Sự thật vẫn là sự thật, mấy trăm triệu Huyết Hỏa Nghĩ đã phô thiên cái địa xông lên ngay trước mặt, nàng ta có muốn chối cũng không được nữa rồi. Đáng giận! Trong mắt nàng kia hiện lên một tia oán độc, nàng giơ tay phải lên đánh ra một đạo pháp quyết, âm thanh phát ra vù vù. Ngay sau đó cả đám Thiên Lang Chu hung hãn không sợ chết nhào tới. Hai đóa trùng vân đâm sầm vào nhau, lần này song phương đều dụng toàn lực. Lâm Hiên đương nhiên không khoanh tay đứng nhìn. Nếu hắn không ra tay thì dù Huyết Hỏa Nghĩ có thắng đi chăng nữa thì cũng chỉ là thắng thảm mà thôi. Kết quả như vậy chắc chắn Lâm Hiên không muốn một chút nào. Lúc này sắc mặt của hắn nghiêm túc vô cùng. Hắn phất tay một cái, linh quang đại phóng, một chiếc chuông nhỏ xuất hiện. Chuông này chỉ cao hơn một xích, mặt ngoài màu tím điêu khắc các loại hoa văn thần bí theo phong cách cổ xưa, thỉnh thoảng lại có phù văn như ẩn như hiện sáng lên. Bảo vật này chính là Bách Linh Chung. Nó mặc dù không có hiệu quả đối với tu sĩ nhưng lại chuyên môn khắc chế các loại linh trùng. Lâm Hiên nâng tay phải lên, hắn âm thầm vận thông bảo bí quyết. Sau đó ngón trỏ cùng ngón cái hơi cong điểm nhẹ một cái về phía tiểu chung. "Coong." Tiếng chuông mang phong cách cổ xưa vang lên. Sau động tác của Lâm Hiên chỉ cần dùng mắt thường cũng thấy được những gợn sóng màu tím nhạt từ tiểu chung từng vòng tỏa ra, bắn thẳng về phía trùng vân. Bất kể là Thiên Lang Chu hay Huyết Hỏa Nghĩ đều không thể thoát khỏi, chúng đều bị gợn sóng màu tím kia vây lại. Nhưng tình cảnh cả hai lại hoàn toàn khác nhau. Huyết Hỏa Nghĩ tuy ở bên trong sóng âm nhưng hoàn toàn vô sự. Dĩ nhiên chiêu thức của Lâm Hiên không thể nào ngộ thương kỳ trùng của hắn được. Chúng có ấn ký thần thức của Lâm Hiên nên không mảy may bị tổn thương chút nào. Nhưng bầy Thiên Lang Chu không được tốt như vậy mà bị sóng âm chấn thất linh bát lạc. Sóng âm là công kích phạm vi rộng nên dùng để đối phó với trùng vân là thích hợp nhất. Tuy nhiên bầy Thiên Lang Chu bị phân tán nên chỉ có một phần bị tổn thương mà thôi. Tục ngữ nói không sai, sai một ly đi một dặm. Vốn dĩ thực lực hai đóa trùng vân là ngang nhau, nhưng lúc này có Thông Thiên Linh Bảo Bách Linh Chung tham gia thì thế trận ngay lập tức nghiêng hẳn về một phía. Huyết Hỏa Nghĩ bắt đầu phát uy, "sột sột soạt soạt", Thiên Lang Chu từ trên trời rơi xuống như mưa. Chỉ một thoáng mà trên mặt đất đã phủ đầy thi thể ma trùng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Đáng giận! Ma nữ vừa sợ vừa giận nhưng lại không thể nghĩ ra biện pháp nào cả. Nguy cơ lại không chỉ có một, Lâm Hiên đã chú ý tới nàng. Hắn phất tay áo một cái, mấy thanh tiên kiếm từ trong tay áo bay vút ra. Kiếm quang rậm rạp chằng chịt hợp thành một tấm lụa rồi nó như trường kình lấy nước hướng đầu nàng trảm xuống. "Không ổn!" Nàng kia vươn tay phải lên hoa một vòng. Một tấm thuẫn đen nhánh từ bên hông bay vút ra rồi nhanh chóng hóa thành một màn ánh sáng dày đặc bảo vệ toàn thân nàng. Tuy nhiên màn sáng này lại không có hiệu quả một chút nào cả. Màn sáng nhìn như chắc chắn lắm nhưng Lâm Hiên mới luyện chế bổn mạng pháp bảo Cửu cung tu du Hỏa kiếm. Đây là loại bảo vật gì chứ, kiếm quang dễ dàng cắt màn sáng kia như cắt đậu hũ. Huyết hoa bắn tung toé, thủ cấp của nàng ta đã bị lấy xuống. Lâm Hiên nhẹ gật đầu, dự đoán của mình quả nhiên không sai. Nàng này chẳng qua bị kẻ khác khống chế mà thôi, tu vi và pháp lực không hề