Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2210: Kỳ Lân chân huyết



Một canh giờ sau, Lâm Hiên mới trở lại động phủ của mình.
Ngẫm lại thái độ của chúng tu sĩ đối với mình mà hắn lắc đầu không thôi, qua một trận đấu đó thì ngày sau muốn làm việc điệu thấp cũng khó. Dù sao thì trước khi động thủ với Thiên Toàn kiếm tôn thì hắn cũng dự đoán được kết quả sẽ như thế này nên cũng không quá để ý.
Tục ngữ nói được voi thì đừng đòi Hai Bà Trưng, làm việc không nên quá cầu toàn, đã muốn ra tay tranh đoạt Tử Tâm Địa Hỏa thì đương nhiên khó tránh khỏi việc phải lộ ra thực lực.
Cũng may không có gì đáng ngại. Dù sao cảm giác có người kính sợ cũng không tệ, huống chi với tình hình trước mắt mà nói thì Lâm Hiên cũng không phải lo lắng chuyện cây to đón gió.Dù sao với thực lực được hắn phô trương ra thì liệu ai dám cả gan vuốt râu hùm chứ?
Hơn nữa lúc này đây, bản thân Lâm Hiên cũng nhận được không ít chỗ tốt.Những tu sĩ Động Huyền Kỳ tuy không có ý tứ tự mình đến nịnh bợ hắn nhưng đều phái con cháu đệ tử tâm phúc đến đưa lễ.
Các loại thiên tài địa bảo nhiều vô số kể.Đã là à tu tiên giả đương nhiên không ai ghét bỏ tài phú, những thứ này đối với quá trình tu luyện ngày sau của hắn sẽ có trợ giúp rất lớn.
Trở lại động phủ, Lâm Hiên không có nghỉ ngơi mà đi vào phòng luyện công.
Ba ngày này được thỉnh giáo tâm đắc tu luyện của hai gã tu tiên giả Phân Thần kỳ giúp hắn thu được rất nhiều lợi ích, nhiều vấn đề nan giải khó hiểu trước kia giờ đã được thông suốt.
Nghe vua nói một buổi còn hơn đọc sách mười năm.Lời thượng cổ tiền nhân quả là chí lý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bởi vì thời gian cấp bách, lúc thỉnh giáo thì Lâm Hiên vẫn chưa nghiền ngẫm kỹ nên bây giờ tất nhiên là phải suy nghĩ lại cẩn thận.
Có ôn lại mới hiểu được kĩ càng, đạo lý ấy Lâm Hiên tự rất hiểu nên cũng không lười biếng.
Lâm Hiên đã phân phó cho chúng tu tiên giả trong mạch, nếu như không có sự tình đặc biệt gì thì không được tới quấy rầy hắn.
Đối với phân phó của Phong chủ, những tu sĩ kia không thấy lạ. Lâm Hiên nếu không phải là khổ tu giả thì làm sao có thể đánh bại Thiên Toàn Kiếm Tôn được chứ?
Người như hắn thường xuyên bế quan cũng là chuyện bình thường.
Lâm Hiên bỏ ra gần mười năm công phu rốt cuộc mới tinh tường những vẫn đề hắn thỉnh giáo hai vị phân thần kỳ. Nghe có chút quá lâu, nhưng đối với lợi ích hắn nhận được thì mười năm vất vả này là hoàn toàn xứng đáng, căn bản không cần nhắc tới.
Đương nhiên, Lâm Hiên không có tấn cấp tiếp, dù sao hắn đã là Động Huyền Kỳ, nếu mới hơn mười năm mà có thể đột phá được bình cảnh hiện tại thì con đường tu tiên không khỏi cũng quá dễ dàng. Bất quá so với lúc vừa bế qua, thực lực của Lâm Hiên lại tăng lên rất nhiều.
Lúc này Lâm Hiên vẫn không có ý muốn xuất quan.Hắn còn rất nhiều chuyện muốn làm. Chỉ thấy Lâm Hiên vươn tay vỗ vào túi trữ vật bên hông, linh quang lóe lên, một kiện bảo vật liền xuất hiện ở trước mặt.
Đó là một khỏa Bảo Châu sáng loáng, vẻ ngoài cũng không có gì kỳ lạ, nhưng đây là do Lâm Hiên mạo hiểm tính mạng mà đoạt được tại tử tâm địa hỏa, đến tột cùng sẽ là bảo vật gì đây?
Một mực không có thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu vật ấy,hiện giờ Lâm Hiên chuẩn bị nghiên cứu tìm tòi một chút xem nó có bí mật gì không.
Lâm Hiên tay phải nâng lên, dùng ngón trỏ cùng ngón cái đem bảo vật này bắt lấy.Càng nhìn càng thấy nó bóng loáng, có một điểm lửa nóng, theo xúc cảm cũng phán đoán không ra đây là bảo vật gì.
Lâm Hiên cúi đầu xuống, thả ra thần thức bao bọc lấy bảo châu.
nhưng mà rất nhanh hắn lại nhướng mày. Không có hiệu quả, thứ này có thể ngăn cản thần thức.Mặc dù thần thức hắn có thể so với tu sĩ Phân Thần Kỳ nhưng cũng vô pháp khám phá ra điều gì khác lạ.
"Aizz!"
Lâm Hiên khe khẽ thở dài, trên mặt lại không có nhiều ý thất vọng, dù sao thì vật này xuất ra từ tử tâm địa hóa, nếu dễ dàng khám phá được điều gì đó thì ngược lại mới có chút kỳ quái.
