"Ta… đương nhiên ta sẽ thay đạo hữu giải trừ". Khổng Tước tiên tử nói những lời này, sắc mặt lại trở nên kỳ lạ, ánh mắt lại nhìn xuống. Phản ứng nhỏ này của nàng lọt vào mắt Lâm Hiên, trong lòng hắn có chút động. "Vậy làm phiền tới tiên tử" "Được rồi…" Không hiểu sao trên khuôn mặt trắng ngần của Khổng Tước tiên tử thoáng hiện nét ửng hồng, trong lòng sợ hãi như nai tơ mới lọt lòng mẹ, lần này đúng là tự mua dây buộc mình. Đối với yêu tu mà nói, linh quang bổn mạng cũng gần như yêu đan, cấm chế của nó đương nhiên không dễ dàng phá bỏ. Muốn phá cấm phải cần một nghi thức… Mặc dù không thể tốn bao nhiêu pháp lực, nhưng trong đó cũng có chỗ không ổn chính là cần phải nam nữ thụ thụ bất thân. Miệng của hai người cần phải tiếp xúc nhau, chọn phương thức môi chạm môi, sau đó Khổng Tước tiên tử đem yêu đan của mình đưa vào trong miệng Lâm Hiên vận dụng bí pháp đem cấm chế của linh quang phá bỏ. Chuyện này tự nhiên khiến Khổng Tước tiên tử quẫn bách không thôi. Sớm biết như thế này thì đã … Hai người ngày hôm qua quan hệ vẫn là đối địch, khi đó bản thân Khổng Tước tiên tử bị trọng thương, tuy Lâm Hiên tu vị không bằng nhưng thần thông có chỗ phi phàm. Khổng Tước tiên tử vạn bất đắc dĩ đành phải sử dụng linh quang bản mạng. Khi đó không còn lựa chọn nào khác, nàng căn bản đâu có nghĩ ngợi nhiều. Tu tiên giới tuy thừa hành chính pháp Nho gia nhưng đối với địch nhân dùng phương pháp lừa gạt cũng là bình thường. Khi trước nàng tuy nói hợp tác nhưng thật ra chưa từng nghĩ giải trừ cấm chế cho Lâm Hiên, đương nhiên cũng không nghĩ đến sự hương diễm xấu hổ như bây giờ... Nàng cũng không ngờ được tình huống sau đó lại biến hóa như vậy. Chỉ trong thời gian một ngày, nàng cùng thiếu niên nhân tộc này đã hóa thù thành bạn. Nữ nhân là loại sinh vật kỳ quái, mặc dù là yêu tu cũng không ngoại lệ! Giả sử như ngươi là một người mà nàng ác cảm thì cho dù có làm việc tốt bao nhiêu nàng cũng không thấy thuận mắt. Nhưng một người mà khiến nàng có hảo cảm thì hoàn toàn ngược lại. Mà lúc này lại Khổng Tước tiên tử rất có hảo cảm với thiếu niên trước mắt. Khi trước muốn lừa dối hắn, bây giờ lại phải giải khai cấm chế, chỉ nghĩ đến phương thức đặc biệt kia Khổng Tước tiên tử cảm thấy cả người mềm ra. Chuyện này do mình tự tạo thành, ứng với câu nói: Tự gây nghiệp chướng a! Lâm Hiên thấy Khổng Tước tiên tử chưa có hành động gì thì cũng có chút hoảng hốt, không phải mỹ nữ yêu tu này đổi ý đấy chứ?! Nhưng cẩn thận quan sát thì không phải. Không hiểu Khổng Tước tiên tử lại đỏ mặt giống như một cô nương sắp lên kiệu hoa vậy? Tâm tư nhạy bén của Lâm Hiên giảo hoạt có thể sánh ngang mấy lão quái sống ngàn năm nhưng ở trường hợp này hắn chỉ là một con nai vàng ngơ ngác, nhất thời cảm thấy hồ đồ vô cùng. Hai người theo đuổi suy nghĩ riêng, im lặng khiến bầu không khí trở