Dịch + Biên: Hungprods
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Bỗng nhiên một luồng khí tức hung lệ làm cho người ta run rẩy từ trên người những tiểu quái vật phóng lên trời. Sau đó chỉ thấy từng tên há to miệng phun ra những ngụm máu tươi.
Chúng lập tức đón gió lóe lên biến thành vô số phù văn to như nắm tay trẻ con, rồi như cá voi hút nước lao về phía đám mây Linh khí kia.
Chỉ một thoáng sau, từng tràng sấm nổ đinh tai nhức óc truyền ra. Mặt ngoài đám mây Linh khí có rất nhiều tia chớp tho to hơn trượng bao quanh. Ánh sáng màu vàng kim sáng rực, linh áp đáng sợ ầm ầm tràn ra bốn phía.
"Tiểu gia hỏa, cho ngươi biết một chút về mười thành uy lực kiếm trận của bản tôn là như thế nào. Ngươi có thể bức ta dốc toàn lực thì cũng đủ để tự ngạo rồi."
Cùng với lời này của lão gia hỏa, đám mây Linh khí không còn cuồn cuộn nữa mà giờ khắc này, nó phảng phất như một nồi nước đang sôi sùng sục vậy, bọt khí thi nhau nổi lên rồi nổ bung ra...
Mặt đất dưới chân cũng bắt đầu rung mạnh, thanh âm “xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt” vang vọng trong không gian. Hiển nhiên vì năng lượng quá mức khổng lồ nên không gian nhỏ này đã có chút không chịu nổi rồi.
Hai con ngươi trong mắt Lâm Hiên co lại, chúng tu sĩ đứng ngoài quan sát cũng đứng ngồi không yên.
"Đại sư, không gian nơi này thật không có vấn đề gì chứ?"
Thanh âm có chút lo lắng của bà lão tóc trắng truyền tới. Vừa mới rồi bà lão cũng đã hỏi qua, nhưng uy lực trận đấu của hai người này quả thật vượt xa dự đoán của bọn họ. Nếu như không gian này không chịu nổi mà sụp đổ thì bọn họ cũng sẽ bị cuốn vào trong. Tuy chưa hẳn đã nguy hiểm tới tính mạng, nhưng không thể coi thường không gian phong bạo được. Uy lực khi nó sụp đổ rất mạnh mẽ, họa chăng chỉ có lão quái vật Độ Kiếp kỳ mới có thể nắm chắc thoải mái thoát ra mà thôi.
Những người khác cũng quay đầu lại, bọn họ cũng hết sức quan tâm đến vấn đề này.
"A di đà phật. Chư vị thí chủ không cần lo lắng. Lão nạp đã từng nói rồi, không gian này tương đối ổn định, trừ phi các tiền bối Độ kiếp kỳ thi đấu chứ không thì không có gì e ngại cả."
Biểu lộ của Tĩnh Không đại sư lại hoàn toàn khác với mọi người, dù sao lão cũng tự tay bố trí trận pháp gia cố không gian này nên đương nhiên là người hiểu rõ nhất sức chịu đựng của nó không phải chuyện đùa. Tuy thực lực của Lâm Hiên và Thiên Tuyệt Lão Quái viễn siêu tu sĩ cùng giai, nhưng muốn làm sụp đổ không gian này thì vẫn có chút quá sức.
"A!"
Dư phu nhân nhẹ gật đầu, bà đã có nhiều năm tương giao với Tĩnh Không đại sư nên đương nhiên hiểu rõ loại vấn đề này lão tuyệt sẽ không hồ ngôn loạn ngữ. Lão hòa thượng này đã nói không có vấn đề thì nhất định không có vấn đề gì.
Nếu cuộc quyết đấu này đã không có khả năng ảnh hưởng đến mình thì bọn họ cũng an tâm phần nào. Sau đó tất cả lại dồn hết sự chú ý vào trận chiến đang diễn ra phía bên trong sân thi đấu.
