Bạch quang chợt lóe thân hình Lâm Hiên biến mất tại chỗ. Sau một khắc hắn xuất hiện tại một truyền tống trận ở lầu hai, nơi này vẫn đang còn tiến hành giao dịch. Do lầu ba là cổ tu sĩ dùng thần thông tạo ra một không gian độc lập nên cho dù xảy ra biến cố kinh người thì bên ngoài cũng không ai hay biết. "Ồ, đạo hữu đã ra rồi sao." Tu sĩ phụ trách trông coi Truyện Tống Trận nhìn thoáng qua Lâm Hiên với vẻ mặt bình thản. Lâm Hiên gật đầu, đột nhiên há miệng phun ra mấy đạo kiếm quang màu xanh biếc. "Ngươi muốn làm gì?" Tu sĩ kia vô cùng kinh hãi không kịp phòng ngự vội vàng lui người về phía sau, trên mặt Lâm Hiên lộ ra hài lòng vẻ tay áo phất một cái một đạo hào quang màu xanh bay vút ra. Tiếng ầm ầm truyền vào tai, bảy tám cái truyền tống trận toàn bộ đều bị hủy chỉ trong chốc lát. Mà Lâm Hiên cũng không dừng lại hóa thành một đạo kinh hồng bay về một góc khác của đại điện. Nơi đó chính là truyện tống trận thông với lầu một. Vài tên tu sĩ thủ hộ đã phát hiện có biến cố xảy ra, liền phẫn nộ tề xuất pháp bảo, còn có kẻ mau chóng giơ tay tế ra truyền âm phù. Nhưng Lâm Hiên nào có thời gian dây dưa cùng bọn này. Hắn vươn tay ra vỗ vào bên hông, một mảng sương mù màu trắng quỷ dị xuất hiện. Trong sương mù mơ hồ có thể thấy được một quái vật hình người, linh áp đáng sợ từ trên trời giáng xuống. Thi Ma Nguyên Anh kỳ! Trên mặt mấy tên tu sĩ lộ ra vẻ khó tin, thân thể cũng không khỏi cứng đờ. Loại quái vật cấp bậc này bọn chúng đương nhiên không thể đối phó. Lâm Hiên cũng không có hứng thú lạm sát kẻ vô tội, thấy mấy người đã bị chế trụ liền coi như không có nhìn thấy bọn họ, trực tiếp đi vào một tòa Truyện Tống Trận. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết, bạch quang chợt lóe rồi Lâm Hiên một lần nữa biến mất tại chỗ. "Chuyện gì đã xảy ra, người vừa rồi rõ ràng là tu sĩ Ngưng Đan kỳ, sao có thể thao túng luyện thi Nguyên Anh kỳ?" Lúc này vài gã chấp pháp thủ hộ truyện tống trận tụ tập một chỗ, một lão giả tóc muối tiêu vẻ mặt lo lắng nói. "Không rõ lắm nhưng người này mới từ trên lầu ba đi xuống, hắn vội vàng như thế chẳng lẽ hội giao dịch cao cấp xảy ra chuyện?" Một tu sĩ vận lục bào mở miệng nói nhỏ, ánh mắt lại liếc qua truyền tống trận đã bị hủy. Những kẻ khác nghe xong trên mặt cũng như đang nghĩ tới điều gì đó. Mang Sơn đại hội đã truyền thừa mấy vạn năm nay, hẳn là sẽ không có người nào dám quấy rối, nhưng chuyện vừa mới xảy ra... "Hạc đạo hữu, chúng ta cứ trơ mắt nhìn tên đó đào tẩu như vậy. Thượng cấp sẽ không trách phạt chúng ta chứ." Một tu sĩ khác có chút lo lắng mở miệng hỏi. Ánh mắt những người khác đều nhìn về phía lão giả mặc hồng bào Ngưng Đan hậu kỳ ở giữa, lão chính là người có tu vị cao nhất ở đây. "Hẳn là không, người này tuy là tu sĩ Ngưng Đan kỳ nhưng có thể thao túng luyện thi Nguyên Anh, cho dù chúng ta liều mạng e cũng không thể ngăn cản hắn, thượng cấp chắc chắn hiểu rõ điều này. Huống chi ta hoài nghi hắn căn bản