Bách Luyện Thành Thần

Chương 950





“Mạc Xán cố lên!”

“Tuyệt đối không thể thua thằng nhãi Thiên Nhất Phong này!”

“Bảo vệ tôn nghiêm của Phong đứng đầu Thanh Vân Tông chúng ta!”

Nghe thấy tiếng mọi người hò hét, La Chinh cũng mỉm cười, không ngờ lại là Thiên Nhất Phong!

Hồi đó, sau khi La Chinh đánh bại Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu thì Tiểu Vũ Phong cũng được xếp thứ nhất, còn Hoa Thiên Mệnh xuất phát từ Thiên Nhất Phong đành phải xếp thứ hai, không ngờ cách sắp xếp này vẫn giữ nguyên đến bây giờ...

“Bịch!”

Sau khi ngăn cản vô số lần công kích của đối thủ, cuối cùng có một chiêu đánh trúng Mạc Xán, trực tiếp đánh bay Mạc Xán ra ngoài, lăn đến sát mép lôi3đài.

Đệ tử mặc trường bào đen kia cười lạnh đi về phía Mạc Xán, giương vũ khí trong tay lên: “Ngươi tự lăn xuống hay để ta phế đây?”

Mạc Xán cắn răng, trên mặt liền là vẻ quật cường, bắt đầu tập hợp chân nguyên trong thân thể. Đã rơi vào tình huống này mà Mạc Xán vẫn muốn phản kích!

“Chưa từ bỏ ý định? Vậy để ta phế ngươi đi!” Đệ tử mặc trường bào đen của Thiên Nhất Phong cười lạnh nói, ngay sau đó liền giương vũ khí trong tay lên, muốn đập xuống.

Đúng lúc này, bên tai mọi người bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Đủ rồi!”

Một nữ tử liền đi ra từ giữa đám đông, cô gái kia mặc một chiếc0áo có vạt màu vàng tơ, phối cùng một cái váy dài cũng màu vàng nhạt, phác họa nên vóc người yểu điệu. Dung nhan kia vẫn xinh đẹp như tiên tử, chẳng qua sau bốn năm thì trên mặt nàng đã bớt đi mấy phần ngây ngô, lại nhiều thêm một chút chín chắn...

“Tô... đạo sư.” Ánh mắt của La Chinh lóe lên.

Tất nhiên Tô Linh Vận không phát hiện ra La Chinh, nàng đi thẳng về phía lôi đài, nói với Mạc Xán: “Ngươi đã làm đủ tốt rồi, nhận thua đi, Mạc Xán.”

“Nhưng Tô đạo sư...” Trên mặt Mạc Xán lộ ra vẻ không phục.

Tô Linh Vận lại cười khẩy một cái: “Nghị lực không phải là một con đường phải đi vào tuyệt5vọng như vậy, nếu như vậy thì không còn là nghị lực nữa mà là đần độn.”

Nhìn Mạc Xán, tâm tư của Tô Linh Vận vẫn hơi lay động. Dù sao thì không phải ai cũng sở hữu thiên phú như La Chinh, dĩ nhiên nghị lực là phẩm chất quan trọng nhất, nhưng chỉ khi phối hợp với thiên phú mới có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất.

Nhưng cuối cùng, Mạc Xán vẫn cắn răng một cái, xoay người đứng lên, chạy thẳng về phía đối thủ.

“Ha ha, đâm đầu vào chỗ chết! Đã không chịu thua, vậy ta đây liền phế ngươi!” Vị đệ tử nội môn kia cười lạnh một tiếng, đột nhiên tốc độ nhanh hơn mấy lần, chân nhảy một4cái nhanh như chớp, quét Mạc Xán ngã trên mặt đất. Ngay sau đó hắn liền giương một quyền lên đập về phía đan điền của Mạc Xán.

Tô Linh Vận nhíu mày, muốn ngăn cản nhưng tốc độ vẫn chậm hơn một chút.

Đúng vào lúc này, đột nhiên lại có một bóng người lướt xuống từ giữa không trung, đứng ở lôi đài, nhẹ nhàng dùng tay đẩy một cái, dễ dàng cản vị đệ tử nội môn kia lại.

