Tuy nói rằng nguy nga lộng lẫy, nhưng thực tế lại trái ngược. Một nơi mà các tu sĩ cấp thấp tụ tập thì thành trì đó có thể tráng lệ đến đâu chứ? Nhất là đối với một người có kinh nghiệm lịch lãm cực kỳ phong phú như Lâm Hiên mà nói thì một thành trì có kích thước thế này căn bản không đáng nhắc đến. Tất nhiên nếu dùng tiêu chuẩn của phàm nhân để xem xét thì tòa thành trì trước mắt có thể nói là lớn đến không thể tưởng tượng nổi. Chỉ vỏn vẹn cao hơn trăm trượng, toàn bộ thành trì được dùng nham thạch xanh vừa dày vừa nặng mà xây thành, vô cùng vững chắc. Dưới ánh mặt trời chiều chiếu xuống, tòa thành trì phảng phất như một con cự thú hoang dã, lẳng lặng nằm rạp xuống đồng cỏ hoang vu mênh mông bát ngát. Trên bầu trời thỉnh thoảng có một tia Lưu Tinh xẹt qua, tuy rằng sắc trời đã hơi tối, nhưng vẫn có vô số tu tiên giả ra ra vào vào thành trì, dáng vẻ bọn họ dường như rất bận rộn. Tuy nhiên tu vi của bọn họ đều không cao, Lâm Hiên thoáng thi triển thuật ẩn nấp, không một ai có thể phát hiện hắn đang theo dõi cả. Lâm Hiên thoáng quan sát giây lát, phát ra linh mang toàn thân tìm kiếm xung quanh, đến khi hắn phát hiện xung quanh không có người nào ẩn nấp. Sau đó hai tay hắn nắm chặt, một tiếng nổ đùng đùng truyền vào lỗ tai, hắn biến thành một ông già thân thể gầy còm, tu vi cũng giảm xuống Nguyên Anh Cảnh. Sở dĩ Lâm Hiên làm như vậy là có suy tính riêng. Người tới Thanh Mộc thành phần lớn là tu tiên giả cấp thấp, nếu như Lâm Hiên lấy tu vi Phân Thần Kỳ đi vào thì khó tránh khiến cho người đời hoảng sợ. Lâm Hiên đến nơi này là để thăm dò tin tức, chứ không phải muốn thu hút sự chú ý của người khác, cho nên hắn cần phải ẩn giấu tu vi và thân phận. Sau đó Lâm Hiên cũng không nán lại mà nghênh ngang nhập thành. Bố cục của thành cũng không có gì đáng để miêu tả. Các dạng kiến trúc được xây san sát nhau, khiến nơi này thoạt nhìn có vẻ chằng chịt rườm rà, không gây sự hứng thú cho người xem. Lâm Hiên vẫy tay ngăn một chiếc xa thú lại, sau đó tay vừa nhấc lên đem một khối trung phẩm tinh thạch đưa cho người lái xe trước mặt, nói một câu: - Bách Bảo Trai! Lời nói còn chưa dứt thì thân hình chợt lóe lên, người đã tiến vào trong xa thú. Động tác vô cùng nhanh nhẹn, tựa như ma quỷ vậy. Người lái xe rất hoảng hốt, nhưng vừa trông thấy hào quang sáng lấp lánh phát ra từ khối trung phẩm tinh thạch thì tức khắc vui mừng hớn hở. - Dạ, đa tạ tiên sư đã ban thưởng. Một khối trung phẩm tinh thạch... Cho dù hắn có vất vả một tháng cũng chưa chắc có thể kiếm đủ, vị khách này quả thật là quá hào phóng đi. Lái xe vội vàng kéo dây cương, quái vật có hình dáng giống ngựa nhưng không phải là ngựa kia tức khắc phóng về phía trước, tốc độ của nó ngược lại vô cùng nhanh. Ước chừng qua thời gian nữa chun trà thì xa thú ngừng lại. Lâm Hiên ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một tòa kiến trúc bằng gỗ, trước cổng treo một bảng hiệu thật to. Bên trên bảng có mấy chữ thiếp vàng, Bách Bảo Trai! Tòa kiến trúc này cũng không quá đặc biệt, bất kể nhìn từ góc độ nào đều là một cửa hàng cực kỳ tầm thường mà thôi. Ánh Tượng Châu thật sự xuất phát từ nơi này? Trong lòng Lâm Hiên không khỏi có chút nghi ngờ. Tuy nhiên về tình về lý thì cô gái họ Cát kia cũng không có lý do để lừa gạt mình. Trong longg vừa nghĩ như vậy, trên mặt Lâm Hiên trở lại vẻ bình tĩnh không biểu cảm như trước, nhàn nhã đi vào Bách Bảo Trai, tựa như đang tản bộ. Vừa vào bên trong, Lâm Hiên chợt ngẩn người, cách bày trí bên trong hoàn toàn khác với cách bố trí ở cửa hàng mà hắn tưởng tượng. Loại vật liệu bằng gỗ này không những cực kỳ vững chắc, hơn nữa còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, có thể được dùng để làm đồ vật trang sức nho nhỏ, mà tu tiên giả cấp thấp thường mang theo bên người, có tác dụng khiến tinh thần phấn chấn hơn. Giá cả đương nhiên không hề rẻ. Đại sảnh vô cùng rộng lớn sáng sủa, cho dù có chứa một lúc hơn mười người cũng không hề có cảm giác chật chội. Mà ở cuối đại sảnh còn có một hàng dài hơn mười trượng, sắp đầy quầy hàng, tất cả đều được làm từ gỗ đàn hương quý hiếm. Có thể dùng gỗ đàn hương đóng thành một