Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2225: Đi dạo phường thị



Hai người phân chủ khách ngồi xuống,tiếp đến một song đầu cổ ma đứng bên cạnh liền cung kính đem túi trữ vật mà Lâm Hiên vừa dâng lên.
Thiếu đông gia nhận lấy, sau đó thần thức tùy tiện quét qua nhưng rất nhanh nét mặt hắn liền biến đồi, nhìn về phía Lâm Hiên bằng ánh mắt kinh nghi.
"Đạo hữu muốn đổi nhiều như vậy sao? "
"Đúng vậy, chẳng nhẽ quý điếm không đủ ma thạch sao?" Lâm Hiên vừa nói vừa cầm hoa qủa trên bàn lên ngắm nghía. Hắn còn chưa từng nếm qua đồ vật của Ma giới, thử cắn một ngụm thì thấy hương vị cũng không tệ.
"Đạo hữu nói đùa, bổn điếm chính là sản nghiệp của Bạch Cốt Ma Tôn, 2000 vạn Trung phẩm tinh thạch cũng không quá nhiều. Tiểu A, ngươi đi nhà kho lấy bảo vật ra đây đổi cho vị đạo hữu này "
"Vâng" song đầu cổ ma cúi đầu khom lưng hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
Mà thiếu đông gia vẫn rất nhiệt tình, cùng Lâm Hiên câu được câu chăng đối đáp, nhìn như lơ đãng nhưng thực ra lại đang cố hỏi thăm về lai lịch của Lâm Hiên. Đáng tiếc, hắn làm như vậy chỉ hoàn toàn là múa rìu qua mắt thợ, chuyện lá mặt lá trái Lâm Hiên đã đạt trình độ xe nhẹ đường quen. Hai người hàn huyên gần nửa canh giờ mà thiếu đông gia vẫn không moi được tin tức nào hữu dụng.
Một tuần trà nữa trôi qua, Lâm Hiên đã ra khỏi lầu các. Hiện tại trong người hắn đã có 1000 vạn Trung phẩm ma thạch. Bất quá lúc này Lâm Hiên lại phát hiện ra có hai cỗ khí tức ẩn nấp đang tập trung vào mình.
"Quả nhiên là tiền tài gây tai hoạ! " Lâm Hiên thì thào tự nói vài câu, trên khóe môi lộ ra một tia chê cười.
Lâm Hiên vẫn ra vẻ không biết, mà dù sao thì đây cũng là trong phường thị, đối phương cũng không dám trực tiếp động thủ. Cách sinh tồn ở Ma giới còn tàn khốc hơn nhiều so với Linh giới, nhưng dù là nơi hỗn loạn nhất tất vẫn có một ít quy củ, nếu không thì cả Ma giới đã rối tinh rối mù lên rồi.
Đối phương dù có hậu trường lớn cũng tuyệt không dám công nhiên động thủ trong phường thị. Bởi vậy nên Lâm Hiên vẫn nhàn nhã tiếp tục dạo quanh.
Đi được một lát, xuất hiện trước mắt hắn là một tòa kiến trúc khá bắt mắt.
"Bách Quyển Lâu! ", nếu không nhầm thì đây hẳn là một hiệu sách rồi.
Lâm Hiên không chút do dự đi vào. Đối với các loại đồ vật ở Ma giới, hắn không hiểu nhiều lắm, nên việc bức thiết bây giờ là kiếm một ít điển tịch bổ sung kiến thức. Thấy Lâm Hiên vừa đi vào, một thiếu nữ ma tộc lập tức chạy ra tiếp đón.
"Tiền bối, không biết ngài cần mua gì ? "
"Ân, ta muốn một ít điển tịch, tốt nhất là loại Thượng Cổ lưu truyền cho tới nay, càng nhiều càng tốt." Lâm Hiên bất động thanh sắc, lạnh lùng nói.
"Vâng, thỉnh tiền bối ra phòng khách dùng trà, vãn bối sẽ phái người đi lấy ngay." Nàng thi lễ rồi cung kính lui xuống, tiếp đến liền có tiểu nhị tiến lên dẫn Lâm Hiên tới phòng khách.
Hắn cũng không cần đợi lâu, chỉ nửa canh giờ sau đối phương đã tới, trong tay còn cầm theo một túi trữ vật. Bàn tay đối phương nhẹ nhàng rung lên, từ trong túi liền bắn ra một đạo ma quang, hàng ngàn ngọc giản liền xuất hiện trước mắt Lâm Hiên.