là một lão quái Nguyên Anh kỳ ẩn tàng tu vị mà thôi." Những người khác nghe thì không ai phản bác, phần đông đều đồng tình, tu sĩ Ngưng Đan kỳ căn bản là không thể thao túng luyện thi Nguyên Anh, đối phương tám chín phần là giả trư ăn thịt hổ. "Nghễ đạo hữu, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Thấy tu sĩ mặt đen bên cạnh đang ngẩn người, hồng bào lão giả không nhịn được mở miệng hỏi. "Không biết chư vị có còn nhớ rõ không lâu trước đây có một lời đồn không?" Tu sĩ mặt đen thở dài định nói nhưng lại thôi. "Lời đồn? Hả, ngươi nói là..." Hồng bào lão giả dường như nhớ tới điều gì đó. "Không sai, trước khi đại hội Mang Sơn bắt đầu một hồng y nữ tu trước cửa Mang Sơn gây rối trước mặt ba vị chấp pháp sát diệt Hoàng Mộc lão quái. Bạch Lộc tiền bối cùng ba vị chấp pháp Nguyên Anh kỳ phải hợp sức lại nhưng cuối cùng vẫn không thể bắt được. Tình hình cụ thể như thế nào không người nào biết rõ nhưng có lời đồn nói rằng nữ tu đó được một Thi Ma Nguyên Anh kỳ giúp đỡ." Vẻ mặt tu sĩ mặt đen ngưng trọng mở miệng suy đoán. "Được rồi, hãy dừng việc thảo luận ở đây, mặc kệ là tầng giao dịch phía trên xảy ra biến cố gì hay là người vừa rồi có thân phận gì, cũng không phải là sự tình chúng ta có thể xen vào. Vẫn phải chờ các tiền bối Nguyên Anh kỳ lại định đoạt." Hồng bào lão giả đột nhiên khoát tay chặn lại, cắt đứt lời của đối phương. Tu sĩ mặt đen ngẩn ngơ nhưng lập tức như nghĩ ra điều gì, trên mặt liền lộ ra vài phần sợ hãi vội vàng ngậm miệng. Lại nói về Lâm Hiên, thời khắc này hắn đã rời đi khỏi quảng trường Thiên Vân, giao dịch ở tầng một chỉ là một số tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà thôi, hiển nhiên không ai có thể ngăn cản hắn. Lâm Hiên vẫn đem Truyện Tống Trận phá hủy đi, tranh thủ được một ít thời gian. Lúc này đại hội giao dịch đã đại loạn! Các loại truyền âm phù bay múa đầy trời cấm chế cũng đều mở ra. Thời gian có không nhiều, Lâm Hiên hiển nhiên không chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất bay tới cửa ra vào đại hội Mang Sơn. Thừa dịp tin tức chưa lan ra nhanh chóng rời đi. Cũng may khắp bốn phía thần sắc ai cũng kinh hoàng, các tu sĩ bay tán loạn như ong vỡ tổ. Lâm Hiên đã thu hồi Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật khôi phục diện mạo vốn có. Sau thời gian khoảng một tuần trà Lâm Hiên đã đi tới đại môn, nhưng một tầng hào quang lại xuất hiện trong tầm mắt. Phía trước có bảy tám gã tu tiên giả đang đứng, một gã Ngưng Đan kỳ còn lại thì đều là những đệ tử cấp thấp Trúc Cơ kỳ. Nhìn thấy một đạo độn quang bay về phía bên này thì vẻ mặt bọn họ trở nên khẩn trương. Quang hoa thu liễm lộ ra diện mạo của một thiếu niên bình thường. Thấy rõ dung mạo của Lâm Hiên không giống như người trong truyền âm phù, chúng tu sĩ thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa thu hồi pháp bảo linh khí vừa xuất ra. Một lão giả cầm đầu khoảng hơn ngũ tuần, lão luyện thành thục lặng lẽ dùng