Bách Luyện Thành Thần

Chương 993





Ánh mắt của La Chinh đảo qua một vòng, trong lòng những kẻ phi thăng đang xem náo nhiệt đột nhiên run rẩy. Trong mắt họ, La Chinh giống như đã biến thành ác quỷ vậy, ai nấy đều nhanh chóng rời đi.

Lúc này, La Chinh mới quay đầu lại, mỉm cười với Mộ Minh Tuyết. Hắn nhẹ nhàng nói: “Chúng ta quay về giao những viên ngọc chân nguyên này lên đi.”

Nói xong hắn cũng không quay đầu lại mà bay thẳng về điểm tập kết.

Mộ Minh Tuyết theo sau La Chinh, mặc dù nàng không nói câu nào, nhưng ánh mắt lại cực kỳ phức tạp.

Lúc đầu, Mộ Minh Tuyết có cảm giác bản thân rất ưu việt khi ở trước mặt La Chinh. Tu vi của nàng cao hơn La Chinh, đã vậy thúc thúc còn là Thành chủ của một thành lớn trong thánh địa Linh3Vũ. Mặc dù thúc thúc chưa xuất hiện, thế nhưng chắc chỉ là do nguyên nhân nào đó nên mới lâu như vậy thôi. Nàng tính, nếu thúc thúc đến nơi này thì sẽ tiến cử La Chinh, để thúc thúc mang La Chinh đi cùng. Một võ giả Sinh Tử Cảnh như vậy, nhất định có thể đào tạo thành tài.

Nhưng giờ Mộ Minh Tuyết đã hiểu, La Chinh không cần ai giúp đỡ, ngược lại bản thân mình còn phải nhờ hắn giúp…

Chẳng qua kém vẫn là kém, dù sao thì La Chinh cũng đã giúp nàng vượt qua kiếp nạn này, từ tận đáy lòng nàng vô cùng cảm kích hắn.

Nơi tập kết vẫn là nơi người đến người đi như lúc trước. Người phi thăng ùn ùn kéo đến nơi này để giao nộp ngọc chân nguyên, sau đó nghỉ ngơi một lúc hoặc là tiếp1tục vào trong mỏ đào quặng, để nhanh chóng giao nộp triệu viên đá chân nguyên cực phẩm rồi sớm rời khỏi nơi chết tiệt này.

Khi La Chinh lấy ngọc chân nguyên ra, ánh mắt của những người phi thăng gần như đều tập trung lại đây, trong mắt lộ vẻ tham lam.

Có điều, ở nơi tập kết có rất nhiều giáp sĩ của thánh địa Linh Vũ cho nên không ai dám tiến lên cướp.

“Ồ, nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi chính là người phi thăng vừa mới đăng ký?” Giáp sĩ thu ngọc chân nguyên đánh giá La Chinh, trong mắt là vẻ vô cùng kinh ngạc.

Ở chỗ này ngọc chân nguyên không được coi là hiếm thấy, bởi có nhiều người phi thăng bất chấp nguy hiểm tính mạng để tiến vào tầng sâu nhất của mỏ đào ngọc chân nguyên. Chỉ là La Chinh vừa3mới đăng ký chưa được bao lâu mà lại có thể lấy được không ít ngọc chân nguyên, nên đương nhiên vị giáp sĩ kia cảm thấy kinh ngạc không gì sánh được.

La Chinh nhẹ nhàng nói: “Sao? Có vấn đề gì không?”

Vị giáp sĩ cười nói: “Đương nhiên không có vấn đề gì. Nộp đủ sớm thì sớm được rời đi, đây là chuyện tốt”

Khi khai số lượng ngọc chân nguyên vào sổ, La Chinh khai một nửa số ngọc dưới tên Mộ Minh Tuyết. Mặc dù Mộ Minh Tuyết không đóng vai trò quyết định, nhưng La Chinh làm việc rất công bằng. Hắn không tính toán chuyện Mộ Minh Tuyết đã đem đến lợi ích gì cho hắn, càng không ham vẻ đẹp của nàng. Hắn chỉ biết rõ, những thứ tốt trên đời này là vô tận, chỉ cần có thực lực là được. Thế nhưng,3làm người không nên quá tham lam.

Giao ngọc chân nguyên xong, La Chinh không tiếp tục đi đào quặng nữa. Mặc dù trước mắt hắn không thể rời khỏi mỏ quặng này, nhưng nếu so ra thì vẫn rất tự do. Hắn còn có việc quan trọng hơn cần phải làm.

Ở phía khác của nơi tập kết khá là vắng vẻ, những người phi thăng tụm năm tụm ba ngồi đó yên lặng tu luyện.

La Chinh đã hẹn với Mộ Minh Tuyết chiều mai sẽ gặp nhau ở nơi tập kết để tiếp tục đi vào trong mỏ quặng.

Thực ra Mộ Minh Tuyết muốn đi cùng La Chinh, nhưng thấy hắn muốn hành động một mình nên nàng cũng không tiện cưỡng ép, tự mình tìm một góc ngồi tu luyện.

Sau khi La Chinh lướt qua một vòng liền rời khỏi chỗ này, quay lại mỏ quặng tìm một hầm9mỏ rồi tiến vào bên trong. Thậm chí hắn còn dùng tay tạo ra một cái hang động nhỏ. Sau đó hắn lập tức rút trường kiếm ra, dùng kiếm quang cắt ra một cái giường đá trong hang động. Tiếp đó hắn quay trở lại cửa động, bố trí thần văn để che giấu khí tức. Sau khi hoàn toàn che giấu bản thân, hắn ngồi trên giường đá, lấy Thét Lệnh ra.