nên cổ quái. Đội nhiên Khổng Tước tiên tử cắn răng, trong mắt hiện lên sự kiên định xen lẫn ngượng ngùng, nâng bàn tay trắng ngọc lên đánh ra một đạo pháp quyết. Một làn hương từ miệng nàng khẽ phun ra khiến Lâm Hiên ngẩn người cảm thấy không ổn, nhưng khoảng cách hai người chỉ khoảng một trượng, hắn cơ bản không kịp phản ứng. "Tiên tử... " Trong lòng Lâm Hiên kinh sợ, trong khoảnh khắc hồng phấn hương vụ kia bay tới nhập vào người hắn, mê mê hoặc hoặc nhưng lại khiến Lâm Hiên không nhúc nhích nổi một ngón tay. Đây là thần thông gì chứ, Lâm Hiên đã luyện Bích Huyễn U Hỏa gần như là vạn độc bất xâm. Mà hương vụ này khiến tâm thức cùng thân thể say sưa ảo giác như vậy. Trong lòng Lâm Hiên bi ai còn trong đầu suy tính kế thoát thân. Nhưng vừa ngẩng đầu thì sắc mặt hắn không khỏi ngẩn ngơ. Chỉ thấy Khổng Tước tiên tử thần tình đỏ ửng, toàn thân không chút sát khí ngược lại còn có bộ dáng thẹn thùng vô hạn. Lâm Hiên như lọt vào mê vụ hoàn toàn không rõ gì hết! Lúc này Khổng Tước tiên tử đã bước nhẹ nhàng đến gần Lâm Hiên, khoảng cách hai người chưa đầy nửa tấc, bắt đầu nghe thấy được hô hấp gấp rút của nhau. Tuy rằng bản thể của mỹ nữ yêu tu này là Khổng tước nhưng đã là cao thủ Hóa hình Trung Kỳ, thú thân đã mất đi, kết cấu thân thể không khác gì một nữ tử thanh xuân. Khuôn mặt trong sáng như làn thu thủy, ánh mắt gợn nhẹ như làn thu ba. Thân thể mềm không xương kết hợp với những đường cong lả lướt, nói là một vưu vật cũng không sai. Khoảnh cách thật gần với một tuyệt đại giai nhân như vậy cũng khiến trống ngực Lâm Hiên nhất thời đập mạnh. Khổng Tước tiên tử nhìn hắn một cái, ánh mắt dường như bao hàm cả thiên ngôn vạn ngữ, chợt hai mắt nhắm lại cùng mũi chân hơi nhón, hai tay choàng lấy cổ thiếu niên chủ động hé mở môi anh đào khẽ ngoạm lấy môi hắn! Ông ông… Nhất thời toàn thân Lâm Hiên trống rỗng, ý niệm cùng sức lực như bị một pháp thuật có uy lực cực lớn đánh tan, cảm giác phiêu diêu mê hồn thật khó mà dùng từ để diễn tả. Miệng trong miệng với một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành! Lâm Hiên làm sao ngờ đươc nụ hôn đầu tiên của mình lại xảy đến như vậy, lúc này làm gì còn thời gian mà nghĩ, hai tay theo bản năng hung hăng ôm chặt thân thể mỹ miều. Tiếp tục thể nghiệm cái tư vị ngọt ngào kia nhưng đáng giận chính là cơ thể bị hương vụ kia khống chế. Trong đan điền Lâm Hiên chợt nảy sinh phản ứng, Kim đan trong khí hải xoay tròn không ngừng, linh lực tinh thuần giống như đàn kiến tụ tập lại, hình thành một cái kén tằm màu xanh. Mà chỉ một chớp mắt sau kém tằm phát sinh biến hóa. Không biết từ nơi nào bay đến một làn sương mù màu đen nhỏ, rồi ngay lập tức bên trong tách ra vô số sợi tơ nhỏ li ti bao phủ. Lúc này kén tằm đã lớn hơn biến thành một màu đen tinh khiết. Dị biến đã bắt đầu, linh lực màu xanh kia đến từ Cửu