Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2170: Diệp Dĩnh



"Muốn gặp ta sao, hẳn là ngươi còn muốn đánh một trận cùng Lâm mỗ nữa nhỉ?"
Một thanh âm lạnh lùng truyền vào tai tên yêu tộc.Tiếng nói phiêu hốt bất định khiến không ai có thể nhận ra nó đến từ chỗ nào.
Yêu Tộc mắt xanh tai dài vội thả ra thần thức nhưng không thu hoạch được gì khiến hắn càng trở nên kinh nghi.Bất quá Diệp gia đã như đồ trong túi,hắn sao có thể từ bỏ chứ?Sự tham lam đã giữ hắn lại nơi này.Huống chi địch nhân giả thần giả quỷ không dám gặp người,hẳn là đang chột dạ rồi,thuật ẩn nặc tuy cao minh nhưng không nhất định là thực lực cũng cường đại a,có khi là dựa vào bảo vật gì đó cũng không biết chừng!
"Thật sao, ngươi nếu đã muốn xuống âm tào địa phủ bàn chuyện nhân sinh với diêm vương thì ta sẽ thành toàn cho ngươi,cũng đừng có hối hận đấy."
Thanh âm thở dài chợt vang lên,từ bên trái ước chừng hơn trăm trượng đột nhiên lóe thanh mang,hiện ra trước mắt mọi người là một chiếc linh thuyền vô cùng bình thường,bên trên có hai người trẻ tuổi một nam một nữ đang ngồi.
Bích mục yêu tộc đảo mắt qua người thiếu nữ thì đồng tử khẽ co lại.
Ly Hợp kỳ Tu tiên giả!
Phiền phức a,cũng may chỉ là sơ kỳ,dù cho nàng có liên thủ cùng tu sĩ Diệp gia thì mình miễn cưỡng vẫn đối phó được.Chỉ mong nam tử kia là người hầu thì tốt rồi.Yêu tộc nghĩ vậy liền đảo thần thức qua người Lâm Hiên.Nhưng vừa làm xong động tác này thì hắn nhất thời bị dọa cho choáng váng đầu óc,suýt ngã bổ nhào xuống đất.
Pháp lực người này sâu không thể lường! Hắn hoàn toàn không nhìn ra cảnh giới của đối phương như thế nào. Chẳng lẽ tên thanh niên này lại là một lão quái vật Động Huyền kỳ.
Vốn tên Yêu Tộc kia đang hung hăng càn quấy thì thoáng cái như đưa thân vào hầm băng,toàn thân phát run,đến nói cũng không rõ ràng.
Trong khi đó,đám người Diệp gia sau khi nhìn rõ hai người Lâm hiên,tức thì lộ ra thần sắc vui mừng.Thiếu nữ có khí chất không linh càng trực tiếp cúi người hành lễ: "Vãn bối Diệp Dĩnh, đa tạ ân cứu mạng của tiền bối."
Lâm Hiên nhìn nàng một lúc,trong đáy mắt xuất hiện một tia kỳ quái, bất quá rất nhanh liền quay đầu lại nhìn tên yêu tộc đang run như cầy sấy kia: "sao hả, ngươi muốn gặp Lâm mỗ thì giờ đã gặp rồi đó,tâm nguyện đã thỏa thì cũng nên đi âm tào địa phủ định cư đi thôi..."
Lời còn chưa dứt,tên yêu tộc mắt xanh tai dài không thèm để ý đến mặt mũi,lập tức ở giữa không trung quỳ xuống cuống quít dập đầu: "Tiền bối tha mạng, tiền bối hạ thủ lưu tình, ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, vãn bối qủa thật chỉ là vô tình mạo phạm đến ngài..."
"Thì sao?" Lâm Hiên lại không hề có ý buông tha.Hắn đã gặp qua rất nhiều kẻ da mặt dày,tuy không bằng tên yêu tộc trước mắt này nhưng nguyên tắc của Lâm Hiên từ trước đến nay là không ra tay thì thôi,một khi ra tay là không có hạ thủ lưu tình.Cho dù đối phương có khua môi múa mép thế nào đi nữa thì hắn căn bản là không thèm nghe,từ trong tay áo bắn ra một đạo thanh mang.
Yêu Tộc trong lòng lạnh toát , đừng nhìn hắn một bộ khóc rống cầu xin tha thứ,nhưng kỳ thật một mực đều chú ý đến nhất cử nhất động của Lâm Hiên. Vừa thấy đối phương là dạng tâm ngoan thủ lạt thì hắn không chút do dự vội kết một loạt pháp ấn huyền diệu.
Vì tính cách "khốn nạn" của hắn nên tất nhiên là cừu nhân cũng rất nhiều,sở dĩ có thể tiêu diêu tự tại sống đến giờ là do hắn sở trường vài loại thần thông bảo mệnh,nhất là độn thuật thì càng có chỗ độc đáo.
