Bách Luyện Thành Tiên

Chương 507: Yêu nga



Lâm Hiên vân đạm phong thanh mở miệng nhưng ngữ khí kiêu ngạo ương ngạnh. Mộng Như Yên cơ hồ lấy tay che miệng, nghĩ mình đã nghe lầm. Đệ đệ luôn trầm tĩnh, sao giờ tính tình đại chuyển không biết phân biệt lợi hại như thế.
Chọc giận lão quái vật này thì hôm nay muốn đi thật không dễ.
"Tốt, tốt, đã mấy trăm năm nay không ai dám kiêu ngạo trước mặt bản tôn như thế, lát nữa ta muốn ngươi hối hận khi sinh ra trên đời này " Trong mắt Vạn Giao Vương lóe lên huyết quang, chưa lập tức xuất thủ mà giận quá hóa cười.
Lão tự hỏi thực lực không bằng Vọng Đình Lâu hay Cổ Ma Thánh tổ nhưng đối phó tỷ đệ hai người này thì dư sức. Vừa dứt lời yêu khí trên thân đã dâng lên mãnh liệt, chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng đúng lúc này một thanh âm thản nhiên ngoài dự đoán của Vạn Giao Vương truyền tới:
"Muốn Lâm đ*o hữu sống không thể, chết không được. Lão Giao long, với thực lực của ngươi chỉ e không làm được điểm này ..."
Đang kiêu ngạo bệ vệ mà nghe thấy lời này thì sắc mặt Vạn Giao Vương đại biến vội ngẩng đầu. Chỉ thấy phía chân trời phương xa xuất hiện một quang điểm tím hồng, như chậm mà nhanh bắn tới nơi này.
Bóng người chớp động bên trong kinh hồng là một tu sĩ trung niên râu dài ba tấc, dung mạo vô cùng nho nhã.
"Vọng Đình Lâu ..."
Tức thời vẻ mặt Vạn Giao Vương trở nên âm trầm. lão yêu sao lại không rõ quan hệ giữa Vọng Đình Lâu cùng Như Yên tiên tử ? Khẳng định lần này đối phương sẽ không đứng bàng quan.
Nhưng rời đi như vậy thì Vạn Giao Vương thật không cam lòng, bỏ qua cơ hội thu đỉnh lô tốt như vậy. Thêm cả Lâm Hiên kia nữa. Không đem tiểu gia hỏa này đi trừu hồn luyện phách thì khó tiêu mối hận trong lòng.
Ý niệm lão yêu còn chưa chuyển thì Vọng Đình Lâu đã tới trước mắt.
"Lời này của đạo hữu ý gì, chẳng lẽ ngoài Như Yên tiên tử, ngươi cũng định ra mặt cho cả tiểu tử này?"
Trên mặt Vạn Giao Vương hiện vẻ tàn khốc, hung tợn mở miệng nhưng trên thực tế đã lui về phía sau một bước.
Dù sao động thủ với Vọng Đình Lâu, lão yêu không nắm chắc chút thắng lợi nào.
"Ha ha, ai nói ta muốn quản sự tình giữa ngươi cùng Lâm đ*o hữu..."
Nghe vậy thì sắc mặt Vạn Giao Vương trở nên mừng rỡ. Với thân phận của đối phương đương nhiên không thèm nuốt lời.
Sắc mặt Như Yên tiên tử cuồng biến, thân hình chợt lóe đã tới bên cạnh Lâm Hiên. Thanh âm cương quyết của nàng truyền vào tai:
"Ngươi không muốn xen vào việc của người khác thì đến đây làm gì. Hôm nay tỷ đệ chúng ta đồng sinh cộng tử ...".
Vạn Giao Vương nghe xong thì nhíu mày. Vọng Đình Lâu lại như chẳng hề để ý, hai tay để sau lưng cùng vẻ mặt thản nhiên: "Như Yên muội tử, ngươi cần gì phải nóng vội. Với thực lực lão Giao long này, dù luyện nữa một trăm năm nữa cũng không làm gì được Lâm đ*o hữu..."
"Cái gì?"
Mộng Như Yên ngây người, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ không tin. Vạn Giao Vương sửng sốt một lúc rồi điên cuồng cười rộ lên:
"Ha ha. Đình lâu huynh, ngươi đang nói giỡn ta sao. Ta, Yêu tộc đệ nhất cao thủ mà không đối phó được Ly Hợp Sơ kỳ tiểu gia hỏa này?"
"Tin hay không tùy ngươi, đừng nói ngươi mà là ta đấu với Lâm tiểu đệ này, thắng bại bất quá chỉ là năm năm ..." Vọng Đình Lâu hít một hơi, thanh âm nghiêm trang truyền vào tai.
