Hiện tại Lâm Hiên đã khôi phục lại toàn bộ pháp lực, thời gian so đấu tiếp tục được kéo dài. Kỳ thật cũng không có gì lạ, lúc trước hắn chỉ cầm cự được mấy hơi là vì đã phải tiêu hao rất nhiều pháp lực khi chiến đấu với song ma. Nếu không với bộ ba song anh nhất đan của hắn sao có thể rơi vào tình trạng hết dầu đèn tắt như vậy. Thanh giáp cổ ma có chút phát mộng, chẳng lẽ cuối cùng kẻ phải chết tại chỗ này là mình ư? Rống! Một tiếng gầm rung chuyển đất trời từ trong cổ hắn phát ra, toàn thân tuôn trào lệ khí khiến những chiếc gai xương trên người lại lần nữa tăng tốc. Kể từ đó, tốc độ chữa trị của Huyễn linh thiên hỏa bắt đầu không theo kịp. Nguồn truyện: Truyện FULL Mặc dù Lâm Hiên có Vạn niên linh nhũ nhưng do giới hạn về cảnh giới nên lượng pháp lực hắn phát ra trong một lúc là có hạn, vẫn kém đối phương một bậc. Lâm Hiên khẽ nhướng mày, cũng may hắn còn có hậu thủ. Tay vừa vỗ xuống túi trữ vật bên hông, một tòa bảo tháp cũ kỹ liền bay ra. Sau khi bảo tháp bùng phát linh quang, tầng thứ nhất của nó được mở, thả ra một đóa trùng vân nhỏ. Đây tất nhiên không phải Huyết hỏa nghĩ. Địch nhân trước mặt quá mức đáng sợ, Huyết hỏa nghĩ sợ là không thể khắc chế được đối phương, nhưng Ngọc La Phong lại khác, lần đầu tiên Lâm Hiên tiêu diệt một tu sĩ Phân Thần kỳ chính là dựa vào đám ma trùng này. Sở dĩ vừa rồi không lấy ra là vị Thanh giáp cổ ma quá ngưu, Ngọc La Phong không làm gì được hắn mà có khi còn gặp nguy hiểm bị diệt. Dù sao để đào tạo đám ma trùng này thật quá gian nan, nếu không phải tuyệt đối nắm chắc Lâm hiên sẽ không mạo hiểm. Nhưng bây giờ thì khác rồi, đối phương đã bị Huyễn linh thiên hỏa vây khốn, tuy chỉ tạm thời bị đóng băng nhưng Ngọc La phong có thể thừa dịp hắn yếu mà chích cho vài phát… Kỳ thật ngoại trừ số trùng này thì Lâm hiên cũng khó mà dùng được chiêu khác. Hắn đã dồn toàn bộ pháp lực để duy trì Huyễn Linh thiên hỏa nên không thể phân tâm thi triển được thuật pháp gì. Song để khu sử được Ngọc La Phong lại không cần tiêu hao pháp lực, đương nhiên bù lại là phải mất một lượng thần thức khổng lồ, bất quá cũng không sao. Thời điểm hắn còn là Động Huyền kỳ, Ngọc La Phong đã giúp hắn diệt sát Cổ Lão Ma của Thiên Thi môn, tạo hiệu quả ngăn cơn sóng dữ. Còn lúc này sẽ ra sao đây? Bình tâm mà xét thì Lâm Hiên không biết được, cứ thử rồi nói sau. Tóm lại là hắn vẫn rất chờ mong vào kết quả… So với lần trước, thể tích của Ngọc La Phong rõ ràng đã rút ngắn đi một chút, nhưng chúng lại càng trở nên hung hãn, toàn thân được bao phủ bởi các điểm sáng bạc nhàn nhạt. Không đúng, không thể gọi đó là các điểm ngân sắc nữa, các điểm ấy đã liên kết lại với nhau tạo thành những hoa văn thần bí xinh đẹp. Đàn Ngọc La Phong chỉ khẽ động cánh liền khiến không gian nổi lên từng trận gió mạnh, chúng không chút chần chừ bay tới đối phương. Thanh giáp cổ ma khẽ nhướng mày, tuy hắn không biết Ngọc La Phong nhưng dù sao cũng là cổ ma Phân Thần kỳ sống đã gần mười vạn năm tất kiến thức không thiếu, bằng khí thế cùng hình dáng dữ tợn kia cũng có thể đoán chúng chẳng lương thiện gì. Rống… Tiếng gầm gừ không ngừng từ miệng hắn phát ra, Thanh giáp cổ ma cố gắng giãy giụa muốn nhanh chóng thoát khỏi trói buộc. Băng giáp đã sắp chịu không nổi song đáng tiếc đã chậm. Khoảng cách giữa hai người chỉ tầm hơn nghìn trượng, với độn thuật hôm nay của Ngọc La Phong thì chỉ thoáng cái là đến. Lão ma nhướng mày, hắn mở to miệng phun ra một đám ma khí xám trắng. Đám ma khí này vừa xuất hiện liền hỗn hợp với thiên địa nguyên khí ở phụ cận rồi hóa thành một bàn tay không lồ cao hơn trăm trượng. Năm ngón tay khép lại, toàn bộ trùng vân đều bị hắn chộp lại. A… Tiếp đến, cả đàn Ngọc La Phong bị một ngọn ma viêm bao khỏa, từ bên trong không ngừng truyền ra tiếng bạo liệt đì đùng. Ma viêm cũng không tầm thường chút nào, có lẽ Thanh giáp cổ ma cho rằng dựa vào nó có thể luyện hóa đóa trùng vân này thành hư vô. Nhưng, hắn đã nhầm. Căn bản là không có hiệu quả Ngọc La Phong không bị diệt như hắn nghĩ. Tuy chúng không đến mức đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm nhưng không phải pháp thuật nào cũng đối phó được. Ông… Tiếng côn trùng rộn vang nghe thật chói tai, đàn Ngọc La Phong phá tan ma trảo rồi lại tiếp tục hung dữ nhào lên. Lúc này tuy lượng băng giáp đã bị tổn hại rất nhiều nhưng Thanh giáp cổ ma vẫn không thể rời đi được, gần trăm con Ngọc La Phong bò đầy trên người hắn. Một tiếng kêu gào như heo bị chóc tiết vang lên. Trên mặt Lâm Hiên toát ra vẻ mừng như điên. Hắn vốn còn có chút lo yên. Bởi ngọc La Phong đã từng diệt sát tu tiên giả Phân Thần Kỳ, song tên Thanh giáp cổ ma này còn lợi hại hơn Cổ Lão ma của Thiên Thi môn nhiều, đàn trùng này chưa chắc đã có tác dụng. May mà những lo lắng đó chỉ là dư thừa. Đương nhiên đạt được kết quả đó cũng là do hắn nắm bắt được thời cơ tốt, nếu không phải độc thời gian của Ngọc La Phong quá mức cường hãn hoặc đâm không trúng đối phương thì tất cả chỉ là vô dụng. Lúc này, trên thân lão quái vật bò đầy ma trùng, tuy không nhìn ra biểu tình trên mặt hắn thế nào nhưng trong lòng hắn đã sớm kinh hãi muốn chết, thọ nguyên đang trôi qua với tốc độ cực nhanh. Chẳng lẽ đây là độc thời gian trong truyền thuyết. "A…" Tiếng kêu gào của hắn càng thêm thê lương thảm thiết, chỉ chớm mắt số lượng Ngọc La Phong cũng tổn thất mất mấy trăm. Tuy ma phong cường hãn nhưng đặc tính của chúng lại giống với ong mật nơi thế tục, một khi đốt người sẽ lập tức chết đi. Khí tức trên thân đối phương đã suy yếu đến cực điểm, điều ấy không làm giả được. Lâm Hiên phát lệnh cho Ngọc La Phong tản đi, để lộ ra khuân mặt Thanh giáp cổ ma ở bên dưới. So với hình dáng uy phong lẫm lẫm vừa rồi, hiện Thanh giáp cổ ma vô cùng yếu, đám gai xương mọc trên thân thể đã hoàn toàn biến mất. Bộ dáng hắn lúc này hữu khí vô lực, đồng thời 80% cơ thể đã bị băng phong. Vốn muốn làm hao hết pháp lực của Lâm Hiên rồi muốn làm gì hắn thì làm, không nghĩ tới thông minh lại bị thông minh hại, lại thành tự vác đá thả chân mình. Hiện pháp lực trong người Thanh giáp cổ ma không còn bao nhiêu, hào quang trong mắt hắn ảm đạm vô cùng, xem ra tác dụng phụ của "nuông chiều cho hư" đã bắt đầu rồi. Hắn tổn thất không chỉ là pháp lực, cảnh giới cũng sụt giảm nghiêm trọng. Vốn đang từ Phân Thần thung kỳ lại rơi thẳng xuống Phân Thần sơ kỳ…Động Huyền trung kỳ… Ngắn ngủi chỉ mấy lần hít thở, hắn trở thành một cổ ma Ly Hợp trung kỳ. Thấy một màn này, Tâm Hiên cũng rất kinh ngạc, còn tưởng mình nhìn lần, đến khi quét thần thức qua người đối phương mới giám xác thực lão mã đã rớt xuống Ly Hợp kỳ rồi. "Thật sự là mua dây buộc mình!" Lâm Hiên trước hơi kinh ngạc một chút nhưng nghĩ kỹ lại liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Thực lực tên cổ ma này vốn không có gì đặc biệt hơn người, mình vừa tấn giai Phân Thần Kỳ cũng thừa sức giết được. Hắn bức ép mình tới tình trạng chật vật như vậy hoàn toàn là vì sử dụng bí thuật kia. Nhưng loại thuật này cũng thật quá bá đạo, không ngờ lại khiến người thi thuật rớt xuống hai đại cảnh giới… "Muốn giết ta ư, hiện tại người phải đi địa bảo "tám" với Diêm vương chính là ngươi rồi." Lâm Hiên lạnh lùng nói.