Giờ khắc này đã là nghìn cân treo sợi tóc.Động Huyền kỳ a!nếu không cẩn thận sẽ vẫn lạc trong tay đối phương mất,yêu tộc đâu dám che giấu cái gì.Hắn vội thi triển một loại thần thông chạy trốn tiêu hao rất nhiều nguyên khí nào đó.Bình tâm mà nói thì ý định này không tệ,đáng tiếc là đã chậm.
Lâm Hiên ngay cả tu sĩ Phân Thần kỳ cũng từng đấu qua,nếu còn để một tên hậu bối ly hợp chạy thoát thì chẳng thà đập đầu vào đậu phụ chết cho rồi.Chỉ thấy một đạo thanh mang lóe lên rồi hóa thành ngàn vạn sợi tơ,sau đó những sợi tơ này kết thành tấm lưới thật lớn,thoáng cái đã chụp xuống đầu yêu vật.
Linh mang trên người Yêu Tộc hiện lên,nhưng bí thuật còn chưa kịp thi triển thì đã bị trói chặt lại.Các đạo thanh sắc linh ti chui nhanh vào thân thể hắn khiến yêu lực toàn thân không thể điều động chút nào.
Lâm Hiên thật sự không hứng thú giết một tên Yêu Tộc Ly Hợp kỳ,việc này chỉ tổ làm bẩn tay hắn.
"Gã này giao cho các ngươi xử trí."
"Đa tạ tiền bối cứu mạng, nếu không có ngài xuất thủ tương trợ,nói không chừng toàn thể Diệp gia chúng ta đã bị diệt tộc.Đại ân không lời nào cảm tạ hết,sau này tiền bối có gì phân phó thì đệ tử Diệp gia muôn chết không từ."Cung trang mĩ phụ dịu dàng hành lễ,lời nói hết sức cung kính.Những người khác cũng nhất tề bái xuống.
"Cái này..."
Trên mặt Lâm Hiên tức thì lộ ra nụ cười khổ.Thế sự vô thường a.Mục đích của hắn khi đến chỗ này không khác gì tên Yêu tộc kia,muốn dùng sức mạnh để cướp lấy linh địa làm của riêng.Về phần những tu tiên giả vốn sinh hoạt ở đây thì Lâm Hiên sẽ không lạm sát kẻ vô tội,nhưng tất nhiêu là phải đuổi bọn họ đi.Ai mà biết được,ác nhân mình còn chưa kịp làm thì đã phải giúp bọn họ trừ bạo,trợ giúp chính nghĩa rồi.Hiện giờ nguyên một đám người nhìn hắn cảm kích,Lâm Hiên có mặt dày hơn nữa cũng không thể nghĩ đến việc đuổi bọn họ đi.Ý niệm trong đầu xoay chuyển,ngoại trừ cười khổ thì hắn cũng chẳng biết làm gì hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt xậu hổ của sư tổ,lại là người duy nhất biết Lâm Hiên vốn định làm gì,Trịnh Tuyền không khỏi ở một bên che miệng cười trộm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong lúc nhất thời,Lâm Hiên lặng thinh khiến tràng diện có chút ngưng trệ.Những đệ tử Diệp gia khác có lẽ không cảm thấy điều gì bất ổn.Nhưng cung trang mỹ phụ ở vị trí Đại trưởng lão nhiều năm nên kinh nghiệm phong phú hơn mọi người trong gia tộc,nội tâm nàng bắt đầu có chút không yên.Bất quá nàng đương nhiên không để lộ ra chút dị sắc nào.Trước mặt là một gã động huyền kỳ a,chỉ phất tay một cái cũng có thể biến bọn họ tan thành mây khói.Nàng đâu dám lãnh đạm đây?
Nàng nhu thuận cúi đầu hành lễ lần nữa: "Vãn bối đại biểu Diệp gia đa tạ tiền bối đã viện thủ, ngài nếu có gì phân phó thì tại hạ nhất định sẽ hết sức làm theo."
"Ân." Lâm Hiên nhẹ gật đầu, trên mặt khôi phục lại thần sắc bình tĩnh thong dong, trong giây lát hắn đã suy nghĩ tinh tường những chuyện mình nên làm bây giờ.
Sự tình đã đến bước này mà còn muốn khu trục đối phương rời khỏi đây thì cũng không nên,bất quá linh mạch ở đây tuy không rộng rãi nhưng thêm mình ở lại cũng không vấn đề gì.
"Đạo hữu khách khí, ta và ngươi cùng là nhân tộc.Lâm mỗ sao có thể đứng yên nhìn các ngươi bị Yêu tộc khi dễ.Báo đáp thì không cần,chính là Lâm mỗ thấy phong cảng nơi đây non xanh nước biếc,ta muốn dừng lại ở nơi này một thời gian ngắn.Không biết có thuận tiện không?" thanh âm Lâm Hiên nhàn nhạt truyền vào tai cung trang mĩ phụ.