Chẳng qua dưới cái đẩy nhẹ nhàng này, đệ tử nội môn liền cảm nhận được một sức mạnh không thể chống cự. Sau khi lui hơn mười bước về phía bên kia lôi đài, hắn mới ngừng lại được, liền nhìn chằm chằm La Chinh với ánh9mắt u ám.

Còn Mạc Xán, vốn cho là mình sẽ thảm rồi, nhưng đột nhiên lại có một bóng trắng xuất hiện, hắn ngẩng đầu nhìn lại thì trên mặt lập tức là vẻ không thể tưởng tượng nổi.

“La... La...” Trong chốc lát, Mạc Xán cũng không biết nên xưng hô với La Chinh như thế nào.

Mà lúc này, trong đám người lại xuất hiện mấy vị đệ tử nội môn, cũng là đám người Chương Vô Huyền!

Tất nhiên bọn họ cũng vô cùng quan tâm đến trận so đấu này của Mạc Xán, nhưng tuyệt đối không ngờ vào lúc này sẽ đột nhiên xuất hiện một người. Tất nhiên Chương Vô Huyền rất quen với La Chinh, cho dù khí chất của La Chinh đã thay đổi nhiều, nhưng dù sao bọn họ vẫn có thể nhận ra dung mạo.

“La Chinh!”

“Thật sự là La Chinh!”

“La Chinh đã trở về!”

Mới đầu, rất nhiều đệ tử của Tiểu Vũ Phong không nhận ra La Chinh, nhưng sau khi có người hô lên cái tên này thì những người khác cũng lập tức tỉnh ngộ. Chỉ trong nháy mắt, trên sườn núi liền bắt đầu xôn xao!

Cái tên La Chinh này chính là vinh quang của Tiểu Vũ Phong!

Bất kỳ tin tức gì về La Chinh ở Trung Vực đều được lan truyền trong Tiểu Vũ Phong đầu tiên, sau đó lan rộng ra khắp toàn bộ Thanh Vân Tông, rồi đến toàn bộ Đông Vực...

“La Chinh!” Khắp mặt của vị đệ tử nội môn Thiên Nhất Phong kia đều là vẻ hoảng sợ. Người trước mắt này chính là người mạnh nhất trong Trung Vực... cũng đã từng là đệ tử đi ra từ Tiểu Vũ Phong sao?

Sau khi Tô Linh Vận nhìn thấy La Chinh thì thân thể đột nhiên run lên, nàng dừng mắt nhìn rồi lại dứt khoát quay đầu bước đi, ẩn vào trong đám người.

La Chinh nhận ra hành động của Tô Linh Vận thì liền kéo Mạc Xán từ dưới đất lên rồi bóng dáng loáng một cái liền biến mất ngay trước mặt mọi người. Hắn chạy thẳng về phía Tô Linh Vận.

Tô Linh Vận đi giày thêu hoa lụa, bước nhanh về phía trước, nhưng nàng cũng không biết phía trước là chỗ nào.

“Tô đạo sư!” La Chinh đuổi tới sau lưng Tô Linh Vận thì cất tiếng gọi.

Tô Linh Vận nhìn đằng trước, trong mắt sinh ra một chút mờ mịt. Nàng vén mái tóc lên vành tai rồi lại lắc lắc đầu: “Ta đã không phải là đạo sư của ngươi nữa rồi.”

Từ lâu hắn đã vào Vân Điện, tất nhiên nàng không thể được coi là đạo sư của La Chinh.

La Chinh lại mỉm cười: “Được, vậy ta gọi nàng là Linh Vận.”

“Ta đã từng là đạo sư của ngươi, cũng tương đối lớn tuổi hơn ngươi, sao ngươi có thể gọi thẳng tên của ta?” Tô Linh Vận đưa lưng về phía La Chinh mà thản nhiên nói.

“Vậy... Linh Vận tỷ tỷ?” Trên mặt La Chinh hiện lên ý cười, thần thái cũng thả lỏng.

Tô Linh Vận không lên tiếng trả lời.

Khi Thạch Kinh Thiên tiến vào hoàng cung, đá Tô Duệ khỏi ngai vàng thì trong lòng Tô Linh Vận liền xuất hiện hai suy đoán...

Hoặc là La Chinh, hoặc là phụ hoàng Tô Khiêm đã trở về.