Thanh Long từng nói với La Chinh về giá trị của Thét Lệnh. Một tấm Thét Lệnh chỉ có thể sử dụng một lần đã là vật vô cùng hiếm thấy, chỉ sợ trong tay Giới chủ của các Đại Giới cũng chỉ có một hai tấm, thế nên không thể tính nổi giá trị của tấm Thét Lệnh có thể sử dụng vô số lần này!

Thế nên đương nhiên hắn vô cùng cẩn thận khi sử dụng.

Sau khi mọi chuyện đều chuẩn bị tốt, La Chinh mới lấy tấm Thét Lệnh ra. Theo phương pháp tiên trong sách nói thì cần dùng chân nguyên để kích hoạt Thét Lệnh.

La Chinh không có chân nguyên, nhưng lại sở hữu khí hỗn độn - thứ mạnh hơn chân nguyên nhiều. Hắn đưa khí hỗn độn vào trong Thét Lệnh xong thì Thét Lệnh bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Được rồi. Ánh mắt La Chinh lóe lên. Sau khi nghĩ một chút, hắn liền hét lên với Thét Lệnh trong tay,: “La Yên, muội đang ở đâu?”

La Chinh vừa nói những câu trên với Thét Lệnh xong thì thanh âm liền truyền đi…

La Yên, muội đang ở đâu…

Tiếng của La Chinh đột nhiên vang lên khắp Thông Linh giới!

Đương nhiên không chỉ có Thông Linh giới.

Thu Sơn giới, Vạn Ma giới, Thần Vũ giới, Hiên Triều giới, Vân Quang giới…

Hàng triệu triệu tỉ sinh linh trong mười vạn Đại Giới, khắp thiên hạ này đều nghe thấy tiếng La Chinh.

Tất cả mọi người đều nghe thấy câu nói kỳ lạ vang lên bên tai.

La Yên, muội đang ở đâu…

Mộ Minh Tuyết đang tu luyện đương nhiên cũng nghe thấy câu nói này. Nàng nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

Giọng nói này quen quá!

Giống như là… của La Chinh?

Cô nàng vô thức quay đầu lại xem một vòng, nhưng không hề phát hiện ra tiếng La Chinh nên mới nhớ ra đây là tiếng Thét Lệnh truyền đi trong vũ trụ.

Nghĩ đến đây, nàng trợn trừng đôi mắt của mình lên, trái tim cũng đập mạnh hơn. Không đúng, không thể là La Chinh.

Có lẽ chỉ là giọng nói giống mà thôi.

Nàng từng nghe thúc thúc nói, giá trị của Thét Lệnh là không thể tính nổi, cho dù là Giới Chủ của Thông Linh giới thì trong tay cũng chỉ có một tấm Thét Lệnh, thế nên không dám tùy tiện sử dụng. Mà La Chinh dù sao cũng chỉ là một người phi thăng, hơn nữa nếu như hắn sở hữu Thét Lệnh thì việc gì phải ở đây đào quặng? Giá trị của một tấm Thét Lệnh đã thừa sức giúp tất cả những người phi thăng ở mỏ quặng này được tự do rồi.

Thế nhưng giọng nói vừa nãy thực sự quá giống, cho nên Mộ Minh Tuyết mới thấy nghi hoặc.

Hơn nữa nội dung của câu nói đó, La Yên! Họ La, tên chỉ có một chữ “Yên”. La Chinh, La Yên… Hai người này thực sự có quan hệ!

“Trùng hợp thôi.” Mộ Minh Tuyết cảm thấy bản thân điên rồi. Cho dù La Chinh có lợi hại đến đâu thì cũng không thể có Thét Lệnh được.

Cùng lúc đó, đại đa số các sinh linh đã mở linh trí trong vũ trụ này đều cảm thấy khó hiểu.

Có người dùng Thét Lệnh nói ra một câu không đầu không cuối như vậy, xem ra là đang tìm người. Nhưng cái người tên La Yên kia hình như không nổi tiếng gì, không biết vì sao người này lại phải dùng Thét Lệnh?

“Có lẽ là truyền nhân của vị Thiên Tôn nào đó, trong tay thừa Thét Lệnh nên không sợ lãng phí!”

“Đúng là đốt tiền mà! Trời ơi, một tấm Thét Lệnh đó… Ài!”

“Trong lòng đừng thấy bất công nữa, dù sao thì cũng không phải chưa từng có ai làm chuyện thế này. Trước kia, khi con trưởng của Thần Vực Thiên Tôn cầu hôn con gái của Hạo Hãn Thiên Tôn đã dùng đến hàng trăm tấm Thét Lệnh đấy!”

Trong sơn động nhỏ kia, La Chinh không làm gì tiếp nữa, hắn đang chờ đợi.

Sức mạnh của người thanh niên đó thực sự không thể tưởng tượng được. Giống như Huân đã nói, người đó đã vượt qua sự tồn tại của Thiên Tôn, mà Thét Lệnh thì chắc chắn không có vấn đề gì. Hắn đã đồng ý bảo vệ La Yên, nên nếu như La Yên nghe thấy tiếng của hắn, thể nào cũng dùng Thét Lệnh để trả lời.

Nhưng mãi lâu sau mà cũng không có bất cứ âm thanh nào truyền lại, ánh mắt La Chinh dần dần cũng cụp xuống.

Chỉ có hai cách giải thích cho tình huống này. Một là La Yên không lấy được Thét Lệnh, hai là La Yên không ở trong vũ trụ.

Nếu như là trường hợp thứ nhất thì tình hình hiện nay của La Yên không tốt như La Chinh dự đoán, cũng có thể nàng đã bị giam cầm, hoặc thậm chí có thể xảy ra tình huống xấu hơn. Đương nhiên, cũng có khả năng là do người thanh niên đó quá nhỏ mọn, không đưa Thét Lệnh cho La Yên trả lời…