Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2146: Nhạc La Thành



Thời gian qua chừng một tuần trà, Lâm Hiên điểm ra phía trước một chỉ,khối băng lam sắc liền hừng hực bốc cháy,chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một đoàn hỏa diễm có bốn màu không ngừng xoay chuyển.
Nguyên Anh phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết,không ngừng lăn lộn điên cuồng, những mong có thể dập tắt Huyễn Linh Thiên Hỏa.Nhưng tất cả nỗ lực của lão Ma đều vô dụng.Chỉ qua mấy lần hít thở,tiếng kêu thảm thiết bé dần rồi im bặt,Nguyên Anh đã hóa thành hư vô.
Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra một hơi.Bình tâm mà nói, Nguyên Anh của Phân Thần kỳ tu sĩ cũng có thể xem như là một loại bảo vật không tồi,nhưng nếu giữ lại thì chẳng khác nào Lâm Hiên ôm phải một củ khoai lang vừa mới ra lò,sờ vào tất phỏng tay a.
Thực lực tu sĩ Phân thần kỳ rất đáng sợ.Với cảnh giới hiện tại của Lâm Hiên thì dù hắn có gieo lên người lão Ma bao nhiêu cấm chế cũng không thấy yên tâm.Tốt nhất là cứ diệt trừ đi cho xong chuyện.Chẳng phải lão Ma chỉ vì tham lam mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục này sao.Vết xe đổ ngay trước mắt,Lâm Hiên sẽ không nguyện ý mắc phải sai lầm giống như vậy.
Trận chiến này đã khiến Lâm Hiên tung hết vốn liếng,nhưng nếu thiếu chút vận khí thì hắn đã ngã xuống rồi.Nghĩ lại vẫn còn thấy sợ!
Giờ khắc này, Lâm Hiên mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo là phần việc mà Lâm Hiên thích nhất,thu hoạch chiến lợi phẩm.(nd:ta cũng thích)
Hắn bổ một đạo thanh mang xuống phía dưới.Mặt đất liền xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy,đường kính hơn một trượng.Lâm Hiên không chút do dự,hóa thành một đạo kinh hồng tiến nhập vào trong hố sâu.
Rất nhanh Lâm Hiên lại xuất hiện trên bầu trời,trong tay cầm hai cái túi căng phồng,là túi trữ vật cùng túi linh quỷ đựng Ngân sí thi vương của lão Ma.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng,thân gia của một Phân Thần kỳ lão quái vật thật khiến người t among chờ.
Động tác của Lão quái vật cũng thật là nhanh.Lão đem bảo vật trôn giấu xuống đất lúc nào mình cũng không biết.Nếu không phải mình thi triển sưu hồn thuật,muốn tìm thấy bảo vật cũng không rễ ràng.
Trong nội tâm thì nghĩ như vậy,nhưng tay lại không ngừng chút nào, Lâm Hiên đem túi linh quỷ cất đi,sau đó lại đem túi trữ vật trong tay dốc xuống.Trên mặt đất lập tức xuất hiện một đống lớn các loại đồ vật đủ mọi màu sắc.Trong đó,chói mắt nhất chính là lượng lớn các loại cực phẩm tinh thạch.Còn lại là các loại pháp bảo cùng tài liệu tu tiên khác nhau.
Lâm Hiên giơ tay,khẽ hút lấy một kiện cổ bảo có hình mũi nhọn.
Thủy Vân chùy!
Trên bề mặt bảo vật này có khắc một dòng chữ triện nhỏ bằng hạt gạo, bất quá với nhãn lực của Lâm Hiên tất nhiên là thấy rõ ràng.Hắn đã tận mắt thấy lão quái vật sử dụng bảo vật này khi đối mặt với hộ phái đại trận Thiên Phong thành.Thủy Vân chùy không những có uy lực cường đại mà còn có khả năng bài trừ cấm chế rất hiệu quả. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bất quá,trên bảo vật còn lưu lại khí tức của lão quái vật, phải tốn thêm chút công phu luyện hóa mới có thể sử dụng.Lâm Hiên vui vẻ thu lấy bảo vật này.
Không biết phẩm chất những bảo vật khác có so sánh được với Thủy Vân chùy hay không,nhưng dù sao cũng là vật phẩm lão quái Phân Thần kỳ thu thập nhiều năm há có thể là đồ tầm thường.Cho dù mình không dùng được cũng có thể đổi lấy tinh thạch tài liệu.Lâm Hiên nghĩ vậy liền thu tất cả lại.
