Dịch + Biên: Hungprods
Nguồn: bachngocsach
Dù sao với chức vị Đại Trưởng lão của Tinh Nguyệt Thành, bất kể về tình hay về lý thì bốn người bọn họ đều khó có khả năng nói giỡn. Tuy nhiên Thiên Tuyệt Lão Quái đã uy chấn giới này từ rất nhiều năm trước, hôm nay lão lại thua trong tay một gã Phân Thần sơ kỳ thật khó khiến người ta chấp nhận ngay được.
Tin tức kinh người này rất nhanh đã vươn tới mọi ngõ ngách của Tinh Nguyệt Thành. Mà nó còn khuếch trương ra toàn bộ Hàn Long giới với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Không cần phải nói, chuyện này đã khiến toàn bộ Hàn Long giới oanh động trong một thời gian dài.
Đại bộ phận tu sĩ vẫn nói đó chỉ là chuyện vô căn cứ. Dù sao cũng thật khó có thể tưởng tượng nổi đường đường là đệ nhất cao thủ dưới Độ Kiếp kỳ lại thua trong tay một gã Phân Thần sơ kỳ vô danh tiểu tốt.
Tin tức ngày càng truyền đi xa hơn. Tuy nhiên Thiên Tuyệt môn và Thiên Tuyệt Lão Quái lại một mực im lặng, tựa như không có ý định làm sáng tỏ chuyện này. Lúc này chúng tu sĩ mới chợt nhận ra việc kia hơn phân nửa là sự thật. Toàn bộ Hàn Long giới bỗng lặng đi.
Một đêm thành danh!
Vốn dĩ Lâm Hiên không có tiếng tăm gì, thoáng cái đã trở thành nhân vật “nóng” nhất Hàn Long giới. Vô số Tu tiên giả trong quán trà tửu lâu, hoặc là hảo hữu lâu ngày gặp lại đều hoặc nhiều hoặc ít nhắc tới cái tên này.
Nước lên thì thuyền lên, Vân Ẩn Tông cũng bởi vậy mà có thể thơm lây không ít. Cái khác không đề cập tới, chỉ trong mấy ngày nay đã có vô số nhiều Tu tiên giả từ bốn phương tám hướng bay tới Vân Ẩn Sơn xin gia nhập môn phái.
…
Giờ phút này, nhân vật được nhắc tới nhiều nhất vẫn đang ở Tinh Nguyệt Thành. Cho dù hiện giờ Lâm Hiên đã có danh khí rất lớn, nhưng với tính cách của hắn thì đương nhiên không thèm để ý tới. Chỉ là chút hư danh mà thôi, có nổi tiếng thêm nữa cũng chả có tác dụng gì với việc tu luyện cả.
Tuy nhiên Lâm Hiên cũng không lộ mặt ra ngoài. Dù sao chúng tu sĩ vẫn không ngừng nghị luận về mình, nếu giờ mà xuất hiện trên đường thì nhất định sẽ chúng Tu sĩ sẽ vây xung quanh bàn tán. Lâm Hiên không có chút hứng thú với đãi ngộ như vậy. Vì thế hắn cứ nhàn nhã nghỉ ngơi trong lầu các của mình.
Dù sao với Tu tiên giả thì chuyện ngồi một chỗ trăm năm bế quan tu luyện cũng là chuyện hết sức bình thường. Giờ chỉ ngồi trong phòng vài ngày nên cũng không đến mức bứt rứt tay chân cho lắm.
Lâm Hiên tính toán thời gian thì chỉ mấy ngày nữa là tới ngày Tinh Nguyệt thành bắt đầu đấu giá hội. Việc thú vị như vậy Lâm Hiên không muốn bỏ qua chút nào. Nhưng Long sư huynh đã nói đến lúc đó sẽ thông báo cho hắn biết nên Lâm Hiên vẫn an tâm đợi ở đây.
Đảo mắt đã trôi qua mấy ngày, ngày mai là ngày bắt đầu đấu giá đại hội. Trong phòng ngủ, Lâm Hiên mặc một bộ áo bào trắng noãn đang nhắm mắt xếp bằng ngồi xuống.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, hai con mắt cũng mở ra, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc lẩm bẩm nói: “Lão tới nơi này làm gì vậy?”
Mặc dù Lâm Hiên rất ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ.
Cả tòa kiến trúc được một tầng sáng màu lam nhạt bao trọn, không cần nói cũng biết đây chính là cấm chế bảo vệ lầu các.
Tay phải Lâm Hiên khẽ nhấc lên, một khối lệnh phù nhỏ nhắn màu trắng bạc đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Một đạo ánh sáng bắn ra, tầng cấm chế chậm lập tức tan rã, màn sương mù cũng chậm rãi tản đi. Sau đó Lâm Hiên bước từng bước ra ngoài.
Phía bên ngoài lầu các.
Một lão tăng lông mày trắng đang đứng nhìn về phía cửa chính. Lão mặc một bộ cà sa đỏ thẫm, thần thái hiền hòa, vừa nhìn đã biết đây là một vị Đại đức Phật pháp tinh thâm.
"Tĩnh Không đại sư."
“Lâm thí chủ.”
