Đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm như hồng ngọc, làn da mềm mại như nước, có thể nói là giai nhân tuyệt sắc, niên kỷ chắc không nhỏ hiển nhiên là tu luyện thần thông hàng đầu về trú nhan. Mỹ nữ này mắt mày như họa, nàng tu luyện vốn là công pháp chính đạo nhưng thần sắc lại ẩn hiện một cỗ sát khí không hề thua kém với các tu ma giả. Với khí chất đăc biệt đó thể hấp dẫn biết bao ánh mắt, nhưng tròng mắt Quy Yêu lại co rút lại, thanh âm trở nên khô khốc. "Hồng..Hồng Lăng tiên tử? " "Ồ. Ngươi nhận ra ta? "Thiếu nữ quay đầu trên mặt lộ ra tia nghi hoặc nhưng rất nhanh liền sáng tỏ: "Cũng có chút ngạc nhiên, các hạ hóa ra lại là Huyền quy, ở nhất tộc này mà ngươi có thể tiến giai đến Hóa Hình trung kỳ thì thật sự cũng hiếm. Trước đây ngươi gặp ta khi nào? " Nàng không hổ là một trưởng lão trọng yếu trong Ngọc Huyền Tông, kiến thức cực kỳ uyên bác. Chỉ một lát đã đoán ra lai lịch Quy Yêu. Lập tức nàng quay đầu nhìn về một tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ khác. Khổ đại sư tuy tàn ác nhưng cảm nhận được sát khí bá đạo trên người Hồng Lăng tiên tử thì cũng nổi da gà. Lão dĩ nhiên đã nhìn ra tu vị của nàng là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong. Lúc trước không đối địch với nàng quả là khôn ngoan. Trong lòng lão tuy bồn chồn nhưng luôn đề phòng, gắt gao nhìn thiếu nữ trước mắt, lại nhìn sang Quy Yêu như có ý liên thủ. Thấy một nhân một yêu khẩn trương như vậy nhưng thần sắc Hồng Lăng không chút biến đổi, ngọc thủ bắt quyết niệm pháp chú, cả người phát ra linh quang rực rỡ như tiên nữ hạ phàm. Khổ đại sư hoảng sợ, còn chưa kịp xuất ra pháp bảo thì nàng đã độn quang bay về phương xa. Sao lại có thể như vậy? Hai lão quái vật vô cùng ngạc nhiên. Khổ đại sư sau một lúc ngây người liền tranh thủ phát thần thức ra. Đáng tiếc nơi này có cấm chế cổ quái, phạm vi bao trùm của thần thức bị thu hẹp mấy lần, chỉ có thể cảm ứng được trong phạm vi hơn mười dặm. Có lẽ nàng đã đi xa, không hề có dấu hiệu trở lại. Sắc mặt Khổ đại sư âm trầm bất định rơi vào trầm ngâm. Một lúc lâu mới quay đầu nhìn Quy Yêu bên cạnh: "Đạo hữu nhận ra nàng?" "Không sai" Quy Yêu cũng không giấu diếm, thần sắc cực kỳ ngưng trọng: "Nàng ta tên là Hồng Lăng tiên tử, chính là một trong những chấp pháp trưởng lão của Ngọc Huyền Tông khi xưa. " Mặc dù trong lòng đã sớm nghi ngờ nhưng Khổ đại sư vẫn không giấu nổi vẻ kinh ngạc: "Làm sao có thể? Ngọc Huyền Tông đã bị hủy từ trăm vạn năm trước, nàng ta sao có thể sống đến bây giờ? " "Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?" Quy Yêu cũng lộ ra vẻ khó tin, vẻ mặt âm lệ: "Đừng nói là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, cho dù là Linh Giới cao thủ cũng tuyệt đối không thể sống lâu như vậy. " Nhất thời hai lão quái vật nhìn nhau không nói gì. Quá nửa ngày Khổ đại sư mới một lần nữa mở miệng: "Ta xem thần thông nàng ta không tầm thường, Khi xưa chính là nhân vật quan trọng ở Ngọc Huyền Tông?" "Hừ, đạo hữu cần gì nhiêu khê, cứ trực tiếp đi hỏi tu vị