Cùng lúc này cách Băng Hỏa đảo hơn mười dặm, tu sĩ mặt vuông tai lớn cùng Hồng y nữ tử và mấu chục Trúc Cơ kỳ đệ tử đang không ngừng ác đấu cùng đám Vân thú. Ngoại trừ Tiễn Đao Ngư, Bá Vương Ma Chương lại có thêm vài con vân thú gia nhập chiến đoàn, điều này khiến chúng tu sĩ âm thầm kêu khổ. Cũng may nhóm tu sĩ được huấn luyện nghiêm khắc. Hai vị trưởng lão Ngưng Đan kỳ đều tế ra pháp bảo ngăn cản hai tên vân thú lợi hại nhất, còn lại các Trúc Cơ kỳ tu sĩ trong tay cầm một trận kỳ màu lam. Lấy bọn họ làm trung tâm, từng vòng linh lực như sóng cầu hướng về bốn phía mà thổi ra. Vân thú tuy rằng hung mãnh nhưng không biết phối hợp, trong khoảng thời gian ngắn cũng vô pháp công phá được phòng ngự của chúng tu sĩ. " Rẹt!" Lúc này Hồng y nữ tử thao túng một thanh đoản kiếm dài hơn thước linh động dị thường, trên thân kiếm phóng ra hàn quang rực rỡ, phá vỡ Yêu vụ hộ thể của Bá Vương Ma Chương, huyết hoa tung toé đâm vào con mắt trái của nó. Thấy thế trên mặt nữ tử lộ ra thần sắc vui vẻ nhưng rất nhanh liền chuyển sang hoảng sợ. Nếu là nhân loại, dù cảnh giới Nguyên Anh kỳ mà bị thương nặng như vậy chỉ sợ cũng chỉ có lui bước nhưng vân thú hung mãnh cường hãn vượt qua dự liệu của nàng. Một con mắt bị thủng, đau đớn khủng khiếp kích phát hung tính của Ma chương, xúc tua múa may không ngừng, linh áp bắn ra tứ tán khiến nữ tử tim đập mạnh. Gia hỏa này há cái mồm rộng từ bên trong phun ra luồng chất lỏng đen sì hôi tanh vô cùng về phía nàng. " Nhị muội mau tránh " Tu sĩ họ Cảnh biến sắc quát to. Hồng y nữ tử không dám đón đỡ. Cả người chớp động linh quang vội lui về phía sau. Đồng thời nàng tế ra một pháp bảo hình khăn gấm. Có điều trong mắt Ma Chương lại hiện lên một tia lệ khí. Từ thân thể nó tỏa ra một mùi tanh tưởi như máu tươi rồi lan nhanh ra bốn phía. " Đây là..Thị Huyết thuật " Hồng y nữ tử trợn mắt há mồm. Cái gọi là thị huyết thuật là một loại công pháp âm độc, kẻ thi triển thuật này trong khoảng thời gian ngắn có thể đem tu vị tăng lên. Đương nhiên hậu hoạn về sau cũng không nhỏ, nhưng đối mặt cường địch thì là một loại thần thông bảo mệnh hữu dụng. Chỉ cần đối thủ không phải quá mạnh thì có thể thủ thắng, nếu không cũng có thể cùng địch nhân ngư tử võng phá. Ngoại trừ ma tu nhân loại, nghe nói một số yêu thú cũng có kỹ năng thiên phú này, hơn nữa t khi thi triển còn có hiệu quả hơn so với tu sĩ. Yêu thú cấp ba này linh trí chưa mở, mà giờ khắc này lại lộ bộ dạng thực dữ tợn như nhân tộc. Roẹt .. Các xúc tua của Ma chương lập tức thu nhỏ lại nhưng chiều dài lại tăng vọt, cùng với luồng chất lỏng đen sì vây quanh nàng tạo thanh thế tiền hậu giáp kích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn "Nhị muội!" Tu sĩ họ Cảnh đang sống mái cùng Tiễn Đao Ngư nhưng vẫn phân ra một tia thần thức chú ý đến tình cảnh bên này. Hắn cực kỳ quan tâm đến hồng y nữ tử nhưng song phương cách nhau khá xa nên không kịp ra tay cứu viện. Hồng y nữ tử không mấy bối rối, hai tay vòng thành hình tròn, từ miệng thơm phun ra