Ma diễm sơn mạch nguy cơ trùng trùng, nhưng sau một phen đắn đo suy nghĩ thì Lâm Hiên vẫn quyết định đi qua nơi này. Ma thú không thể hoá hình và ma thú có thể hoá hình đối với người khác có lẽ không có sự khác biệt là mấy, nhưng trong tay Lâm Hiên có Tiểu Mao Cầu chuyên khắc chế yêu thú chưa hoá hình thì khác. Nếu hắn đoán không sai thì đối với ma thú chưa hoá hình thì Tiểu Mao Cầu cũng có thể đối phó được. Nếu thực sự như vậy thì ma diễm sơn mạch này đối với hắn mà nói thì chính là một kho báu vật. da lông cốt tuỷ của ma thú cấp cao chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, những thứ này đều là đồ vật quan trọng dùng để luyện chế phù lục, nếu có thể lấy được thì cơ hội trao đổi phù lục với Phó gia lại cao thêm mấy lần.Tài liệu ma thú cấp cao chính là thứ đồ vật mà Phó gia ngày đêm săn tìm. Tuy rằng trong tay hắn có rất nhiều đồ vật có thể khiến đối phương động tâm trao đổi, nhưng phần lớn là đồ vật Linh Giới,lại có thể khiến người khác chú ý,nên Lâm Hiên dĩ nhiên là tận lực né tránh. Nhưng tất cả cũng chỉ là dự đoán mà thôi, Tiểu Mao Cầu có đối phó được với ma thú hay không thì còn phải thử nghiệm mới biết được. Lĩnh vực Tiểu Mao Cầu phát ra tuy còn chưa hoàn chỉnh, nhưng hắn không muốn để lộ ra trước mặt Thiên Quỷ Thượng Nhân.Sau khi hỏi kỹ càng thêm một chút về tình huống liền triệu hồi lão vào trong Dưỡng Hồn Mộc rồi dán phù lục cấm chế lại rồi cất đi. Dù lão quỷ bị đối xử như vậy có chút bất mãn nhưng ngoài mặt vẫn luôn tươi cười. nhưng Lâm Hiên cũng không quản lão nghĩ gì. liền đem thần thức cường đại không chút lưu lại quét qua một khu vực rộng lớn, rất nhanh hắn liền có thu hoạch.Bên trái hơn trăm dặm có một con heo ma thú cấp bậc Nguyên Anh kỳ, đúng là đối tượng thử nghiệm tốt nhất. Lâm Hiên miệng thoáng cười, cả người liền bao bọc trong thanh quang bay đi. một chút khoảng cách này đối với hắn mà nói chỉ là tốn chút công sức liền tới nơi, trước mặt là một sơn cốc nhỏ hoang vu. Trong sơn cốc có một con ma thú hình dạng giống như lợn rừng đang gặm nhấm một loại thực vật kỳ lạ ở đó.đương nhiên xét về hình thể và độ dữ tợn thì lợn rừng còn xa mới so sánh được. Lâm Hiên cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Ma thú dù tu vi cao đến đâu thì cũng không có tích cốc,đa phần đều là loại ăn thịt,nhưng cũng có không ít loại ăn thực vật. nhưng điều này Lâm Hiên đã đọc qua trên một số điển tịch. Lâm Hiên cũng không có ý muốn ẩn hình, nên rất nhanh đầu ma thú kia liền nhận ra, nhe nanh gào thét đe doạ. Một màn này làm Lâm Hiên không khỏi ngẩn ra, nhưng sau đó lại phì cười. Ma thú không phải tất cả đều có thể mở ra linh trí, con ma thú này tu vi chỉ nguyên anh kỳ mà đi hù doạ một tu sĩ tu vi Động Huyền kỳ thì hăn là chưa khai mở hết linh trí.. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Nếu đã như vậy thì Lâm Hiên cũng không cần chần chờ gì thêm nữa, phất tay một cái, một toà tháp nhỏ rách rưới hiện ra. Nhìn có vẻ không bắt mắt nhưng đây lại là một kiện Thông Thiên Linh Bảo hiếm thấy.Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, tiểu tháp rung lên rồi mở ra một cánh cửa, bên trong nhanh chóng bay ra một đoàn khí xoáy, sau đó nhanh chóng tan đi để lộ ra Tiểu Mao Cầu. Tiểu gia hoả giơ móng vuốt lên dụi mắt, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ hẳn. Lâm Hiên đối với chuyện này đã quá quen thuộc, cũng không còn gì để nói. Nhìn thấy hình dáng dễ thương của nó hắn không nhịn được liền đưa tay vuốt vuốt đầu của nó.Tiểu Mao Cầu có vẻ bị quấy rối giấc ngủ nên không vui,không chút do dự đẩy tay của Lâm Hiên ra, làm hắn có chút dở khóc dở cười. " Thôi đừng ham ngủ nữa, đem con ma thú trước mắt kia tiêu diệt rồi hẵng nói." "Ma thú trước mắt?" Tiểu Mao lúc này mới nhớ đến mình còn chưa nhìn tình hình xung quanh, chẳng lẽ xuất hiện đối thủ nguy hiểm chủ nhân đánh không lại? nhưng đập vào mắt lại là một con heo rừng tu vi nguyên anh kỳ. "con heo này cũng quá yếu đuối đi." Tiểu Mao Cầu biểu môi thầm nghĩ, đối thủ như vậy cũng phải làm phiền đến mình? chẳng lẽ đầu óc Lâm Hiên có vấn đề? Lâm Hiên đương nhiên không biết Tiểu Mao Cầu nghĩ gì. Hắn thấy mặt nó đần ra thì bất đắc dĩ nói. " Còn chần chờ gì nữa, không mau động thủ?"