Bách Luyện Thành Tiên

Chương 453: Gặp lại Mộng Như Yên



Ngọn núi sụp xuống khiến bụi đất bốc cao che kín một vùng trời. Đột nhiên một tiếng phượng hót thanh thúy dễ nghe truyền vào trong tai. Theo thời gian ngày càng vang vọng như phượng vũ cửu thiên thẳng nhập trời mây. Chừng một tuần trà thì một đạo kinh hồng vô cùng mỹ lệ hiển hiện trên không trung.
Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại. Từ khi bước vào tu tiên đạo, hắn gặp độn quang nhiều vô kể nhưng chưa bao giờ thấy nó có màu sắc xanh thẳm như nước biển khơi thế này. Theo sau mặt ngoài độn quang có điện hồ bắn ra bốn phía. Những nơi nó đi qua thì không khí đều bị ngưng kết lại.
Lâm Hiên nhíu mày, đây là bí pháp Lôi Điện thủy thuộc tính sao? Đang còn nghĩ thì những tiếng gọi to duyên dáng truyền vào tai. Bên trong thanh âm nũng nịu bao hàm sự kinh hỉ vô tận:
"Chúc mừng sư thúc, chúc mừng sư thúc, sư thúc thần công đại thành, thiên lão phù hộ Thiên Nhai Hải Các chúng ta."
Lâm Hiên quay đầu, chỉ thấy chúng nữ được dẫn đầu bởi ba hậu kỳ nữ tử cùng hướng về lam sắc quang cầu trên không trung bái xuống.
Uy danh Thiên Nhai Hải Các tăng rất nhiều so với trăm năm trước nhưng bình tâm mà nói thực lực đã giảm. Nhưng sư thúc thành công tiến giai Ly Hợp trung kỳ, điều này có ý nghĩa vô cùng quan trọng thực lực với bổn môn.
"Không cần đa lễ, mọi người đã vất vả rồi."
Thanh âm mềm mại truyền vào tai, theo sau lam quang chợt lóe rồi chậm rãi tiêu tán. Một nữ tử nhìn qua chỉ mới mười tám mỹ miều như hoa ánh vào mi mắt. Dung mạo nàng xinh đẹp tuyệt trần, tuyệt đối là mỹ nữ nhất đẳng. Nhất là da thịt trắng bạch như ngọc, không hề kém hài nhi mới sinh chút nào.
Như Yên tiên tử!
Năm nay nàng đã một ngàn hơn năm trăm năm tuổi nhưng dấu vết tháng năm không hề lưu lại trên người. Thậm chí trăm năm không thấy mà còn trẻ hơn một chút.
Trên người nàng uy áp ẩn hàm, thiên địa linh khí chậm rãi lưu chuyển quanh thân. Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua. Như Yên tiên tử quả thật đã là tu tiên giả Ly Hợp trung kỳ.
"Đệ đệ, đa tạ ngươi đã tương trợ…"
Mộng Như Yên quay sang hắn, trên mặt tràn đầy ôn nhu. Nàng đều rất rõ ràng thời khắc thiên kiếp bắt đầu phủ xuống, chúng nữ tu liều mạng chống đỡ cho đến khi Lâm Hiên xuất hiện đại triển thần thông giải trừ nguy cơ.
Hai người ánh mắt chạm nhau, Như Yên tiên tử vô cùng cảm khái, nếu hôm nay không có hắn chỉ sợ nàng đã vạn kiếp bất phục.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười: "Tỷ, chúng ta kết nghĩa kim lan thì còn khách khí làm gì."
"Ừm."
Mộng Như Yên lộ ra nụ cười ngọt ngào, phất tay cho đám nữ tu rồi dẫn hắn tới Ngưng Khách Lâu.
Tin tức nàng tiến giai thành công đương nhiên sẽ lan rộng trong Thiên Vân Thập Nhị Châu. Kế tiếp sẽ có vô số màn chúc mừng nhưng Như Yên tiên tử hạ lệnh hết thảy làm thật đơn giản.
Nàng vốn không thích náo nhiệt phiền phức, hơn nữa trăm năm mới gặp lại Lâm Hiên nên có điều muốn nói.
