Bách Luyện Thành Tiên

Chương 214: Mua dây buộc mình



"Thế sao?"
Thi Ma vốn vô cùng giảo hoạt vội thi triển nội thị thuật, trong cơ thể pháp lực rõ ràng là vẫn ổn.
Đối phương tám chín phần là xàm ngôn!
"Ngươi cho là những lời hoang đường này có thể quấy nhiễu tâm thần của ta sao?" Thi Ma nhếch khóe miệng cười lạnh lùng, ngẩng đầu lên rống to một tiếng. Cơ thể của lão ngay lập tức phình to ra, lông xanh cũng bắt đầu mọc ra dài đườn, nhất là hai cái răng nanh nhọn hoắt dài thêm nửa tấc khiến người nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
"Ngươi tin cũng được không tin cũng được, cứ thử thì biết."
Vẻ mặt Lâm Hiên vẫn không biến đổi múa nhẹ hai tay, động tác mềm mại nhưng bên kia Thi Ma bỗng dưng nhăn mặt ôm bụng gầm lên lộ ra vẻ đau đớn vô cùng.
Trên mặt, ngực, bụng lão ma không hẹn mà có những đạo hắc tuyến hiện lên.
Kịch độc!
Lâm Hiên tay phải rung lên, đã lấy ra một cây Ngọc Địch thanh thúy cầm ra trong tay. Đã lâu không dùng Thú hồn bảo, Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết vào trong. Bảo vật ngay lập tức biến hóa ra một con Quái mãng hai đầu cực lớn cỡ mấy trượng, hai cái mồm đỏ lòm to như chậu máu ra sức phun những luồng sương độc về phía đối phương.
Mà tay trái của hắn cũng không có nhàn rỗi, đem một Tiểu kính được đúc theo lối cổ chiếu ra từng đạo sáng màu đen hắc ám về phía Thi Ma.
Trong mắt lão ma hiện lên vẻ oán độc, đột nhiên hét lớn một tiếng, ngoài thân phun ra từng đạo thi hỏa màu trắng bệch khí thế rào rạt. Một lát đã hình thành một tấm gương cực lớn hình bầu dục chắn trước người.
Lão ma lại định lấy cứng chọi cứng!
Lâm Hiên thấy thế nào còn khách khí, tự nhiên là toàn lực thúc dục pháp bảo lăng lệ bắn tới.
Một tiếng vang cực lớn làm đất rung núi chuyển.
Song đầu cự mãng sau khi phun sương độc thì bắn tới há miệng lớn ra sức cắn nát vòng bảo hộ bằng thi hỏa, tiếp theo từng đạo sáng màu đen hình cầu có tác dụng hấp thu pháp lực kẻ địch cũng bắn tới Thi Ma.
Trong chớp mắt, chỉ thấy từng tia sáng chói chang hung bạo lấy Thi Ma làm trung tâm bắn ra tứ phía, linh lực cuồng bạo như muốn xé rách không gian, hình thành một cơn sóng khí khổng lồ lan rộng ra bốn phía. Ầm ầm đá vụn rơi xuống, có một số đã bị ép tan thành bột phấn bay lên không tạo ra quang cảnh bụi mù. Cả mặt đất như bị một đám cự thú dẫm đạp qua khiến cây cối cảnh vật nghiêng ngả.
Thân hình Lâm Hiên nhoáng lên lui về phía sau mấy trượng nhưng ánh mắt không chớp, chăm chú nhìn về nơi linh lực cuồng bạo nhất kia.
Cảnh vật phía trước bụi bay mù mịt, sắc mặt Lâm Hiên lại có phần trầm trọng. Nơi đó đã không còn thấy bóng dáng Thi Ma.
Xem ra hắn đã xem thường Thi Ma, không ngờ lúc này lão đã thoát được công kích, lại thi triển ra bí pháp ẩn nặc thuật quỉ dị kia!