nàng ta thì không phải sẽ sáng tỏ sao?" Quy Yêu tức giận nói. Nghe giọng điệu đối phương thì Khổ đại sư cũng vô cùng tức giận, nhưng mặt ngoài vẫn nặn ra nụ cười méo mó, hiện giờ không phải thời điểm trở mặt. "Đúng như lời đạo hữu, Hồng Lăng tiên tử quả thật phi phàm. Ngày xưa khi ta còn là yêu thú cấp một, cơ duyên xảo hợp nên có nhìn thấy nàng và một vị tiền bối yêu tộc chúng ta giao thủ. " Quy Yêu không chú ý tới thần sắc đối phương, bắt đầu từ từ kể lại. Khổ đại sư nhíu mày, đem sự bất mãn bỏ đi chăm chú lắng nghe. "Vị tiền bối yêu tộc kia đã tiến giai đến Hóa Hình Trung Kỳ đỉnh phong, hơn nữa chính là Thiên Linh tộc. Nhưng dù vậy vẫn thua trong tay nàng, bị trừu hồn luyện phách" Quy Yêu nói tới đây trên mặt hiện lên tia sợ hãi. Khổ đại sư thì rúng động cơ hồ nghi ngờ lỗ tai của lão có vấn đề, nàng ta lại có thể sát diệt Linh tộc cùng cấp với mình? Chúng nhân đều biết tư chất yêu tộc tu tiên có liên hệ chặt chẽ với huyết mạch. Cái gọi là Thiên Linh tộc chính là chỉ những yêu thú có huyết mạch xuất sắc nổi trội, thậm chí còn hơn Thánh Linh Căn của tu sĩ nhân tộc một bậc. Thực lực của Thiên Linh tộc so với yêu tộc bình thường vốn cao hơn rất nhiều. Nếu đúng theo lời Quy Yêu thì cho dù cảnh giới của nàng chưa đến Nguyên Anh Hậu Kỳ nhưng cũng không kém quá xa. Nghĩ đến đây Khổ đại sư toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thực lực tu sĩ hậu kỳ Cung Chủ Kiếm U Cung đáng sợ thế nào thì lão đã biết rõ. Thần thông kia không hẳn chỉ dùng việc dời non lấp biển để hình dung, tuyệt không phải là thứ lão có thể chống lại. Nghĩ đến đây lão lại đem thần thức phát ra cảnh giác đánh giá xung quanh, tựa hồ sợ nàng núp ở nơi bí mật đánh lén. "Đạo hữu không cần lo lắng như vậy. Hồng Lăng tiên tử quả thật đã đi xa " Tiếng Quy Yêu truyền vào tai. "Làm sao ngươi biết, nơi này không phải là có hạn chế đối với thần thức ư? " Khổ đại sư nhíu mày, khó hiểu nói. "Lão phu có cách để biết. "Quy Yêu có vẻ thần bí nói. Khổ đại sư cười gượng một tiếng không phản bác: "Được rồi tại hạ tin vào phán đoán của đạo hữu, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào? " "Đương nhiên là tiếp tục tầm bảo" Quy Yêu có chút do dự nói: "Mặc dù Hồng Lăng tiên tử tình cờ xuất hiện khiến tình thế có vẻ xấu đi, nhưng xem thần sắc vội vã của nàng ta thì tựa hồ không muốn tìm kiếm bảo vật. Nếu không thì sao lại bay về phía hậu sơn làm gì. " "Như thế thì tốt. " Khổ đại sư cũng đồng ý. Hai lão quái vật nhìn nhau thi triển thần thông bay vào Huyết Bức động. Nơi đây lại trở nên yên tĩnh, qua thời gian chừng nửa tuần trà linh quang chợt lóe hiện ra một thiếu nữ đẹp như tranh. Đúng là vị nữ cổ tu đã rời đi khi nãy kia. Hồng Lăng tiên tử nhìn huyết động trước mắt cười lạnh, nàng am hiểu nhất chính là Ẩn Nặc thuật. Vừa rồi chỉ là dùng hóa thân để qua mặt hai lão quái vật mà thôi. Lúc này trên mặt Hồng Lăng khá trầm ngâm. Khi trước đối mặt với lời mời tầm bảo của Thi Anh nàng đã lắc đầu. Khi đó ý định của nàng là muốn tìm một thân thể thích hợp. Hiện tại đã đoạt xá thành công, sau khi tái tạo thân thể dung mạo hay tư chất đều giống trước kia như tạc. Ánh mắt Hồng Lăng chợt lóe ra tia sáng kỳ dị, hay tay bấm niệm pháp chú, thân ảnh trở nên mơ hồ, đây không phải là Ẩn nặc thuật tầm thường khí tức cũng như có như không rồi sau đó cũng đi vào Huyết Bức động. Đồng thời lúc này ở một nơi tại tiền sơn Ngọc Huyền Tông. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Nơi này khi xưa là trọng địa môn phái, Cho dù là trưởng lão nội đường, nếu không có thủ dụ của chưởng môn thì cũng không được vào nơi này. Trải qua thương hải tang điền (1), danh môn cự phái khi xưa đã sớm tan thành mây khói, Trường Sinh Cốc này cũng theo đó mà trầm tịch. Sở dĩ nơi này tên là Trường Sinh Cốc là vì bên trong có linh đan truyền thừa của môn phái, đương nhiên nơi này cũng là Tàng Bảo Các của môn phái. Nơi này sớm đã không có khí tức của sinh linh, trăm vạn năm qua cũng chưa từng có tu sĩ đặt chân đến. Hôm nay đột nhiên một đạo hồng quang không một tiếng động xuất hiện. Hào quang thu liễm hiện ra một vị thiếu niên dung mạo bình thường. Lâm Hiên hạ xuống đất, không có mấy cảm giác khác lạ. Có lẽ là khoảng cách truyền tống không quá xa. Hắn nhanh chóng phát thần thức ra quan sát. Nơi này là một hạp cốc vô cùng rộng lớn, hai bên là vách núi cực dựng thẳng đứng lên trời xanh. Xa xa phía trước là một khối kiến trúc ngoạn mục. Thấp thoáng lầu các được chế tạo từ đàn mộc, tạo dáng theo lối cổ, lại tản mát ra một cỗ linh lực dao động làm người ta kinh sợ. Lầu các cao hơn hai mươi trượng gồm hai tầng, khí thế phi phàm trên đỉnh điêu khắc một tấm bảng hiệu khảm nạm vàng có viết ba chữ như rồng bay phượng múa. Trường Sinh Các! Một lát sau Lâm Hiên đem thần thức thu về, không phát hiện ở gần đó có thêm gì đặc biệt. Lâm Hiên nuốt một ngụm nước miếng, đem hồng sắc cổ thuẫn tế ra rồi cẩn thận cất bước đi về phía trước! Trong Tuyền Cơ Tâm Đắc có nhắc về một số thượng cổ cấm chế tinh vi căn bản không thể nhận ra. Khi Lâm Hiên còn cách đại môn khoảng ba trượng thì một vòng bảo hộ màu đỏ thoáng hiện. Hơn nữa còn có mấy tia chớp như độc xà to cỡ cánh tay hài nhi lẳng lặng bắn ra. Đương nhiên Lâm Hiên đã có chú ý. Chỉ thấy thân hình hắn chợt lóe về phía sau, mấy tia chớp đánh hụt vào khoảng không. Lâm Hiên khẽ thở ra nhưng khi hắn ngẩng đầu lên thì khá kinh ngạc. Vòng bảo hộ kia đã biến mất! Lâm Hiên nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi vươn tay bắn ra vài đạo kiếm quang về phía trước. Tức thì vòng bảo hộ màu đỏ kia lại xuất hiện, kiếm quang trảm lên bề mặt cứ như là ném đá xuống biển dầu. Mà khi công kích tan đi thì vòng bảo hộ cũng biến mất theo. Lâm Hiên thử lại vài lần, cứ tới khoảng ba trượng là kích phát cấm chế thần diệu này. Nhất thời hắn cảm thấy đau đầu. Hình như đây là loại cấm chế rất cứng rắn phòng ngự kinh người, không có biện pháp xảo diệu nào phá giải mà chỉ có thể công kích tiêu hao dần pháp lực của nó. "Ngọc Huyền Tông quả đúng là đại thủ bút! " Lâm Hiên thì thào nói một câu, loại khí cụ bày trận này rất