cái quầy hàng lớn như vậy, đã có thẻ thấy được Bách Bảo Trai này không phải là một tiệm cầm đồ thông thường, có mấy phần thực lực/ Mà đúng vào thời khắc này, một tiểu nhị mặc y phục màu xanh, đầu đội mũ nhỏ, gương mặt tươi cười chào đón: - Hoan nghênh quý khách đến thăm, xin hỏi ngài muốn xem vật gì, bổn điếm tuy chỉ là hiệu cầm đồ nhưng bảo vật gì cũng có, tuyệt đối có thể khiến ngài hài lòng ra về. Khấu khí của tên tiểu nhị này vô cùng lớn đến mức không hợp lẽ thường, nhưng vẻ mặt của hắn rất là cung kính, thông thường khách hàng đến hiệu cầm đồ có hai loại: Một là tu tiên giả nghèo rớt mồng tơi, trên người không hề có vật dư thừa nào, chỉ cần dùng một câu cô cùng đơn giản để miêu tả, chính là căn bản không thể sống nổi nữa, bằng không thì hắn cũng sẽ không đem một chút bảo vật gia truyền hoặc là phế phẩm rách nát nào đó vừa mới nhặt được đi cầm. Loại thứ hai chính là người xuất thân giàu có, loại này tới cửa hàng tất nhiên không phải vì cầm vật gì, mà đến để tìm vận may, xem thử có thể tìm được bảo bối nào hay không. Đừng nhìn bảo bối trong cửa hàng có vẻ rất ít mà nghĩ chúng tầm thường, đó là bởi vì ngươi chưa gặp phải Bá Nhạc. Nếu quả thật gặp tu tiên giả biết nhìn hàng thì một số đồ vật vô dụng bên ngoài bụi bặm chồng chất tức khắc có thể trở thành kỳ trân dị bảo giá trị liên thành. Tất nhiên loại tình huống này không nhiều. Nhưng luôn luôn có một số tu tiên giả giàu có đến cửa hàng thử vận may. Lâm Hiên hiển nhiên thuộc loại thứ hai, mà gặp phải loại khách quý có tiền như hắn thì hiệu cầm đồ tất nhiên phải tiếp đãi thật tốt rồi. Lâm Hiên liếc nhìn tiểu nhị một cái, đương nhiên không hứng thú mất thời gian quý báu trên người tiểu lâu la như tiểu nhị rồi. - Lâm mổ muốn tìm kiếm một vật, trực tiếp gọi ông chủ của ngươi ra đây. - Ô... Tiểu nhị hít một ngụm khí lạnh, vị khách này đúng là khẩu khí lớn thật, vừa mở miệng là đòi gặp chưởng quỷ. Hắn theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng mà lời nói chưa ra khỏi miệng đã chạm phải ánh mắt của Lâm Hiên, chẳng biết làm sao mà lời cự tuyệt đã đến cửa miệng không thể thốt nên lời. Ngược lại một mực cung kính dẫn Lâm Hiên lên một căn phòng trang nhã trên lầu, sau đó đi ra ngoài gọi ông chủ. Lâm Hiên ngồi ở giữa phòng, may là hắn cũng không phải chờ quá lâu. Không đến thời gian một chun trà, một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thân hình mập mạp, trên mặt mang theo nụ cười đi vào. Lâm Hiên ngẩng đầu, chỉ thấy vị này bất luận là cách ăn mặt hay là khí chất tỏa ra trên người đều không khác với những ông chủ hiệu buôn bình thường. Điểm khác biệt duy nhất chính là trong ánh mắt hắn ẩn chứa vẻ cực kỳ khôn khéo, tu vi ngược lại cũng không kém, cư nhiên lại là một tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ. Lấy tình huống thực tế ở Thanh Mộc thành mà nói, vị này có đủ tư cách tự xưng là tu sĩ cao cấp rồi. Vẻ mặt người này vốn hiền hòa, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Hiên thì nét mặt hắn bỗng đột biến. Hắn vừa sợ vừa nghi ngờ, đồng thời sự sợ hãi nhiều hơn nghi ngờ mấy phần, nhưng sau cùng lại bị vẻ cung kính thay thế. Hắn đi lên trước vài bước, hướng Lâm Hiên cúi đầu chào hỏi: - Vãn bối xin ra mắt tiền bối, không biết người hạ cố đến nơi này, có gì phân phó không ạ? Chỉ cần vãn bối làm được thì vãn bối nhất định sẽ tận sức đi làm. - Ngươi có thể nhìn rõ tu vi của Lâm mỗ? Kết quả như thế khiến Lâm Hiên có chút kinh ngạc. Tuy bởi vì nguyên do tu luyện công pháp nên thuật ẩn nấp này không thể so sánh với bản thể được, ít nhiều gì cũng kém hơn một chút. Nhưng tuyệt đối không phải là thứ mà tu tiên giả bình thường có thể nhìn thấu được, nhưng hiện tại một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ hèn mọn cư nhiên có thể nhìn thấu được Liễm Khí Thuật của mình, đây quả thật là một điều khó có thể tin được/ Sau khi kinh ngạc qua đi, sắc mặt Lâm Hiên càng thêm âm u. - Tiền bối bớt giận, vãn bối sao dám gây bất lợi cho ngài, chẳng qua vãn bối trời sanh Huyền Thanh Chi Thể, cho nên mới có thể nhìn thấu được Thuật ẩn nấp của tiền bối. Chưởng quỹ khẩn trương, vội vàng lên tiếng giải thích.