gia tăng chút nào cả. Nàng ta đã bị diệt sát khiến Thiên Lang Chu mất đi người điều khiển. Bầy trùng như rắn mất đầu bắt đầu tan rã. Cho dù như thế nhưng Huyết Hỏa Nghĩ vẫn phải tốn gần nửa canh giờ mới đánh tan được đám Thiên Lang Chu. Trùng vân màu vàng hoàn toàn bị cắn nuốt sạch, ngay cả trùng thi trên mặt đất cũng không buông tha. Huyết Hỏa Nghĩ như gió mùa thu cuốn hết lá vàng, thôn phệ cả đám Thiên Lang Chu không còn một mảnh. Sau đó đoàn trùng vân màu đỏ lũ lượt chui vào bên trong Vạn Hồn Tháp. Ầm ầm! Âm thanh như sấm rền không ngừng truyền vào tai. Ma khí bốn phía hướng về bên trái chen chúc mà đi. Khi trước dị tượng này còn có chút che che lấp lấp, nhưng từ khi Lâm Hiên phát hiện ra thì không còn kiêng nể gì nữa. "Rốt cuộc biến hóa này là cái gì..." Lâm Hiên thì thào tự nói, hai mắt hắn híp lại. Chẳng biết tại sao sâu trong nội tâm hắn lại ẩn ẩn có loại cảm giác không ổn, tựa hồ nếu tiếp tục trêu chọc ở đây là phi thường ngu xuẩn, cần nhanh chóng rời đi mới là lựa chọn chính xác nhất. Tuy Lâm Hiên cũng không biết cảm giác này từ đâu mà đến nhưng hắn không hề có nửa điểm khinh thị. Dù sao thực lực của hắn đã đến bậc này, mặc dù không thể biết trước điều gì nhưng một ít linh cảm trong lòng cũng phi thường linh nghiệm. Chẳng qua nếu hắn cứ như vậy rời đi thì quả thực không cam lòng. "Cũng thế thôi, cùng lắm thì cẩn thận thêm một ít. Nếu có việc gì không ổn thì ta lập tức rút lui." Lâm Hiên chần chừ chốc lát rồi hắn quyết định làm như vậy. Sau đó thanh mang toàn thân hắn nổi lên bay về phía ma khí tụ tập. Một lát sau Lâm Hiên đã tới nơi ma khí tụ lại. Không gian này có một tòa núi nhỏ ở phía Tây, cao chỉ hơn trăm trượng. Nhưng sự chú ý của Lâm Hiên lại tập trung về một cổ ma cực lớn đang lơ lửng giữa không trung phía trước ngọn núi. Cổ ma này cao hơn mười trượng, nó có hai đầu bốn tay, hình dáng tướng mạo dữ tợn vô cùng. Quả nhiên là nó hấp dẫn ma khí bốn phương tám hướng về đây. Càng quỷ dị hơn là khi ma khí đến gần cổ ma thì lập tức ngưng tụ rồi biến thành chất lỏng. Từng giọt ma dịch tập trung lại biến thành một thủy cầu cực lớn, bao trọn cổ ma kia lại bên trong. Âm thanh vang vọng như sấm rền liên tục từ trong ma thân truyền ra. Dị cảnh như vậy khiến Lâm Hiên giật mình sửng sốt. Tia sáng gai bạc trắng trong mắt hắn nổi lên, Thiên Phượng Thần Mục được thi triển đến cực hạn. Nhưng những chỗ thấy được cũng cực kỳ mơ hồ, hắn chỉ thấy thân thể này đang được ma lực tinh thuần không ngừng cường hóa... "Chẳng lẽ là…" Lâm Hiên không hề ngốc, hắn ngẫm nghĩ một hồi thì đã mơ hồ đoán được nơi này phong ấn một yêu ma rất lợi hại. Cổ ma này làm tất cả cũng vì muốn tìm một thân thể thích hợp để đoạt xá mà thôi. Thậm chí ma nữ vừa rồi cũng là do hắn điều khiển. Lâm Hiên đã hiểu rõ tất cả thì đương nhiên hắn không ngẩn người đứng đấy. Hắn phất tay áo một cái, Cửu Cung Tu Du Kiếm lần nữa bay vút ra. Từng thanh đón gió lóe lên hợp thành một thanh cự kiếm dài hơn mười trượng hướng về ma thân kia chém xuống. Lâm Hiên đương nhiên không muốn cổ ma này đoạt xá thành công. Hắn nhân lúc cổ ma nọ không thể phân thân liền hủy ma thân này đi. Ý định của Lâm Hiên không tệ nhưng thực hiện lại không dễ dàng như vậy. Đột nhiên một vầng sáng lóe lên, sau đó một màn sáng từ phía sau ngọn núi lăng không đem cự kiếm ngăn lại trước mặt Lâm Hiên. Bành! Lâm Hiên nhắm mắt lại nhưng không hề tránh lui. Pháp lực của hắn như đê vỡ rót vào cự kiếm song lại không hề