Ngưng Khách Lâu của Thiên Nhai Hải Các đương nhiên vô cùng đặc biệt. Quỳnh lâu ngọc vũ bài trí đẹp đẽ cò vượt xa loan điện nơi hoàng cung thế tục. Có điều đã chín trăm năm nay lại mới đón một người khách thứ hai.
"Tỷ thật keo kiệt, lần trước tiểu đệ tới thì không mời ta đến nơi này." Lâm Hiên nhìn thoáng qua nữ tử mỹ miều bên cạnh, ngữ khí mang vài phần trêu chọc.
"Ngươi đừng trách ta, không phải người tỷ tỷ này keo kiệt mà là quy củ do tổ sư truyền xuống, trừ phi có ân Thiên Nhai Hải Các thì mới được vào trong này." Mộng Như Yên khẽ cười, giọng nói mang theo vài phần ngại ngùng lẫn cảm kích.
Hai người mới vừa tới ngoài lầu các thì các đạo độn quang đủ mọi màu sắc từ đằng xa bay tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Cầm đầu là một cung trang nữ tử Nguyên anh sơ kỳ, còn lại là các đệ tử Ngưng Đan kỳ.
"Tham kiến sư thúc." Thấy bên trái chính là thái thượng trưởng lão bổn môn. Một nữ tu tên là Trần Hồng Ảnh hoảng sợ vội khẽ cúi chào thật sâu.
Đám Ngưng Đan Kỳ đệ tử thì run rẩy thân thể mềm mại. Lần này gặp mới chứng thực, Như Yên sư tổ quả thật đẹp hệt như trong bức họa nơi phụng dưỡng đường. Ngũ quan mặt mày không khác mà phong thái khí độ quả thực như tiên nữ hạ phàm.
"Thôi, không cần đa lễ." Mộng Như Yên nhướng mày, thanh âm trong trẻo mở miệng.
"Sư thúc, người tới chỗ này là có điều gì phân phó?" Trần Hồng Ảnh cung kính mở miệng.
"Ta muốn đưa Lâm đ*o hữu vào trong."
Trần Hồng Ảnh cung kính nhưng nghe xong thì ngẩn ngơ, khi ánh mắt đảo qua thiếu niên bên phải thì kinh ngạc mở to mắt. Khí thế trên người hắn còn vượt cả hậu kỳ sư tỷ trong môn. Mà theo như sư thúc xưng hô, chẳng lẽ là Ly Hợp Kỳ lão quái?
Trần Hồng Ảnh vội hướng Lâm Hiên bái kiến: "Vãn bối mới rồi sơ suất, xin Lâm tiền bối bỏ qua cho."
"Tiên tử khách khí rồi, Lâm mỗ chỉ là khách nhân mà thôi." Lâm Hiên vô kinh vô hỉ mở miệng.
Trần Hồng Ảnh dẫn đường, Lâm Hiên cùng Mộng Như Yên đi vào tòa kiến trúc hoa mỹ cao tầng bảy, tất cả các rường cột đều dùng mỹ ngọc chạm trổ thành, còn khảm nạm rất nhiều bảo thạch trân châu.
Tỷ đệ hai người tiến vào trong đại điện. Trần Hồng Ảnh cùng đệ tử sau khi dâng hương trà thì cung kính lui xuống.
Chung quanh an tĩnh, tỷ đệ hai người nhìn nhau, trong lòng đều vô vàn cảm khái. Nếu trăm năm thời gian nơi thế tục, chỉ sợ hai người sớm đã hóa thành xương khô trong mộ. Dù là tu tiên giả thì khoảng thời gian không gặp cũng tuyệt không ngắn.
"Đệ đệ, rốt cuộc ngươi đi nơi nào, ta nghe Oánh nhi cùng Thuyên nhi thuật lại chuyện đã qua. Còn tưởng rằng… "
"Tỷ tỷ đã cho ta đã ngã xuống?" Lâm Hiên mở miệng tiếp lời.
"Không."