Lâm Hiên bỗng quay đầu nhìn chăm chú vào một khoảng hư vô rồi bấm tay bắn ra một đạo kiếm quang.
Một màn quỉ dị hiện ra, nơi đó bất ngờ xuất hiện thi khí màu trắng, từ bên trong bay ra một đạo trảo ảnh đem kiếm quang chấn nát rồi Thi Ma hiện hình nơi đó tức giận nói:
"Ngươi có thể khám phá ẩn thuật của bổn tôn là do kịch độc trong cơ thể ta?"
"Không sai."Lâm Hiên gật đầu cười nhạt.
"Sao có thể như thế, tại sao ta không có cảm ứng, chẳng lẽ là bởi vì ba tên gia hỏa kia?" Sắc mặt Thi Ma xanh xám rống lên giận dữ.
"Đương nhiên."
"Ngươi... Ngươi bán đứng đồng bọn, thật là quá vô sỉ."
"Thế thì sao!" Lâm Hiên lại nở một nụ cười khảy: "Xông pha nơi tu tiên giới này mà ngu ngốc thì chỉ sớm có đường chết, hắc hắc."
Lại nói khi trước biết trong đầm lầy có Thi Ma chuyên chiếm đoạt huyết nhục tu sĩ, khi gặp ba tu sĩ Ngưng Đan Kỳ Lâm Hiên đã sớm đã có quyết định.
Nhân lúc dùng ma vụ sương mù tiêu diệt đám thi thú hắn lẳng lặng đem ba con Ngọc La Phong thâm nhập trong thân thể ba tu sĩ kia.
Làm như vậy là nhất cử lưỡng tiện. Trước tiên có thể khống chế được sinh tử bọn họ, không sợ sau này bọn họ có âm mưu bất lợi gì với hắn. Ngọc La Phong đã nhận chủ nên Lâm Hiên có thể hoàn toàn khống chế, chỉ cần ba người không sinh ý niệm xấu với hắn thì Lâm Hiên cũng tha cho họ một con đường sống.
Nếu như không có đòn sát thủ, Lâm Hiên lại sao lại ngây ngốc để lão giả cùng tu sĩ đầu trọc rời đi như vậy.
Hơn nữa nếu có kẻ xấu số bị Thi Ma chiếm đoạt, Lâm Hiên có thể dùng Ngọc La phong đối phó quái vật.
Bây giờ xem ra ba người rất sợ chết, không hề có nghĩa khí trước sau vứt bỏ đồng bọn. Kết quả bị Thi Ma chiếm đoạt máu thịt nhưng lão ma cũng là mua dây buộc mình, trúng phải hậu chước của Lâm Hiên.
Đáng tiếc là Ngọc La phong vẫn chưa trưởng thành nên độc tính có hạn, tuy có thể làm điên đảo Thi Ma nhưng chưa thể sát diệt được lão.
Đương nhiên những chuyện này Lâm Hiên đâu có hơi sức mà đi nói rõ cùng Thi Ma, chỉ thấy hắn phất áo bào một cái đã tế ra một vật.
"Đây là..."
Thi Ma ngay lập tức chú ý qua, bảo vật này dường như lão đã nghe qua ở đâu đó nhưng nhất thời chưa nhớ ra. Tuy nhiên lão đã bắt đầu cảm ứng được sự nguy hiểm cùng cực phát ra từ nó.
Trong lòng kinh hoảng, Thi Ma đưa lợi trảo sắc nhọn đầy lông lá lên gãi gãi đầu, ánh mắt lại đầy vẻ ngưng trọng. Đến nước này đành mạo hiểm thi triển ra bí thuật Thiên Thi hóa thân quyết.
Đây là một loại thần thông uy lực cực đại, về sau sẽ tổn hao vô số tinh huyết nhưng đối mặt cường địch, lão cũng đành nghiến răng mà thi triển ra.