Thiên Huyền Công, chính là phương pháp tu luyện thuần khiết của đạo gia mà thành. Còn những sợi tơ màu đen kia chính là âm linh lực khôn lẫn vào đâu được. Chỉ thấy bên trong lớp kén màu đen kia không ngừng có linh quang màu xanh lộ ra. Linh lực hai màu đan vào nhau bắt đầu tranh đấu không ngừng đến bất diệc nhạc hồ. Không biết qua bao lâu hai màu sắc bắt đầu dung hợp lại, âm linh lực và dương linh lực hòa hợp biến thành một màu ngăm đen cổ quái. Âm dương điều hòa sau đó sinh ra một linh lực cổ quái bị kim đan của Lâm Hiên hấp thu. Khí hải chứa kim đan dường như là một vũ trụ thu nhỏ, khái niệm thời gian nơi đây khác biệt rất lớn so với thế giới bên ngoài, bên trong chuyển hóa lâu như vậy nhưng bên ngoài bất quá chỉ là một cái chớp mắt. Lâm Hiên cảm thấy đan điền nóng lên, lập tức có một luồng linh lực từ bên trong mãnh liệt mà ra, trong khoảnh khắc liền chạy khắp cơ thể thay da đổi thịt cho hắn một phen. Tiên đạo gian nan trừ tư chất ra quan trọng nhất chính là cơ duyên. Nhất là lúc gặp bình cảnh, đột phá là chuyện hết sức khó khăn. Có tu sĩ khổ tu cả trăm năm cũng khó tiến thêm. Nhưng có thể vì ngoại lực mà tâm linh phúc chí, do đó đột phá bình cảnh. Lần này Lâm Hiên phúc duyên thâm hậu, lúc hắn ở Khuê Âm Sơn Mạch đã tiến giai Ngưng Đan trung kỳ, cho dù có đan dược hỗ trợ mà muốn tiến giai thì ít nhất cũng mất khoảng ba mươi năm. Suy nghĩ trống rỗng, Lâm Hiên chỉ muốn thoát khỏi sự khống chế của hương vụ để ôm chặt lấy thiếu nữ trước mắt. Tâm tư đơn thuần chuyên chú đến một chuyện, tâm tình lĩnh ngộ không minh tức là đạt đến cảnh giới tối cao. Do dũng mãnh tinh tiến nên không chỉ khiến âm dương lực trong cơ thể hòa hợp, mà hơn nữa còn phát sinh biến dị và tiến giai Ngưng Đan hậu kỳ. Trong họa có phúc, kết quả này Lâm Hiên đương nhiên là không bao giờ ngờ được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Trong cơ thể sinh ra biến dị kinh thiên nhưng nhất thời Lâm Hiên vẫn chưa cảm nhận được, nhưng lúc này những ngón tay của hắn đã nhúc nhích, cảm giác bị khống chế mất dần, thân thể đã bắt đầu cử động trở lại. Trong đầu chỉ là một mảng mơ hồ, dù sao niên kỷ hắn đang độ thiếu niên huyết khí phương cương. Chẳng qua từ trước đến nay Lâm Hiên một lòng theo đuổi thiên đạo, nên chưa bao giờ tiếp xúc với tình huống thế này. Nhân loài vốn có thất tình lục dục, đây cũng là thiên lý. Lần diễm phúc ngoài ý đã châm ngòi dục hỏa trong lòng hắn. Nhận thấy cấm chế hương vụ đã giải trừ, Lâm Hiên đưa tay quàng qua chiếc eo nhỏ nhắn ghì sát nữ tử xinh đẹp này vào người. Vừa tiếp xúc thì thân thể Khổng Tước tiên tử run lên kịch liệt, mê huyễn hương vụ này chính là kỹ năng thiên phú của nàng, lúc tiến giai Hóa Hình trung kỳ đỉnh phong thì pháp thuật này cũng đại thành. Nàng sợ thương tổn đến Lâm Hiên nên không thi triển toàn lực, nếu không một tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ như hắn sao có thể giãy dụa được. Bất ngờ bị đối phương ôm chặt, hơi thở khác lạ của thiếu niên thổi vào mặt, ánh mắt Khổng Tước tiên tử chợt có chút mê ly, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy đầu lưỡi của đối phương trơn trợt trong miệng mình. Tức thời Khổng Tước tiên tử đỏ ửng hai má, vừa thẹn vừa giận, thân phận của nàng vốn cực kỳ tôn quý chưa từng bị khinh bạc như vậy. Trước kia có một yêu thú Hòa Hình Kỳ mới nhìn qua nàng với vẻ bất chính đã ngay lập tức bị nàng đánh cho hồn bay phách lạc. Nhưng đầu lưỡi tham lam của Lâm Hiên không ngừng ngọ nguậy thám hiểm trong miệng của Không Tước tiên tử, lực nơi cánh tay hắn càng siết chặt trên eo lưng thon thả của nàng. Khổng Tước tiên tử nhất thời cảm thấy trước đôi gò ngực mềm căng của nàng ép chặt vào ngực Lâm Hiên. Lần đầu tiên theo bản năng nữ tính, thân hình Khổng Tước tiên tử hơi giãy dụa một chút, nhưng trong thời khắc cuối nàng tập trung thần niệm một bên vừa đưa yêu khí tinh thuần vào, một bên thủ thế biến ảo theo phong cách cổ xưa. Theo đó, tên các đầu ngón tay của nàng bay ra những đạo phạn văn kim sắc, lưu chuyển không ngừng rồi nhập vào sau lưng Lâm Hiên. Cũng chẳng biết tại sao, Khổng Tước tiên tử từ trước đến giờ nắm quyền sinh sát, coi sinh mạng như cỏ rác mà bây giờ lại cam chịu như thế. Không biết bao lâu khi thân ảnh hai người tách ra, Lâm Hiên lập tức tỉnh táo lại đổ một trận mồ hôi lạnh. Nãy giờ hắn đâu biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy thân thể lơ lửng như lạc vào chốn đào nguyên. Trước ngực lại mơ màng như có hai ngọn hỏa diệm áp chặt. Lúc này trên người như còn vương mùi hương ngọt ngào từ thân thể tuyệt mỹ kia. Lắc đầu đè nén cảm xúc Lâm Hiên bắt đầu tỉnh táo lại. Tuy rằng thời gian tiếp xúc rất ngắn nhưng đối với phẩm hạnh của Khổng Tước Tiên tử, Lâm Hiên nắm chắc mười phần. Băng thanh ngọc khiết, cho dù bất cứ trường hợp nào cũng không phải là một nữ nhân tùy tiện. Tự mình biết mình Lâm Hiên cũng hiểu, hắn không phải là nhân vật công tử anh tuấn tiêu sái danh nổi như cồn nào đó. Không bao giờ Khổng Tước tiên tử lại có tình ý với hạng người như hắn. Nàng chủ động hôn nhất định là có lý do khác. Khổng Tước tiên tử ý muốn giải trừ linh quang cấm chế thế mà hắn lại cưỡng hôn khinh bạc một phen. Nhưng yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Mỹ sắc trước mắt không thể kiềm chế được thì cũng là lẽ thường. Nhất thời hắn đã chiếm tiện nghi của nàng. Lúc này Lâm Hiên kinh sợ vô cùng, nếu khoảng cách giữa hai người xa một chút, hắn đã đem hết tất cả tuyệt học chạy đi nhưng bây giờ... "Tiên tử, ta... " Qua một lát Lâm Hiên cứng họng trở thành một tên ngốc mấp máy môi. Lúc này thân thể Khổng Tước tiên tử vẫn còn chưa hết run, vẻ mặt của nàng vô cùng phức tạp, hết trắng