"Tiền bối nói càng nhiều sách cổ càng tốt nên thiếp thân đã lấy ra toàn bộ, không biết ngài có thoả mãn không?"
"Không tệ, không tệ, Lâm mỗ muốn đúng là những thứ này." Lâm Hiên nghiêm trang nói. Sau này chỉ cần hắn chịu khó đọc toàn bộ số điển tịch này tất sẽ có một cái nhìn sâu hơn về Ma giới.
"Tiền bối thật sự muốn toàn bộ chỗ này?" Nữ tử Ma tộc vừa nghe xong, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần ngạc nhiên.
"Như thế nào, có vấn đề gì sao?"
"Không có, chỉ là mấy ngàn cuốn sách cổ này giá trị rất xa xỉ . . . " Nữ tử ma tộc liếc nhìn Lâm Hiên đầy thâm ý, khẽ nhắc nhở.
"Giá cả không thành vấn đề" Lâm Hiên không thèm để ý nói.
Một canh giờ sau, Lâm Hiên hoàn thành giao dịch, nhưng hắn vẫn không có ý trở về, đã đi ra ngoài vậy thì cứ tìm mua đủ số đồ vật cần thiết là hơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Kế tiếp, Lâm Hiên muốn mua vài món pháp bảo.
Với thân gia của hắn, đương nhiên không thiếu bảo vật, nhưng tất cả đều là đồ của Linh giới,mà ma bảo lại không có lấy một món.
Nếu như tại chỗ hoang vắng cùng người đấu pháp thì hắn còn có thể giết người diệt khẩu. Nếu dùng những bảo vật của mình thì chuyện này không thành vấn đề. Nhưng mà mình phải ở lại Ma giới những hai trăm năm, có trời mới biết tương lai gặp phải chuyện gì, vạn nhất lại xung đột với tên nào đó ở nơi đông người thì hắn không thể sử dụng đò vật của Linh giới được. Nếu để lộ ra thân phận tu tiên giả tất sẽ trở thành cái đích để mọi người nhắm vào.
Đã vậy thì bản thân cần chuẩn bị vài món ma bảo để ứng phó với tình huống đó. Đương nhiên là ở trong phường thị thì không thể kiếm đồ gì tốt, bất quá cứ mua vài kiện ứng phó là hơn.
Lâm Hiên không để mắt tới những tiểu điếm nho nhỏ mà hắn lại càng không hứng thú đi dạo từng nhà một nên tất nhiên là trực tiếp đi tới cửa hàng lớn nhất.
Xuất hiện trước mắt hắn là một tòa nhà có kiến trúc đầy khí thế, so với thành lũy cũng không khác nhau là mấy. Nhưng khi đi vào bên trong lại vô cùng rộng rãi, nơi nơi đều có tiểu nhị đang bận rộn tiếp đón khách nhân.
"Tiền bối, ngài muốn mua gì?" Lâm Hiên mới vừa mới vào cửa, bên cạnh liền đi tới một tiểu nhị tướng mạo thanh nhã, ăn mặc lanh lợi chào đón. Cổ ma cũng không hiếm tuấn nam mỹ nữ a.
"Quý điếm có ma bảo chứ?" Lâm Hiên đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
"Ha ha, ngài đến đúng chỗ rồi, bổn điếm bảo vật gì cũng có, tất cả đều là hàng tinh phẩm, không biết ngài cần loại gì?" tiểu nhị cúi đầu khom lưng nói.
"Khẩu khí thật không nhỏ, vậy đem vài món bảo vật công kích cùng phòng ngự ra đây, giá tiền không thành vấn đề, Lâm mỗ chỉ cần đồ tốt nhất."
Tểu nhị chỉ là một Ma tộc cấp thấp, nhưng mỗi ngày đều tiếp đãi vô số khách quý, liếc mắt liền nhìn ra Lâm Hiên là người có tiền, lúc này cung kính đưa hắn dẫn tới phòng khách quý phòng do chính chủ cửa hàng tiếp đãi.
Lâm Hiên cũng không có đợi bao lâu, rất nhanh một thiếu nữ đi ra, trên tay còn nâng một cái khay bạc, trên mâm để mấy cái hộp gỗ lớn nhỏ không đều, hẳn bảo vật đều ở bên trong. Nữ tử kia đem khay đặt đặt trên bàn trà trước mặt hai người rồi dịu dàng khẽ chào, lui xuống.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua liền thấy tổng cộng có ba chiếc hộp gỗ đen thui, không biết được làm từ gỗ gì mà lại có khả năng ngăn cản thần thức, không mở ra thì không biết đồ vật bên trong.