"Khanh khách…"
Thi Ma ngẩng đầu lên, từ yết hầu phát ra âm thanh gầm gừ lách cách khó nghe như là đang niệm một loại pháp chú cổ quái nào đó. Cùng lúc cơ thể của lão lại bắt đầu bành trướng tựa như quả cầu thịt tròn như trước nhưng khí thế lần này lại hoàn toàn khác biệt.
Lúc này Lâm Hiên cũng đã sử dụng tới Phù bảo là vật nghịch thiên do Ly Hợp Kỳ tu sĩ luyện chế để nhanh chóng kết thúc trận đánh này.
Chỉ thấy hai tay hắn hợp lại kết pháp ấn, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết. Phù Bảo sau khi hấp thu thì bùng một cái, không gió mà ngay lập tức tự cháy. Trước ngực của Lâm Hiên xuất hiện một vầng hỏa diễm đỏ như máu, ở giữa lại có thêm một thanh tiểu kiếm dài cỡ một tấc màu xanh.
"Biến!"
Khác với những lần trước, kiếm này rung lên dữ dội ào ào biến dài ra thành một thanh kiếm dài ba thước tinh xảo đặc sắc, tạo hình phong cách cổ xưa. Lâm Hiên đem nắm ở trong tay. Từ trong thân kiếm phát ra một tiếng thanh minh, rồi một luồng linh áp từ trên trời giáng thẳng xuống.
Bảo vật của Tu sĩ Ly hợp kỳ quả nhiên là bất phàm.
Bên kia thân thể của Thi Ma đã bành trướng đến cực hạn, toàn bộ và tứ chi co rút trong bụng, cả người triệt để biến thành quả cầu thịt đường kính hơn trượng. Nhìn qua khối cầu thịt vừa có chút buồn cười nhưng kinh hãi là chung quanh bên ngoài lại cuồn cuộn thi khí đậm tới cực điểm, sềnh sệch như là chất lỏng.
Lâm Hiên đã cảm ứng được Ngọc La Phong trong thân thể của lão ma đã hoàn toàn bị áp chế. Hắn đem pháp lực toàn thân truyền sang tiên kiếm đang cầm trong tay. Phù bảo phát ra hào quang rực rỡ sáng cả một góc trời, từ phía trong tách ra vô số đạo kiếm quang phân làm hai màu xanh vàng sắc nhọn vô cùng, khiến người ta cảm thấy như đang đối mặt thiên quân vạn mã.
"Đi!"
Lâm Hiên quát to một tiếng, trăm ngàn đạo kiếm quang đồng thời rung động kịch liệt đem linh khí bốn phương tám hướng hút về tạo thành một vòng xoáy linh lực khủng khiếp, hàn phong gầm rít vang một khoảng trời.
Tiếp theo hằng ha sa số kiếm quang như tên rời nỏ cứng, khí thế dời non lấp bể gào thét bắn qua hướng Thi Ma.
Lúc này Thi Ma đã biến thành quả cầu thịt tròn trùng trục, tự nhiên không có cách nào thấy rõ sắc mặt của lão. Cầu thịt nhanh chóng xoay tròn lắc lư liên tục, trong âm thanh bạo liệt vang trời quả cầu thịt kia tự bạo thành một trận mưa huyết nhục trên không. Ngay sau đó những máu thịt kia bắt đầu tập hợp biến thành vô số quỷ đầu to cỡ nắm tay, hàng trăm quỷ đầu đỏ như máu trên trán có sừng nhọn xếp lại chi chít khiến người ta toàn thân ngứa ngáy.
Đối mặt hai sắc kiếm quang xanh vàng, những quỷ đầu há miệng từ bên trong phun ra tầng tầng lớp lớp ma vụ sương mù màu mận chín, trong nháy mắt đã tụ thành một đám mây cực lớn cỡ hơn mười trượng, bên trong lại còn ẩn hiện thi hỏa.