một ngụm tinh khí. Tinh khí sau khi ly thể nhanh chóng được khăn gấm hấp thu. Lập tức trên khăn gấm hào quang đại phóng đem thân hình nữ tử che lại. Lúc này luồng chất lỏng tanh hôi đã phun lên khăn gấm. Linh quang trên khăn nhanh chóng trở nên ảm đạm. "Không ổn, thứ này có thể làm ăn mòn pháp bảo của ta ". Sắc mặt Hồng y nữ tử đại biến nhưng đâu còn thời gian mà đau lòng vì bảo vật. Nàng cắn chặt răng, thân thể phát ra linh quang màu đỏ, ào ào hóa thành một đạo kinh hồng định hướng phía xa mà bỏ chạy. Đáng tiếc đã trễ! Trong mắt Ma Chương hiệnmột tia oán độc, lại há mồm tiếp tục phun ra một luồng thủy mực. Nữ tử muốn tránh cũng không được, chẳng lẽ ngã xuống ở chỗ này? Nữ tử không cam lòng nhưng mặt trắng như tờ giấy, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo bạch quang hiện cách nơi này trăm trượng nhưng tốc độ lại cực kì nhanh chóng, lóe lên vài cái đã tới nơi đây. Phát sau mà đến trước chắn trước mặt nữ tử. Lúc này đạo thủy mực đã phun lên bạch quang. Tầng bạch quang này bất quá chỉ là linh khí hộ thể mà thôi, Ma chương tức giận muốn phá hủy nhưng lần này lại không hề có tác dụng. "Nghiệt súc, trước mặt lão phu mà dám làm càn! " Giữa bạch quang truyền đến âm thanh khàn khàn của một lão giả, khiến người ta có cảm giác không giận mà uy, đồng thời phát ra linh áp kinh người. Ma chương với hình dáng vĩ đại lập tức lộ vẻ sợ hãi, sau khi phát ra một trận quái minh liền lui về phía sau. "Còn muốn chạy sao, đã muộn! " Giữa bạch quang bắn ra một đóa tử vân, chợt lớn biến thành một thanh khảm đao dài cỡ vài trượng, gào thét lên chém xuống quái vật. Ma Chương tất nhiên không chịu ngồi chờ chết, thi triển Thị Huyết Thuật đến mức cực hạn, từ mồm phun ra thủy mực càng thêm nồng đậm, tụ vào cùng một chỗ tạo thành một đám mây đen lớn gần một mẫu nghênh chiến khảm đao! Thanh thế không nhỏ nhưng chỉ là phí công giãy dụa, khảm đao kia thế tới như kình phong, ma vân liền như giấy mỏng bị xé rách tan. Trong tiếng gào thét sợ hãi, đã thấy ma chương bị một đao phân thành hai đoạn thi thể. Tiếp theo khảm đao vặn vẹo biến thành bàn tay khổng lồ, hung hăng cắm xuống trong thi thể ma chương tìm kiếm một hồi lấy ra một viên cầu màu đen sẫm cỡ nắm tay. Yêu đan! Bá Vương Ma Chương bị giết khiến những vân thú khác lộ ra vẻ sợ hãi, linh trí tuy rằng chưa mở ra nhưng nhận biết đối phương quá mạnh. Nhất thời tất cả tản ra bốn phía mà chạy. Bạch quang cũng không muốn truy tung, quang hoa thu liễm hiện ra một lão giả. Bộ dáng bình thường nhưng phát ra linh áp khiến người sợ hãi. Cho thấy đây là một lão quái Nguyên Anh kỳ. Cũng chỉ có cao thủ như thế mới có thể giơ tay nhấc chân dễ dàng sát diệt một vân thú cấp ba. Nhưng khuôn mặt người này lại rất cổ quái. Nhìn qua chẳng biết niên kỷ bao nhiêu nhưng đầy nếp nhăn tựa như một cây cổ thụ ngàn năm. Hai mắt lão như mắt cá chết, nếu không phải thần quang nội liễm, linh khí tỏa ra thì không thể tin đây là một lão quái Nguyên Anh kỳ. " Khổ... Khổ đại sư!" Nếu không có người này cứu