Cung trang mĩ phụ vừa nghe xong,nội tâm không khỏi buông lỏng.Thì ra vị tiền bối này chỉ muốn mở động phủ ở chỗ này,yêu cầu rất đơn giản a.Hơn nữa đối với Diệp gia cũng có lợi rất lớn.Tự dưng có một vị cao thủ tọa trấn tổng đà như vậy thì những kẻ đạo chích như tên yêu tộc lúc nãy làm sao dám mon men đến chứ.
"Đương nhiên có thể, vãn bối cùng Diệp gia hoan nghênh người.Đừng nói là dừng lại một thời gian, cho dù tiền bối nguyện ý tiềm tu ở chỗ này thì chúng ta cũng sẽ quét dọn giường chiếu đón chào a."
"Như vậy đa tạ rồi." Lâm Hiên chắp tay, kết quả thế này khiến hắn hết sức hài lòng, tuy khác với kế hoạch ban đầu nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
Việc tiếp theo vô cùng đơn giản.Cung trang mĩ phụ thỉnh Lâm Hiên đi chọn một khối linh địa hợp ý.
"Việc này không vội." Lâm Hiên lại lắc đầu,rồi quay sang nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp có khí chất không linh lúc nãy,vẫy vẫy tay.
Trên mặt thiếu nữ khôn khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tiền bối, Người gọi ta?"
"Ân." Lâm Hiên nhẹ gật đầu.
Tuy đã nhận được câu trả lời khẳng định nhưng Diệp Dĩnh vẫn như trước,lộ ra thần sắc không biết phải làm sao,mãi cho đến khi thanh âm Đại trưởng lão vang lên bên tai nàng: "Dĩnh nhi, tiền bối đã có phân phó, ngươi còn lề mề như vậy làm gì.Nếu không phải vừa rồi tiền bối xuất thủ tương trợ thì ngươi đã không còn đứng ở đây nữa rồi,còn không mau tới cảm tạ ân cứu mạng của tiền bối."
"Vâng,thưa cô." Lúc này thiếu nữ mới ngại ngùng đi tới.
Khoảng cách trăm trượng đối với một tu sĩ như nàng đương nhiên là không đáng kể,rất nhanh đã đến trước mặt Lâm Hiên:"Diệp Dĩnh xin được ra mắt tiền bối, đa tạ ngài vừa rồi..."
"Được rồi, không cần đa lễ như vậy."Lâm Hiên khoát tay áo tỏ vẻ không cần,cứ bái đi bái lại như vậy thật không thú vị.Hắn vốn chẳng thích nghi thức xã giao như vậy chút nào.Ánh mắt đảo qua khuân mặt thiếu nữ,sắc mặt hắn càng hiện lên vẻ cổ quái.Bất quá bộ dạng này rơi vào mắt cung trang mĩ phụ bên cạnh lại khiến nàng hiểu nhầm,chẳng nhẽ vị tiền bối này lại là một kẻ háo sắc,đã nhìn trúng nha đầu Dĩnh nhi kia.Ân,nếu thật sự như vậy thì gả Dĩnh nhi cho hắn làm thiếp cũng không tệ.Có thể giao hảo với một tu tiên giả cao cấp như vậy đối với gia tộc quả thật không tệ a.
"Uhm, thật sự là quá giống."
Đang lúc cung trang mĩ phụ nghĩ biện phát tác thành chuyện cưới hỏi thì thanh âm của Lâm Hiên lại vang lên bên tai nàng,mà lời nói dường như không giống với kẻ háo sắc a.
"Tuyền Nhi, ngươi cảm thấy như thế nào?"
"Sư tổ nói đúng, nếu không phải khí chất bất đồng,thì đệ tử cũng tưởng nàng là Bình nhi tỷ tỷ rồi."
Trịnh Tuyền nhẹ gật đầu, tuy lời nói của Lâm Hiên không rõ ràng nhưng nàng tất nhiên hiểu được ý của sư tổ.Thiếu nữ gọi là Diệp Dĩnh này quả thật rất giống với Diệp Bình nhi,một trong bốn vị các chủ Bái Hiên các.Từ ngũ quan mặt mày mà nói,hai người tựa như chị em song sinh vậy.Bất quá khí chất của Diệp Bình nhi trời sinh mị cốt còn vị thiếu nữ trước mắt này lại linh hoạt kỳ ảo tựa tinh linh trong núi vậy.Một người là tu sĩ Linh giới,một người đến từ yêu Linh đảo,khoảng cách đâu chỉ vạn dặm a,chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao...Lâm Hiên thầm nghĩ như vậy.
Mà đám tu sĩ Diệp gia bên cạnh nghe được lời đối thoại của hai người thì không khỏi sững sờ,trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.