Chỉ thấy vô vàn kiếm quang im hơi lặng tiếng bắn vào trong ma vân, linh áp vô thanh vô tức nhưng khiến người như bị một chùy một chùy nện thẳng vào ngực, trong óc thì như bị trăm ngàn kim nhọn chích vào.
Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, không ngờ đối phương có thể đỡ được một kích phù bảo. Lúc này ở giữa hai người, thi khí cùng linh lực không ngừng cuồn cuộn, các loại kỳ quang đan chéo chiếm đoạt nhau, toàn bộ bầu trời đều biến thành sắc mờ tối ảm đạm.
Trong lòng Lâm Hiên lộ vẻ rúng động nhưng rất nhanh lại nở nụ cười nhạt, đưa tay ra điểm về phía trước một chỉ. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bắt đầu xoay tròn liên tục rồi phun ra hai luồng linh khí trắng biến ảo ra mấy chục con Hỏa long cùng Bang Giao giương nanh múa vuốt.
"Đi!"
Lâm Hiên chỉ vào, Hỏa long cùng Băng giao chen chúc bay tới đối phương. Lập tức không ngừng truyền ra những tiếng nổ ầm ầm liên tục, ngắn ngủi sau một lát ma vụ sương mù màu mận chín bắt đầu bị đẩy lùi về phía sau.
Nhìn thấy cảnh này tất cả quỷ đầu đều lộ ra vẻ sợ hãi, liều mạng đem pháp lực rót vào nhưng vẫn không ngăn cản nổi.
Sau một lát các quỷ đầu bắt đầu hoảng sợ vô cùng, muốn chạy trốn đáng tiếc đã chậm, công kích bị đẩy trở về. Toàn bộ các quỷ đầu bị bao trùm trong một vùng linh lực cuồng bạo như đại hải.
"Không..."
Một tiếng kêu thảm thiết truyền vang, Lâm Hiên tự nhiên sẽ không nhân từ, tiếp tục khu động linh lực.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, các quỷ đầu bị nghiền nát thành vô số huyết nhục vụn vỡ khắp đầy trời như hoa máu, qua một tuần trà cảnh tượng mới dần dần ngừng lại.
Ma vụ thi khí đã bị càn quét hầu như không còn, đạo hỏa diễm cùng thanh kiếm xanh biếc trong tay Lâm Hiên cũng đã tan biến lần nữa trở lại thành Phù bảo, đáng tiếc ánh sáng lại ảm đạm không ít. Uy năng bên trong chỉ có thể sử dụng thêm một lần.
Lâm Hiên thở dài rồi cẩn thận đem thu vào trong lòng.
Theo sau Lâm Hiên đưa mắt chung quanh, rất nhanh đã phát hiện cách hắn hơn mười trượng đang trôi nổi một viên bảo châu ngăm đen tỏa sáng.
Lâm Hiên phất tay áo bào một cái, một đạo hào quang lướt ra đem nó cùng một cái túi trữ vật thu trở về.
Bảo châu to ước chừng cỡ mắt rồng phát ra hàn khí lạnh lẽo nhưng ẩn chưa linh khí nồng đậm, hiển nhiên không phải thi châu.
Lâm Hiên do dự một chút rồi đánh ra một đạo pháp quyết vào trong đó. Bảo châu sau khi hấp thu cũng không phát sinh ra biến hóa gì. Thấy thế Lâm Hiên nhíu mày, lại đem thần thức truyền vào nhưng không thể xuyên thấu vào.
Hai lần đều thất bại Lâm Hiên cũng không lấy làm buồn, bảo châu này chắc chắn rằng có chỗ phi phàm, chỉ là nhất thời chưa thể tìm ra.
Tiếp tục hắn ngoắt đầu ngón tay một cái, đem cái túi trữ vật cầm ở tay đem thần thức truyền vào.
Lần này thu hoạch thật đúng là không nhỏ, hắn cảm thấy mỹ mãn đem thu vào.