Như Yên tiên tử lắc đầu:"Ta không nghĩ như vậy, ta đương nhiên rõ ràng thần thông tiểu đệ. Đệ vô thanh vô tức biến mất khiến người khó hiểu nhưng ta tin nhất định ngươi có thể gặp dữ hóa lành."
"Ha ha, đa tạ tỷ tỷ, kỳ thật đúng là hung hiểm đến cực điểm." Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười, liền đem chuyện hơn trăm năm trước thuật lại kỹ càng.
Rất nhanh gần nửa canh giờ trôi qua, trên mặt Như Yên tiên tử lộ ra vẻ kinh ngạc:
"Thì ra là thế, đại nạn không chết tất có phúc về sau. Tụ Linh không gian ở thời thượng cổ cũng không có mấy. Tuy trong đó linh khí vô cùng nồng đậm nhưng tiểu đệ có thể trăm năm tiến giai Ly Hợp, tốc độ tu luyện như thế chỉ sợ trước sau đều không có ai" Mộng Như Yên quay sang, trong đôi mắt đẹp hiện một tia dị quang mở miệng.
"Ha ha, tỷ tỷ quá khen. Tiểu đệ chỉ là vận khí tốt mà thôi. Cái gì mà tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Tỷ tỷ khen tiểu đệ thật quá mức khiến ta đảm đương không nổi. Ngược lại tỷ tiến giai trung kỳ thật sự đáng khâm phục" Lâm Hiên mỉm cười mở miệng.
Trên mặt Mộng Như Yên cũng lộ nụ cười, có chút kiêu ngạo nhưng lại lộ ra vẻ đăm chiêu.
Thọ nguyên của nàng còn lại sáu bảy trăm năm. Mộng Như Yên không nắm chắc về khả năng tiến giai hậu kỳ.
Tu tiên giả Ly hợp trung kỳ muốn phá toái hư không độ qua Thiên kiếp thì cơ hội thành công xa vời. Nhưng có lẽ là do thiên ý, hai trăm năm trước cơ duyên xảo hợp. Mộng Như Yên thu được một bí mật, có thể vượt qua Thiên kiếp phi thăng đi Linh giới.
Chuyện này cần hai người liên thủ. Nguyên là Như Yên tiên tử định tìm Vọng Đình Lâu. Bất quá hiện tại nàng thay đổi chủ ý. Luận thực lực Lâm Hiên còn kém Thiên Vân thập nhị châu đệ nhất cao thủ nhưng đã thỏa mãn điều kiện phi thăng Linh giới.
"Tỷ, ngươi đang suy nghĩ gì?" Thấy Mộng Như Yên đột nhiên xuất thần, Lâm Hiên không khỏi ngẩn ngơ.
"Đệ đệ, ta nghe đệ nói qua về Nghiên nhi, như vậy tựa hồ đệ không phải tu sĩ Thiên Vân Thập Nhị Châu?"
"Không sai, ta cùng Tần sư tỷ từng bái sư tại Phiêu Vân Cốc, về sau U Châu có biến nên dùng cổ truyền tống trận đi đại lục khác." Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Ừm, vậy không biết đệ đã có chưa từng nghe qua truyền thuyết Tu La môn chưa?"
"Tu La môn, tự nhiên đã nghe qua. trên người ta cũng có Tu La ngọc bài" Lâm Hiên vừa nói vừa vươn tay ra vỗ tại bên hông. Hắc quang lóe lên, trước ngực lập tức xuất hiện một khối lệnh bài đen thùi chừng bàn tay. Mặt trước có một quỉ diện dữ tợn hung ác phảng phất muốn nhắm người mà phệ. Mặt sau thì càng thêm cổ quái chính giữa là một con số vô cùng bắt mắt.
Ba mươi chín!
"Ồ, đệ đệ cũng có Tu La ngọc bài sao?" Mộng Như Yên ngẩn ngơ.
"Vật này tiểu đệ có được ngoài ý muốn, thông qua sưu hồn thuật cũng biết một chút, nhưng cụ thể tình hình Tu Lâm Môn thế nào còn thỉnh tỷ tỷ chỉ giáo" Lâm Hiên ôm quyền thần sắc cung kính nói.