bí thuật kiểm tra thấy dung mạo của Lâm Hiên không phải là huyễn thuật biến hóa, không khỏi yên tâm trở lại! Lão ôm quyền nói:" Vị đạo hữu này muốn đi ra ngoài sao?" "Không sai đạo hữu có thể mở cho ta một đường được không?" Lâm Hiên bất động thanh sắc mở miệng hỏi. "Thứ lỗi chúng ta vừa mới nhận được pháp dụ, có kẻ to gan lớn mật làm bậy ở hội giao dịch. Lại đã thừa dịp hỗn loạn mà chạy ra ngoài. Hiện tại còn đang điều tr,a trước khi tìm được người kia, chư vị đạo hữu xin mời tạm thời ở chỗ này vài hôm." "Có thể thông cảm cho ta được không, Lâm mỗ quả thật là có việc gấp." "Không được, mặc dù dung mạo của đạo hữu khác với kẻ kia, nhưng nghiêm lệnh của thượng cấp chúng ta sao dám làm trái." Tu sĩ kia vội lắc đầu lộ ra bộ dáng thiết diện vô tư. "Như vậy..." Lâm Hiên khẽ nhắm hai trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm, sau khi mở mắt toàn thân hắn tràn ngập sát khí đáng sợ:" Nếu mấy vị đã không thông cảm, vậy thì đừng trách Lâm mỗ lòng dạ độc ác." Lời còn chưa dứt hắn đã giơ tay trái lên bấm quyết bắn ra, vài đạo kiếm quang màu xanh thoáng hiện, lăng lệ chém sang đối phương. "Ngươi dám động thủ?" Mấy người kia vừa sợ vừa giận, tu sĩ cầm đầu vội vươn tay ra hướng về pháp bảo đang lơ lửng trên đầu điểm một cái. Những người còn lại cũng thao túng Linh Khí. Đối phương chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ, làm như vậy quả thật chính là tìm đường chết. Đối mặt với chúng tu sĩ vây công, Lâm Hiên coi như không nhìn thấy, khóe miệng hiện vẻ châm chọc, pháp lực trong cơ thể lưu chuyển đem một cỗ linh áp kinh người ép ra bốn phía toàn thân chiếu ra các tia sáng màu xanh, khí thế bạo tăng khiến đám tu sĩ biến sắc. "Ngươi... Ngươi là cao thủ Nguyên Anh kỳ!" Tu sĩ Ngưng Đan kỳ cầm đầu không thể tin mở miệng. "Hừ." Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng rồi chậm rãi giơ tay trái lên. "Chờ một chút tiền bối, tất cả đều chỉ là hiểu lầm, nếu người muốn rời khỏi chúng vãn bối nào dám ngăn cản." "Đúng vậy khoan hãy động thủ, chúng ta lập tức đem cấm chế mở ra." Vài tu sĩ Trúc Cơ kỳ sắc mặt đại biến, nhưng đã nhìn thấy dung mạo của hắn. Lâm Hiên làm sao có thể tha cho bọn họ. Chỉ thấy hắn phất tay áo một cái, một vầng kiếm quang lớn bay vụt tới mạnh mẽ hơn khi trước rất nhiều. Dám động thủ với tu sĩ Nguyên Anh kỳ không khác nào tìm chết. Đám người hiển nhiên sẽ không ngu ngốc. Lúc này không còn ai thèm nghe mệnh lệnh, tự nhiên đều chạy ra tứ tán bảo trụ mạng nhỏ. Có điều nào dễ dàng như vậy. Lâm Hiên bắt quyết, kiếm quang như bão tố như thổi sạch đám người này. Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền vào tai, cơ hồ trong nháy mắt vài tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã ngã xuống. Tu sĩ Ngưng Đan kỳ duy nhất cũng bị bảy tám đạo kiếm quang vây lại. Chỉ là cố gắng giãy dụa kéo dài hơi tàn mà thôi. "Tiền bối, xin người hạ thủ lưu tình. Chỉ cần người tha cho ta một mạng vãn bối nguyện ý làm nô cho chủ nhân" Ngươi kia thần tình sợ hãi đau khổ cầu xin. Đáng tiếc vẻ mặt Lâm Hiên không đổi, tiếp tục đem linh lực rót vào trong kiếm quang. Một âm thanh thanh thúy truyền vào tai pháp bảo của người này đã bị kiếm quang chém thành hai nửa. Bên trong huyết hoa một cái đầu bay lên trời, hai mắt vẫn mở lớn chết không cam tâm. Lâm Hiên duỗi tay ra, một vầng hào quang bay tới đem cái túi trữ vật thu về, về phần thi thể thì hắn dùng hỏa đạn hóa thành tro tàn. Đem thần thức chìm vào trong túi trữ vật kia dò xét, Lâm Hiên ngoắt tay một cái, một đạo bạch quang từ trong bay ra. Trên mặt hắn lộ ra thần sắc vui vẻ cầm trên tay một cái lệnh phù. Nhìn thoáng qua quầng sáng phía trước, cấm chế này hắn muốn cương cường phá giải cũng rất mất thời gian. Lâm Hiên đem pháp lực rót vào trong lệnh phù, vật này không ngừng rung lên như vật sống, hiển nhiên là đã từng tế luyện nhận chủ. Nhưng điều này sao làm khó được hắn, thần niệm vừa động một đạo hỏa diễm quỷ dị xuất hiện trong lòng bàn tay. Bích Huyễn U hỏa! Nhờ uy lực của ma hỏa, Lâm Hiên có thể dễ dàng đem thần thức của đối phương trong lệnh phù xóa đi, một đạo hồng quang từ phía trong bắn ra, cấm chế liền được giải trừ. Thở phào một hơi nhẹ nhõm, toàn thân tỏa ra thanh quang, Lâm Hiên nhanh chóng rời khỏi nơi này. Sau thời gian một nén nhang, mấy đạo kinh hồng màu sắc khác nhau từ xa xa bay đến đây. Hào quang thu liễm lộ ra dung mạo của vài tu sĩ. Ba nam hai nữ trong đó có một người mà Lâm Hiên nhận ra là Bạch Lộc Đồng Tử, bốn người còn lại cũng đều là lão quái Nguyên Anh kỳ. Biến cố lần này có thể nói là chưa từng có trong lịch sử Mang Sơn đại hội, khiến cho mấy vị chấp pháp Nguyên Anh kỳ đều bị kinh động. Thi thể mặc dù bị Lâm Hiên dùng hỏa đạn phá huỷ nhưng dấu vết cuộc chiến vẫn còn rõ ràng. "Nơi này có huyết tích còn cả pháp lực lưu lại, trình độ này sợ rằng chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có thể tạo thành." Bạch Lộc Đồng Tử thả ra thần thức cẩn thận dò xét xung quanh sắc mặt âm trầm mở miệng nói. "Không sai, cuộc đấu chỉ trong nháy mắt là chấm dứt, tu tiên giả Ngưng Đan kỳ tuyệt đối không có bản lĩnh này." Một nữ tử vận hồng y cũng gật đầu đồng ý. "Nói như vậy, hung thủ không phải là người gây nhiễu loạn ở hội giao dịch sao?" Một âm thanh khàn khàn truyền vào tai, lần này lên tiếng là một lão giả vận trang phục hết sức kỳ lạ. Rõ ràng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng lại vận một bộ trang phục rách nát, làm cho người ta cảm giác giống như một tên khiếu hóa tử. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL "Cái này cũng khó nói." Vẻ mặt Bạch Lộc Đồng Tử trở nên trầm ngâm, do dự một chút mới chầm chậm mở miệng:"Người kia biểu hiện ra bên ngoài là Ngưng Đan kỳ nhưng hiện tại ngẫm lại có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ, có lẽ hắn cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chỉ là đem tu vị ẩn nặc mà thôi." "Cái này không có khả năng, tu sĩ Nguyên Anh kỳ tham gia hội giao dịch có gần hai trăm người. Còn có Hoàng Mi chân nhân là Nguyên Anh hậu kỳ hắn làm sao có thể gạt được thần thức của nhiều người như vậy?" Nữ tử cung trang lấy tay che miệng lại vẻ mặt như không thể tin nổi. "Cái này không hẳn, có lẽ vẫn có công pháp diệu kỳ như vậy, Trương phu nhân cũng đừng quên mấy tên đệ tử thủ hộ Truyện Tống Trận đã bẩm báo lại sao" Lão giả thần sắc có chút động phản bác. "Ngươi nói là…?" Nữ tử cung trang nhíu mày nghi hoặc:"Nói là đối phương có thể thao túng Thi Ma Nguyên Anh kỳ sao?" "Không sai, ta cũng đã dùng Vấn Tâm Thuật khẳng định bọn họ không có nói dối, tu vị mà khống chế được Thi Ma Nguyên Anh kỳ thì không thể là Ngưng đan kỳ được". "Ừm, rất có khả năng là cùng một người, đã như vậy chúng ta còn đứng ở đây làm gì, mau đuổi theo thôi." Nữ tử cung trang có vẻ vội vàng nói. "Đuổi sao? Cái này không cần thiết." Lão giả lại lắc đầu:" Thanh danh của đại hội Mang Sơn đã tan hết. Hỗn loạn như thế này cho dù có bắt về cũng vô ích với chúng ta. Mà đối phương phân nửa có thể là trưởng lão của một đại môn phái nào đó, hiện tại chúng ta không nhất thiết phải kết thêm một cường địch." "Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua sao?" Nữ tử cung trang có vẻ không cam lòng nói. "Thành thật mà nói thế cục hỗn loạn lần này cũng không phải mình hắn gây ra. Chỉ do Trường Sinh đan quá mức trân quý. Hơn nữa chuyện này không chỉ có liên quan đến đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mà Độc Giao Vương cũng tổn thất một viên cực phẩm tinh thạch, ta đang lo lắng sắp tới sẽ bộc phát đại chiến giữa yêu tộc cùng nhân tộc." Những người khác nghe xong lời của lão giả vẻ mặt cũng trở nên âm trầm. Cục diện hỗn loạn này đã dần lắng lại, cuối cùng Trường Sinh đan không rơi vào tay Độc Giao Vương mà hắn lại còn mất không một khối cực phẩm tinh thạch. Lão quái vật này trong lòng buồn bực vô cùng, liên tục diệt sát hai Nguyên Anh lão quái rồi giận dữ rời đi nhưng sự việc hiển nhiên chưa dừng tại đây. Trong lòng chúng tu sĩ đều có dự cảm không lành! Mà điều này thì chẳng ảnh hưởng gì tới Lâm Hiên. Lúc này hắn đã ở xa ngoài ngàn dặm. Mang Sơn đại hội mặc dù gian nguy nhưng chỗ tốt thu được cũng rất nhiều, cực phẩm tinh thạch đã vào tay thì việc rời khỏi Yêu Linh Đảo không còn xa vời như hoa trong ánh gương trăng trong đáy nước nữa. Lâm Hiên nhất định phải có được Phượng Vũ Cửu Thiên quyết. Nhưng với tu vị hiện tại của hắn mà muốn tới Huyền Phượng môn trộm bảo vật thì quả là không biết lượng sức. Việc cấp bách bây giờ là phải đề thăng tu vị ngưng kết thành chân anh. Lâm Hiên nghĩ tới lời mời của Hắc Mãng phu nhân thì khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng. Hiển nhiên đối phương không có ý tốt nhưng hắn cũng đâu phải là quả thị mềm cho người ta mặc hưởng. Ai là thợ săn ai là con mồi phải đến thời khắc cuối mới biết. Kẻ mỉm cười sau cùng chính là người chiến thắng.