Thi Ma đã diệt, chiếm được cực phẩm âm mạch. Lâm Hiên nhắm hai mắt đem thần thức phát ra. Một lát sau thì lộ vẻ cổ quái.
"Ơ, trên đảo nhỏ lại còn có tu tiên giả khác, chẳng lẽ là đồng bọn của Thi Ma?" Lâm Hiên lẩm bẩm mở miệng. Chỉ thấy thân hình hắn thoáng qua đã hóa thành một đạo độn quang bay đi.
Nháy mắt đã đến một đỉnh núi cao hơn trăm trượng là đá nham thạch, ở dưới chân núi là do Thi Ma dùng đại thần thông khai mở ra một tòa động phủ.
Phía trước động phủ tràn ngập sương mù màu tím. Lấy nhãn lực của Lâm Hiên đã nhìn ra cấm chế này không tầm thường. Đáng tiếc không có người chủ trì, sao có thể ngăn trở hắn.
Khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên, ống tay áo phất một cái đem mấy chục hỏa cầu hiện ra.
"Hợp!" Chỉ thấy hai tay Lâm Hiên hợp lại, những hỏa cầu kia cũng tụ thành một khối đường kính đến hơn trượng theo sau nổ bung ra như chim non rời vỏ, một con hỏa điểu mỹ lệ từ bên trong bay ra.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng, sau khi kết thành Ma anh thì hắn chỉ tiện tay là có thể phát ra pháp thuật Địa giai trung cấp.
"Đi!"
Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, hỏa điểu giương cánh bay lên xoay quanh đỉnh đầu một chút, kêu to một tiếng tiếp tục bay về phía miệng hang.
Oành!
Cấm chế bị động, tầng sương mù màu tím nhanh chóng chuyển thành một vòng xoáy rồi tụ thành một quái hổ có hai cánh đằng sau lưng. Nó há cái miệng gầm vang nghênh đón hỏa điểu kia.
Trong động phủ, Ninh gia thiếu chủ đang mừng rỡ ngắm nghía chiếc quạt ba tiêu trong tay, một lúc trước phân thần Thi Ma sau khi sát diệt lão giả cùng đầu trọc tu sĩ đã đem túi trữ vật của bọn họ về đây.
"Không ngờ chỉ là một tán tu mà lại có cổ bảo thần diệu như vậy, lát nữa chờ lão tổ trở về sẽ xin người ban cho ta. Khi đó thần thông bổn thiểu chủ lập tức sẽ tăng lên không ít."
Trên mặt Ninh gia thiếu chủ lộ ra vẻ tham lam, đang hoan hỉ nghĩ ngợi thì đột nhiên một trận đất rung núi chuyển, bên ngoài truyền đến tiếng động chói tai.
"Sao lại có người công kích Cấm chế, không có khả năng! Chẳng lẽ lão tổ đã ngã xuống?"
Ninh gia thiếu chủ ngẩn ngơ rồi vẻ mặt lập tức trở nên vạn phần sợ hãi, hắn thò tay một lấy ra một cái gương đem pháp lực rót vào, ngay lập tức trong gương hiện ra hình ảnh ngoài động.
Cấm chế kia mặc dù không tầm thường nhưng Lâm Hiên chỉ tốn một chút thời gian là có thể phá giải. Lúc này quái hổ đã bị hỏa điểu đánh cho liên tiếp tháo chạy, Lâm Hiên lại bấm tay bắn ra bảy tám đạo kiếm quang vào trong cấm chế. Liên tiếp những tiếng nổ tung dày như mưa, trận kỳ ẩn sau núi đã hóa thành bụi khói.
***
Nhìn vào trận bàn trong tay tan thành hai nửa, vẻ mặt Ninh gia thiếu chủ khó coi tới cực điểm, hoảng sợ cùng bối rối. Thời khắc này hắn đã nhận ra thiếu niên vừa phá cấm chính là Nguyên anh cao thủ mà lão tổ nhắc đến.