Lúc này Lâm Hiên đang xuất ra vài món bảo vật khác.
Làm cho người ta chú ý nhất chính là một bảo vật hình mũi nhọn. Bảo vật này có màu đỏ lửa, mặt ngoài còn quấn quanh từng vòng hồ quang điện, hơn nữa còn mơ hồ phun ra nuốt vào rất nhiều phù văn nhỏ cỡ gạo hạt.
Vừa nhìn đã biết là bảo vật mang hai thuộc tính Lôi Hỏa!
Bảo vật này cũng được một cánh tay Pháp tướng tung ra. Sau đó một đạo pháp quyết xanh thẫm bay vọt ra ngoài.
Xuy xuy …
Không chỉ có vô số tia chớp xẹt qua xẹt lại mà còn có một vòng lửa cực nóng từ mặt ngoài bảo vật tràn ra bốn phía. Nhiệt độ chung quanh thoáng cái đã tăng lên gấp mấy lần.
Mà dị biến vẫn chưa kết thúc, Lôi Hỏa Trùy cấp tốc xoay tròn ngay trên đỉnh đầu Lâm Hiên, cuối cùng chỉ còn nhìn thấy một vệt sáng mờ mờ màu đỏ vàng mà thôi.
"Đi!"
Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, Lôi Hỏa Trùy lập tức biến thành một đường ánh sáng, đuổi lửa kéo dài đằng sau, trông giống hệt như sao chổi vậy. Rất nhanh một đầu Lôi Hỏa Trùy chui sâu vào bên trong đám mây Linh khí kia.
Đương nhiên, chỉ dựa vào Lôi Hỏa Trùy vẫn không thể chống lại kiếm trận của đối phương, nhưng bảo vật mà Lâm Hiên cũng đâu chỉ có thế.
Ngoài ra còn có vài cán trận kỳ khiến người ta để mắt tới cũng xuất hiện.
Không cần phải nói, dĩ nhiên đây là Ngũ Hành Uẩn Linh Trận rồi. Bảo vật này bất kể là dùng để tấn công hay phòng ngự đều rất hiệu quả. Năm cánh tay Pháp tướng sau lưng Lâm Hiên cầm chặt năm cây cờ màu sắc khác nhau tương ứng với năm thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Nếu là Tu tiên giả bình thường thì chắc chắn không thể sử dụng được toàn bộ bảo vật này. Tuy nhiên Lâm Hiên lại khác, hắn có Ngũ hành thuộc tính linh căn, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển đổi qua lại giữa năm loại thuộc tính pháp lực nên có thể dễ dàng điều khiển cả bộ trận pháp này.
Lâm Hiên đã rót năm loại pháp lực khác nhau vào năm cán trận kỳ. Sau đó cánh tay Pháp tướng nhẹ nhàng vung vẩy, những cán trận kỳ kia lập tức đón gió biến lớn, phải lớn gấp mấy lần trước kia.
Tầng sáng mặt ngoài trận kỳ dâng lên, hơn nữa còn có thanh âm từng đợt gió rít “vù vù” truyền vào lỗ tai. Linh quang chớp động không thôi, các loại phù văn điêu khắc mặt ngoài trận kỳ bắt đầu xoay tròn sáng rực lên, tầng tầng lớp lớp lộ vẻ thần bí đến cực điểm.
Sau đó mỗi cán trận kỳ đều tuôn ra một luồng ánh sáng màu sắc khác nhau, bên trong mơ hồ còn có hư ảnh một loài động vật gì đó đang di chuyển. Từ bên ngoài không thể nhìn rõ được chính xác là vật gì nhưng chỉ trong giây lát, năm quả cầu ánh sáng đã hợp lại làm một.
Ầm ầm...
