Tiên trong sách đưa tay ra để chặn lại mấy cuốn sách đang rơi xuống, nhưng càng lúc sách rơi lại càng nhiều, tiên trong sách cũng khó mà ngăn cản được.
“Vù vù vù...”
La Chinh cuốn lấy Tô Linh Vận, còn Ninh Vũ Điệp, tiên trong sách và A Phúc đều lui về phía sau.
Đợi sau khi mọi người lui hết về phía sau, toàn bộ giá sách đã trống huơ trống hoắc. Sách nằm ngổn ngang trên mặt đất, chất thành đống, biến thành một ngọn núi sách.
“Lão ngớ ngẩn, ta đã nói bí pháp của ngươi có vấn đề mà ngươi còn không tin.” A Phúc lắc đầu nói.
Tiên trong sách sững sờ nhìn ngọn núi sách, mãi một lúc lâu cũng không nói nổi câu nào, cuối cùng ông ta mới lên tiếng: “Không, không phải...”
“Cái gì không3phải?” A Phúc nhìn vẻ kinh hồn bạt vía của tiên trong sách thì bất mãn nói. Tiên trong sách là sử ma phục vụ cho chủ nhân. Bây giờ vất vả lắm mới có La Chinh cầm lệnh bài chữ Khảm đến, còn tiên trong sách dường như đã ở trong Tàng Thư Các quá lâu nên bị lụt nghề rồi.
Tiên trong sách lẩm bẩm: “Không phải, ta cảm thấy... bọn chúng đang hò hét. Đám công pháp này đều thích hợp cho La Chinh tu luyện.”
A Phúc nghe tiên trong sách nói vậy thì vẻ mặt liền khiếp sợ: “Không thể nào!”
Võ giả tu luyện thì dù sao cũng phải có điểm mạnh, điểm yếu. Trên thế gian này, có rất nhiều võ giả có tài năng ở một lĩnh vực nào đó, nhưng đồng thời cũng sẽ có0nhược điểm không nhỏ.
Ví dụ như, khi La Chinh lĩnh ngộ được sức mạnh quy tắc, hắn có thiên hướng về quy tắc không gian. Nhưng sau khi trải qua lễ tẩy trần quy tắc thì độ tương thích giữa hắn với tất cả các lực quy tắc đều đã đạt đến trình độ cao nhất. Nhưng cho dù vậy thì hắn làm gì có khả năng thu hút được toàn bộ công pháp trên giá sách?
Bởi vì trong đó có những loại công pháp không hề phân biệt thuộc tính, cũng không cần tu luyện quy tắc, ví dụ như công pháp tu luyện linh hồn thì vốn chỉ có yêu cầu về cường độ linh hồn mà thôi...
Vậy thì chỉ có một cách giải thích, chính là các phương diện của La Chinh đều rất cân đối. Hắn hầu5như không có nhược điểm.
Cho dù là vậy, hắn cũng không có khả năng thu hút nhiều công pháp đến như thế. Không có nhược điểm, vẫn có thể tìm ra một ưu điểm lớn nhất. Nếu không, làm sao có chữ “nhất” được chứ?
Dù là A Phúc hay là tiên trong sách thì đều nghĩ không thông. Nhưng sự thật chính là như vậy. Chọn lựa công pháp thôi mà suýt chút nữa đã tạo thành một vụ tai nạn. Bọn họ cũng chẳng còn lời nào để nói.
Về phần La Chinh, hắn đi thẳng đến ngọn núi sách, cười khổ: “Thế giờ phải làm sao? Ta nên tu luyện quyển nào?”
Tham thì thâm, không phải cứ luyện nhiều công pháp là tốt. La Chinh tất nhiên hiểu rõ đạo lý này. Bí pháp của tiên trong sách đúng là4không tệ, có thể giúp võ giả lựa chọn phương án tốt nhất cho mình. Thế nhưng tại sao đến lượt La Chinh thì lại không phát huy được tác dụng...
Ninh Vũ Điệp bước đến bên cạnh La Chinh, nói đùa: “Phu quân có thể tu luyện hết.”
La Chinh trợn mắt. Nếu có thể tu luyện hết thì tốt quá. Giống như tiên trong sách đã nói, luật nhân quả trong mắt ông ta cũng chỉ là thứ tầm thường mà thôi. Mỗi công pháp ở đây chắc chắn đều không tệ, nhưng luyện hết thì tốn quá nhiều thời gian mà thôi. Đương nhiên, La Chinh cũng biết Ninh Vũ Điệp đang nói đùa.
Nhưng La Chinh nhìn thấy trên giá sách vẫn còn một quyển chưa rơi xuống.
Quyển sách đó cao ba trượng, rộng hai trượng, rất mỏng. Trước đây9có hơn vạn bản công pháp được bày trên giá sách, chưa từng có ai chú ý đến quyển sách này. Bây giờ tất cả đều rơi xuống, một mình nó đứng lẻ loi một góc nên lại vô cùng dễ thấy.
Khi La Chinh ngẩng đầu nhìn lên, Ninh Vũ Điệp cũng thuận thế nhìn theo rồi kinh ngạc kêu lên: “A, tại sao vẫn có một quyển chưa rơi xuống? Quyển sách này chắc là thanh cao lắm, cho nên mới không để phu quân tu luyện.”
Tiên trong sách và A Phúc cũng chú ý đến quyển sách. A Phúc hỏi: “Lão ngớ ngẩn, quyển sách kia là công pháp gì vậy?”
Tiên trong sách đánh giá vài lần, cũng cảm thấy lạ: “Thật kỳ lạ, trước đó ta chưa từng nhìn thấy quyển sách này.”
