"Còn... Khá tốt." Thường Hổ hít sâu một hơi, muốn đem thương thế áp chế xuống nhưng trên mặt lại hiện ra một tầng hắc khí nhàn nhạt, oa một tiếng liền có máu tươi phun ra.Sắc mặt hắn trở nên trắng bạch. "Trình sư thúc, ngươi làm vậy là sao,muốn lấy lớn hiếp nhỏ ư,đã thế còn ra tay độc ác như vậy. " Tô Như quay đầu lại, trên mặt tràn đầy phẫn nộ: "Ngươi làm như vậy,chẳng nhẽ không nghĩ đến tình đồng môn sao?" "Khá lắm,nha đâu ngươi thật nhanh mồm nhanh miệng a, sư phó ngươi chẳng lẽ không dạy khi nói chuyện cùng trưởng bối phải thế nào sao?" Tiếng quát lớn ngân vang trong tai mọi người,bên trong tràn đầy vẻ kẻ cả.Lâm Hiên quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm thì thấy một tũ sĩ tuổi trẻ đứng giữa nhóm người kia. Xem cách ăn mặc của những người này thì hẳn cũng là đệ tử Vân Ẩn Tông, bất quá lại là người của Thiên Kiếm Phong. Người cầm đầu chính là một vị công tử mặc cẩm bào, mặt như quan ngọc, anh tuấn vô cùng.Nhưng trên mặt hắn lại mang theo vài phần tà khí,ánh mắt không chút hảo ý đánh giá thân thể mềm mại của Tô Như. Hiển nhiên kẻ này là một tên háo sắc. Bất quá,tiếng quát vừa rồi không phải hắn mở miệng mà là lão giả mặc áo bào màu vàng đứng bên.Đầu tóc râu ria của lão trắng muốt nhưng mặt mũi lại đầy vẻ gian xảo.Tu vi cao hơn nhiều so với vị cẩm bào công tử Nguyên Anh hậu kỳ kia,đã đạt tới Ly Hợp kỳ sơ kỳ. Trách không được Tô Như lại gọi hắn là sư thúc,nhưng thần thái động tác của lão giả lại chẳng có điểm gì đáng để người ta gọi là trưởng bối cả. "Ngươi..." Tô Như vừa tức vừa giận,nàng sao có thể đối mặt với Tu tiên giả Ly Hợp Kỳ,mà vị công tử đứng cạnh cũng có thân phận dọa người,chính là trực hệ hậu nhân của Thiên Kiếm Phong phong chủ. Đáng giận,nếu không phải do Kim Đan Phong suy sụp,hiện không người làm chủ,kẻ khác há có thể tùy ý đến khi dễ như vậy. Nhưng đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc chợt truyền vào tai mọi người: "Trưởng bối thì cũng phải ra dáng trưởng bối a.Chứ cái loại a miêu a cẩu gì gì đó mà cũng dám giả danh lừa bịp khắp nơi sao?" Thanh âm kia tràn đầy vẻ châm chọc,hoàng bào lão giả không khỏi giận dữ ngẩng đầu: "Ai,kẻ nào dám ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ, giấu đầu thụt đuôi như vậy thì tính làm gì?" "Giấu đầu thụt đuôi?" Lâm Hiên nở nụ cười: "Là chính ngươi tu vị quá thấp, nhìn không ra hành tích của Lâm mỗ mà thôi.Các hạ dầu gì cũng là ly hợp kỳ,sao lại nói lời không biết xấu hổ như thế?" "Ngươi..." Hoàng bào lão giả không khỏi giận dữ, đang muốn phản bác thì phía trên đỉnh đầu hơn trăm trượng chợt lóe thanh mang,thân ảnh một thiếu niên liền xuất hiện giữa không trung. Dung mạo người này vô cùng bình thường, nhìn thoáng qua thì chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi. Nhưng nhìn người không thể xem