Ngoại trừ tinh thạch, bảo vật,các loại chai lọ cũng có rất nhiều.Chắc hẳn trong này chứa cái loại đan dược cùng thiên tài địa bảo.Hiện tại, Lâm Hiên cũng không có tâm tình xem xét từng cái.Kỳ thật không cần nhìn, Lâm Hiên cũng biết chúng có giá trị xa xỉ.Tất nhiên là hắn không bỏ qua.
"Ồ, đây là cái gì?"
Xuất hiện trước mắt Lâm Hiên là một hạt châu tản ra ánh sáng dìu dịu,bên ngoài điêu khắc một mặt quỷ dữ tợn.
Lâm Hiên cũng không nhận ra vật này,nhưng trực giác cho hắn biết đây không phải là một bảo vật bình thường.Hắn đặt hạt châu lên trán rồi dùng thần thức tra xét một phen.Rất nhanh,một đám văn tự hiện ra trước mắt Lâm Hiên.
"Lục Ngôn Ác Quỷ Chú!"
Sau khi đọc được tiêu đề,Lâm Hiên mừng rỡ vô cùng.Chính hắn đã được thưởng thức qua uy lực của thần thông này đến hai lần,cũng ăn không ít đau khổ,bây giờ nghĩ lại vẫn còn run a!
Sau khi đại khái nhìn qua một lượt công pháp này, Lâm Hiên lại thở dài một hơi. Cái này chỉ là một bộ công pháp không trọn vẹn mà thôi.Theo truyền thuyết, Lục Ngôn Ác Quỷ Chú có bảy mươi hai phép biến hóa,nhưng bên trong lại chỉ ghi lại vài loại.
Nội tâm Lâm Hiên không khỏi hiện lên một tia thất vọng,nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dáng thong dong.Người đáng quý ở chỗ biết đủ mà dừng, Lục Ngôn Ác Quỷ Chú là bí thuật đỉnh cấp.Thu được tàn thiên cũng là vận khí không tệ rồi.chỉ cần tu luyện được vài loại thần thông trong bảy mươi hai phép biến hóa cũng có uy lực không phải chuyện đùa.
Lâm Hiên phất tay một cái lấy ra cây bạch cốt trường mâu,pháp bảo bản mệnh của lão Ma.Bảo vật này không biết làm từ vật gì,nhưng có thể khẳng định đây là một kiện tà vật,uy năng cực lớn khiến người khiếp sợ.Hắn xem xét một lúc rồi cũng cất bảo vật này đi.
Làm xong hết thảy mọi việc, Lâm Hiên tất nhiên không lưu lại nơi đây mà biến thành một đạo kinh hồng phóng về phía chân trời.
***
Nhạc La Thành là một tòa tiểu tiên thành nơi cực tây Thiên Sương Quận.Thành này bị khống chế bởi hai gia tộc:nhạc,La.Cho nên cũng lấy luôn danh tự hai nhà đặt tên cho thành.
Hai gia tộc này thuộc hàng tứ ngũ lưu.Tu sĩ có thực lực cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ.Cũng may Nhạc La thành ở nơi hoang vắng,linh mạch thiếu thốn,tài nguyên cũng không có gì đặc biệt nên không có thế lực cường đại khác đến tranh đoạt. Cuộc sống của người nơi đây trôi qua khá là thoải mái,nhàn nhã.
Không tranh quyền thế cũng không tệ!
Ở trong thành không chỉ có tu sĩ mà còn có lượng lớn phàm nhân..., dù sao thì tu tiên gia tộc không phải lúc nào cũng xuất hiện đệ tử có linh căn.Số lượng phàm nhân sinh ra cũng không ít.
Những người này, tuy không thể tu tiên, nhưng dù sao cũng là huyết mạch của gia tộc, cho nên bọn họ cũng được ở lại trong thành, đồng thời làm việc phục vụ cho gia tộc.
Một ngày mới lại bắt đầu! Không có gì đặc biệt hơn. Những tầng mây vẫn nối tiếp nhau và thứ ánh sáng vàng nhạt len lỏi qua từng kẽ hở...
Có vẻ như mọi thứ của hiện tại đang bị lay động, sự bình yên tĩnh lặng mà Nhạc La Thành mong muốn bấy lâu e sẽ không giữ nổi nữa