Tu Tiên giới rộng lớn vô cùng, đúng là vô số kỳ nhân dị sĩ, xem ra chính mình đối với việc này cũng không thể quá mức chủ quan, vẫn nên thận trọng hơn một chút.
Lâm Hiên vừa nghĩ đến đây, đã thấy thân hình Linh Hư chân nhân lóe lên, hướng về phía này bay tới, vì vậy hắn liền vội vàng cúi đầu xuống, đồng thời nét mặt lộ ra vẻ rung động. Dù sao thì thân phận của hắn hiện giờ chỉ là một phàm nhân mà thôi, tận mắt chứng kiến đại chiến kinh thiên như vậy thì biểu hiện như vậy cũng là bình thường.
"Sư huynh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Tu sĩ vận nho bào cùng cung trang nữ tử chỉnh tề nghênh đón.
"Không có gì, chỉ là cơ duyên xảo hợp gặp phải mấy tên Cổ Ma vượt giới mà thôi."
Linh Hư chân nhân nhàn nhạt nói, rõ ràng là không muốn nhiều lời. Hai người thấy vậy, tuy trong lòng kinh ngạc nhưng cũng không có hứng thú hỏi thêm.
"Thế nào, tiểu tử này chính là Thiên Đạo võ giả mà Vương sư đệ tìm được sao?" Sau đó hắn quay đầu lại, rồi đánh giá Lâm Hiên từ trên xuống dưới: "Không tệ, không tệ, đúng là lương tài mỹ chất, vừa vặn thỏa mãn điều kiện của chúng ta. Tiểu gia hỏa, ngươi tên gì?"
Trong lúc nói chuyện với Lâm Hiên, vị Đại trưởng lão của Phiêu Miểu Tiên cung này lộ ra vẻ hiền hòa. Kết hợp với dáng vẻ tiên phong đạo cốt của hắn, quả thực giống như Thần Tiên trong truyền thuyết.
Nhưng Lâm Hiên lại lộ ra vẻ nơm nớp lo sợ: "Khởi bẩm tiên sư, tiểu nhân họ Điền, tên là Tiểu Kiếm."
"Điền Tiểu Kiếm, ân, cái tên này không tệ, hiện giờ bổn tiên sư muốn lấy một kiện bảo vật, cần vài tên phàm nhân các ngươi phối hợp thật tốt. Yên tâm, nếu thành công thì các ngươi sẽ không thiếu chỗ tốt, mặc dù các ngươi vì thiếu khuyết Linh căn nên không thể tu tiên, nhưng dựa vào linh đan dược liệu mà bản chân nhân ban thưởng, các ngươi vẫn có thể dễ dàng gia tăng thọ nguyên lên gấp đôi."
Linh Hư chân nhân điềm đạm nói, ngữ điệu chân thành khiến cho người ta tin phục.
"Đa tạ tiên sư, tiểu nhân nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn: "Lúc trước vị Diệp tiên tử này đã đồng ý qua, tiên sư có gì phân phó, tiểu nhân nhất định sẽ không chối từ."
Hai gã Võ Giả phàm nhân kia, biểu hiện so với Lâm Hiên cũng không sai biệt lắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Tốt tốt."
Linh Hư chân nhân vuốt vuốt chòm râu, trên mặt lộ vẻ vô cùng thỏa mãn: "Chỉ cần các ngươi thành tâm cố gắng, bản chân nhân tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Lát nữa các ngươi còn phải phối hợp với nhau, trước hết cứ thong thả làm quen một chút."
"Vâng."
Lâm Hiên cung kính thi lễ một cái, biểu hiện hết sức phục tùng rồi mới quay đầu đánh giá hai gã Võ Giả phàm nhân khác.
Một nam một nữ, niên kỷ đều không quá hai mươi.
Mỹ nữ dung mạo như hoa, nam anh tuấn tiêu sái, nói là Rồng trong loài người cũng chưa đủ. Nhìn kỹ thì dung mạo của hai người có vài phần tương tự, nếu không lầm thì bọn họ hẳn là huynh muội, mà tuổi tác lại không sai biệt lắm, rất có thể là một cặp song sinh.
"Tiểu đệ Điền Tiểu Kiếm, bái kiến nhị vị anh hùng." Lâm Hiên chắp tay, biểu lộ vô cùng khiêm tốn.
Dựa vào tực lực của hắn, căn bản không để hai gã phàm nhân này vào mắt, nhưng một khi đã diễn kịch thì phải làm thật chân thực.
"Thì ra là Điền đại ca, tiểu muội Tô Vân Tú, đây là đại ca của ta, Tô Vân Phong, chúng ta chính là nhân sĩ của Hà Quang đảo. Không biết Điền đại ca trước kia dương danh ở nơi nào trong giới võ lâm?"
Thanh âm trong trẻo êm tai truyền đến, Tô thị huynh muội ôm quyền hoàn lễ, nhất là nữ tử gọi là Tô Vân Tú kia, trong đôi mắt đẹp của nàng liên tục lóe lên dị sắc. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, thế gian này lại có nam tử anh tuấn tiêu sái đến như vậy. Trong nhất thời, trái tim nàng đập loạn nhịp, hai gò má trắng như ngọc cũng trở nên ửng hồng.
