Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2177: Thiên đại hiểu lầm



"Tiền bối quá khách khí . Dĩnh nhi cũng không phải là người không biết phân biệt, nếu không có người ra tay cứu giúp thì vãn bối đã phân thân toái cốt rồi, sao còn dám oán hận tiền bối chứ?" Ngoài miệng nàng nói như vậy nhưng trong nội tâm lại nhảy lên không ngừng.
Chuyện của mình thì tự mình biết.Nàng từng nghe cô cô nói qua,ngày xưa Bạch Hạc Thượng Nhân là một trong năm vị cao thủ tại Yêu Linh đảo.Nhưng đại năng ở Linh giới vô số, tổ tiên sau khi phi thăng tu vi cũng không tiến thêm,cho dù có khai chi tán diệp thì gia tộc cũng càng ngày càng bấp bênh.
Qua nhiều năm như vậy, vì bảo trụ đạo thống mà không biết bao nhiêu người đã phải hi sinh,lần gần đây nhất còn thiếu chút nữa bị diệt tộc dưới tay yêu vật,nếu không phải may mắn được vị Lâm tiền bối này tương trợ thì kết quả thật… Hơn nữa vị Lâm tiền bối này có quan hệ sâu xa với gia tộc.
Bởi vậy mà cô cô và mấy vị trưởng lão đều muốn dính lấy cái cây to này.Nhưng đối phương tu vị sâu không thể lường, dựa vào cái gì mà quan tâm đến gia tộc bọn họ đây,chỉ dựa vào một điểm nhân tình khi còn ở Nhân giới thì quả thật là chưa đủ.Diệp gia cũng không thể mang ra bảo vật gì khiến đối phương động tâm.Vì vậy mà cô cô muốn đem chính mình gả cho vị tiền bối này làm thiếp a,kể từ đó thì Diệp gia đã có chỗ dựa vững chắc rồi.
Việc này cô cô đã mơ hồ nói qua với Diệp Dĩnh,mong rằng bởi vì mối quan hệ với nữ tử tên là Diệp Bình Nhi kia mà tiền bối sẽ không cự tuyệt.Dù sao chỉ là làm thiếp mà thôi, Lâm tiền bối không tổn thất gì cả mà tự dưng còn được một mỹ nữ hầu hạ.(nd:ta cũng muốn )
Diệp Dĩnh mặc dù không thể nói là tuyệt sắc, nhưng nàng lại có không linh chi khí rất hấp dẫn người khác . Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Cũng chính bởi vì trưởng lão trong tộc có ý định này nên mới càng làm cho Diệp Dĩnh thẹn thùng.
Bình tâm mà nói, đối với việc hôn nhân đại sự, nàng cũng có chút mâu thuẫn.Tuy nói ở tu tiên giới thì nữ tu phụ thuộc vào một nam tử cường đại,dù là làm thiếp để xin sự trợ giúp cũng là việc bình thường.Không ít tu tiên gia tộc chuyên môn đào tạo các cô gái tuyệt sắc để tặng cho những lão quái vật tu vi cao thâm, hy vọng có thể đổi lấy chỗ dựa cho gia tộc.
Dù sao tiên đạo gian nan, nữ tử muốn tu tiên nhưng bởi vì đủ loại duyên cớ nên khó khăn hơn nam tử rất nhiều,cho nên loại hành vi này cũng chẳng có gì là kỳ quái cả.
Nhưng mà Diệp Dĩnh lại không như vậy, nàng bên ngoài thì đạm mạc, nhưng thực ra lại là người ngoài mềm trong cứng.Nàng không muốn cũng khinh thường việc dùng sắc ngu người.Nhưng mà nàng lớn lên trong gia tộc,những nguy cơ mà Diệp gia gặp phải nàng không phải là không tinh tường.Tuy song thân đã qua đời từ khi còn nhỏ nhưng cô cô coi nàng như con gái.Nếu cô cô yêu cầu,lại còn là vì gia tộc nữa,nàng làm sao có thể từ chối đây?Hết lần này đến lần khác,việc ấy cùng với tâm ý của nàng mâu thuẫn xoắn xuýt lấy nhau.
Hiện tại lại cùng Lâm Hiên diễn một cảnh "thân mật" như vậy,Diệp dĩnh có chút hoài nghi cô cô đã đề cập chuyện cưới hỏi của mình với tiền bối nên người mới không cố kỵ mà động thủ động cước.Không phải lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử,mà là do sau khi vụ nổ qua đi mà Lâm HIên còn ôm người ta lâu như vậy làm gì chứ?
Lâm Hiên,hắn là chính nhân quân tử nha, căn bản không có lưu ý điểm này, nhưng mà người ta là nữ hài tử thì đâu có hiểu được, không cho rằng hắn muốn khinh bạc nàng mới là lạ.
Hết lần này tới lần khác Lâm Hiên lại tự vạch áo cho người xem lưng,tiện nghi ngươi chiếm rồi,giả ngốc không được sao,đã thế còn tùy tiện nói ra nữa.
Trong lòng Diệp Dĩnh có chút khinh bỉ, có chút sinh khí, có chút nén giận.Chỉ bởi vì người phía trước này có ân cứu mạng lại còn là tiền bối nên nàng không dám biểu lộ ra ngoài,như vậy thì ủy khuất cỡ nào a.
Mà Lâm Hiên đâu hiểu được điều này, hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến việc mình hảo ý cứu người lại bị người khác coi thành "con dê dịu dàng". Oan uổng a! oan uổng là hình dung duy nhất lúc này,hiểu lầm như vậy thật khó mà giải thích rõ ràng.
Vì vậy đối thoại kế tiếp giữa hai người lại khiến Lâm Hiên cảm giác thấy Diệp Dĩnh nói chuyện với mình ôn hòa,cung kính nhưng lại mang theo vài phần khoảng cách...Ân,tựu là cự người ngoài ngàn dặm a.
Lâm Hiên thông minh thì không cần phải nói, đáng tiếc chỉ số tình cảm của hắn lại đối lập,tuy không còn ngốc như trước kia nhưng ngươi muốn hắn hiểu được nữ hài tử nghĩ gì... Khục khục, không bằng lại để hắn đi vượt cấp khiêu chiến Hàn Long Chân Nhân cho rồi.
Cái gọi là lòng của nữ nhân sâu như mò kim đáy biển, bao nhiêu nam nhân có thể hiểu đây. Cái khác không nói,cho dù là song tu đạo lữ cũng ngẫu nhiên bộc phát tính tình, ngươi liệu có nắm chắc hiểu được nàng vì sao lại vậy không.
Như Nguyệt Nhi vừa ôn nhu xinh đẹp lại hiểu lòng người,thế gian khó tìm a.(nd:ta cũng thích )
Giờ Diệp Dĩnh tuy không nói ra mà lại biểu hiện như thế thật khiến đầu Lâm Hiên đầy sương mù,không phải chỉ là kéo nàng một cái thôi sao,vậy mà lại thành ra như vậy thì thật không phóng khoáng?
Lâm Hiên cũng không phải cái loại vừa thấy nữ nhân liền không nhấc nổi chân.Sao mình phải ở đây hầu hạ vị tiểu thư này đây,khẽ đảo mắt qua khuân mặt Diệp Dĩnh,Lâm Hiên nói càng lúc càng lạnh lùng: "Nguy hiểm đã qua, trong vòng ngàn dặm không có Tu tiên giả khác, Lâm mỗ còn có việc,trước cáo từ."
Sau đó hơi bũng ngón tay, một hạt đan dược bay vụt đến trước mặt thiếu nữ: "Viên đan dược này đủ để giúp ngươi khôi phục nguyên khí,cô nương tự giải quyết cho tốt đi."
Mặc dù có chút khó chịu với thái độ của nàng này, nhưng nguyên tắc của Lâm Hiên là cứu người thì cứu tới cùng.Huống chi bất kể như thế nào thì nàng quá giống Bình nhi, chỉ bằng điểm này thì Lâm Hiên cũng sẽ không quá mức so đo cùng nàng.Cho nên trước khi đi,hắn vẫn để lại đan dược.
Nhìn qua bóng lưng Lâm Hiên biến mất ở cuối chân trời,trên mặt Diệp Dĩnh hiện lên một tia phức tạp.Đối phương tuy vô lại một tí, nhưng tu vị xác thực cao thâm, hơn nữa làm người cũng rất được.Nếu như cô cô nhất định gả mình cho hắn làm thiếp thì mình đến tột cùng là nên đáp ứng hay cự tuyệt?
Bên này, Diệp Dĩnh đang xoắn xuýt tại chỗ.Mà bên kia, Lâm Hiên căn bản không để ý những điều ấy , thí chiêu đã chấm dứt, hắn liền bay trở về động phủ.
Trên đường không có việc gì làm, Lâm Hiên xem xét lại thần thông khu quỷ thuật,kiểm tra xem có chỗ nào có thể cải tiến …
Đột nhiên, độn quang của Lâm Hiên ngừng lại, cũng không phải lại có chuyện gì xảy ra mà là trong đầu vừa vặn chợt lóe linh quang.Phảng phất có một linh cảm mà hắn không tài nào nắm bắt được.Đến tột cùng đó là gì a?
"Thiệt là, làm sao lại nghĩ không ra." Thì thào tự nói mấy câu, Lâm Hiên khi thì cau chặt lông mày, khi thì lại giãn ra. Lúc lại gãi gãi đầu,giống như có điều gì thống khổ lắm.
Cứ như vậy, không biết đã qua bao lâu,chỉ thấy lúc hắn dừng lại thì mặt trời còn ở trên cao,mà giờ đây ánh trăng đã buông xuống đỉnh đầu.
Lâm Hiên vẫn lơ lửng giữa không trung,không ngừng làm các động tác cổ quái giống như "bị cái gì đập vào đầu,điên rồi =.=!".
Thời gian từng phút trôi qua, hắn dường như có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn không còn để ý đến ngoại giới nữa.