Xem ra lão tổ là thực sự thua ở trong tay của người này.
Đối phương thần thông kinh người như thế, Ninh gia thiếu chủ tự nhiên nào còn có ý phản kháng.
Người này ngoài sợ chết còn tham lam vô độ, ngón tay búng liên tiếp bắn ra những luồng hào quang đem pháp bảo tinh thạch trong động phủ toàn bộ mang theo định chạy trốn.
Nhưng mới thu thập xong đã thấy ánh sáng xanh chợt lóe. Lâm Hiên đã đem cửa động bằng đá chém thành hai khúc rồi đi tới trước mặt hắn.
"Ngươi..." Ngay lập tức Ninh gia thiếu chủ sắc mặt xám như tro tàn, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, hai hàm răng lập cập đánh vào nhau. Chỉ là pháp lực mạnh mẽ đã ép tới hắn thở không nổi.
"Tiền bối tha mạng, hạ thủ lưu tình."
Còn có tiền đồ tốt đẹp, Ninh gia thiếu chủ tự nhiên không muốn ngã xuống đành làm chó vẫy đuôi mừng chủ, hi vọng có thể kéo dài chút hơi tàn.
Thấy thế Lâm Hiên nhíu mày, người này thật không có cốt khí, hắn búng tay bắn ra một đạo sáng màu xanh. Ninh gia thiếu chủ vô cùng sợ hãi nhưng không kịp tránh né.
Đạo sáng màu xanh tập kích thân thể, hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, pháp lực toàn thân bị phong ấn rồi lăn ra bất tỉnh.
Đem tên gia hỏa này hút qua đây. Lâm Hiên thi triển bí pháp trực tiếp sưu hồn hắn.
Qua thời gian một tuần trà, Lâm Hiên buông đối phương ra nhắm hai mắt lại.
Không nghĩ tới này Thi Ma lại là Ninh gia lão tổ trước đây, với lại có ân oán với Thiên Thi môn trong cửu đại thế lực như vậy.
Đương nhiên với thần thông của Lâm Hiên bây giờ thì một Ninh gia nho nhỏ hắn còn không để vào mắt.
Nhìn thoáng qua Ninh gia thiếu chủ đang hôn mê bất tỉnh, Lâm Hiên bắn một đạo hỏa diễm hóa hắn thành tro tàn rồi đem túi trữ vật thu về.
Cẩn thận tìm tòi không thấy có gì đặc biệt Lâm Hiên mới rời động, mười ngón tay búng ra những đạo kiếm quang đánh cho một nửa đỉnh núi sụp đổ, đem động phủ của Thi Ma chôn vùi.
Sau đó Lâm Hiên tiếp tục đi tìm tòi quanh đảo, hắn chọn một nơi âm khí đậm đặc nhất ở một nơi sơn cốc làm nơi tu luyện.
Gần nửa canh giờ hắn đã mở ra được một động phủ khá quy mô.
Phải mất thêm một ngày tỉ mỉ điêu khắc đục đẽo, lúc này động phủ mới đã trở nên khá tinh xảo và tiện lợi. Lâm Hiên dự tính ở đây ít nhất trên vài chục năm. Nguyệt Nhi cũng hiện ra hỗ trợ, tiểu nha đầu tự bố trí gian phòng của mình.
Theo sau Lâm Hiên lại lấy ra một bộ trận kỳ bố trí cấm chế ở chung quanh.
Thực ra đảo này ở trung tâm đầm lầy vốn là nơi hoang dã hiểm địa. Nhất là sương độc bao phủ nơi đây ngay cả Ngưng Đan tu sĩ cũng sợ hãi vô cùng.
Lâm Hiên bởi vì tu luyện Bích Huyễn U Hỏa không sợ bách độc. Ở nơi này tu hành thì không lo lắng bị kẻ thù bên ngoài xâm nhập.
