"Thì ra đạo hữu có huyết thống của Kim Ô, thất kính, thất kính rồi. Mấy chuyện ngoài ý muốn vừa rồi chẳng qua là hiểu lầm mà thôi. Tục ngữ có câu không đánh không quen, Lâm đ*o hữa nể mặt lão phu một chút mà không truy cứu việc này được không?" Hàn Thử Vương mỉm cười, giọng nói tràn đầy khí thế.
"Ha ha, đạo hữu khách khí rồi, chúng ta đều là Yêu tộc, nếu chỉ là hiểu lầm thì đương nhiên sẽ không để bụng." Xung đột ngày hôm nay, Lâm Hiên cũng không nắm chắc phần thắng, cho nên hắn quyết định lui một bước, mỉm cười nói.
Hương Nhi âm thầm thở nhẹ một hơi, đối với Tuyết Hồ tộc thì đây là kết quả tốt nhất, nếu không phải hết cách thì nàng cũng không muốn xung đột với đối phương ở chỗ này.
Đương nhiên, càng không muốn nói những lời vô nghĩa với đối phương làm gì, tên ngu ngốc kia làm người ta hết sức chán ghét.
"Sư huynh, chúng ta đi."
Chưa dứt lời, một tầng sương mù màu hồng phấn bao phủ toàn thân tiểu Hồ Ly, sau đó hóa thành một đám cầu vồng chói mắt, lập tức liền biến mất phía chân trời.
Hương Nhi đã rời đi, đương nhiên Lâm Hiên cũng chẳng ở lại chỗ này làm gì. Thanh mang toàn thân nổi lên, cũng nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Nhìn theo phương hướng hắn rời đi, trong mắt Băng Hùng Vương thoáng hiện vẻ oán độc. Gã quay đầu lại, trầm giọng nói: "Đại ca, vì sao ngươi lại coi trọng tên tiểu tử họ Lâm kia như vậy? Tuy thần thông của hắn không kém nhưng dưới sự liên thủ của bốn người chúng ta thì việc diệt sát hắn chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Vì sao lại cho hắn rời đi?"
"Bốn người chúng ta liên thủ, quả thật diệt sát tên tiểu tử kia không khó. Hậu duệ của Chân Linh thì sao chứ, chỉ là mạnh mẽ hơn tộc khác một chút thôi. Chẳng qua ..." Hàn Thử Vương nói tới đây thì ngập ngừng.
"Chẳng qua thế nào?"
Băng Hùng Vương nghe đối phương nói đến đây, liền tò mò hỏi.
"Chẳng qua việc này không có lợi cho kế hoạch ban đầu của chúng ta. Ngươi không thấy Tuyết Hồ công chúa đi cùng với hắn sao? Nếu bây giờ ra tay có khả năng phát sinh nhiều rắc rối." Trong lời nói của Hàn Thử Vương ẩn chứa hàm ý sâu xa. Lão cẩn thận cân nhắc từng chút một, nhất định không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm nào ảnh hưởng tới mình.
"Chính vì hắn đi cùng với Hương Nhi công chúa, nên ta không thể bỏ qua được, nhất định phải rút hồn luyện phách hắn." Đa Tí Hùng hung dữ nói, trên mặt tràn đầy vẻ ác độc và ghen ghét.
Hàn Thử Vương nghe xong, trong mắt lóe lên vẻ khinh thị.
Sống chết vì một tiểu nha đầu, ngu xuẩn như vậy thì sao có thể làm được việc lớn?
Nhưng nghĩ lại, chính vì đối phương ngu ngốc như vậy, cho nên mình lại càng dễ dàng lợi dụng.
Vì vậy, lão liền ân cần khuyên nhủ: "Hùng hiền đệ, ngươi không cần phải vội, dục tốc bất đạt. Chỉ cần làm theo kế hoạch của lão phu thì Hương Nhi công chúa của Tuyết Hồ tộc sớm muộn gì cũng là của ngươi. Nếu bây giờ hành sự nóng vội, cơ hội của chúng ta có thể vuột mất. Về việc bảo vật của Thánh điện bị trộm, lão phu đã phái người báo tin cho vị đại nhân kia rồi."
"Cái gì, ngươi đã báo tin cho vị đại nhân kia rồi hả?" Đa Tí Hùng giật mình hỏi lại.
"Đúng vậy. Cho nên những ngày bình yên của tiểu nha đầu kia đã chấm dứt, sẽ nhanh chóng phải đến cầu khẩn chúng ta, dần dần sẽ rơi vào cạm bẫy của lão phu. Đến lúc đó ngươi còn lo lắng không thể phanh thây tên Lâm tiểu tử kia thành ngàn mảnh hay sao?" Hàn Thử Vương gian xảo nói.
"Ha ha, đại ca làm suy nghĩ quả là chu toàn, ta rất yên tâm." Tâm trạng Băng Hùng Vương bỗng chốc chuyển thành vui vẻ, sau đó điên cuồng cười lớn.