giúp hồng y nữ tử đã sớm hồn quy địa phủ, nhưng mà thời khắc này trên mặt của nàng không chút vui vẻ, thậm chí còn muốn tái nhợt thêm hai phần. Thân thể mềm mại phát run nhưng nàng cố nén sợ hãi vén áo thi lễ:" Đa tạ ân cứu mạng của Khổ đại sư, tiểu nữ vô cùng cảm kích". Nam tử họ Cảnh cùng với các tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng ở xa hành lễ, nét mặt cũng đều thập phần sợ hãi. Lão quái vật làm sao tới đây? Chẳng lẽ dị bảo mất đi không chỉ khiến Đại tiểu thư tức giận mà hơn nữa kinh động cung chủ, phái lão quái vật này tới đây? Cũng khó trách chúng tu sĩ không yên, bọn họ chính là tu sĩ Kiếm U Cung. Một trong cửu đại thế lực ở Thất Tinh đảo, Cung chủ tu vị sâu không lường được, hơn trăm năm trước đã tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ. Cao thủ trong cung nhiều như mây, tu sĩ Nguyên Anh kỳ rất nhiều nhưng Khổ đại sư tuyệt đối là một cái tên khiến người kiêng kị. Cũng không phải Khổ đại sư có tu vị thâm sâu nhất trong phái mà là lão này nổi danh tàn nhẫn, ưa thích tra tấn đối thủ. Chỉ cần trong tay của lão, mặc kệ ngươi là Ngưng Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ, hay là Linh Động kỳ thì lão cũng nhất nhất tra tấn, tìm niềm vui trong tiếng kêu rên thống khổ của đối phương. Về phần tại sao lại như thế nghe đồn cũng rất nhiều, có người nói lão thiên tính bạc ác, nhưng cũng nhiều người tin là do công pháp sở tu của lão. Người này là Phật nhập ma. Cái gọi là Phật nhập ma là chỉ sở tu chính là thần thông Phật môn, nhưng bởi vì khi tu luyện bị tâm ma xâm lấn mà không chết, ngược lại cảnh giới bạo tăng. Trường hợp này ở Tu Tiên giới vô cùng hiếm thấy nhưng không phải là trong họa đắc phúc. Sau khi bị tâm ma khống chế thì có thể nói Khổ đại sư trước kia đã chết, hiện đã biến thành một người tàn nhẫn hiếu sát. Nghe nói tại ngôi chùa mà lão đã từng xuất gia, phạm vi hơn mười dặm quanh đó trong một đêm, không chỉ là chùa chiền mà môn phái phụ cận khác tất cả đều bị huyết tẩy. Tu Tiên giới cường giả vi tôn, người này vốn đã tiến giai trở thành Nguyên Anh tu sĩ. Nơi lão ở ban đầu chẳng qua là một đảo nhỏ cấp ba, tất nhiên không có cao nhân có thể chế phục. Ngược lại nơi này bị biến thành một hòn đảo của quỷ Tu La, không chỉ là tu tiên giả ngay cả phàm nhân cũng bị giết hết. Vô tình Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, cung chủ Kiếm U cung đi ngang qua, thi triển thần thông kinh người hàng phục Khổ đại sư, biến lão trở thành một con cẩu trung thành. Trước mặt Cung chủ Kiếm U Cung Khổ đại sư ngoan ngoãn thuần phục, nhưng đối với chúng đệ tử thì lão nguy hiểm vô cùng. Trong bổn cung từng có phản đồ sau khi bắt lại giao cho Khổ đại sư xử lý. Cụ thể như thế nào không ai rõ lắm. Nhưng chỉ nghe những tiếng rên rỉ kêu khóc kéo dài hơn một tuần trăng vẫn chưa xong... Khổ đại sư dù không phải là tu ma chân chính nhưng các loại công pháp quỷ dị lão thu thập không ít. Bị rút hồn luyện phách là kết cục đáng sợ nhất, muốn sống không được mà muốn chết không