Chẳng mấy chốc, Tô Linh Vận liền có được đáp án. Chính là nàng nghe nói được các loại sự tích về La Chinh ở Trung Vực. Thằng nhóc kia chẳng hề kém thiên tài của các tông môn tứ phẩm, ngũ phẩm chút nào. Với thực lực của Chiếu Thần Cảnh, hắn đã đè ép toàn bộ thiên tài của Trung Vực...

Khi đó, trước mặt Tô Linh Vận có rất nhiều lựa chọn. Thái độ của Thạch Kinh Thiên vô cùng tích cực, cho dù nàng muốn như thế nào thì Thạch Kinh Thiên đều sẽ dốc hết sức phối hợp, thậm chí còn có thể nâng đỡ nàng bước lên ngai vàng, quân lâm thiên hạ!

Nhưng nàng lại từ bỏ.

Tô Linh Vận vẫn trở về Tiểu Vũ Phong, lặng lẽ đảm nhiệm chức vụ của một đạo sư.

Thực ra sâu trong nội tâm Tô Linh Vận nàng đang chờ đợi, nhưng nàng lại không biết mình đang chờ đợi cái gì, hoặc có thể nói là nàng không dám nghĩ tới.

Võ đạo mênh mông, lúc này La Chinh đã bước lên một trình độ hoàn toàn mới, một cấp độ mà nàng không thể đạt tới, thậm chí ngay cả nhìn từ xa cũng không thể…

Nhưng nàng vẫn đang chờ, đồng thời đặt tất cả sức lực lên Tiểu Vũ Phong, tìm kiếm ra càng nhiều đệ tử có thiên phú, cho họ sự trợ giúp lớn nhất, để tạo ra kết quả tốt hơn. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể kiên trì lâu hơn một chút.

Bốn năm cũng không phải là dài, nàng chưa từng nghĩ La Chinh sẽ trở về. Trong bốn năm này, nàng nghe nói La Chinh đã làm mất lòng cường giả của Trung Vực, sau lại nghe nói La Chinh mất tích, sau nữa nghe nói La Chinh đã trở về, lại nghe nói La Chinh đang tìm danh y, lại nghe nói La Chinh vì Điện chủ của Vân Điện mà rời khỏi Trung Vực đi ra ngoài biển xa xôi, đến mức nàng khó có thể tưởng tượng được...

Kích động, lo lắng, hy vọng, yên tâm, vui mừng… Khoảng cách giữa Đông Vực và Trung Vực quá xa, mấy tin tức này được truyền qua cũng không quá dễ dàng, cho nên mỗi một tâm tình đều sẽ ở bên Tô Linh Vận rất lâu. Mãi cho đến khi một tin tức mới truyền đến, sau đó có một tâm tình khác thay thế.

Hôm nay La Chinh lại trở về rồi, mình đang đợi hắn sao? Tâm tư Tô Linh Vận hoàn toàn rối bời, nàng không thể tự hỏi, cũng không biết đáp án.

Vào lúc này, thân thể Tô Linh Vận đột nhiên run lên.

Một đôi tay từ sau lưng nàng vươn tới, La Chinh đi thẳng tới ôm lấy nàng.

“Thả, thả ta ra...” Vẻ mặt Tô Linh Vận hơi căng thẳng.

Dù sao thì nàng cũng là một vị đạo sư, cho dù tuổi tác không lớn hơn các đệ tử của Tiểu Vũ Phong bao nhiêu, nhưng rất nhiều đệ tử trên sườn núi đang nhìn sang bên này, làm sao có thể để các đệ tử Tiểu Vũ Phong nhìn thấy?

La Chinh đâu có nghe Tô Linh Vận nói, liền ôm lấy nàng từ phía sau lưng một lúc lâu rồi mới thoải mái nói: “Xin lỗi, ta trở về muộn...”

Hắn đã hứa trở về thì nhất định sẽ trở về.

Ở một bên khác của Tiểu Vũ Phong, Khê Ấu Cầm và Ninh Vũ Điệp đang lặng lẽ núp phía sau một khối nham thạch nhô ra, Khê Ấu Cầm bèn cười: “Nhìn kìa, ta đã đoán đúng!”