Lại nói về phía bên kia.
Linh quang toàn thân Lâm Hiên lóe lên, tăng tốc đuổi theo Hương Nhi, bay đến bên cạnh nàng.
Nhưng lúc này tiểu công chúa mím chặt môi, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, sự vui vẻ hoạt bát vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.
"Cuộc sống của Tuyết Hồ tộc ở Hàn Phách Băng Nguyên không hề dễ chịu phải không?"
Lâm Hiên phá vỡ bầu không khí nặng nề. Dưới ánh mắt tinh tường của hắn, đương nhiên có thể thấy được ẩn tình bên trong.
"Ừ ..."
Hương Nhi khẽ gật đầu, hiện tại nàng không biết nên trả lời thế nào, có thể nói thiên ngôn vạn ngữ cũng không kể hết.
"Tỷ tỷ ngươi thế nào rồi?"
Từ lúc hai người gặp mặt, cũng chưa từng nói chuyện về Viện Kha công chúa.
Lúc còn ở Yêu Linh đảo, quan hệ giữa Lâm Hiên và tỷ tỷ của Tiểu Hồ ly cũng rất thân thiết, có thể nói là không đánh không quen. Sau này hai người còn liên thủ đối kháng với Già La Cổ Ma.
Tư chất tu luyện của Viện Kha tuy kém Hương Nhi một bậc, nhưng tính cách lại rất kiêm cường. Mặc dù phụ vương của hai nàng đã mất đi, nhưng Hương Nhi đã có chỗ dựa là tỷ tỷ, nàng không đến nỗi phải khổ tâm như vậy chứ, chẳng lẽ ...
Trong lòng Lâm Hiên bỗng xuất hiện một dự cảm không tốt.
Thời gian nước chảy mây trôi, một ngàn năm không phải là ngắn. Tu Tiên Giới đầy rẫy hiểm nguy, Viện Kha có gặp phải bất trắc gì cũng là điều khó tránh khỏi.
"Ài ..."
Hương nhi thở dài một tiếng, buồn bã nói : "Tỷ tỷ hiện giờ đang ở trong tộc, chỉ có điều ..."
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm hiên có chút ngạc nhiên, hỏi.
"Ngươi tự mình đi xem rồi sẽ hiểu"
Hình như Hương Nhi không muốn nói nhiều về điều này, trong lời nói không giấu nổi niềm thương cảm.
Lâm Hiên thấy vậy, tuy trong lòng vẫn còn nhiều nghi hoặc, nhưng hắn cũng không tiếp tục hỏi thêm. Chẳng lẽ Viện Kha gặp vấn đề trong lúc tu luyện? Hay là vấn đề gì khác?
Tuy vậy cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần vẫn giữ được tính mạng thì dù gặp phải khó khăn gì cũng có thể từ từ nghĩ cách giải quyết. Lâm Hiên tự an ủi mình, đè nén những nghi vấn trong lòng, tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa.
Mà lúc này, giọng nói của Hương Nhi đều đều truyền đến, nàng bắt đầu kể về những khó khăn mà Tuyết Hồ tộc đang gặp phải.
Vốn dĩ nàng cũng không muốn nói điều này với Lâm Hiên, nhưng trải qua xung đột với Băng Hùng Vương và Hàn Thử Vương, nàng muốn tìm một người để giãi bày tâm sự.
Nàng cũng không kỳ vọng Lâm Hiên có thể giúp nàng giải quyết chuyện này. Hiện tại, có thể nói ra nỗi khổ tâm sâu kín cũng đủ làm cho lòng nàng nhẹ nhõm phần nào.
"Năm đó, khi Yêu Linh đảo bị cuốn vào không gian loạn lưu, gặp phải vô số nguy hiểm. Cũng may Tuyết Hồ tộc chúng ta vận khí không tệ, ngoại trừ một số tộc nhân không may ngã xuống, còn lại chúng ta nhờ cơ duyên xảo hợp mà đến được Băng Hải giới."
"Là một tiểu giới diện thuộc Linh giới, đương nhiên tài nguyên vượt xa Yêu Linh đảo. Hơn nữa hoàn cảnh tự nhiên của giới diện này rất thích hợp cho Yêu tộc tu luyện. Đối với chúng ta thì điều kiện như vậy đã là rất tốt rồi. Nhưng Tuyết Hồ tộc muốn sinh tồn ở chỗ này cũng không phải là chuyện dễ dàng ..."
Lời nói của Hương Nhi dường như có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng Lâm Hiên lại nhẹ gật đầu. Hắn hiểu được một chút hàm nghĩa ẩn chứa trong lời nói của nàng, dù sao mình cũng là tu sĩ phi thăng, đương nhiên hiểu rõ, muốn đứng vững ở Linh giới là một chuyện không hề dễ dàng.