tướng mạo,nước biển không thể đo bằng đấu.Ngay khi hắn hiện thân liền có một cỗ linh áp đáng sợ đè xuống khiến mọi người ở đây đều cả kinh, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Tu tiên giả Động Huyền Kỳ! Mọi người không khỏi hít vào một hơi. "Lâm... Lâm đại ca, không, sư tổ." Tô Như vừa nhìn rõ khuôn mặt Lâm Hiên liền vừa mừng vừa sợ, đồng thời trên mặt cũng lộ thần sắc cực kỳ phức tạp.Nàng dịu dàng khom người hướng hắn hành lễ. Những đệ tử Kim Đan Phong còn lại cũng vô cùng vui mừng.Ngay tại lúc khó khăn,bất lực nhất thì sư tổ lại đột nhiên giá lâm nơi này,bọn hắn đương nhiên là hưng phấn vô cùng rồi. Ngay cả Thường Hổ cũng bỏ qua mấy đệ tử đang nâng đỡ hắn, vội hướng về phía Lâm Hiên quỳ lạy giống như những tu sĩ xung quanh. "Tốt rồi, không cần đa lễ. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Thân hình Lâm Hiên chợt lóe liến xuất hiện bên người Tô Như. "Sư tổ,mọi chuyện là như thế này…" Tô Như hé mở đôi môi anh đào, bắt đầu giảng thuật lại những gì xảy ra.Giọng nói của thiếu nữ thanh thúy,êm tai,nhưng sau khi Lâm Hiên nghe xong lại vô cùng giận dữ. Khinh người quá đáng, đối phương thật sự coi Kim Đan Phong ta không có người sao. Nguyên lai cẩm bào công tử họ Thạch tên Ngọc,là hậu nhân trực hệ của Thiên Kiếm Tôn,phong chủ Thiên Kiếm Phong.Bất quá hắn lại chẳng kế thừa được bản lĩnh của trưởng bối,nhưng tài chơi bời lại chả khác gì một tên thiếu gia quần là áo lụa nơi thế tục cả,tham hóa háo sắc cũng thành bản tính a. Thạch Ngọc đã có thê tử,thị thiếp cũng mười mấy người rồi.Chả ai chỉ trích hắn chuyện này cả.Nhưng không biết là hắn không hiểu hay không thèm quan tâm đến đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang.Trong một lần vô tình,hắn thấy sắc đẹp của Tô Như liền nhớ mãi không quên.Dây dưa mấy lần không có kết quả,hôm nay hắn càng trực tiếp dẫn người đến Kim Đan Phong gây chuyện. Lâm Hiên nghe xong nhất thời không biết nói gì,Thiên Kiếm phong được xưng là đứng đầu trong năm mạch.Thế hệ trước của mạch này có rất nhiều cao thủ,như thế nào mà trong hàng nhị đại lại xuất hiện nhiều tên khốn như vậy.Lúc mình vừa tới Vân Ẩn tông liền gặp ngay La Vân Kiệt đang thèm thuồng sắc đẹp của Tô Như,về sau bị mình dùng kế giết chết.Vậy mà bây giờ lại lòi ra một tên Thạch Ngọc giống thế. Lâm Hiên lắc đầu, xem ra mình cùng Thiên Kiếm Phong không tránh khỏi một hồi xung đột a. Mà Thạch Ngọc còn càn quấy hung hăng hơn La Vân Kiệt ngày xưa nhiều.Hắn dám dẫn người đến tận đây khi dễ đệ tự Kim đan phong. Thường Hổ và Tô Như lớn lên bên nhau nên tình cảm rất tốt.Có thể nói thân như huynh muội ruột thịt.Thấy tiểu sư muội bị khi dễ như thế liền ra mặt giải vây, kết quả là hai người động thủ đấu pháp. Tuy nói là động thủ nhưng đồng môn tranh tài cũng là chuyện thường thôi, chỉ cần khống chế