Sau khi làm tốt tất cả, Lâm Hiên tiến vào động phủ chìm vào một giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau hắn đi vào thạch thất, đưa tay ra vỗ vào Linh thú túi bên ở bên hông một cái, ngay lập tức những tiếng kêu ong ong đã vang lên. Trước mắt Lâm Hiên hiện ra đám ma trùng Ngọc La Phong, thần niệm hắn khu động một chút, Ngọc La phong ngay lập tức bay vào cái tổ mà Lâm Hiên đã dùng kiếm khí tạo ra trên tường đá.
Nhìn vào những ma trùng này, trên mặt Lâm Hiên lộ ra chút do dự rồi bả vai rung nhẹ đem một cái bình ngọc bay ra. Khi nắp bình mở ra ngay lập tức một mùi hương thấm vào lòng người thoang thoảng bay ra.
Ngửi được khí tức sâm tinh, Ngọc La Phong ngay lập tức bay bổ nhào đến bắt đầu tranh ăn.
Lâm Hiên thì trừng lớn hai mắt cẩn thận quan sát, sau một tuần trà mới lui ra ngoài khẽ thở ra, tuy hắn có Lam sắc tinh hải, không cần lo lắng sâm tinh nhưng Ngọc La Phong sinh trưởng quá chậm, không biết bao lâu mới thanh thục.
Đương nhiên việc này thể không vội. Lâm Hiên đi tới phòng luyện công khoanh chân mà ngồi, trước tiên hắn điều tức một lát rồi vỗ trên túi trữ vật lấy ra hai kiện pháp bảo.
Trước tiên hắn cầm lấy Bạch Cốt Thuẫn Bài tinh xảo kia nhẹ nhàng vuốt ve, bảo này cũng không biết dùng tài liệu gì chế thành. Nhưng từ lời Thi Ma hắn biết bảo này vốn có xuất xứ từ một Nguyên anh tu sĩ Vạn Quỷ hồ.
Lấy tu vị hiện tại của Lâm Hiên chỉ cần tế luyện một chút là có thêm một kiện bảo vật phòng thân kiên cố.
Còn thêm chiếc quạt ba tiêu, Lâm Hiên cũng nhìn ra đây là dị bảo không tầm thường.
Nhìn hai bảo vật này Lâm Hiên khua tay đánh ra một đạo pháp thuật đem chúng phiêu phù ở trên không. Sau đó hắn lại vỗ vào sau ót một cái, một hài nhi cao cỡ một tấc hiện ra trên đỉnh đầu Lâm Hiên.
Không cần phải nói, đây chính là Ma anh mà Lâm Hiên vất vả mới tu luyện thành. Chỉ thấy vẻ mặt tiểu hài nhi này lộ vẻ ngưng trọng, hé miệng phun ra một đạo anh hỏa như linh xà, bỗng chốc bao phủ vào hai kiện pháp bảo.
Oành!
Mặt ngoài Bạch Cốt Thuẫn cùng Ba Tiêu Phiên ngay lập tức dấy lên hỏa diễm màu đen hừng hực, mơ hồ còn có tiếng xèo xèo lọt vào trong tai.
Lần này Lâm Hiên dùng ma anh trực tiếp tế luyện, so với các bí pháp khác thì tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều. Dù sao đây không phải bổn mạng pháp bảo chỉ cần tùy tiện khắc dấu ấn của hắn là được.
Mấy ngày sau, lúc này Lâm Hiên đã đại công cáo thành thu Ma anh chui vào cơ thể nghỉ ngơi.
Lại sau một hồi tĩnh tọa khôi phục pháp lực, Lâm Hiên lấy ra viên Bảo châu kỳ lạ thu được từ Thi Ma xem xét nghiên cứu đến nửa ngày nhưng không phát hiện được gì. Không dám dùng cự lực phá ra hắn thở dài đành đem cất đi.
Tiếp tục là liệt kê các bảo vật của Thi Ma, ngoài một số pháp bảo bình thường thì cũng có mấy vạn tinh thạch cùng một ngọc giản có giá trị.