rồi lại đỏ, trừng mắt nhìn Lâm Hiên. Qua một lúc âm thanh của nàng trở nên băng hàn vô cùng. "Cấm chế của ngươi đã giải, ta đã thực hiện xong lời hứa. Lâm Hiên, hôm nay bổn tiên tử tạm lưu lại cho ngươi một mạng" Nói xong thân hình nàng vừa chuyển, linh quang bảy màu chợt hiện hoá thành một đạo kinh hồng chói mắt, trong khoảng khắc liền tan biến nơi chân trời. Nhìn theo thân ảnh của nàng, Lâm Hiên theo bản năng đưa tay khẽ quệt khóe môi tựa hồ vẫn còn lưu lại chút dư vị. Trong lòng hắn lập tức thả lỏng, kết quả này có thể nói là hoàn mỹ vô cùng. Vừa rồi là đi dạo quỷ môn quan, mà không hề bị hao tổn có thể nói là phúc lớn mạng lớn. "Xem ra, địa vị của mình trong lòng nàng cũng không tệ". Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một nụ cười tự giễu. Vừa mới thoát chết, linh quang bổn mạng ngày sau nếu kết anh đương nhiên sẽ có trợ giúp rất lớn. Lúc này Lâm Hiên tự nhiên cũng phát hiện ra tu vị đã thăng tiến. Trong lòng vui sướng ngất ngây. Thật đúng là đại nạn không chết ắt có hậu phúc. Lâm Hiên vội thi triển Nội Thị Thuật nhìn bên trong đan điền. Lúc này linh lực trong khí hải tựa hồ đã xảy biến hóa. Các tia linh lực hiện đã được nhuộm thêm sắc đen rất mỹ lệ thâm thúy. Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ vô cùng phức tạp. Có bất ngờ, có nghi hoặc còn có sự hoang mang. Ngây người nửa ngày, Lâm Hiên hít vào một hơi thật sau, chậm rãi giơ tay phải lên dựng thẳng lòng bàn tay hướng ra phía trước. Bụp một tiếng, một đạo quang cầu màu đỏ to cỡ nắm tay phát ra ánh sáng chói mắt bắn ra, lượng linh lực vô cùng dày đặc đúng là chân pháp vô thượng của đạo gia. Quang cầu kia phát sáng lên rồi mặt ngoài lập tức nổ tung, bên trong huyễn hóa ra một Điểu Nhi với chiếc mỏ nhọn hoắt. Điểu Nhi kêu lên một tiếng thanh minh, rồi bắt đầu bay xung quanh đầu Lâm Hiên. Mà cùng lúc đó lòng bàn tay trái cũng cuồn cuộn phun ra một hắc vụ, huyễn hóa thành một con quái xà có hai cánh, trước đầu lại có một cái sừng nhọn. Quái xà ngẩng đầu thè cái lưỡi xanh biếc phun phì phì, rồi cũng bay lên đỉnh đầu của Lâm Hiên. Hiển nhiên đây chính là thần thông của ma đạo. Với tâm cơ của Lâm Hiên mà lúc này cũng không kìm được sự mừng rỡ. Hai tay rung lên, Điểu Nhi cùng Quái xà một lần nữa hóa thành linh lực chui vào tay hắn. Thật sự là tam hỉ lâm môn, dị biến thế này trước kia Lâm Hiên chưa từng nghĩ đến. Lâm Hiên không biết rằng trong đan điền đã xảy ra chuyện gì nhưng âm dương linh lực điều hòa, hiện tại hắn có thể thi triển đồng thời hai loại pháp thuật Chính Ma. Khiến thực lực đã tăng lên không ít. Hít vào một hơi bình ổn tâm tình kích động. Lâm Hiên thò tay trái lấy ra một túi trữ vật. Đây là cái túi thu được từ họ Hồ kia, Lâm Hiên đang muốn kiểm tra thêm thì đột nhiên sắc mặt lập tức trở nên khó coi. "Đáng chết, sao lại quên chuyện này chứ?"