khó luyện, cho dù là trận pháp đại sư cũng không biết phải hao hết bao nhiêu tâm huyết rèn luyện bao nhiêu lần mới thành. Lâm Hiên bắt đầu cảm thấy khó nghĩ. Với tu vị của hắn muốn tiêu hao pháp lực của cấm chế này, không phải ngày một ngày hai mà ít nhất cũng phải tiêu tốn nửa năm. Trong thời gian đó thì Thi Anh tàn ác kia có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Nhưng quay lại thì cũng không được vì hiện tại đã không còn đường trở về, nhất thời hắn lại chìm vào suy tư, cân nhắc cách phá cấm. Đảo mắt thời gian một nén nhang trôi qua. Ánh mắt Lâm Hiên chớp không ngừng, đột nhiên hắn nhíu mày sắc mặt lộ vẻ kinh nghi. Nhanh chóng lui về phía sau mấy bước gần đụng vào vách núi. Sau đó Lâm Hiên vỗ vào túi trữ vật một cái lấy ra một tấm phù màu vàng. Linh lực trên tấm phù không có gì đặc biệt, chỉ là Độn Thổ Phù bình thường. Lâm Hiên dán nó lên người rồi nhanh chóng hóa thành một đạo hoàng quang chui vào vách núi. Hắn lại bấm pháp quyết, khí tức toàn thân nhanh chóng thu liễm, hạp cốc lại trở nên yên tĩnh như chưa có ai đặt chân. Nhưng cảnh tượng bình yên cũng không được bao lâu, lát sau đã xuất hiện một trung niên tu sĩ tai nhọn hàm khỉ. "Ơ, thiếu gia, người kia sao cũng đến được đây?" Nguyệt nhi có chút tò mò mở miệng, hiện tại nàng đang thông qua tâm thần đàm thoại với Lâm Hiên. Lâm Hiên cũng khá kinh ngạc, khi nãy dựa vào thần thức cường đại nên hắn phát hiện có người đến gần. Còn tưởng là Thi Anh kia không ngờ lại là một kẻ xa lạ. Tu vị người này không thấp, là tu sĩ Ngưng Đan Hậu Kỳ. Chẳng lẽ trừ hắn ra còn gia hỏa bên ngoài xâm nhập Ngọc Huyền Tông hay sao? Nghĩ đến đây Lâm Hiên cảm thấy sự tình càng lúc càng phức tạp. Chỉ thấy người nọ khi tới lầu các thì thần sắc mừng rỡ vô cùng, như kẻ cuồng cười lớn: "Nơi này thật sự là Tàng Bảo Các trong Ngọc Huyền Tông, cuối cùng ta đã bình an tới được đây. Hắc hắc bổn đại gia sẽ phát tài…." Thanh âm người này khá chói tai, trên mặt Lâm Hiên lộ ra một nụ cười nhạt nhưng vẫn nhẫn nại ẩn nấp. Tu sĩ tai nhọn tuy rằng nhất thời phát hỏa dục, nhưng tâm cơ cũng rất thâm trầm giảo hoạt, rất nhanh đã phát hiện phía trước có cấm chế. Dưới sự kinh ngạc của Lâm Hiên và Nguyệt Nhi, tu sĩ tai nhọn thuận tay vỗ trên túi trữ vật lấy ra một hộp gỗ nhỏ. "Thiếu gia, không lẽ người này có phương pháp phá trận. " "Có lẽ là thế!" Nhất thời tim Lâm Hiên đập nhanh hồi hộp, tên tu sĩ kia tựa hồ có vài phần nắm chắc, nếu y thật sự đem cấm chế bài trừ thì chính là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình ở phía sau! Lâm Hiên mở to hai mắt chăm chú, chỉ thấy người kia mở hộp gỗ lấy ra một miếng ngọc bội. Dù cách xa mười trượng nhưng lấy nhãn lực của hắn thì tự nhiên thấy rất rõ, nhất thời tròng mắt hắn co lại, thiếu chút nữa kinh hô lên. "Thiếu gia, trong hộp…" Nguyệt nhi không có định lực tốt như Lâm Hiên, giật mình một cái la khẽ một tiếng. Ngọc bội kia hóa ra lại giống cái mà Lâm Hiên đoạt được ở Khê Dược Giản. Đừng nói là kích thước mà ngay cả hoa văn cũng hoàn toàn giống nhau. Lâm