Kích thước của quả cầu ánh sáng mới được tạo thành lớn hơn trước rất nhiều. Bỗng nhiên một quái vật từ bên trong chui ra, vừa giống rắn lại vừa giống rồng, rất khó có thể miêu tả được. Tuy nhiên nó lại có năm cái đầu khác nhau, sau lưng còn có một đôi cánh dơi rất to. Mặt mũi vô cùng hung ác, nó vừa hiện hình đã bổ nhào tới đám mây Linh khí phía trước.
Tiếp theo, Lâm Hiên còn tung ra rất nhiều bảo vật khác nữa, nào là Bách Linh Chung, nào là Hồ lô Thiên Lôi Sa...
Tóm lại lần này Lâm Hiên đã dốc hết vốn liếng của mình. Ngoại trừ Khu Trùng Thuật có chút không thích hợp và Ngũ Long Tỷ không tới lúc nguy hiểm tới tính mạng mới vận dụng, thì cơ hồ toàn bộ thần thông, pháp bảo mà lúc này hắn có thể sử dụng đã được xuất ra hết rồi.
Phải biết rằng, Tu tiên giả có mạnh mẽ tới đâu đi chăng nữa thì số lượng pháp bảo có thể sử dụng cùng một lúc cũng chỉ có hạn mà thôi. Mỗi kiện bảo vật đều tiêu hao một phần Thần thức, hơn nữa nếu càng là bảo vật lợi hại thì Thần thức bị tiêu hao cũng càng lớn.
Mặc dù Lâm Hiên có bí thuật Pháp tướng phụ trợ, nhưng đồng thời sử dụng nhiều bảo vật như vậy khiến cho chúng tu sĩ đứng ngoài quan sát nghẹn họng không nói lên lời.
"Ahhhhh…. Vị này Lâm đạo hữu thực sự rất mạnh mẽ, không ngờ hắn có thể cùng lúc sử dụng nhiều bảo vật như vậy. Ngay cả chúng ta là tu sĩ Phân Thần hậu kỳ cũng không thể làm được hơn thế."
Lô Vân hít vào một hơi, thanh âm tán thưởng truyền vào lỗ tai: "Chẳng lẽ Thần thức của Lâm đạo hữu thực sự ngang bằng với chúng ta sao?"
"A di đà phật. Chỉ e Lô hiền đệ đã nhìn lầm rồi."
"Nhìn lầm sao?"
Lô Vân kinh ngạc: "Đại sư nói vậy có nghĩa là gì?"
"Hiền đệ tựa hồ chỉ chú ý tới số lượng pháp bảo mà Lâm đạo hữu sử dụng, nhưng lại quên mất một điều quan trọng. Uy lực những này bảo vật này..." Tĩnh Không đại sư thở dài, trong mắt mơ hồ cũng có vài phần hâm mộ.
Tĩnh Không đại sư chỉ nói nửa chừng rồi ngừng lại, nhưng đối với tu sĩ đã đạt tới đẳng cấp này cũng đã đủ rồi. Chỉ nghe Lô Vân kinh sợ hô lên: "Ý của đại sư là cường độ Thần thức của vị Lâm đạo hữu này còn hơn hẳn chúng ta một bậc ư?"
"Chỉ sợ đúng là như thế."
Tạm thời không đề cập tới những lời nghị luận của chúng tu sĩ đứng ngoài quan sát, giờ khắc này, số lượng pháp bảo Lâm hiên có thể điều khiển đã đến đạt cực hạn. Thần thức của hắn xác thực hơn xa Tu tiên giả cùng giai, nhưng cũng phải có giới hạn.
Mà nhiều bảo vật cùng phát uy cùng một lúc như vậy nên rút cuộc Lâm Hiên cũng đã ngăn trở được kiếm trận của đối phương. Hơn nữa điều làm cho Lâm Hiên vui mừng nhất chính là lần bộc phát toàn lực của kiếm trận đã khiến Thiên Tuyệt Lão Quái tiêu hao hết tất cả tinh lực, lão không còn sức xuất ra bảo vật khác để công kích nữa. Hay nói một cách đươn giản thì lúc này cả hai đã rơi vào thế giằng co rồi.