xong. Nghĩ đến tin đồn trong cung về lão quái vật này. Hồng y nữ tử hoa dung thất sắc, nàng và đại ca dù không có ý làm phản nhưng vì lơ là đã làm mất kiện dị bảo man hoang, sai lầm lớn thế này chỉ sợ cũng bị coi là phản đồ. .Chẳng lẽ là Cung chủ muốn thanh lý môn hộ nên phái lão tới đây. Nhất thời đám đệ tử bất an, mặt cắt không còn giọt máu thấp thỏm suy đoán. Nhìn chúng nhân run rẩy, Khổ đại sư nở nụ cười như vỏ cây run rẩy, có chút hoạt kê nhưng mang theo một tia hàn khí đáng sợ. "Các ngươi thật to gan, lại dám đem..." Khổ đại sư lời còn chưa dứt thì đột nhiên quát to một tiếng: "Cảnh Bưu, ngươi làm gì vậy?" Nói xong lão vung tay lên, một đạo sáng màu đen bay ra nhập vào trong thân thể tu sĩ họ Cảnh. Chỉ thấy nam tử mặt vuông tai lớn cứng đờ cả người, pháp lực toàn thân không ngưng tụ nổi, sắc mặt thoáng hiện vẻ bi thương. "Ngươi muốn tự bạo?" Lão ma chuyển hai con mắt cá chết nhìn sang nam tử kia gằn giọng. "Cảnh mỗ tự biết tội không thể dung, xin trưởng lão niệm tình ta đã ra sức vì bổn cung hơn hai trăm năm, xin nhẹ tay cho tại hạ một con đường thống khoái." Các tu sĩ khác cũng lộ ra vẻ cầu khẩn, còn chưa kịp đem linh lực tự bạo thân thể đã bị lão quái chế ngự. Chỉ có Hồng y nữ tử ánh mắt lóe lên nhìn lão quái, không biết nghĩ đang suy tính điều gì. "Các ngươi muốn chết dễ dàng như vậy sao. Với sai lầm của các ngươi, dù có chết trăm lần không đủ." Khổ đại sư lại cười lạnh: "Nếu rơi vào tay ta, lão phu tuyệt sẽ không để các ngươi các ngươi hối hận. Nhưng đại tiểu thư vốn nhân từ cũng không muốn lấy mạng của các ngươi." "Thật sao? Trưởng lão, người nói là Đại tiểu thư bỏ qua cho chúng ta?" Nam tử họ Cảnh dường như không thể tin hỏi. "Bỏ qua? Ngươi thông thái quá nhỉ. Cho dù đem các người giết đi cũng không có tác dụng. Một lũ phế vật, nhiều người như vậy lại để một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ mang bảo vật trộm đi." Khổ đại sư khinh thường mắng:" Đại tiểu thư muốn cho các ngươi lập công chuộc tội. Nhưng dặt một lũ vô dụng các ngươi lại phải cần thêm lão phu viện thủ. Nếu có thể đem bảo vật thu hồi tự nhiên người sẽ bỏ qua, nếu không...hắc hắc …kết quả thế nào không cần ta nói ra chứ!" Đám đệ tử nhất thời ngây người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Hồng y nữ tử tỉnh ngộ trước, hoan hô một tiếng rồi hướng về phía đông quỳ xuống, thành kính lễ bái: "Đa tạ đại tiểu thư khai ân, thuộc hạ dù tan xương nát thịt nhất định sẽ đem bảo vật thu hồi." Các tu sĩ khác cũng vui mừng nhảy nhót rối rít bái lạy. "Được rồi, cấp bách lúc này là tìm bảo vật về, nếu không thì … hừ hừ, còn không đi mau" Vẻ mặt Khổ đại sư dãn ra nhưng âm thanh vẫn lạnh băng. "Rõ!" Chúng tu sĩ khoanh tay đứng dậy, có thể tránh được một kiếp khiến bọn họ vui mừng, không dám có chút lười biếng, mau chóng thi triển thần thông bay đi. Cùng lúc đó ở trong băng sơn, Lâm Hiên đang cùng Hỏa mị đánh tới bất diệc nhạc hồ, Hiện tại Hỏa cự nhân đã bị Nguyệt Nhi thi triển thần thông vây khốn, nhưng đối mặt với hung