"Tiểu tử nhà ngươi, đã là người một nhà còn khách khí như vậy làm gì." Đôi mi thanh tú của Mộng Như Yên khẽ nhíu, trên mặt lộ một chút không hài lòng.
"Ha ha, tiểu đệ nói giỡn, tỷ tỷ bỏ qua cho."
"Ngươi... chỉ biết miệng lưỡi trơn tru, ta tới hỏi đệ, đệ đã biết những gì về các giới ?" Mộng Như Yên đưa ánh mắt kỳ lạ liếc sang hắn.
"Các giới diện? Tiểu đệ tự nhiên hiểu được. Nhân Giới không cần phải nói, tổng cộng chín nơi, ở trên có Linh giới cùng Ma giới. Linh giới chính là nơi tu sĩ chúng ta hướng tới nhưng Ma giới thực lực cũng không nhỏ. Nghe nói tu sĩ phi thăng tới đó không cần độ qua Thiên kiếp nhưng phải chịu qua ma khí quán thể, nhưng dù cho thành công cũng mất đi thần trí trở thành một yêu ma." Lâm Hiên suy nghĩ một chút, trầm ngâm mở miệng.
"Hừ, phi thăng đến Ma giới đúng là phải chịu ma khí quán thể biến thành yêu ma, nhưng ai nói sẽ đánh mất thần trí?" Mộng Như Yên cười lạnh một tiếng, có vẻ không đồng tình mở miệng.
"Trên điển tịch nói như vậy" Lâm Hiên kinh ngạc.
"Hừ! điển tịch, cổ tu sĩ cùng yêu ma thề không lưỡng lập. Thực ra ma khí quán thể ít nguy hiểm hơn Thiên Kiếp, bọn họ sợ hậu nhân lựa chọn con đường trở thành yêu ma nên mới cố ý ghi lại như vậy."
"Ra là thế" Lâm Hiên nhẹ gật đầu, nếu không phải tỷ tỷ chỉ rõ thì hắn còn bị cổ tu lừa gạt.
"Mà phía trên Linh giới cùng yêu Ma giới là…"
"Được rồi, Tiên giới hư vô mờ mịt, chúng ta sẽ không nói đến" Mộng Như Yên khoát tay áo khiến Lâm Hiên lộ ra vài phần mê hoặc: "Vậy tỷ tỷ hỏi ta chuyện này, rốt cuộc là vì điều gì"
"Đương nhiên là hợp tác cùng đệ phi thăng đi Linh giới, nói rõ một số điều đến lúc đó sẽ không phạm sai lầm."
"Cái gì, hai người cùng hợp sức phi thăng đi Linh giới. Tỷ, người không có nói đùa chứ!"
Lâm Hiên ngẩn ngơ, sắc mặt trở nên cổ quái.
Nguyên nhân rất đơn giản, tu sĩ phá toái hư không cần độ qua Thiên kiếp, mà uy lực của nó vượt xa linh lực chi kiếp.
Tu sĩ chỉ có thể dựa vào thực lực của mình độ kiếp, không thể có ngoại nhân trợ giúp. Một khi có ngoại lực tham gia, Thiên kiếp sẽ gặp mạnh càng mạnh, uy lực bạo tăng rất nhiều.
Chuyện này đến hắn cũng biết, tỷ tỷ tiến giai Ly hợp đã mấy trăm năm sao lại không rõ?
"Đệ đệ. Tỷ tỷ nói chuyện này đương nhiên là có nguyên nhân." Đôi mi thanh tú của Như Yên tiên tử hơi nhíu:"Về chuyện phi thăng Linh giới thì tỷ tỷ đã có chủ ý, khi nãy đang nói về các giới diện. Bất quá đệ còn bỏ qua một nơi rất trọng yếu."
"Tỷ tỷ nói. . ." Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại. Vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng
"Không sai, xem ra đệ đệ cũng nghĩ đến. Nơi đó phàm nhân gọi là U Minh Địa phủ còn tu tiên giả chúng ta thì xưng là Âm Ti Giới."
"Âm Ti Giới? "
"Ừm, đây là một giới diện rất đặc biệt. Truyền thuyết sinh linh sau khi chết sẽ đi hoàng tuyền nhưng điều này không có biện pháp chứng thật. Bất quá trong Âm Ti Giới quả thật có rất nhiều âm hồn quỷ vật khiến người líu lưỡi.