"Ha ha, Lâm mỗ luôn cư ngụ ở nơi thâm sơn cùng cốc, xuất thân từ một hòn đảo hèo lánh, có lẽ hai vị chưa từng nghe nói qua."
Lâm Hiên lại chắp tay thi lễ, rõ ràng là không muốn lộ ra lại lịch của mình, mà đám trưởng lão Phiêu Miểu Tiên cung bên kia cũng không để ý, dù sao thì đây cũng chỉ là vài tên phàm nhân mà thôi.
Huống chi Linh Hư chân nhân nói như vậy, nhưng cũng không cho bọn chúng bao nhiêu thời gian mà nói chuyện dông dài. Tuy những tên Cổ Ma vượt giới kia đã bị lão diệt sát, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn có cảm giác bất an.
Lão không biết vì sao nhưng tóm lại là đêm dài lắm mộng, tốt nhất là nghĩ biện pháp để sớm thu bảo vật vào tay, như vậy mới có thể an tâm.
"Đi!"
Lời còn chưa dứt, lão đã hóa thành một đạo cầu vồng, hướng về phía trước bay đi. Thiếu nữ vận cung trang cũng không chần chờ mà theo sát phía sau, vì vậy, trên bãi đất trống chỉ còn lại tu sĩ vận nho bào cùng ba gã phàm nhân. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười khổ, nhưng cũng không nhiều lời, toàn thân bao phủ bởi một đoàn tử mang, sau đó cuồng phong gào thét, cuốn lấy ba gã phàm nhân rồi cũng lao về phía trước.
Phương hướng của bọn họ chính là trung tâm của hoang đảo, độn quang của tu sĩ Phân Thần kỳ vô cùng nhanh chóng, trong nháy mắt đã vượt qua hơn ngàn dặm. Khoảng cách cũng không quá xa, cho nên rất nhanh đã tới được nơi bọn chúng muốn.
Hiện ra trước mắt chính là một cái đầm lầy rộng lớn, bốn phía xung quanh là sông núi trải dài, cảnh sắc cực kỳ hùng vĩ, nhưng ngoài ra lại chẳng có điểm gì đặc biệt. Linh khí ở đây cũng thuộc loại phổ thông, nhìn qua toàn cảnh, cũng không phải nơi mà tu sĩ có thể ẩn nấp. Cho nên bất luận là nhìn cách nào, cũng chỉ là một nơi phong cảnh bình thường mà thôi. Đáng tiếc là hắn không thể sử dụng Thiên Phượng Thần Mục, nếu không thì có thể nhìn ra một chút mánh khóe.
Lâm Hiên âm thầm thở dài, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chính mình chỉ cần đứng đây quan sát, chẳng bao lâu nữa sẽ biết được đáp án mà thôi.
"Đại sư huynh, tại sao ta không phát hiện ra điểm gì đặc biệt ở đây?"
Thiếu nữ vận cung trang cất lời, lúc này hai con mắt của nàng đang bị bao phủ bởi một tầng linh mang, hiển nhiên là nàng cũng tu luyện một loại linh nhãn bí thuật nào đó.
"Đúng vậy a, sư huynh cũng chưa từng nói rằng nơi này có cấm chế che đậy, mà ta nhìn cách nào cũng chỉ thấy đây là một nơi phong cảnh bình thường." Trong thanh âm của tu sĩ vận nho bào cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ.
"Hừ, Phong Linh Trụ này chính là do bậc Tổ Sư sáng lập ra bản môn phải tốn không ít khí lực mới có thể bố trí, các ngươi không nhận thấy điều gì bất thường cũng chẳng có gì kỳ quái."
Phong Linh Trụ?
Lâm Hiên nghe xong liền hết sức kinh hãi, đây chính là vật chỉ nghe nói trong truyền thuyết, sở dĩ hắn biết được là từ những miêu tả sơ sài trên điển tịch, cụ thể thì đây là cái gì cũng không rõ ràng lắm.
Truyền thuyết, Phong Linh Trụ còn được gọi là Trấn Ma Tháp, chỉ dùng để phong ấn những yêu ma quỷ quái hết sức lợi hại, phòng ngừa bọn chúng đào thoát.
Nghe nói tại thời điểm đại chiến tam giới, một vị Chân Ma Thủy tổ đã bị đám nhân sĩ dẫn dụ vào cạm bẫy rồi dùng Phong Linh trụ tạm thời vây khốn. Sau đó, đại quân cực kỳ mạnh mẽ mà vị Thủy tổ này suất lĩnh bị đại quân Nhân tộc cùng Yêu tộc của Linh giới cứng rắn diệt sát.
Đến Chân Ma Thủy tổ cũng có thể tạm thời bị vây khốn, từ điểm này có thể thấy Phong Linh Trụ huyền diệu đến cỡ nào. Hơn nữa, diệu dụng của nó không chỉ có như vậy, vật ấy còn có hiệu quả chặt đứt không gian.
Chặt đứt không gian là như thế nào?
Khái niệm này nghe thì có chút trừu tượng, nhưng giải thích cũng không khó.
Ví dụ như hai vị diện khác nhau thì sẽ không thể tự do qua lại, giống như Linh giới và Nhân giới hoặc Linh giới cùng Cổ Ma giới, hoàn toàn song song với nhau. Dựa vào điểm này mà nói, song phương sẽ không thể liên hệ với nhau, nhưng bất kể sự tình nào cũng có ngoại lệ.