linh quỷ dị, Lâm Hiên cũng cảm thấy khó giải quyết. Có ao nham thạch dưới chân hỗ trợ khiến tên gia hỏa này có được thực lực kinh người. Kéo dài thêm đối với Lâm Hiên đương nhiên là bất lợi! Mắt thấy đối phương vừa triệu hoán ra một quái thú hỏa diễm vô danh, sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống vung tay lên. Từ trong bàn tay bắn ra một đạo hỏa diễm xanh biếc to cỡ nắm tay trôi nổi trước ngực, tiếp theo thêm một khối khác. Trong khoảnh khắc trước người Lâm Hiên có thêm chín khối hỏa cầu. Bích Huyễn U Hỏa! Trong ba năm nay Lâm Hiên không ngừng phục dược đả tọa tu luyện các loại thần thông, hắn đã dốc vào không ít tâm huyết vào ma hỏa này, hiện tại uy lực rất mạnh vượt xa trước kia. Thấy quái thú vô danh nhào về hướng mình, khóe miệng Lâm Hiên lộ một tia chế nhạo, vung tay lên nhẹ nhàng điểm một cái. Chín khối hỏa cầu đồng thời rung lên sau đó tụ lại cùng một chỗ, giữa tiếng kêu trong trẻo hiện ra một con hỏa điểu lớn hơn một thước mạnh mẽ với bộ lông vũ xanh biếc mượt mà. "Đi!" Đối mặt quái thú có to hơn mình mấy lần, Linh điểu màu xanh biếc không hề sợ hãi lao thẳng vào. Chỉ thấy linh quang chói mắt nhanh chóng bạo liệt ra khắp bốn phía. Quái thú kia dù hình thể to lớn nhưng như gặp khắc tinh, chỉ sau một lát đã bị U hỏa luyện hóa, sau đó ma viêm màu xanh tiếp tục tụ thành linh điểu nhào tới Hỏa mị. Thấy cảnh này hung linh lắp bắp kinh hãi, tuy thân là tà linh hỏa thuộc tính nhưng ở trong băng sơn này như ếch ngồi đấy giếng, tự nhiên chưa từng thấy qua hỏa diễm bá đạo như thế. Bản năng nó đã cảm thấy sự nguy hiểm! Mắt nhìn linh điểu đánh tới, muốn né đã không kịp, trong mắt Hỏa Mị chợt lóe một tia hung ác, mở to miệng phun ra một luồng hỏa diễm màu tím nhạt. Đây là bản mệnh linh hỏa đã tu luyện mấy trăm năm, uy lực tự nhiên không nhỏ. Sau khi rời khỏi miệng bỗng chốc bùng cháy hóa thành một con Thương Ưng màu tím. Hai con linh cầm dây dưa cùng một chỗ, hai tầng hỏa diễm màu xanh biếc và tím nhạt bốc lên bề ngoài thân thể hai con không ngừng cắn lẫn nuốt nhau. Trong khoảng thời gian ngắn khó phân cao thấp. Nhìn tình cảnh này Lâm Hiên là ngẩn ra nhưng sau đó vẻ mặt lại trở nên cổ quái, không lo mà mừng. "Thiếu gia, người làm sao vậy?" Nguyệt Nhi đã chém Hỏa cự nhân kia tan biến, trở lại thấy vẻ mặt của Lâm Hiên vô cùng kỳ quái thì lên tiếng hỏi. Lâm Hiên không đáp nhưng hắn cao hứng là có lý do. Uy lực của Bích Huyễn U Hỏa không thể coi thường vậy mà Hỏa mị này lại có thể bình thủ, không hổ là hỏa linh chi vật hiếm thấy. Nếu dùng nó để luyện hóa thì uy lực của Bích Huyễn U Hỏa sẽ tăng lên, khi đó chỉ sợ anh hỏa của lão quái Nguyên Anh kỳ cũng phải cam bái hạ phong. Nghĩ đến đây cả người Lâm Hiên nổi thanh quang, hai tay huy động pháp quyết biến ảo không ngừng, niệm chú ngữ cổ xưa khó hiểu rồi phun ra một ngụm tinh huyết. Uỳnh! Tinh huyết hóa thành sương mù nhanh chóng bị linh điểu màu xanh hít vào thân thể. Rồi Trong linh quang lóa mắt, thanh điểu từ một thước tăng vọt tới hơn trượng, tức