“Uổng cho ngươi ở Tàng Thư Các nhiều năm như thế, lại còn tự xưng là tiên trong sách. Chẳng phải nói ngươi đã xem qua tất cả các loại sách ở đây sao? Còn có sách mà ngươi không biết?” A Phúc hỏi.
Vẻ mặt tiên trong sách tỏ ra vô tội. Thân là sử ma của Tàng Thư Các, tuổi thọ có thể nói là vô hạn, ông ta có rất nhiều thời gian. Nhiều thời gian như thế, đủ để ông ta xem qua xem lại hết tất cả sách ở Tàng Thư Các này đến vạn lần...
Mặc dù ở đây có rất nhiều sách, nhưng có thể nói, mỗi một cuốn ông ta đều đã đọc qua đọc lại ít nhất cả vạn lần.
Nhưng thật sự ông ta chưa từng nhìn thấy quyển sách này. Đây đúng là một chuyện rất kỳ lạ, thậm chí còn chút quỷ dị.
La Chinh nhảy lên một cái, bay thẳng đến hàng sách kia.
Quyển sách nằm ở hàng thứ hai mươi. La Chinh cũng phải bay tới sáu trăm trượng mới lên tới nơi. Hắn đứng vững trên giá sách, trước mặt là quyển sách duy nhất còn chưa rơi xuống.
Ninh Vũ Điệp và Tô Linh Vận cũng bay theo đằng sau La Chinh. Tiên trong sách và A Phúc cũng không chịu đứng dưới.
Nhìn quyển sách cuối cùng, La Chinh bắt đầu đánh giá.
Quyển sách này có sự khác biệt không nhỏ với các quyển khác. Bề ngoài của những quyển sách khác có một phù văn hình xoắn ốc mờ. Sau khi tiên trong sách kích hoạt phù văn, mọi người có thể rót cảm giác của mình vào trong đó, dễ dàng đọc được nội dung quyển sách.
Nhưng quyển sách này lại không thể dùng phương pháp đó để tìm hiểu được.
Nghĩ đến đây, La Chinh bước thẳng về phía trước, một tay đặt lên góc của trang bìa quyển sách. Đã không thể dùng cảm giác để tìm hiểu thì La Chinh quyết định tự tay mở quyển sách này ra.
Hắn khẽ dùng sức, nhưng quyển sách lại không nhúc nhích.
La Chinh nhíu mày, lập tức bộc phát lực của hai nghìn tấm vảy rồng.
Nhưng quyển sách vẫn không hề nhúc nhích.
Ba nghìn...
Bốn nghìn...
Năm nghìn...
Quyển sách vốn rất mỏng, vậy mà lại không hề động đậy.
Không thể mở được quyển sách này, giống như nó chỉ có cái xác ngoài, còn bên trong đều là giả.
“Để ta!”
“Để ta!”
A Phúc và tiên trong sách tất nhiên có thực lực cao hơn La Chinh, nhưng hiện tại La Chinh đang dần dần khống chế Tiên Phủ, nên trên thực tế cũng được xem là chủ nhân của bọn họ.
Hai người không tranh giành mà cùng nhau dùng sức, muốn mở quyển sách không rõ nguồn gốc này ra.
Nhưng cả hai người đã hợp lực lại, vậy mà quyển sách vốn không có gì đặc biệt này cũng vẫn không nhúc nhích.
“Lão ngớ ngẩn, ngươi nói xem rốt cuộc là chuyện gì?” A Phúc bất mãn nói. Trong lòng lão thật sự rất tò mò, đồng thời cũng cảm thấy khó chịu khi không làm gì được quyển sách này.
Tiên trong sách lắc đầu: “Nguồn tri thức chủ nhân để lại nhiều quá, trong mấy cuốn hồi ký cũng không tìm ra được đáp án. Ta cũng không rõ nữa.” Từ lúc đầu, tiên trong sách cũng đã cố gắng nhớ lại để tìm ra đáp án rồi.
Mỗi quyển sách ở Tàng Thư Các này, ông ta đều đã đọc qua hơn vạn lần, là dù rút ra quyển nào, ông ta cũng có thể đọc được một cách trôi chảy, có thể nói đây là một chuyện quá mức đơn giản. Nhưng trong hồi ức của ông, chủ nhân chưa từng nhắc đến quyển sách này. Chẳng lẽ là bởi nó quá quan trọng, nên mới giấu ở đây?
“Chắc chắn trước đây quyển sách này đã bị cài thủ thuật che mắt nào đó. Có lẽ chủ nhân không muốn người khác tìm thấy nó. Nếu ta đoán không lầm thì chủ nhân đã hạ phong ấn lên quyển sách. Dựa vào thực lực của chúng ta mà muốn mở quyển sách này ra thì chỉ sợ là mơ mộng hão huyền.” Cuối cùng, tiên trong sách cũng đưa ra được kết luận.
La Chinh chăm chú nhìn vào quyển sách, trong lòng đang nghĩ cách phá giải. Thật ra, đống sách bên dưới cũng đã đủ để cho hắn tu luyện rồi.
Nhưng con người chính là như vậy, thứ càng không dễ chinh phục lại càng hấp dẫn. La Chinh không chọn bất cứ quyển công pháp nào rơi xuống trước mặt hắn, lại đi chọn một quyển công pháp không hề có động tĩnh gì, bởi trong lòng hắn thật sự rất tò mò. Mặc kệ cái thứ này có ghi lại công pháp gì hay không, dù thế nào hắn cũng phải mở ra xem bên trong là gì!