổi cách xưng hô này của La Chinh.

Song La Chinh lại nói một cách nghiêm túc: “Ta đi ra từ Thanh Vân Tông, gọi một tiếng tông chủ cũng hết sức bình thường, chẳng có gì không ổn cả.”

La Chinh đã nói như vậy, Thạch Kinh Thiên cũng không tiện từ chối, song lời này lại khiến cho Thạch Kinh Thiên cảm thán. Nói thế nào thì La Chinh cũng là người còn nhớ tới tình bạn cũ. Thực ra hồi đó trước khi La Chinh tham gia đại hội toàn phong thì Thạch Kinh Thiên cũng không giúp đỡ hắn cái gì, tất cả đều dựa vào bản thân La Chinh ra sức tự thực hiện. Nào ngờ mới chỉ mấy năm hắn đã trở thành người đứng đầu Trung Vực?

Khoảng thời gian trước, Thạch Kinh Thiên cũng biết chuyện đại điển song tu của Ninh Vũ Điệp và La Chinh, song Thanh Vân Tông chỉ dành riêng một phần lễ hậu hĩnh để đưa tặng. Ngày đó bọn họ chỉ mời các nhân vật lãnh đạo các tông môn tam phẩm, tuy rằng Thanh Vân Tông lệ thuộc vào Vân Điện, nhưng lại chỉ là tông môn nhị phẩm nên không có tư cách đích thân tới.

Lần này La Chinh đột nhiên trở về Đông Vực... dĩ nhiên trong Đông Vực còn có người nhà của La Chinh, nhưng người liên quan tới hắn nhất hẳn là vị công chúa Trường Không Tô Linh Vận kia.

Dưới sự hướng dẫn của Thạch Kinh Thiên, Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm đi theo sau, tham quan toàn bộ Thanh Vân Tông.

Ngay lúc đó, La Chinh lại dùng chân nguyên truyền âm hỏi Thạch Kinh Thiên: “Tông chủ, Tô đạo sư ở nơi nào?”

Thạch Kinh Thiên sớm đoán được La Chinh sẽ hỏi vấn đề này, hắn liền thành thật trả lời: “Sau khi ngươi rời khỏi Trung Vực thì Tô Linh Vận vẫn bị giam lỏng ở trong hoàng cung, không quá nửa năm sau ta đã đưa nàng về Thanh Vân Tông. Nàng vẫn đảm nhiệm vị trí đạo sư trên Tiểu Vũ Phong.”

Thạch Kinh Thiên đã từng hứa hẹn với La Chinh, chỉ cần ngày nào hắn còn ở đây thì Tô Linh Vận sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào. Hắn không thể giúp Tô Linh Vận đoạt lại ngôi vị hoàng đế, nhưng vẫn có khả năng bảo vệ nàng an toàn.

Một năm sau, khi tin tức La Chinh vang danh trên đại hội võ đạo truyền tới tay Thạch Kinh Thiên thì tất nhiên lời hứa hẹn này liền thay đổi.

Thạch Kinh Thiên biết quan hệ giữa Tô Linh Vận và La Chinh, sau này chắc chắn La Chinh sẽ trở thành nhân vật nòng cốt của Vân Điện!

Ngày thứ hai sau khi nhận được tin tức này, Thạch Kinh Thiên bèn đích thân tới Phần Thiên Cung, trực tiếp đá Thái tử Tô Duệ đã lên ngôi Hoàng đế từ trên ngai vàng xuống ngay trước mặt văn võ bá quan, sau đó liền giải thoát cho Tô Linh Vận đang bị giam lỏng.