thì Thương Ưng màu tím không địch lại, hóa thành một đạo hỏa diễm màu tím rồi bị thanh điểu hòa tan cắn nuốt. Hỏa Mị thấy thế thì trợn mắt há mồm kinh hoảng. Lâm Hiên tiếp tục bấm niệm pháp quyết, linh điểu ngao một tiếng vồ tới yêu linh. Cự ly hơn mười trượng chớp mắt đã tới, căn bản nó không có chỗ tránh né. Tuy nhiên hung linh không chịu ngồi chờ chết, trong mắt hiện lên một tia hung ác lẩm nhẩm một câu chú ngữ khó hiểu, hình thể vặn vẹo một hồi biến thành một viên hỏa cầu đường kính hơn một thước giữa không trung. Vẻ mặt Lâm Hiên cũng ngưng trọng, hai tay hợp lại. Một đôi ngân hoàn xuất hiện, nhất thời độ nhiệt xung quanh liền giảm xuống. Hồ nham thạch vốn nóng đỏ kinh người, bốc lên từng đợt hỏa linh khí nhưng trong phút chốc lại bị băng tuyết đông cứng, uy lực Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn đáng sợ thấy rõ nhưng sắc mặt Lâm Hiên cũng có chút khó coi, bí pháp này thật tiêu hao pháp lực quá lớn. Hồ nham thạch bị đóng băng, Hỏa mị nhất thời có phần suy yếu, Lâm Hiên nhanh chóng chỉ tay về thanh điểu. Thanh điểu lượn vòng rồi không chút nào sợ hãi bay tới nuốt trọn hỏa cầu kia vào trong bụng. Ánh sáng màu xanh cùng màu tím lập lòe không ngừng, qua khoảng thời gian uống cạn một chén trà thì linh lực mới ngừng chấn động. Vẻ mặt Lâm Hiên nhìn ra hỉ nổ, vươn tay ra vẫy vẫy, linh điểu trở lại thành hỏa cầu bay về trong lòng bàn tay hắn. Song ngoài màu xanh biếc trước kia thì bên trong còn mang theo một tầng màu tím quỷ dị. "Thiếu gia, người đã đem hung linh luyện hóa rồi sao?" Nguyệt Nhi trở lại bên cạnh vẻ mặt bội phục, mơ hồ còn có vẻ sùng bái. Lâm Hiên mỉm cười lắc đầu: "Nào có dễ dàng như vậy, chẳng qua ta tạm thời chế trụ nó, chờ xong chuyện ở đây trở về mới luyện hóa." Lâm Hiên nói xong chuyển đầu nhìn phía bên cạnh, vung tay bắn ra một đạo kiếm khí. Xẹt... Một tiếng vang nhỏ sau đó, đạo kiếm quang như đá chìm đáy biển biến mất không thấy. Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười, quả nhiên là có trận pháp tương đối lợi hại nhưng bị huyễn thuật che lại. Lâm Hiên bắt đầu bài trừ nó. *** Lúc này tu sĩ Kiếm U Cung cũng đã tiếp cận Băng Hỏa đảo. Dưới chân bọn họ là vô số thi thể Vân thú, bị một loại thần thông lợi hại phân thây, yêu đan đương nhiên bị lấy đi. Thi triển ra thủ đoạn tàn độc kia tự nhiên là Khổ đại sư, thân ở cửa Phật nhưng đã nhập ma, nhẫn tâm hiếu sát dẫn tới một trận tinh phong huyết vũ. Vân thú chung quang bị giết rất nhiều. Song lão quái này cũng không phải loại lừa trọc chỉ biết một đường giết chóc, trong lòng có chút nghi ngờ. Theo lý nơi đây vốn tương đối an toàn, nhưng hiện tại lão đã gặp phải bảy tám con Vân thú cấp ba. Có chút cổ quái! Mắt thấy một con Liêm Viên Thú vừa nhào tới, tay áo lão vung một cái, một viên niệm châu bắn ra. Thoạt nhìn không khác pháp bảo của Phật môn song trên niệm châu chứa đựng sát khí kinh người. Nhìn kỹ là một bộ Khô lâu nhỏ cỡ quả nhãn, bên trong hai hốc mắt chiếu ra quỷ hỏa đỏ tươi, phát ra những tiếng quỷ khóc thảm