Thế giới này tuyệt không có chuyện không làm mà hưởng, càng là khó giải quyết thì càng chứng minh bảo vật này không phải đơn giản. Cùng lắm thì tốn thêm chút công phu mà thôi. Lâm Hiên không tin sẽ không tìm ra bí mật ẩn chứa trong bảo châu.
Thần thức không có hiệu quả thì dùng linh nhãn bí thuật thử xem sao.
Ý niệm này vừa hiện lên, trong mắt Lâm Hiên chợt lóe ra tia sáng gai gai bạc.
Tia sáng bạc đó lúc mới đầu còn khá yếu nhưng càng về sau độ sáng càng chói mắt, đây là do đem toàn thân pháp lực đều tập trung về hai mắt mới có hiệu quả như vậy. Thiên Phượng Thần Mục đã được thi triển đến mức cực hạn.
Vẫn không có tác dụng! Thiên Phượng Thần Mục có thể xem thấu mọi vật ở mười trượng bên trong vách núi vậy mà giờ lại bị ngăn trở, trước mắt vẫn là một mảnh hỗn độn không thấy rõ.
Sắc mặt Lâm Hiên có chút khó coi. Đương nhiên, hăn sẽ không vì chút cản trở này mà từ bỏ, hơi điều tức tức nghỉ ngơi rồi Lâm Hiên lại tiếp tục.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng chớp mắt đã là mấy ngày.
Lâm Hiên khoanh chân ngồi trong động phủ, một chút cũng không rời Bảo Châu.Chẳng lẽ mình cứ ngồi ngốc ở đây vậy sao?
Bao nhiêu thủ đoạn cùng bí thuật nên dùng, Lâm Hiên đều đã thử qua.Vậy mà một điểm tiến triển cũng không có.
Rốt cuộc hắn có chút không nhịn được,hơi lưỡng lự với biện pháp cuối cùng.
Cùng lắm là đánh nát hạt Bảo Châu này để xem bên trong tột cùng dấu vật gì. Bất quá làm vậy có phần nguy hiểm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Lâm Hiên cũng không muốn làm. Nhỡ bí mật của hạt châu bị phá hủy theo thì chẳng phải đáng tiếc sao?
Chẳng lẽ phải đợi về sau lại nghiên cứu tiếp? Lâm Hiên còn có một lựa chọn như vậy, bất quá nếu thế thì có trời mới biết phải chờ bao lâu.
Lâm Hiên lấy tay sờ sờ cằm, suy tư một lát rốt cục ánh mắt hắn trở nên kiên định.
Làm gì phải nghĩ ngợi lung tung nhiều như vậy, dứt khoát để cho ông trời đến quyết định đi. Lâm Hiên ngửa tay,bên trong có sẵn một đồng xu nho nhỏ, bất quá đây cũng không phải là tiền nơi thế tục mà là chiến lợi phẩm do diệt sát một tên không may nào đó.Đồng xu này được dùng để xem bói.
Xem bói, cũng được coi là một trong bách nghệ ở tu tiên giới, chẳng qua là so với các thuật khác thì có ít người thông thạo hơn nhiều.Lâm Hiên cũng không biết thuật này nhưng chỉ là tung ra đồng xu xem nó lật hay úp thôi, không có vấn đề gì.
Lâm Hiên nhắm đôi mắt lại, đem vật ấy tung lên cao.Rất nhanh tiếng leng keng truyền vào tai, Lâm Hiên từ từ mở mắt ra. Là mặt ngửa!
Đây chính là do ông trời chọn hộ a. Lâm Hiên không chần chờ nữa, từ ngón tay bắn ra một đạo kiếm khí vào hạt châu.
Xoạt một tiếng nhỏ vang lên,nhưng lại không thu được chút tác dụng nào, xem ra vật này còn cứng rắn hơn hắn tưởng tượng nhiều. Kiếm khí bình thường đã không có hiệu quả, Lâm Hiên bèn tế xuất ra pháp bảo.
Vừa nghĩ vậy,từ trong tay áo bay ra một đạo lưu quang.Vầng sáng lưu chuyển dần dần hiện rõ là một thanh tiên kiếm hỏa hồng sắc trông như một làn thu thủy, mũi kiếm rất mỏng, nhẹ vô cùng.
Lâm Hiên nâng tay phải lên, chỉ thấy hồng mang chợt lóe, tiên kiếm đã vô thanh vô tức hướng phía trước mặt bay qua.
"Xùy..."
Phảng phất như tiếng vải gấm bị xé rách, thanh âm kia nghe rất nhẹ nhàng, nhưng tại chính giữa Bảo Châu lại xuất hiện một khe nứt nhỏ. Sau đó tách làm hai nửa,từ bên trong lộ ra một điểm sáng có màu tím.
Lâm Hiên vừa thấy, đồng tử bỗng nhiên co rút lại.Cái kia vậy mà lại là một giọt máu tươi.
Không sai, là máu, bất quá lại có màu tím, hơn nữa bên trong ẩn chứa linh lực cường đại.
Nếu là bỗng nhiên đạt được bảo vật loại này,muốn xác định xem nó là của loài nào thì Lâm Hiên chỉ sợ phải tốn thêm một phen công phu nữa.Nhưng mà nghĩ tới chuyện trong phòng đá, thân phận của giọt tử huyết (máu tím) này liền rõ ràng.