"Phu nhân đến tìm Lâm mỗ là có chuyện gì, mời nói ra!" Lâm Hiên cũng uống một ngụm trà,sau đó khoan thai nói.Bởi hắn đã luyện hóa thành công Ngân Sí Thi Vương nên tâm tình rất tốt.Đối với ý định đến đây của hai người này,hắn cũng khá tò mò,không biết có phiền toái gì mà lại khiến Diệp Hồng Tuyết gấp như vậy. Trung niên mỹ phụ sau khi nghe xong, trên mặt lại lộ ra vài phần chần chờ, lúng túng không biết bắt đầu từ đâu. Lâm Hiên thấy vậy không nhịn được cười : "Thế nào, phu nhân có chỗ nào khó nói sao,không cần gấp,cứ từ từ thôi." "Đa tạ ân đức của tiền bối." Cung trang mĩ phụ đứng lên, dịu dàng khẽ khom lưng: "Thiếp thân tựu cung kính không bằng tuân mệnh, sự tình là thế này..." "Tiền bối có đại ân với Diệp gia ta,nhưng mà hiện tại gia tộc lại không có gì để báo đáp tiền bối.Cũng may vãn bối có một chất nữ thông minh lại hiểu lễ nghĩa,dung mạo mặc dù không phải tuyệt sắc nhưng cũng là mỹ nữ.Tiền bối nếu không chê thì gia tộc vãn bối nguyện ý dâng lên.Nàng sẽ vì tiền bối mà bưng trà rót nước,sưởi ấm giường cho tiền bối.Không biết ý của tiền bối thế nào?" Thanh âm cung kính của Diệp Hồng Tuyết vang lên, Lâm Hiên nghe vậy thì nhất thời ngây dại.Hắn muốn đối phương nói thẳng nhưng như thế thì quá trực tiếp đi.Dù là Lâm Hiên kiến văn quảng bác,nhưng chuyện như vậy cũng chưa bao giờ gặp,trong nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Mà mỹ phụ thấy vậy lại hiểu lầm, cho rằng da mặt Lâm Hiên mỏng,đang cố tỏ vẻ thanh cao mà thôi. Lúc này nàng quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đứng sau, thanh âm cũng trở nên uy nghiêm: "Dĩnh nhi, còn không mau đi lên chào tiền bối, Lâm tiền bối đối với ta Diệp gia có đại ân đại đức, ngươi nhất định phải hầu hạ cho tốt,không được ngỗ ngược với tiền bối nghe chưa" "Vâng." Diệp Dĩnh khễ cúi đầu,hai tai cũng trở nên đỏ bừng.Nhưng mà nàng đã cùng cô cô đến đây thì đối với kết quả này tự nhiên là đã chuẩn bị tâm lý. Tuy bổn ý của nàng cũng không phải như vậy,nhưng người trong giang hồ thân bất do kỷ.Diệp gia đối với nàng có ơn dưỡng dục,lúc này lại đang ở tình trạng bấp bênh,nàng làm sao có thể vì mình tiêu dao mà không để ý đến nguy nan của gia tộc.Sự tình ích kỷ như vậy quả thật nàng không làm được,bởi vậy cũng chỉ có thể hi sinh chính mình mà thôi. Hiện tại nghe cô cô phân phó như vậy, nàng liền từ sau lưng Diệp Hồng Tuyết bước ra,sau đó hướng Lâm Hiên khom người bái xuống: "Vãn bối Diệp Dĩnh, nguyện chung thân tùy theo bên cạnh tiền bối,chí này không đổi,nếu có gì chần chừ nguyện vĩnh viễn rơi vào cửu u,chịu nỗi khổ luân hồi luyện ngục." Tính cách nàng ngoài mềm trong cứng, tuy không muốn làm như vậy nhưng một khi quyết định thì không chút nào do dự, thậm chí