Hiên rất nhanh liền bình tĩnh lại, trong đầu không ngừng xuất hiện các ý niệm, đoán rằng hai ngọc bội này có quan hệ với nhau. Lúc này tu sĩ tai nhọn lộ vẻ ngưng trọng, đem pháp lực truyền vào ngọc bội trên tay, ngọc bội bắt đầu tỏa ra hào quang màu vàng dìu dịu. Vòng bảo hộ màu đỏ thêm một lần nữa xuất hiện. Hào quang tiếp xúc vòng bảo hộ thì dễ dàng nhập vào trong đó. Tiếp theo vòng bảo hộ kia xuất hiện một lỗ hổng đủ để một người lọt qua. Trong lòng Lâm Hiên kinh hãi, không thể hình dung ngọc bội kia có thể khống chế được cấm chế trong Ngọc Huyền Tông. Chẳng lẽ lệnh phù này đại biểu cho thân phận chưởng môn? Tín vật đại biểu cho quyền lực cao nhất tại tu tiên giới và thế tục có chút khác nhau. Lệnh phù của đại tông môn gia tộc đều là bảo vật trân quý. Được các lịch đại tổ sư tỉ mỉ luyện chế, lệnh phù không những có thể điều khiển được trận pháp cấm chế mà còn có thần thông lớn. Cách tế luyện của từng môn phái thì khác nhau. Như vậy nếu có rơi vào tay người ngoài cũng chỉ có thể phát huy một phần nhỏ hiệu dụng. Lúc này Lâm Hiên đang suy đoán đồng chú ý từng cử động của tu sĩ tai nhọn. Đột nhiên giống như phát hiện được điều gì, vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Ánh mắt Lâm Hiên quét về phía cửa hạp cốc. Phía xa đang truyền đến một luồng linh lực dao động rất nhỏ nhưng tốc độ rất nhanh, chỉ khoảng nửa khắc đã độn tới. Là một con yêu thú tướng mạo thập phần xấu xí tựa như một con chuột to lớn, thân dài hai thước. Nó hóa thành một đạo hắc quang bắn nhanh về phía này. Tu sĩ tai nhọn cũng là tu sĩ Ngưng Đan Hậu Kỳ, đã phát hiện ra vị khách không mời mà tới này. Vẻ mặt y ngạc nhiên rồi lại giãn ra, còn tưởng rằng đã bị phát hiện cao thủ truy tung, bất quá chỉ là một con yêu thú cấp hai. Loại Uyên Thử Thú này thần thông tầm thường, một cái phất tay đủ để tiêu diệt. Y mở miệng phun ra một luồng tinh khí huyễn hóa ra một con cự mãng, hung hăng đớp về phía Uyên Thử. Lâm Hiên ẩn thân trong vách đá thấy như vậy thì khóe miệng lộ ra một tia châm chọc, ánh mắt nhìn về phía yêu thú kia có vài phần ngưng trọng. Quả nhiên khi cái mồm to như chậu máu của cự mãng đớp tới thì Uyên Thử nhẹ nhàng tránh qua, rồi lập tức hóa thành một đạo sáng nhọn đen sì đánh tới tu sĩ tai nhọn. "Ơ?" Tu sĩ tai nhọn chuyển thân rồi quát to: "Nghiệt súc muốn chết! " Lời còn chưa dứt thì y đã vươn tay vỗ vào sau ót. Một thanh phi kiếm từ trong miệng nhả ra, ô quang chợt lóe chém về phía yêu thú không biết trời cao đất dày kia. Uy lực của pháp bảo không hề nhỏ. Thử thú bay tới trước người tu sĩ tai nhọn mấy thước thì tránh không được, toàn thân bị chém dọc thành hai nửa. Nhưng trong màn hoa máu kia lại rất nhanh bắn ra một đạo sương mù màu trắng. Trong sương mù là một hài nhi cao mấy tấc, làn da khô héo ánh mắt lóe ra tia sáng xanh lè, chính là Thi Anh mà Lâm Hiên đã truy theo khi trước. Đoạt xá! Theo lý thì Thi Anh phải tìm cương thi thông linh làm thân thể nhưng lúc này thì biết tìm nơi đâu. Có lẽ nhiều thần thông của Thi Anh hiện tại đang bị hạn chế