đúng mực là được.Nhưng Thạch Ngọc lại ra chiêu ngoan độc, chẳng nể nang tình đồng môn gì cả.Thường Hổ thấy vậy liền giận dữ, muốn giáo hắn hắn một trận.Tuy cả hai đều là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng luận về thực lực, Thường Hổ vẫn hơn tên thiếu gia ăn chơi kia nhiều. Nhưng Thường Hổ làm người thẳng thắn, đối phương lại là Thiên Kiếm Phong chủ trực hệ hậu nhân, hắn cho dù trong lòng phẫn nộ nhưng cũng chỉ là muốn giáo huấn đối phương mà thôi, ra tay vẫn còn đúng mực. Ai ngờ trong nhóm người Thạch Ngọc dẫn tới đây còn có một Tu tiên giả Ly Hợp kỳ, hơn nữa đối phương lại không biết xấu hổ mà nhúng tay vào.Kết quả thế nào không cần nói cũng biết, tuy thực lực của hoàng bào lão giả đặt trong Hàn Long giới thì không đáng nhắc tới nhưng vẫn thừa sức đối phó với một nguyên anh kỳ. Hắn ra tay phi thường ngoan độc,vừa xuất thủ liền đánh cho Thường Hổ bị thương nặng. Biết rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, Lâm Hiên bừng bừng lửa giận.Mình chính là Kim Đan Phong chủ a.Đối phương lại dám đến tận như vậy thì không phải là đánh lên mặt mình sao? Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, huống chi Lâm Hiên chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt. Hắn quay đầu lại, ánh mắt đảo qua từng người của Thiên Kiếm phong khiến những tu sĩ này không khỏi cúi đầu xuống. "Tham kiến sư tổ." Bọn họ miễn cưỡng thi lễ với Lâm Hiên. "Tốt, tốt, các hạ rõ ràng là đến khi dễ Kim Đan Phong ta.Chuyện hôm nay các ngươi thấy nên kết thúc như thế nào đây?" thanh âm Lâm Hiên lạnh nhạt truyền vào tai mọi người, nhưng bên trong lại ẩn chứa nộ khí. "Hôm nay là chúng ta không đúng, đệ tử nguyện ý đền bù tổn thất cho Thường Hổ sư điệt." Nhãn châu hoàng bào lão giả đảo qua đảo lại, hắn tuy vô sỉ nhưng cũng là nhân vật nâng lên được cũng buông được,thấy chuyện không ổn lập tức bắt đầu mềm giọng cầu xin tha thứ. Hảo hán không vì thiệt thòi trước mắt,mình làm sao dám trêu chọc tu sĩ Động Huyền Kỳ a, huống chi đối phương đang nộ khí xung thiên, tốt nhất không nên dây dưa.Dù sao thân phận đối phương quá cao,chắc cũng không o ép mình quá mức đâu, cứ nên khom lưng uốn gối một chút cho qua chuyện. Cách làm này không tệ,có lẽ sẽ thành công với người khác nhưng lại vô dụng khi thi triển với Lâm Hiên.Thân phận ư ? mặt mũi ư ? Lâm Hiên không quan tâm, khóe miệng lộ vẻ chê cười : "Bồi thường tổn thất, các hạ thật đúng là nhẹ nhàng linh hoạt, ngươi cho rằng làm vậy liền có thể ly khai nơi này mà không tổn thất gì sao." "Vậy ý ngươi muốn thế nào?" Hoàng bào lão giả vẫn không nói gì,nhưng Thạch Ngọc đứng bên lại gân cổ lên, trên mặt không chút cung kính,hắn ỷ vào gia tổ là Thiên Tỏa Kiếm Tôn nên đã quen hung hăng càn quấy như vậy. Dù sao thì thực lực của Thiên Tỏa Kiếm Tôn không phải chuyện