Hơn nữa không thể tưởng tượng nổi là, Tuy Âm Ti Giới ở dưới Nhân Giới nhưng thực lực quỷ vật bên trong mạnh không kém tu tiên giả Linh giới cùng Cổ ma trong Ma giới."
Như Yên tiên tử nói đến đây, trên mặt cũng lộ vẻ khó tin.
"Rốt cuộc tỷ muốn nói điều gì?" Thần sắc Lâm Hiên bình tĩnh mở miệng. Kiếp trước của Nguyệt nhi chính là bí mật lớn nhất mà hắn từng biết, năm đó còn có Chân tiên ngã xuống trong tay Tu La Vương. Nếu bí mật này bạo lộ thì dù có lên trời xuống đất, trong tam giới không còn chỗ cho hai người dung thân.
"Tiểu đệ. Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng. Âm Ti Giới có sáu Âm vương thống trị. Mà Tu La Môn có quan hệ cùng bọn họ"
"Có quan hệ là sao?"
"Ta cũng không rõ điều này nữa. Về sự tồn tại của Tu La Môn thì dù là Vọng Đình Lâu cũng không rõ lắm. Trên điển tịch căn bản chưa từng ghi lại. Chỉ biết chín ngàn năm sẽ mở ra một lần, tu sĩ muốn đi vào phải thỏa mãn hai yêu cầu. Một là tu vị phải đạt tới Nguyên Anh kỳ, hai là phải có Tu La ngọc bài làm tín vật."
"Vậy rốt cuộc trong đó có những gì?" Lâm Hiên nghe tới đây thì cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Cụ thể thì ta cũng không rõ."
"Tỷ cũng không rõ?" Trên mặt Lâm Hiên có chút ngạc nhiên.
"Ừm, chín ngàn năm mới mở một lần. Tu tiên giả Nhân Giới có ai thọ nguyên có thể đạt tới như thế. Tuy vậy bên Yêu tộc thì cũng có. Tỷ như lão quái vật Vạn Giao Cốc từng đi vào một lần, nhưng sau khi trở ngoài thì kiêng kị vô cùng, một chữ cũng không chịu nói ra.
Bất kể như thế nào thì trong Tu La Môn có rất nhiều chỗ tốt. Tỷ như tiên đan đột phá bình cảnh hay là linh vật nghịch thiên kéo dài thọ nguyên. Thậm chí theo truyền thuyết còn có Thông Thiên linh bảo.
Đương nhiên nguy cơ và kỳ ngộ cùng tồn tại, bảo vật mặc dù khiến người hoa mắt nhưng số tu sĩ đi vào ngã xuống rất nhiều.
Trong đó một bộ phận chết vì nguy hiểm trong Tu La Môn, một bộ phận thì trở thành con mồi trong miệng âm hồn lệ quỷ."
"Bị âm hồn lệ quỷ thôn phệ. Chẳng lẽ. . ." Lâm Hiên nhíu mày suy nghĩ mở miệng.
"Không sai, xem ra đệ đệ cũng đoán được. Tu La Môn cùng mở ra hai nơi. Ngoài Nhân Giới thì còn có Âm Ti Giới. Ngoài tu tiên giả chúng ta còn nhiều âm hồn quỷ vật cũng tiến vào trong, song phương một khi gặp nhau sẽ là ngươi chết ta sống.
Đương nhiên do thiên địa pháp tắc. Cấp bậc yêu quỷ đi vào tối đa cũng là Ly Hợp kỳ đỉnh phong, bất quá gặp phải tồn tại như vậy, đừng nói Nguyên Anh tu sĩ mà là Vọng Đình Lâu cũng không dám nói có bản lĩnh tự bảo vệ mình. Thực lực quỷ vật Âm Ti Giới cũng không kém so với tu sĩ Linh giới. Bất luận công pháp hay bảo vật đều mạnh hơn tu sĩ Nhân Giới chúng ta."
Mộng Như Yên nói đến đây thì thanh âm cũng trầm xuống.