khiến nó bất đắc dĩ đành tính đoạt xá một tu sĩ, về sau tìm một nơi âm mạch bế quan đem thân thể này hoàn toàn thi hóa. Lại nói Thi Anh này thủ đoạn cũng vô cùng giảo hoạt, cam chịu bám vào thân thể yêu thử khiến đối phương khó lòng phòng bị. Lúc này dị biến nổi lên, tu sĩ tai nhọn tuy xảo quyệt nhưng không kịp phản ứng, chỉ thấy Thi Anh kia đã chui vào thân thể y. "A..a..!". Y lập tức quỳ xuống hai tay ôm đầu, biểu tình vô cùng thống khổ. Thời khắc này đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, tự nhiên không cam lòng để nguyên thần bị cắn nuốt. Cả người y lóe lên linh quang, tập trung tất cả pháp lực cùng linh thức tranh đoạt thân thể cùng đối phương. Bàn thêm về (1) Thương hải tang điền. Tương truyền rằng, ở thời Đông Hán có ông Phương Bình, học giỏi tài cao, thi đỗ đạt và được bổ nhiệm làm quan. Sau một thời gian thi thố với đời, Phương Bình đã bỏ quan đi tu. Ông đắc đạo và trở thành Phật. Một lần Phật Phương Bình giáng xuống nhà Thái Kinh (người đời Hậu Hán) cho mời tiên nữ Ma Cô đến. Ma Cô bảo với Phương Bình rằng: Tiếp thị dĩ lai dĩ kiến Đông hải tam vi tang điền nghĩa là "Từ khi hầu chuyện với ông, tôi đã thấy bể Đông ba lần biến thành ruộng dâu". Câu chuyện này được lưu truyền trong dân gian và được người đời chắt lọc lấy cái tinh chất để phản ánh sự đổi thay của trời đất và cuộc sống. Trong thơ văn Trung Quốc, hình ảnh "bãi bể nương dâu" trở thành tứ cho nhiều câu thơ, bài thơ nổi tiếng, ví như trong thơ Tô Thức đời Tống có câu "Bất kinh bột giải tang điền biến", có nghĩa là: "Không sợ bể Đông biến thành ruộng dâu". Cũng nhờ câu chuyện trên mà dần dà trong tiếng Hán xuất hiện thành ngữ "thương hải tang điền". Thành ngữ này được mượn vào tiếng Việt theo lối mượn ý dịch lời. Về ý nghĩa, "bãi bể nương dâu" thường nói đến sự đổi thay thế sự với bao nỗi nuối tiếc, ngậm ngùi. Thí dụ: Khóc vì nỗi thiết tha sự thế Ai bày trò bãi bể nương dâu. (Nguyễn Gia Thiều - Cung Oán Ngâm Khúc) Trong cách dùng, các nhà văn, nhà thơ thường rút gọn "bãi bể nương dâu" thành "bể dâu" hay "dâu bể". Dạng thức này sở dĩ tồn tại được vì nó vẫn có khả năng khiến cho người đọc liên hội tới các điển tích đã nói đến ở trên: Trải qua một cuộc bể dâu Những điều trông thấy mà đau đớn lòng (Nguyễn Du - Truyện Kiều) Cơ trời dâu bể đa đoan Một nhà để chị riêng oan một mình (Nguyễn Du - Truyện Kiều) Gần nghĩa với "bãi bể nương dâu" trong tiếng Việt còn có các thành ngữ "vật đổi sao dời", "sông cạn đá mòn". Các thành ngữ này đều nói về sự thay đổi lớn lao của cuộc đời, của sự thế, nhưng không có sắc thái ngậm ngùi, nuối tiếc như thành ngữ "bãi bể nương dâu". Về phạm vi sử dụng, các thành ngữ "vật đổi sao dời", "sông cạn đá mòn" thường chỉ nói về sự thay đổi của thiên nhiên, của trời đất trong sự so sánh với cái bất biến của tấm lòng chung thủy. Vì thế ta thường gặp trong những lời thề ước: Dẫu rằng vật đổi sao dời Tử sinh cũng giữ lấy lời tử sinh (Nguyễn Du - Truyện Kiều) Dù cho sông cạn đá mòn Còn non còn nước vẫn còn thề xưa (Tản Đà - Thề non nước)