lấy cả Tâm Ma ra thề, đem mọi đường lui của mình phá bỏ. Lâm Hiên cũng không nhịn được mà sờ sờ mũi, trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ: "Cô nương không cần như thế." Sau đó lại quay đầu nhìn về phía trung niên mĩ phụ ngồi đối diện: "Diệp đạo hữu, ngươi tội gì phải làm như vậy, Lâm mỗ không phải loại người háo sắc đâu." "Vâng,vãn bối đương nhiên biết,nhưng làm như vậy cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là để cảm tạ tiền bối mà thôi, kính xin tiền bối ngàn vạn lần bỏ qua cho. Hồng Tuyết biết tư chất Dĩnh nhi nông cạn, tu vi quá thấp,lại cũng không phải tuyệt sắc mỹ nữ, thật sự không xứng làm song tu đạo lữ của tiền bối . Diệp gia cũng không dám có dã tâm này, chỉ hy vọng tiền bối không chê mà để cho Dĩnh nhi đi theo phục thị bên người. Hồng Tuyết cùng Diệp gia đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, coi như là có thể an tâm một chút."Thanh âm kinh sợ của Mỹ phụ vang lên. Lâm Hiên nghe vậy tắc thì im lặng.Có người tự tay đem một mỹ nữ trẻ trung dâng lên tận cửa,lại còn ăn nói khép nép như thế,dường như sợ mình cự tuyệt vậy.Bình tâm mà nói thì chuyện này vừa nghe thì có vài phần vớ vẩn.Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng không có gì kỳ lạ.Dù sao mình là Động Huyền trung kỳ Tu tiên giả,ở Hàn Long giới cũng miễn cưỡng được xem là nhân vật phong vân một phương.Tuy vẫn có vài tồn tại đẳng cấp cao mà trong mắt họ mình chỉ là con sâu cái kiến.Nhưng Diệp gia chỉ là một gia tộc tứ ngũ lưu,cảnh giới của mình đã là cao không thể với tới rồi. Tu tiên giới cường giả vi tôn,nếu như mình thật sự là đồ háo sắc mà lại muốn thu nạp thị thiếp thì không biết có bao nhiêu thiếu nữ mĩ mạo chạy đến tranh giành a.Từ góc độ này mà xét thì Diệp gia kinh sợ như vậy cũng không có gì khó lý giải. Nếu đổi là một gã nam tu sĩ khác có lẽ thực sựu sẽ thu lấy nàng này. Dù sao Diệp Dĩnh bất luận là dung mạo hay dáng người cũng là nhất đẳng,lại có không linh chi khí thế gian khó tìm nữa.Tục ngữ nói ba phần nhân tài,bảy phần khí chất,nếu ở cùng một chỗ thì mười phần là mỹ nữ. Mà Diệp Dĩnh hiển nhiên thỏa mãn điều kiện này. Huống chi, đối phương đã nói rất rõ ràng,cũng không phải muốn làm danh phận chính thê,chỉ là một thị thiếp mà thôi. Có thể nói,mọi việc đều cân nhắc vì Lâm Hiên .Điều kiện hậu đãi như vậy thì thật sự là nghĩ không ra lý do gì cự tuyệt. Dù sao mọi người có thất tình lục dục.Tu sĩ cũng chưa thoát khỏi điều này,nhất là những tu sĩ cấp cao có háo sắc một chút cũng là chuyện bình thường,đừng nói là vài người thị thiếp,dù là mĩ nữ như mây cũng không có gì kỳ lạ. Tam cung lục viện thất thập nhị phi thì tính làm gì.So với những tu sĩ háo sắc thì đúng là gặp phải dân chơi thứ thiệt rồi. Lâm Hiên nếu như nguyện ý thì đương nhiên có thể làm như vậy. Nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không phải là đồ háo sắc.Hai người muốn ở cùng một chỗ thì nhất định phải có tình cảm làm trụ cột,bằng không tại sao lại có câu lưỡng tình tương duyệt đây? Diệp Dĩnh mặc dù không tệ, nhưng như vậy thì tịnh không đủ làm lý do để Lâm Hiên lấy nàng. Về phần Diệp gia làm vậy để báo ân thì càng đáng cười hơn. Lâm Hiên sẽ không tiếp nhận phần báo đáp bằng mỹ nữ này. "Phu nhân có hảo ý, Lâm mỗ tâm lĩnh, bất quá Lâm mỗ chính là khổ tu chi sĩ, đối với nữ sắc, cái kia... Chí không tại vấn đề này." Lâm Hiên đã nói hết sức uyển chuyển, nhưng mà khuân mặt Diệp Dĩnh vẫn thoáng cái trắng bệch.Nàng vì gia tộc mới chấp nhận buông tha cho tôn nghiêm bản thân,quyết định làm thị thiếp cho Lâm Hiên nhưng không nghĩ tới đối phương lại một lời cự tuyệt. Tuy thực lực của nàng không thể so được với Lâm Hiên,nhưng dù là tu sĩ cấp thấp cũng có lòng tự tôn cùng kiêu ngạo.Vậy mà giờ khắc này hết thảy điều đó lại bị đối phương hung hăng gặt bỏ. Ủy khuất, oán hận, nhưng mà Diệp Dĩnh cũng không dám nổi giận,vẫn như trước bảo trì tư thế quỳ gối, thân thể mềm mại có chút khẽ run. Trịnh Tuyền ở phía sau,trong mắt cũng hiện lên một tia không đành lòng.Nhưng quan hệ của sư tôn cùng Lâm Hiên thế nào thì nàng vô cùng tinh tường.Bây giờ có thể nói cái gì đây? Chỉ có thể đồng tình với Diệp Dĩnh mà thôi. "Tiền bối ngại dung mạo Dĩnh nhi không đủ?" Thấy Lâm Hiên cự tuyệt như vậy,trung niên mĩ phụ nhất thời ngẩn ngơ,sau đó sắc mặt có chút xấu hổ,lung túng nói. "Cái này không phải." Lâm Hiên hơi than nhẹ,mình biết nói gì đâ.Chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng.Không phải vấn đề xinh đẹp hay không,cho dù Diệp Dĩnh có đẹp hơn gấp 10 lần nữa mình cũng không thể lấy. "Có thể..." Diệp Hồng Tuyết lại cố cực lực khuyên bảo…Nàng sở dĩ làm như vậy cũng là có nỗi khổ trong lòng.Nếu không cho dù muốn giao hảo cùng Lâm Hiên nàng cũng không cần phải dùng khuân mặt nhiệt tình nói chuyện với người có thái độ thờ ơ như thế. Thật sự là do gần đây Diệp gia gặp đại phiền toái.Hiện giờ muốn mời Lâm Hiên xuất thủ nhưng đối phương dựa vào cái gì mà giúp mình đây,chỉ dựa vào chút nhân tình giữa Lâm Hiên và Diệp bình nhỉ thì thật không đủ,không đáng để người ta đi mạo hiểm. Mà Diệp gia lại quả thực không thể mang ra bảo vật gì làm đối phương động tâm mới phải bày ra hạ sách này. Ý định mặc dù không tệ,nhưng ai ngờ Lâm Hiên ngay cả cân nhắc cũng không, trực tiếp một hơi tựu cự tuyệt. Điều này nằm ngoài phán đoán của Diệp Hồng Tuyết,nên trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.Nguy cơ lần này nếu không thể vượt qua thì mặc dù Diệp gia không có bị diệt nhưng sẽ nhanh chóng suy sụp.Ngàn năm sau có lẽ trong gia tộc ngay cả tu sĩ nguyên anh cũng ít đi nhiều. Không thể chấn hưng gia tộc, ngược lại còn bước trên con đường suy vong.Sau này xuống cửu tuyền thì mình làm sao có mặt mũi đi gặp tổ tiên đây. Liên tục khuyên bảo vài lần nhưng Lâm Hiên lại nhất định không chịu. Đột nhiên,âm thanh phù phù truyền vào tai mọi người. Lâm Hiên quay đầu lại liền thấy Diệp Dĩnh đã té lăn trên mặt đất. Không chỉ như thế, hai mắt nàng nhắm chặt, rõ ràng đã hôn mê bất tỉnh. "Dĩnh nhi." Diệp Hồng Tuyết vội vàng rời ghế đứng lên, đỡ lấy chất nữ của mình. Lâm Hiên cũng có chút ngẩn ngơ, sau đó mới vôi phản ứng. Lại nói tiếp, Diệp Dĩnh thật đúng là người vô tội a.Nàng vốn không muốn nhưng vì gia tộc mới phải miễn cưỡng đồng ý.Vậy mà Lâm hiên lại hết lần này đến lần khác từ chối.Điều ấy khiến nàng óan hận, ủy khuất, cảm giác tôn nghiêm bị quét sạch.Diệp Dĩnh cũng là một nữ tử kiêu ngạo,thế nhưng lại bị Lâm Hiên làm cho tức khí mà hôn mê.Tu tiên giả dù thần kinh cứng cỏi thế nào thì cũng có hạn a. Ý niệm trong đầu xoay chuyển, Lâm Hiên cũng cảm thấy có chút tự trách. Tuy hắn không chấp nhận lấy Diệp Dĩnh, nhưng lòng thích cái đẹp mọi người đều có, trông thấy một thiếu nữ xinh đẹp rơi xuống tình cảnh như thế, thì vẫn có chút thương tiếc. "Phu nhân không cần phải gấp." Lâm Hiên tay áo phất một cái, một đạo thanh hà bay vút ra chui vào mi tâm thiếu nữ.Bên trong thanh hà ẩn chứa linh khí tinh thuần khiến thân thể Diệp Dĩnh khẽ run,lập tức tỉnh lại.Mắt nàng tuy không còn đóng chặt như lúc nãy nhưng rõ ràng là có chút suy yếu. "Dĩnh nhi, ngươi không có việc gì chứ?" Trên mặt Diệp Hồng Tuyết tràn đầy vẻ tự trách, nhưng nàng làm vậy cũng là có nỗi khổ tâm a.Nàng là Đại trưởng lão Diệp gia,phải cân nhắc đến lợi ích toàn tộc.Vì gia tộc có thể tiếp tục tuyền thừa thì cho dù là ái nữ của nàng,nếu cần phải hi sinh vì gia tộc thì nàng cũng phải cắn răng làm . Muốn trách thì trách chính mình không nên mang Dĩnh nhi cùng đi.Chỉ cần mình đến một mình,trước xem tâm ý Lâm Hiên thế nào rồi tính.Nếu không cũng sẽ không có một màn xấu hổ khiến Dĩnh nhi tức khí mà ngất a. Nguồn: http://truyenfull.vn Nhưng việc đã đến nước này,Diệp Hồng Tuyết cũng vô pháp cải biến.Muốn oán hận Lâm Hiên ư,có cấp cho nàng thêm một lá gan cũng không dám làm vậy.Nàng chỉ có thể đỡ Diệp Dĩnh ngồi lên chỗ mình rồi dùng ánh mắt thương tiếc cùng yêu thương nhìn nàng. Lâm Hiên cũng chậm rãi đi tới,sau đó đưa tay xem mạch cho Diệp Dĩnh. Diệp Dĩnh hơi đỏ mặt,nàng khẽ cắn môi nhưng không có ý phản kháng.Cho dù trong tâm có oán hận nhưng nàng vẫn hi vọng Lâm Hiên lấy mình rồi giúp gia tộc hóa giải nguy cơ.