"Tỷ. Nguy hiểm thì ta đã rõ, nhưng sự hấp dẫn của đan dược bảo vật đối với chúng ta cũng không lớn. Tỷ tỷ nói nhiều như vậy nhất định là có dụng ý khác. Phải chăng điều này có quan hệ đến chuyện phi thăng Linh giới?" Lâm Hiên bưng lên trà nhấp một ngụm, thần sắc bình tĩnh mở miệng.
"Ha ha, tiểu đệ nói không sai. Tỷ tỷ cơ duyên xảo hợp biết được ở sâu trong Tu La Môn có một bí mật."
"Bí mật?"
"Ừm. Một tòa truyền tống trận mà thôi. Nhưng nó có thể phá toái hư không, trực tiếp đem tu sĩ truyền tống đến Linh giới" Mộng Như Yên phất ngọc thủ một cái bày ra một tầng cách âm tráo. Tuy hai người đang ở Thiên Nhai Hải Các nhưng cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm. Dù sao bí mật này thực sự quá kinh thế hãi tục.
"Sao? Đệ đệ không tin chăng? " Thấy Lâm Hiên cứng họng vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc thì Mộng Như Yên lộ vẻ bất mãn. Tin tức này nếu không phải mười phần nắm chắc nàng sẽ không nói ra.
"Không phải.. . "
Cho dù kiến thức uyên bác như Vọng Đình Lâu nghe điều này chỉ sợ cũng bán tín bán nghi. Cổ truyền tống trận trực tiếp phá toái hư không vượt qua Thiên kiếp. Chuyện này chẳng khác nào thiên phương dạ đàm.
Nhưng Lâm Hiên thì khác. Khi trước tại Vô Định Hà, hắn đã gặp qua tình huống này trong hành cung của Tu La Vương.
Cầm Tâm không phải bởi do cổ truyền tống trận mà hiện cách xa hắn, bị truyền tống đi Linh giới sao?
Truyện tống trận trong Vô Định Hà là do Tu La Vương thiết hạ. Còn trong Tu La Môn sẽ là đại thủ bút của ai? Có thể vượt qua thiên kiếp hiển nhiên đã cải biến pháp tắc thiên địa. Tuyệt phải là người có thần thông kinh hãi thế gian mới có thể tạo ra.
Tu La Môn một nửa thông tới nhân gian, nửa còn lại thông tới hoàng tuyền. Có thể quan hệ cùng trường đại chiến thượng cổ kia chăng? Rốt cuộc trong đó có những gì? Đáng tiếc hiện manh mối quá ít.
"Đệ đệ, ngươi có bằng lòng mạo hiểm cùng tỷ tỷ một phen chăng?" Thanh âm Mộng Như Yên truyền vào tai, ẩn ẩn vài phần chờ mong.
"Tỷ. Cơ hội tốt như vậy tiểu đệ há lại có thể bỏ qua. Tu La Môn tuy nguy hiểm trùng trùng nhưng sao có thể sánh bằng Thiên kiếp, chỉ là còn chuyện tiểu đệ muốn thỉnh giáo thêm." Thần sắc Lâm Hiên bình tĩnh mở miệng.
"Đệ đệ có điều gì nghi hoặc cứ việc nói. Chỉ cần tỷ tỷ biết tuyệt không dấu diếm."
Mộng Như Yên nhẹ gật đầu. Trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ tán thành.
Trách không được, Lâm Hiên thân là tán tu lại có thể tiến giai Ly hợp. Hành sự không chỉ vào cảm tính mà còn đủ cả tâm cơ. Hắn có gan cầu đại lợi ích trong nguy hiểm nhưng cũng biết suy xét kỹ càng.
"Ta nghe nói Vọng Đình lâu từng xuất thủ tương trợ Thiên Nhai Hải Các. Chắc hẳn lão có quan hệ không tệ với tỷ tỷ. Tỷ sao không liên thủ cùng vị Nhân Giới đệ nhất cao thủ này?" Trong mắt Lâm Hiên chiếu ra tinh quang, có vẻ nghi hoặc mở miệng.