thiết truyền vào tai. Niệm châu quỷ dị quay tròn một vòng rồi hóa thành một quỷ đầu to lớn, trên trán còn có sừng nhọn dài gần tấc, từ bên trong phun ra quỷ khí mờ mịt. Liêm Viên thú được coi là một loài Vân thú cấp ba tương đối hung dữ, hình thể rất cường tráng, vậy mà giờ khắc này lông mao toàn thân dựng đứng, trêmặt lộ vẻ sợ hãi, lắc thân muốn tránh nhưng quỷ khí kia như chậm mà nhanh thoáng cái đem nó bọc vào trong. Tiếng rống kinh thiên động địa từ bên trong màn quỷ khí truyền ra, rất nhanh nhỏ dần rồi tắt hẳn. Quỷ khí một lần nữa bị khô lâu hút vào, tại nơi kia chỉ còn lại một bộ xương trắng, công pháp của lão gia hỏa này thật là bá đạo tà ác. "Đi thôi." Khổ đại sư cười lạnh hóa thành một đạo kinh hồng màu trắng bay vào sâu trong Băng Hỏa đảo. Vẻ mặt những tu sĩ khác lộ vẻ hãi, lần này nếu vạn nhất không tìm được dị bảo thì.. Lúc này ngoài sự cố gắng thì bọn họ cũng không có biện pháp hữu hiệu nào khác, tự nhiên càng hận đến nghiến răng nghiến lợi đối với kẻ phản đồ đánh cắp bảo vật. Lúc này tu sĩ tai nhọn hàm khỉ đã tới trên đảo, y chỉ là một tu tiên giả Trúc cơ hậu kỳ, song không biết dùng pháp bảo cùng thần thông gì mà có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp Vân thú mà không tổn hại chút nào. Nhìn lên đỉnh băng nguy nga cao lớn trên mặt hắn đầy vẻ hưng phấn, nhưng sau khi ngắm nhìn một lúc lại bay đi theo hướng ngược lại. Rất nhanh hắn đã đến một đầu khác của tiểu đảo, ở đây có một vùng thảo nguyên, trên đó lại có một di tích đổ nát. Tường đổ cùng bảy tám cái cột đá trơ trọi đứng sừng sững ở một nơi. Nhìn qua giống như kiến trúc thời kỳ viễn cổ đã bị bỏ hoang, thậm chí có vài phần tương tự như một tế đàn. Lâm Hiên cư ngụ ở đảo này đã ba năm, hắn đương nhiên cũng biết chỗ này, từng nhận ra được chỗ bất phàm của kiến trúc này. Lúc ấy hắn còn rất hưng phấn, nhưng nghiên cứu một thời gian cũng không có nửa điểm thu hoạch, thậm chí còn thi triển độn thổ thuật chui vào sâu trong lòng đất tìm kiếm cũng không có một chút dấu vết. Cuối cùng Lâm Hiên đành từ bỏ tìm kiếm. Lúc này tu sĩ tai nhọn hàm khỉ lộ ra bộ dáng rất hưng phấn. từ trong ngực lấy một cái khay ngọc, phía trên linh khí dạt dào như một kiện pháp khí nào đó. Cẩn thận tỉ mỉ xem xét một hồi, y đem khay ngọc thu vào trong ngực, sau đó bắt đầu di chuyển những tảng nham thạch tán loạn trên mặt đất. Y đem bố trí chúng theo thứ tự kỳ lạ, nhìn qua giống như trận pháp nào đó. Trên mặt lộ vẻ hết sức trịnh trọng, y lấy tinh thạch đặt ở trung tâm những tảng đá, hai tay nắm thành một đạo pháp quyết đánh vào phía trên. Hoàng quang chợt lóe, những tảng nham thạch bình thường lại tản ra linh khí kinh người, đồng thời phát ra tiếng ông ông. Trên mặt tu sĩ tai nhọn lộ vẻ mừng như điên, dù sao thánh địa chỉ là truyền thuyết, không ngờ y lại tìm ra manh mối từ một bản cổ tịch. Một lúc sau, một đạo ánh sáng màu vàng nổi lên rồi bao trùm thân thể y. Chỉ một lát sau cả thân ảnh của y cùng hoàng quang đã biến mất. Trả lại nơi đây sự yên tĩnh vốn có.