Bên trong ngọc giản ghi lại chính là Thiên Thi Hóa Thân Quyết. hắn đem cất đi, sau này biết đâu có chỗ hữu dụng.
Lý xong các việc nhỏ, Lâm Hiên lại tiến vào khổ tu. Luyện đan, tinh chế, nuốt đan dược, tĩnh tọa.
Thời gian này Lâm Hiên đã tham ngộ được tầng thần thông cuối cùng của Ma Anh Quyết. Bên trong được ghi lại bằng cổ văn nhưng với kiến thức của hắn cũng không khó lĩnh ngộ, mấy ngày sau đã nghiên cứu kỹ từng chỗ ảo diệu trong đó.
Thời khắc này Lâm Hiên khoanh chân ngồi gần như bất động, chỉ có hai tay thỉnh thoảng biến đổi cổ pháp quyết, phía trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một vầng hào quang màu đen lấp lánh có vẻ đặc biệt.
Trong đan điền của Lâm Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ma anh cũng lộ vẻ ngưng trọng, thân hình không nhúc nhích khoanh chân ngồi. Phía dưới nó là vô số điểm sáng màu lam giống như tinh vân chậm rãi xoay tròn.
Mà trên đỉnh đầu ma anh là kim đan cỡ mắt rồng đang xoay chuyển, vô số linh lực màu xanh biếc bao phủ chuyển động quanh nó.
Ngoài động sắc trời dần mờ tối Lâm Hiên đã tĩnh tọa suốt một ngày, đột nhiên Ma anh mở hai mắt nhìn khắp nơi, theo sau là hé miệng phun ra một đạo anh hỏa cực nhỏ.
Gần như cùng lúc đó, kim đan cũng bắt đầu xoay tròn, một đạo linh lực màu xanh đã được tinh luyện tràn ra ngoài kim đan tiếp xúc với anh hỏa màu đen.
Đây chính thuần âm dương pháp lực nhưng lại vô cùng quỉ dị bắt đầu dung hợp. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn Ma anh lộ vẻ khẩn trương, chăm chú nhìn không chớp mắt.
May là sự tình tốt đẹp, anh hỏa sau khi hấp thu sợi pháp lực tinh luyện thì màu sắc trở nên càng đen óng hơn.
Trên mặt Ma anh lộ ra vẻ vui mừng hai tay bấm niệm pháp chú, mở miệng hút tia đan hỏa kia nuốt xuống trong bụng rồi nó tiếp tục nhắm mắt, hiển nhiên là bắt đầu luyện hóa.
Mà kim đan vẫn không ngừng xoay tròn đem linh lực tự do ở đan điền hút lại, bù lại chỗ vừa mất đi.
Cứ như vậy đã một ngày một đêm.
Lúc này Lâm Hiên mới mở hai mắt thở phào một cái, trên mặt hắn tuy có chút mệt mỏi nhưng lại tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Quá trình bồi luyện ma anh đương nhiên là khó khăn hơn đại chu thiên tuần hoàn rất nhiều, may là với tu vị của Lâm Hiên hiện giờ có thể an toàn thành công vượt qua.
Với lại hắn có thu hoạch ngoài ý muốn!
Năm đó vị tiền bối sáng lập ra Ma Anh Quyết tài trí hơn người, biết rõ không có hi vọng ngưng thành nguyên anh, vì vậy trong quá trình bồi dưỡng ma anh cũng đồng thời rèn luyện kim đan, mà chúng nhân đều biết nguyên anh là do kim đan hóa thành. Kim đan càng lớn mạnh đối với ngưng tụ nguyên anh càng có thêm phần nắm chắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lâm Hiên tiếp tục vỗ trên túi chứa vật lấy ra hai viên đan dược nuốt xuống bụng, đợi pháp lực khôi phục lại bắt đầu tiếp tục tu hành.