"Không cần nhắc tới tên gia hỏa thay lòng đổi dạ đó" Trong mắt Mộng Như Yên hiện tia giận dữ. Tuy lần này Vọng Đình Lâu giúp Thiên Nhai Hải Các nhưng hảo cảm của nàng đối với hắn cũng không tăng bao nhiêu. Thật đúng là băng dày ba thước không phải một ngày lạnh!
"Thay lòng đổi dạ?" Lâm Hiên ngẩn ngơ có chút cổ quái: "Chẳng lẽ tỷ tỷ cùng Vọng Đình Lâu. . ."
"Nói bậy, tiểu đệ đệ nói như vậy là muốn trở mặt với ta sao?" Không ngờ Mộng Như Yên thẹn quá hóa giận quát lên khiến hắn thầm kêu không ổn.
"Tỷ, ngươi đừng nóng giận. Là tiểu đệ hiếu kỳ nên lỡ miệng. Rốt cuộc Vọng Đình Lâu có liên quan gì?"
"Ta cùng hắn có tám cây gậy tre cũng với không đến. Có điều hắn thiếu chút nữa trở thành tỷ phu của ta, nhưng hắn cũng quá háo sắc. . ."
Như Yên tiên tử tức giận mở miệng sau đó lại than thở nhẹ, chậm rãi thuật lại đoạn bí ẩn tám trăm năm trước.
"Tỷ tỷ ta chết ở trong tay Phong Lương thì Đình Lâu cũng đã hết sức. Điểm này ta không trách hắn. Có điều nếu quả thật yêu tỷ tỷ ta thì không được tham hoa háo sắc có mới nới cũ, nhưng không bao lâu hắn đã lần lượt nạp vô số thị thiếp" Mộng Như Yên oán hận nói.
"Khụ khụ. . ." Lâm Hiên không dám lộ dị sắc nhưng trong lòng có chút đồng tình với Thiên Vân thập nhị châu đệ nhất cao thủ này. Nếu không còn thâm tình cùng Như Băng tiên tử thì sau tám trăm năm cũng lão không tới thủ hộ Thiên Nhai Hải Các.
"Tỷ, tin tức truyền tống trận này còn lão quái vật nào biết không, chỉ e đến lúc đó sẽ xuất hiện kẻ cạnh tranh?" Thần sắc Lâm Hiên nghiêm nghị nói.
"Đệ đệ yên tâm, bí mật này trừ hai ta thì ở Nhân giới tuyệt không có kẻ thứ ba biết đến. Tuy vậy Âm Ti Giới thì khó mà nói. Có điều những đại yêu quỷ chắc không ngu ngốc gì mà đi Linh giới. Ha ha"
Lâm Hiên nhẹ gật đầu. U Minh Địa phủ cùng Linh giới thế như nước lửa. Đại yêu quỷ trừ phi chán sống nên mới phi thăng lên đó.
"Bất quá truyền tống trận ở sâu trong Tu La Môn, nguy hiểm trên đường chắc chắn không nhỏ."
"Điều này đệ cũng rõ nhưng còn một vấn đề. Nếu đúng sở liệu của tiểu đệ, truyện tống trận có thể phá toái hư không hẳn là có vài hạn chế."
"Đây là đương nhiên, mỗi lần sử dụng ít nhất phải cách nhau vài vạn năm. Hơn nữa chỉ có thể truyền tống ba người mà thôi, ngoại trừ đệ đệ ta còn chuẩn bị mời. . ."
"Ha ha, tỷ tỷ, ta đã mời được một người." Lời Mộng Như Yên còn chưa dứt Lâm Hiên đã chen ngang.
"Đệ đệ đã có nhân tuyển?" Mộng Như Yên ngẩn ngơ, sau đó đôi mắt đẹp lộ vẻ rõ ràng: "Đệ đệ nói Thanh nhi a, Khổng Tước tuy cũng là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng Tu La Môn quá nguy hiểm. Con đường tới truyền tống trận chông gai từng bước, chỉ có tu sĩ Ly Hợp kỳ mới tự bảo vệ được mình, nàng đi. . ."