Tĩnh Không cũng chắp tay trước ngực đáp lễ. Lão với tư cách là trọng tài đã tận mắt chứng kiến trận chiến mấy ngày trước đây nên trong thâm tâm lão cực kỳ xem trọng Lâm Hiên. Tu tiên giới cường giả vi tôn, hôm nay lão gặp Lâm Hiên đương nhiên không có chút khinh thường nào cả.
“Làm sao Đại sư lại tới nơi này. Nếu Đại sư không chê xin mời vào phòng khách nói chuyện.” Lâm Hiên nhiệt tình đón khách.
"A di đà phật!"
Một tiếng niệm Phật hiệu truyền vào lỗ tai : “Lão nạp đa tạ Lâm thí chủ. Nhưng ý tốt của thí chủ lão nạp không thể nhận.”
“Tại sao?”
Quang mang kỳ lạ trong mắt Lâm Hiên hiện lên. Trong lòng hắn cũng đã đoán trước không thể tự nhiên mà Tĩnh Không lại tới gặp mình được. Vừa rồi chỉ là khách khí xã giao vài câu mà thôi, hiện giờ mới là lúc đi vào vấn đề chính.
“Không phải lão nạp không biết tốt xấu khước từ ý tốt của thí chủ. Mà lần này ta tới đây là phụng mệnh một vị tiền bối tới mời Lâm thí chủ đi đến một nơi.”
“Tiền bối?”
Hai con ngươi trong mắt Lâm Hiên co lại, dường như hắn đã nhận ra điều gì đó trong lời nói của đối phương.
Phỉa biết rằng, Tĩnh Không Đại sư đã là Tu tiên giả Phân Thần kỳ đại thành. Người mà lão gọi là “tiền bối” chắc chắn là một lão quái vật Độ Kiếp kỳ. Nếu không thì đời nào lão lại hạ mình như vậy.
Mà lão quái vật kia tìm mình làm gì?
Mặc dù mấy ngày nay Lâm Hiên không hề ra ngoài, nhưng hắn vẫn hiểu vì trận chiến kia nên danh tiếng của mình có thể nói đã vang khắp Hàn Long giới rồi. Nhưng đúng ra đây chỉ là nhàn sự của tu sĩ cấp thấp thôi chứ, bất kể từ góc độ nào cũng không thể kinh động tới các lão quái vật Độ Kiếp kỳ mới phải. Nếu vậy thì tại sao đối phương lại tìm mình đây?
Đủ mọi nghi vấn xuất hiện trong đầu Lâm Hiên, nhưng trong lúc cấp thiết hắn cũng không tìm ra nguyên nhân nào hợp lý cả. Tuy trong lòng Lâm Hiên đang rất lo lắng nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, không hề lộ ra chút cảm xúc nào.
“Không biết vị tiền bối nào lại triệu hoán Lâm mỗ, hơn nữa còn có chuyện gì vậy?”
“Cái này …”
Trên mặt Tĩnh Không hiện lên vẻ khó xử : “Lão nạp không thể nói ra danh xưng vị tiền bối kia. Về phần có chuyện gì thì lão nạp cũng không rõ lắm. Lão nạp cũng chỉ phụng mệnh truyền tin tức mà thôi. Mời thì chủ đi theo ta.”
Sắc mặt Lâm Hiên có chút khó coi. Không biết chuyện này là phúc hay họa đây. Nhưng rất nhanh, Lâm Hiên đã có quyết định.
Là phúc thì không phải là họa, mà đã là họa thì không thể tránh khỏi. Lần này hắn đã được lão quái vật Độ Kiếp kỳ nhắm trúng thì có thể chạy đi đâu đây? Nói không chừng lại biến khéo thành vụng.
Hơn nữa Lâm Hiên cũng chưa từng nghe nói Thiên Tuyệt Lão Quái có bất kỳ quan hệ gì với Đại Năng Độ Kiếp kỳ cả. Chắc chắn vị tiền bối kia không phải vì hắn ta mà gọi mình tới.
Như vậy thì …
Một ý nghĩ nhanh như điện xẹt xuất hiện trong đầu Lâm Hiên, hắn đột nhiên nghĩ tới một khả năng. Đương nhiên đó cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thấy rất có thể là vì chuyện đó. Nếu như vậy thì chuyện này là phúc chứ không phải họa, thậm chí nếu may mắn mình còn đạt được vô số chỗ tốt nữa.
Sắc mặt Lâm Hiên nghĩ tới đây liền giãn ra một chút. Sau đó hắn quay đầu lại hỏi : “Đại sư, Lâm mỗ có thể nhắn lại cho sư huynh một tiếng không?”
“Xin thí chủ cứ tự nhiên.”
Tĩnh Không hòa thượng chắp tay nói. Vị tiền bối kia cũng không nói không cho phép việc này. Mà đây cũng chỉ là một chuyện rất nhỏ mà thôi.
Nhưng Lâm Hiên lại thở phào một hơi. Lão quái kia đã cho phép mình nhắn lại một tiếng thì hơn phân nửa chuyến đi lần này không có gì nguy hiểm rồi. Hắn lại càng tin tưởng thêm mấy phần vào suy đoán của mình.
“Xin Đại sư đợi chút!”