đùa, chính là đệ nhất Động Huyền Kỳ của Vân Ẩn Tông a, cũng là người có khả năng nhất tiến giai lên Phân Thần Kỳ Có chỗ dựa như vậy thì Thạch Ngọc còn úy kỵ người nào nữa,ngoài hai vị thái thượng trưởng lão ra, những vị tu sĩ Động Huyền khác còn phải nể mặt hắn a. "Như thế nào, sự phụ ngươi chẳng lẽ không dạy cách nói chuyện với bậc trưởng bối sao?" Lâm Hiên lạnh lùng nói.Câu này lúc nãy hoàng bào lão giả dùng để mắng Tô Như a,chỉ là bây giờ người nói lại là Lâm Hiên mà người bị răn dạy lại là đám người hoàng bào lão giả mà thôi: "Tất cả quỳ xuống cho ta." "Cái gì?" Thạch Ngọc ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra vài phần phẫn nộ, hắn đã khi nào phải chịu nhục nhã như vậy đâu. Nguồn truyện: Truyện FULL "Như thế nào, ngươi không quỳ sao?" "Không quỳ thì sao?" Lâm Hiên không nhiều lời, một cổ linh áp bàng bạc từ trên trời đè xuống, đám tu sĩ Thiên Kiếm Phong làm sao có thể chịu đựng được, tất cả đều quỳ xuống. Thạch Ngọc càng thảm hại hơn, ngã xấp mặt xuống đất, miệng ngậm đầy bùn, chật vật đến cực điểm. "Lớn mật, Tổ sư nhà ta là Thiên Tỏa Kiếm Tôn." Thạch Ngọc vừa sợ vừa giận, cũng chỉ có thể đem chỗ dựa của mình nói ra. "Thiên Tỏa Kiếm Tôn ư,dù là thái thượng trưởng lão thì đã sao?" Lâm Hiên há có thể bị bức hiếp, tay áo phất một cái, một đạo thanh mang bay vút ra, hóa thành bàn tay màu xanh thật lớn.Bàn tay tát mạnh vào Thạch Ngọc. Loại người này giết chỉ tổ bẩn tay.Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha,bắt hắn phải trả giá đắt là được rồi.Tiếng tát không ngừng vang lên.Hai má Thạc Ngọc rất nhanh đều bị sưng đỏ , hàm răng đã rụng mất một nửa.Nhìn hắn không khác gì cái đầu heo, còn đâu vẻ tiêu sái lúc trước. Mà đó vẫn là Lâm Hiên hạ thủ lưu tình, cũng không phải là e sợ thực lực Thiên Tỏa Kiếm Tôn mà là dù sao cũng là đồng môn, không cần phải kết thâm cừu người sống ta chết. Làm như vậy thì hai vị thái thượng trưởng lão cũng không nói gì được.Tuy hắn không quan tâm đến tu sĩ Động Huyền nhưng dù sao đối với Phân Thần cũng có vài phần kiêng kị. Thạch Ngọc thì bị xử lý như vậy , còn Lão giả Ly Hợp kia thì tội thêm một tầng.Tay áo khẽ phất, một đạo thanh mang khác bay ra,cũng hóa thành một bàn tay đánh thẳng vào ngực lão giả. "PHỐC!" Một ngụm máu tươi từ miệng lão giả phun ra, hắn muốn tránh nhưng lại phát hiện không khí chung quanh phảng phất như biến thành tường đồng vách sắt, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể ngạnh đỡ kích này. "Ngươi đả thương Thường Hổ, hôm nay cũng đỡ một kích của Lâm mỗ, chuyện này xem như thanh toán xong rồi." Lâm Hiên lạnh nhạt nói thế nhưng sự thực thì khác.Tuy đối không không vẫn lạc nhưng trong thân thể lại bị mình gieo xuống họa ngầm.Từ nay về sau, thương thế sẽ tái phát thành nhiều lần, kéo dài có khi phải đến mấy trăm năm.