"Ta không nói Thanh nhi." Lâm Hiên thở dài, hắn dĩ nhiên muốn mang cả Thanh nhi đi Linh giới nhưng tu tiên đạo gian nan nhấp nhô, không thể cưỡng cầu. Lần này để Thanh nhi đi đối với nàng chỉ có hại.
"Vậy đệ đệ nói. . . "
Lâm Hiên cười cười mà vỗ tại bên hông. Nương theo làn hương phong, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần hiện ra trước mặt.
"Nguyệt nhi tham kiến Như Yên tỷ tỷ." Thiếu nữ uyển chuyển cúi người chào Mộng Như Yên.
Thân là Ly Hợp kỳ tu tiên giả, phóng tầm mặt trong thiên hạ thì sự tình có thể khiến Mộng Như Yên kinh hoảng không nhiều.
Nhưng lúc này nàng kinh ngạc tới ngây người, ánh mắt đảo qua trên người Nguyệt nhi. Khí thế này rõ ràng là Ly Hợp kỳ tu tiên giả, không ngờ tiểu nha đầu này cũng tiến giai.
Không có khả năng, ở trong Tụ linh không gian chỉ hơn trăm năm mà cả Lâm Hiên cùng Nguyệt nhi đều tiến giai Ly hợp thì quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Mộng Như Yên tuyệt đối sẽ không tin.
Rốt cuộc trong đó có bí mật gì?
Mộng Như Yên nghi hoặc nhưng không tiện hỏi nhiều. Bất quá vẻ mặt nàng trở nên kinh hỉ. Nguyệt nhi gia nhập thì càng ổn thỏa hơn người kia, khả năng thành công của chuyến đi này càng lớn.
"Không ngờ Nguyệt nhi muội muội cũng tiến cấp Ly hợp. Thật là đáng mừng"
"Tỷ tỷ đã đồng ý?"
"Đây là đương nhiên. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Nguyệt nhi đã có thực lực đi cùng, tỷ tỷ há có không đồng ý?" Mộng Như Yên mỉm cười nói.
"Đa tạ." Lâm Hiên ôm quyền.
"Tiểu tử này miệng lưỡi trơn tru. Tỷ đệ chúng ta còn nói nghi thức xã giao làm gì?" Mộng Như Yên chợt nghĩ ra điều gì, có vẻ ngưng trọng mở miệng:
"Đúng rồi, còn một sự tình ta muốn thương lượng cùng đệ đệ. Ngươi đáp ứng thì chúng ta đều có lợi"
"Tỷ nói là…"
"Không biết đệ có hứng thú gia nhập Thiên Nhai Hải Các không?"
"Hả. Gia nhập Thiên Nhai Hải Các?" Lâm Hiên nghe xong không khỏi ngẩn ngơ, vẻ mặt trở nên có chút cổ quái:
"Tỷ tỷ nói giỡn sao. Theo tiểu đệ biết thì Thiên Nhai Hải Các truyền thừa trăm vạn năm còn chưa từng thu nam đệ tử."
"Lời này không sai nhưng quy củ dù sao cũng là vật chết, phép tắc cũng có thể biến đổi. Bổn môn không thu nam đệ tử vì đại bộ phận đều tham hoa háo sắc thấy lợi quên nghĩa. Nhưng đệ đệ thì khác."
"Khụ khụ . . " Nghe Mộng Như Yên nói, đang uống trà mà Lâm Hiên bị sặc cả lên. Theo như suy nghĩ của tỷ tỷ thì hắn là người tốt sao?
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ dở khóc dở cười, chính hắn rõ mình hơn cả. Đương nhiên không phải xấu nhưng cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
"Không nói đến hai ta đã kết nghĩa kim lan. Trường đại chiến trăm năm trước nếu không phải đệ đệ tận lực hỗ trợ. Cho dù Vọng Đình Lâu tương trợ thì thắng bại cũng rất khó nói. Ít nhất đệ đã giúp bổn môn giảm được khá nhiều tổn thất. Đệ có ân với Thiên Nhai Hải Các, tỷ tỷ hiện tại mời ngươi gia nhập, không biết ý của đệ đệ như thế nào?" Mộng Như Yên khẽ quay sang, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong.