Dịch + Biên: Hungprods
Nguồn : bachngocsach
Quả nhiên lão gia hỏa này không chỉ có hư danh!
Cũng may mình phản ứng kịp thời, chứ nếu không thì đúng là đã bị lão quái lật ngược thế cờ rồi. Hơn nữa chắc hẳn một kích vừa rồi là sát chiêu cuối cùng của lão, hiện giờ lão mới thực sự là ngọn đèn cạn dầu.
Trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ tàn khốc, hắn đang định xông tới đánh đòn quyết định thì đúng lúc này, đối phương lại động thủ.
Lâm Hiên thấy rất rõ cánh tay phải còn lại của lão đột nhiên vươn ra vỗ vỗ bên hông, một cái túi màu đen bay vút ra. Sau đó miệng túi hé mở, âm thanh côn trùng kêu chói tai vọng khắp không gian.
Sau đó vô số ma trùng từ trong túi chen chúc chui ra, chúng lập tức kết thành một bầy trùng có ba màu, trải rộng trên đỉnh đầu lão quái vật. Phạm vi bầy trùng bao phủ phải rộng tới vài chục trượng, thanh thế quả thực làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Hai mắt Lâm Hiên nheo nheo nhìn về phía bầy trùng. Chỉ thấy những ma trùng kia nhỏ như hạt đậu, toàn thân có màu tím đen, nhưng lại có một tầng ánh sáng màu xanh lục bao bọc bên ngoài. Nhìn qua hết sức quỷ dị đáng sợ.
Hơn nữa thân thể loại ma trùng này tuy nhỏ bé nhưng tướng mạo lại vô cùng hung ác, răng nanh trong miệng chúng so với lưỡi dao còn sắc bén hơn nhiều.
"Thiên Nhận Loa trùng!"
Lâm Hiên hít sâu một hơi, trên mặt lộ rõ vẻ bất ngờ.
Rất ít có tu sĩ học qua Khu Trùng Thuật, song Lâm Hiên lại thập phần tinh thông. Mặc dù chưa tới mức quen thuộc các loại man hoang kỳ trùng như lòng bàn tay, nhưng đại bộ phận trong đó cũng có thể nhận thức được.
Từ tên gọi Thiên Nhận Loa trùng cũng có thể nhận ra vài điều. Miệng của chúng cơ hồ có thể cắn xé thôn phệ vạn vật, ngay cả pháp bảo phòng ngự có cứng cỏi thế nào đi chăng nữa cũng không chịu được.
Cũng may lực phòng ngự của ma trùng này lại không mạnh mẽ như khả năng thôn phệ của chúng. Chỉ cần dùng bảo vật có uy lực cường đại một chút là có thể dễ dàng diệt sát.
Tuy nhiên dù vậy nhưng bọn chúng cũng khó chơi vô cùng. Bởi vì ma trùng này không phải chỉ xuất hiện một hai con mà thường kết thành đàn lớn.
Có trời mới biết rút cuộc chúng có số lượng bao nhiêu. Cho dù pháp bảo có uy năng tới đâu thì cũng khó tránh khỏi có cá lọt lưới. Chỉ cần một hai con thoát ra là đã đủ hậu hoạn vô cùng. Chúng có thể đơn giản xé rách linh quang hộ thể của tu sĩ, thậm chí còn chui vào Đan điền khí hải ăn tươi nuốt sống Nguyên Anh.
Cho dù đối phương có phát hiện ra điều gì không ổn, có thể vừa ứng phó ma trùng vừa đấu pháp với tu sĩ khu trùng, nhưng chắc chắn cũng khó tránh khỏi luống cuống tay chân. Mà cao thủ so chiêu chỉ cần phân tâm một giây là đã có thể ngã xuống rồi.
Công nhận Thiên Tuyệt Lão Quái là đối thủ thực sự mạnh mẽ. Đã đến nước này mà còn lưu lại một hậu thủ đáng sợ như vậy.
Nhưng đáng tiếc lại là múa rìu qua mắt thợ. Thiên Nhận Loa trùng thực sự khó chơi, song mình lại vừa vặn có thủ đoạn để ứng phó.
Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống. Chỉ thấy hắn hoa tay lên, một cái chuông nhỏ đã xuất hiện trong tầm mắt. Nó chỉ cao hơn một xích, mặt ngoài màu tím, hơn nữa còn có các loại phù văn thần bí mang phong cách cổ xưa ẩn hiện.
Bách Linh Chung!
Trong các trận đấu pháp bình thường thì bảo vật này không có tác dụng gì lớn, nhưng nó lại chuyên môn khắc chế các loại linh trùng.
Đương nhiên, mặc dù nước có thể dập lửa nhưng cũng phải xem lửa lớn thế nào, nếu như thế lửa quá lớn thì một hai chậu nước sao có thể có tác dụng. Bách Linh Chung cũng vậy, tuy nó có thể hàng phục kỳ trùng, nhưng nếu như kỳ trùng có đẳng cấp rất cao thì bảo vật này cũng sẽ mất đi hiệu quả.
Tuy nhiên Thiên Nhận Loa trùng trước mắt vẫn chưa phải loại trưởng thành. Vậy nên chắc chắn dùng Bách Linh Chung sẽ không có vấn đề gì.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, sau đó ngón tay phải hơi cong lại điểm nhẹ ra phía trước một chỉ.
"Ông."
Tiếng chuông mang theo phong cách cổ xưa vang lên. Dùng mắt thường cũng có thể thấy được từng vòng sóng âm màu tím nhạt nhộn nhạo lan ra xung quanh.
Thiên Nhận Loa trùng cũng không phải tụ lại một chỗ, mà bọn chúng từ bốn phương tám hướng lao về phía Lâm Hiên. Nhưng lại không hề có hiệu quả, sóng âm của Bách Linh Chung tỏa ra theo hình cầu nên bất kể là trước sau trên dưới trái phải đều thuộc phạm vi công kích của nó.
“Chi chi..."
Tiếng côn trùng kêu loạn vang khắp không gian. Chỉ sau vài giây, bầy trùng và sóng âm màu tím kia đã đâm vào nhau. Vốn là ma trùng hung dữ vô cùng nhưng giờ phút này, bọn chúng tựa như lá vàng nhao nhao rơi xuống. Chỉ trong một thời gian ngắn mà thi thể ma trùng đã phủ đầy mặt đất.
Sắc mặt Thiên Tuyệt Lão Quái xám xịt như màu đất. Đến giờ phút này thì tất cả thủ đoạn của lão đều tung ra hết rồi.
"Ài!"
Tiếng thở dài của lão truyền vào lỗ tai. Trong thanh âm đó chứa đựng rất nhiều cung bậc cảm xúc phức tạp, có uể oải, có mờ mịt, có hối hận, còn có chút không cam lòng, một lời khó có thể nói hết.
Nhưng lão vẫn cắn răng mở miệng: "Lão phu nhận thua."
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Sự việc hôm nay đã đến nước này thì mình có tiếp tục đau khổ chèo chống cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Lâm tiểu tử kia cũng không phải tay mơ. Nếu mình tiếp tục kiên trì thì hơn phân nửa là hắn sẽ thừa cơ hạ sát chiêu.
Dù sao quyết đấu Tinh Nguyệt Thành cũng không có luật cấm giết chết đối thủ. Đã có gan lên lôi đài thì cũng phải có gan chấp nhận mọi tình huống có thể xảy ra, thực lực không bằng người thì bị diệt sát là chuyện hết sức bình thường.
Đáng hận!
Thiên Tuyệt Lão Quái tuy nhận thua, nhưng trong lòng lại căm phẫn vô cùng. Nhất là khi lão nghĩ đến những điều kiện đối phương đưa ra trước trận quyết đấu lại càng hối hận đến cực độ.
Một phút sai lầm ôm hận nghìn thu. Sớm biết như thế thì sao mình lại ngu ngốc quyết đấu cùng đối phương chứ. Cứ trực tiếp dẫn bổn môn đệ tử diệt trừ Vân Ẩn Tông có phải hơn không?
Cho dù thực lực Lâm tiểu tử này thực sự rất giỏi, nhưng lực lượng hai tông môn chênh lệch rất lớn. Một mình đối phương sao có thể chèo chống được. Chính mình đã sai, hôm nay còn đưa cả Thiên Tuyệt môn vào cảnh “vạn kiếp bất phục”.
Lão hết sức hối hận, nhưng đến bây giờ thì hối hận còn có tác dụng gì nữa. Sự tình đã xảy ra thì bất kể là Tu tiên giới hay là thế tục đều không thể quay ngược trở lại.
Cảm giác của Lâm Hiên hoàn toàn khác Thiên Tuyệt Lão Quái, hắn nhẹ nhàng thở phào một hơi, trong lòng thầm kêu may mắn không thôi. Trận đấu pháp này không thể nói là trận đấu hiểm ác nhất kể từ khi hắn bước vào tiên đạo, nhưng quá trình đấu pháp thực sự có quá nhiều nguy hiểm. Phải thừa nhận mình đã giành thắng lợi một cách cực kỳ may mắn.
Nếu xét về thực lực thì Thiên Tuyệt Lão Quái thật ra còn nhỉnh hơn mình một chút. Chỉ trách vận khí của lão không tốt, cộng thêm chủ quan khinh địch mà thôi. Nếu như đấu pháp lại lần nữa thì cơ hội mình chiến thắng đích xác có chút xa vời.
Tám chín phần mười là thất bại.
Lâm Hiên nghĩ tới đây cũng than nhẹ một hơi. Vận khí của mình thực sự khác người a!
Nhưng ai bảo vận khí của mình lại tốt cơ chứ!! Trong lòng Lâm Hiên nghĩ vậy nên không nhịn được cười to một trận sảng khoái.
Tuy nhiên người cao hứng nhất không phải là hắn. Dù sao Lâm Hiên vẫn còn có hậu thủ, kể cả khi hắn thua cũng nắm chắc rút lui an toàn. Nhưng Long thiếu niên lại khác, tiền đồ của hắn và Vân Ẩn Tông đều được định đoạt bằng trận quyết đấu này.
Thắng thì đương nhiên hết thảy đều hoàn hảo. Còn bại thì vạn kiếp bất phục!
Song địch nhân lại cường đại vô cùng, cơ hội Lâm sư đệ chiến thắng vô cùng xa vời.
Vốn dĩ Long thiếu niên đã nghĩ tới trường hợp xấu nhất, không ngờ trời rủ lòng thương, Lâm sư đệ đã ngăn được cơn sóng dữ. Trong lòng hắn cao hứng khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả hết. Vẻ vui mừng trên mặt cũng không tài nào che giấu được.
Huống chi cũng không có cái gì vướng mắc mà cần phải che dấu cả.
"Chúc mừng Long thí chủ."
Giọng nói của Tĩnh Không đại sư truyền tới: "Biến nguy thành an như đi trên đất bằng. Quý tông có Lâm tiểu hữu gia nhập thì cơ hội phát dương quang đại đã ở trong tầm tay rồi."