có hiệu quả. Màn sáng kia ngăn trở hoàn toàn công kích của hắn. "Sao lại có thể như vậy?" Lâm Hiên giận dữ tiếp tục ra tay, tiên kiếm của hắn tung hoành phi vũ, đâm ngang bổ dọc, công kích cuồng mãnh vô cùng. Nhưng tất cả đều bị màn sáng kia đột nhiên xuất hiện ngăn trở. Màn sáng đó nhìn rõ ràng đã lung lay sắp đổ nhưng hết lần này tới lần khác đều cản hết công kích của hắn lại. Sắc mặt Lâm Hiên khó coi đến cực điểm. Hắn đã muốn đem Phệ Linh Kiếm xuất ra, dù sao lực công kích của bổn mạng pháp bảo mới luyện còn xa mới có thể so sánh với Thông Thiên Linh Bảo. Nhưng đúng lúc này, một tiếng vang như tiếng sấm rền truyền tới. Ma thân hút toàn bộ những giọt ma khí xung quanh vào thân thể. Một đạo thân ảnh màu tím hiện ra, cười ha ha không ngừng. Sau đó Tử Ảnh hóa thành một đạo kinh hồng chui vào ma thân bên trong. Đoạt xá! Không đúng, hồn phách chủ nhân ma thân này đã bị xóa đi từ lâu rồi, lúc này có lẽ chỉ là xâm chiếm mà thôi. Sắc mặt Lâm Hiên cực kỳ khó coi. Cửu Cung Tu Du Kiếm không tiếp tục công kích nữa mà quay ngược trở về bay múa phòng ngự chung quanh thân thể của hắn. Vừa rồi hắn không thể hủy ma thân kia đi thì giờ tiếp tục công kích chỉ càng uổng phí khí lực mà thôi. Chuyện không nắm chắc Lâm Hiên quyết không làm. Lúc này cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn càng mãnh liệt hơn. Rống! Thanh âm dã thú gào thét vang vọng. Quái vật kia mở mắt ra, mắt nó chỉ có một màu xám trắng. Ánh mắt Lâm Hiên cùng nó chạm nhau, không hiểu sao lại nhói lên một cái. Thanh âm " lạc băng lạc băng" truyền vào lỗ tai. Thân thể quái vật kia một lần nữa bị một đoàn hắc khí bao quanh tiếp tục phát sinh biến hóa. Nhưng cụ thể là cái gì thì Lâm Hiên không biết được. Bất luận là thần thức hay Thiên Phượng Thần Mục khi vừa tiếp xúc với đoàn hắc khí chung quanh thân thể của nó đều bị bắn ngược ra. Khí tức của nó phát ra ngày càng mạnh hơn. Vốn dĩ chỉ là Ly Hợp nhưng nó rất nhanh đã đột phá bình cảnh Động Huyền Kỳ, tựa hồ bình cảnh đó đối với nó chỉ là mây bay mà thôi. Chưa dừng lại ở đó, cảnh giới của nó ngày càng cao hơn. Mới hơn mười nhịp hơi thở mà nó đã đạt tới Động Huyền trung kỳ. Qua một lát nữa, nó đã đạt cảnh giới hậu kỳ, ngang bằng với cảnh giới của Lâm Hiên. Lâm Hiên chưa từng nghe nói điều gì kì dị như vậy. Rốt cục hắn đã hiểu được nơi này phong ấn một cường giả yêu ma, khó trách linh cảm chẳng lành trong lòng hắn xuất hiện. Sự tình này đối với hắn quả thực rất bất lợi. Lâm Hiên đã chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này thì khí tức của cổ ma rốt cục đã ngừng lại. "Hừ. Căn cơ quá kém, cho dù trải qua một phen cường hóa thì cũng chỉ có thể thừa nhận tu vị Động Huyền hậu kỳ. Xem ra bản Thánh Tổ muốn khôi phục tu vi ngày xưa thì còn cần tìm kiếm một ít thiên tài địa bảo dịch kinh tẩy tủy mấy lần nữa mới được." Một thanh âm trong trẻo vang lên. Có lẽ cổ ma này đã quá lâu không nói gì nên lộ ra vài phần không lưu loát. Lâm Hiên nghe xong lại sợ ngây người. Vừa rồi tên kia nói cái gì, Thánh Tổ? Chẳng lẽ hắn là Cổ Ma Thánh Tổ? Lâm Hiên biết rõ điều này có nghĩa gì, cổ ma đạt tới cảnh giới Độ Kiếp kỳ mới có thể được gọi là Thánh Tổ. Lâm Hiên nằm mơ cũng thật không ngờ phong ấn tại đây lại là một vị đại nhân vật như thế. Cho dù Cổ Ma Thánh Tổ mới khôi phục thân thể, tu vi tạm thời khôi phục đến Động Huyền hậu kỳ nhưng Lâm Hiên nào có nửa phần khinh thị. Tồn tại như vậy thì kinh nghiệm, thần thông đều vượt quá xa mình.