Kẻ trí nghĩ đến ngàn điều vẫn bỏ sót một, có lẽ do tình thế quá mức gấp gáp nên Lâm Hiên đã quên mất tình báo trọng yếu này.
Mặc dù không có điển tịch nào nhắc tới sự tình Lôi Bằng xuất hiện tại Băng Viêm Cốc, nhưng lúc Lâm Hiên ở Hạt Vĩ Thành đã nghe Mộc quan lão giả nói rất rõ ràng. Lão nói cực kỳ chuẩn xác, việc này tuyệt đối không phải là lừa dối gì cả.
Lâm Hiên phất tay áo lên, một chiếc ngọc bội linh quang lập loè bay vút ra, nhìn qua thực không có chỗ nào đặc biệt, nhưng mặt sau nó lại có một đồ án Lôi Bằng trông rất sống động.
Theo như lời của Mộc quan lão giả, tuy thực lực của Lôi Bằng không cách nào so sánh cùng với những Chân linh như Phượng Hoàng, Kim Ô hay Khổng Tước, nhưng nếu so sánh với linh thú bình thường thì hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Bởi vì Băng Viêm Cốc có hoàn cảnh đặc thù nên Lôi Bằng đã xảy ra một chút biến dị, một thân thần thông cơ hồ có thể so sánh với một nửa Chân linh.
Tuy nhiên chẳng biết vì sao nó lại bị một vị Thánh Tổ đại nhân giết chết, tuy rằng thân thể đã vẫn lạc, nhưng nguyên thần hồn phách của Lôi Bằng vẫn trường tồn rồi quay trở về Băng Viêm Cốc...
Mình chỉ cần dẫn tên Cổ ma kia tới nơi vẫn lạc của Lôi Bằng thì chẳng phải có thể mượn đao giết người rồi hay sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Hiên nôn nóng vô cùng, phương pháp này tuyệt đối không có vấn đề. Chỉ cần hắn cẩn thận một chút thì hoàn toàn có thể mượn sức mạnh của Lôi Bằng diệt trừ cường địch trước mắt.
Mọi việc đã suy nghĩ thông suốt, hướng độn quang của Lâm Hiên lập tức thay đổi, tuy hắn không biết rõ nơi chôn cất xương cốt của Lôi Bằng ở chỗ nào, nhưng vẫn biết được phương vị đại khái.
Lại nói sang bên kia.
Tiếng bạo liệt không ngừng truyền vào lỗ tai, mặc dù mấy trăm triệu con Huyết Hỏa Kiến đã nổ đến mức thất linh bát lạc nhưng đám Ngọc La Phong còn khó đối phó hơn rất nhiều, trên mặt hắc bào Cổ ma tràn đầy vẻ u ám, lúc này gã đã dốc toàn lực ra đối phó.
Hơn nữa gã cũng không dám để loại ma trùng quỷ dị này lại gần. Phải biết rằng, mặc dù Ngọc La Phong không tàn bạo và hiếu chiến bằng Huyết Hỏa Kiến, nhưng chúng lại biết phản kích khi bị tấn công.
Vừa rồi đã có hơn mười con Ngọc La Phong lọt qua khe hở lao tới tấn công gã.
Mới đầu hắc bào Cổ ma cũng không để ý, cho dù là đám ma trùng này rất khó đối phó, nhưng gã chỉ thấy hơn mười con bay tới nên mới chỉ xuất ra cương khí hộ thân mà thôi.
Gia hỏa này tin tưởng mười phần, gã cho rằng phòng ngự của mình tuyệt đối có thể ngăn cản được mười con ma trùng này, nhưng... Đáng tiếc, gã đã phải thất vọng. Chính xác mà nói thì quá sợ hãi, cương khí hộ thể không có nửa phần tác dụng, giống như miếng giấy mỏng bị xé rách vậy, sau đó Ngọc La Phong không chút khách khí lao thẳng tới mặt gã.
Kết quả không cần phải nói, tên Cổ ma này do nhất thời khinh địch nên phải trả một cái giá quá cao, tạm thời không nói đến việc toàn thân đang cảm thấy đau đớn vô cùng, khi gã phát hiện ra thọ nguyên của chính mình nhanh chóng trôi qua đã bị dọa cho gần chết.
Gã vội vàng vận mười thành pháp lực mới có thể tạm thời áp chế được độc tố.
Thời gian chi độc!
Hắc bào Cổ ma không dám khinh thường nữa, giờ khắc này, cho dù gã có tổn thương chút ít nguyên khí cũng chấp nhận để tiêu diệt hết những ma trùng này.
Ở một chỗ khác trong Băng Viêm Cốc.
Độn quang của Lâm Hiên chậm dần rồi cuối cùng cũng dừng hẳn lại. Trước mắt hắn là một sơn cốc cực lớn, nếu hắn đoán không sai thì đây chính là nơi vẫn lạc của Lôi Bằng.
Lâm Hiên hít sâu một hơi, biểu lộ trên mặt ngưng trọng vô cùng, không dám tỏ ra khinh thường chút nào.
Mộc quan lão giả đã từng nói qua, tuy hồn phách Lôi Bằng này tràn đầy oán độc, nhưng cũng không công kích Tu tiên giả có Lôi Bằng Lệnh.
Nói thì như vậy, nhưng tình huống thật sự có phải là như thế hay không thì Lâm Hiên cũng không nắm chắc mười phần. Lần này do tin tức tình báo sai lầm nên bản thân mình đã ăn phải quá nhiều đau khổ tại Băng Viêm Cốc. Hắn đã ăn một vố như vậy nên mỗi bước đi đều cẩn trọng vô cùng, tuyệt không dám chủ quan khinh thường như trước nữa, chẳng ai lại lấy mạng nhỏ của chính mình ra mà đùa giỡn cả.
Chẳng qua tình cảnh của hắn hiện nay hết sức gấp gáp, cũng không có thừa thời gian đi chậm rãi nghiên cứu nữa.
Lâm Hiên hít sâu một hơi rồi thi triển Liễm Khí Thuật, khí tức toàn thân như có như không. Sau đó tay phải Lâm Hiên nắm chặt lấy Lôi Bằng Lệnh, toàn thân hóa thành một đạo kinh hồng lặng lẽ tiến vào sơn cốc.
Không gian bên trong cực kỳ rộng lớn, nhưng lại hoang vu dị thường, khắp mặt đất không nhìn thấy loài thực vật nào, bùn đất dưới chân cũng toàn một màu nâu xám.
Lôi Bằng sẽ ở nơi nào đây?
Lâm Hiên liền thả thần thức ra, một lúc sau hắn mới ngẩng đầu lên, tựa hồ đã có thu hoạch. Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía sâu trong sơn cốc rồi lập tức hóa thành một đạo kinh hồng phá không bay đi.
Trên đường đi, những cảnh tượng khác nhau đập vào mi mắt, mơ hồ thấy được không ít dấu vết đánh nhau, vết kiếm, vách núi sụp đổ khắp nơi. Càng đi vào bên trong thì dấu vết càng trở nên rõ ràng, trên mặt đất còn có một hố sâu không thấy đáy.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ kinh ngạc, những dấu vết này đều đã có từ rất lâu rồi, nếu hắn đoán không sai thì chắc là năm đó do Lôi Bằng cùng Cổ Ma Thánh Tổ lưu lại. Trên trăm vạn năm qua đi, trải qua thương hải tang điền nhưng những dấu vết này vẫn còn nguyên vẹn như trước, có thể nghĩ trận đấu năm đó ác liệt đến tình trạng như thế nào. Tuy nhiên giờ khắc này hắn cũng không có thời gian đi cảm khái đâu đâu nữa.
Đột nhiên, đồng tử Lâm Hiên co lại, độn quang tức thì dừng lại, một bộ hài cốt yêu cầm xuất hiện ở phía trước. Bộ hài cốt này thật lớn, chỉ riêng một bên cánh đã hơn trăm trượng, nhưng nó cũng không còn nguyên vẹn nữa, mà ở bên cạnh hài cốt còn có vài chục thi cốt của tu sĩ Ma tộc.
Lâm Hiên lấy tay chống cằm, trên mặt hắn lộ ra vẻ do dự. Năm đó rõ rang là vị Cổ Ma Thánh Tổ kia không lấy đi hài cốt của Lôi Bằng, tại sao lại có thể như thế được?
Phải biết rằng thực lực của yêu cầm này đã có thể so với nửa Chân linh rồi, giá trị xương cốt của nó có thể nghĩ quý giá đến độ nào.
Trừ phi là Mộc quan lão giả chỉ nói có một nửa, tuy Lôi Bằng đã vẫn lạc, nhưng vị kia Cổ Ma Thánh Tổ kia cũng có kết cục không tốt đẹp gì, lão không phải bị trọng thương rồi trốn mà là đồng quy vu tận với Lôi Bằng.
Đúng vậy, chỉ có cách giải thích này thì mọi chuyện mới có thể thông suôt được.
Lâm Hiên đi đến bên cạnh những thi cốt Cổ ma kia, cái này thì không phải giải thích, chắc chắn bọn chúng đều bị hồn phách của Lôi Bằng tiêu diệt.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua một lượt, đột nhiên hai mắt của hắn mở thật to, hô hấp cũng có chút dồn dập, trong đống hài cốt Lôi Bằng có một đoạn xương có chút khác biệt với các phần xương cốt còn lại. Đoạn xương này có màu bạc tinh khiết, bên ngoài còn có vô số phù văn nhỏ như hạt gạo, mơ hồ có vài đạo thiểm điện lập loè bao quanh.
Linh cốt Lôi Bằng!
Đương nhiên Lâm Hiên nhận ra được.
Trong lòng Lâm Hiên hiểu rõ Linh cốt là vật gì, đó chính là thứ mà chỉ có Yêu tộc cường đại nhất, thậm chí có đồn đãi nói là chỉ có những lão quái vật Yêu Tộc tiến cấp tới Độ Kiếp kỳ mới có thể sinh ra biến dị mà tạo ra chúng. Bên trong Linh cốt ngưng tụ yêu lực tinh thuần nhất, chúng có giá trị cực kỳ to lớn, thậm chí đến cả yêu đan cũng không có cách nào so sánh với chúng.
Đoạn linh cốt ở chỗ này mà không bị lấy đi, xem ra suy đoán của mình không sai, vị Cổ Ma Thánh Tổ kia tám chín phần mười cũng đã đồng quy vu tận với Lôi Bằng rồi.
Trong nội tâm Lâm Hiên thầm nghĩ như vậy, nhưng đúng vào thời khắc này, hắn đột nhiên quay đầu lại như cảm nhận được điều gì đó ở phía sau.
Rống!
Bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên trở nên âm u, một đạo ma phong bay đến, sau đó thân hình của Hắc bào Cổ ma bỗng xuất hiện trước mắt.