Tiếng cười Vạn Giao Vương chợt câm nín, ánh mắt đảo qua trên mặt Vọng Đình Lâu, muốn phân biệt chân giả trong lời nói đối phương.
Như Yên tiên tử còn kinh ngạc hơn cả Vạn Giao Vương, nàng biết Vọng Đình Lâu nhiều năm như vậy, hiểu rõ hắn không thích khoa ngôn.
Nhưng nếu nói thực lực Lâm Hiên ngang với Nhân Giới đệ nhất cao thủ thì thật khiến người khó tin tưởng.
"Hừ, bổn tọa không cần phải lừa ngươi, ngươi có biết Cổ Ma cuối cùng là chết trong tay ai?"
"Chẳng lẽ là Lâm tiểu tử này? Không có khả năng, Cổ Ma là phân hồn của Đại Năng tồn tại thượng giới hàng thế, thần thông quỷ dị vô số. Thực lực còn vượt cả tu tiên giả Ly Hợp hậu kỳ." Vạn Giao Vương kinh hô, vẫn là vẻ mặt không tin nhưng đã có chút dao động.
"Tin hay không tùy ngươi, hiện ở trên người Lâm đ*o hữu còn có ba kiện bảo vật tiên nhân. Vạn đạo hữu nếu có thể diệt hắn, những bảo vật kia toàn bộ sẽ thuộc về ngươi" Thanh âm có chút quỷ dị của Vọng Đình Lâu lại vang lên.
"Cái gì?" Vạn Giao Vương nghe xong thì trên mặt hiện vẻ tham lam nhưng rất nhanh tan biến, quay đầu nhìn sang đánh giá kỹ lại Lâm Hiên.
Mộng Như Yên kinh ngạc nhưng trong lòng nhưng tràn ngập vẻ hưng phấn. Đôi mắt đẹp ánh ra tia sáng kỳ dị, nếu thực là như vậy thì hy vọng phi thăng Linh giới càng lớn.
"Lời này của đạo hữu là ý gì, ngươi vẫn còn bất mãn việc phân chia bảo vật, chuẩn bị cùng liên thủ Vạn Giao Vương đối phó ta?" Lúc này Lâm Hiên mới thản nhiên lên tiếng, không phủ định lời nói vừa rồi của Vọng Đình Lâu.
"Đạo hữu hiểu lầm rồi. Vọng mỗ há là kẻ lật lọng như thế, ta tới nơi này chẳng qua vừa lúc mà thôi, hiện tại chuẩn bị bỏ đá xuống giếng..."
"Bỏ đá xuống giếng?" Lâm Hiên ngẩn ngơ, sắc mặt có chút cổ quái.
"Không sai, ta vốn định tìm Vạn Giao Vương. hôm nay vừa lúc liên thủ cùng hai vị đạo hữu. Cùng nhau diệt tên nghiệt súc này..."
"Ngươi nói cái gì, ngươi rõ ràng vừa mới nói không xen vào việc của người khác ..." Vạn Giao Vương không khỏi biến sắc.
"Không sai, bản tôn vốn không xen vào việc của người khác nhưng bổn ý của ta là muốn sát diệt ngươi, hiện tại vừa gặp dịp" Vọng Đình Lâu cười lạnh nói.
"Vì sao, giữa hai ta mặc dù có chút khúc mắc nhưng chưa đến mức thù hận bất cộng đái thiên, ngươi vì sao..." Lúc này Vạn Giao Vương trở nên hoảng sợ vô cùng.
"Đúng vậy, có điều ta muốn giết ngươi không phải vì ân cừu mà là vì lợi ích của Nhân tộc..." Trên mặt Vọng Đình Lâu tràn đầy vẻ hiên ngang lẫm liệt.
"Lợi ích Nhân tộc..."
"Không sai, trước kia có bản tôn tọa trấn Thiên Vân thập nhị châu, Vạn Giao Vương ngươi dù dã tâm vạn trượng cũng không dám gây ra bao nhiêu sóng gió. Hiện tại ta sắp phi thăng Linh Giới, nếu lưu lại ngươi..." Vọng Đình Lâu nói đến đây thì ý tứ đã rất rõ ràng.
"Tu La môn chỉ còn lại ba ngày. Gặp lão yêu ở đây thật thật tốt quá. Lâm đ*o hữu nguyện liên thủ cùng ta thêm một lần chăng?"
"Rất hân hạnh" Trên mặt Lâm Hiên lộ nụ cười quỷ dị :"Tốt xấu gì ta cũng là tu tiên giả nhân tộc, tự nhiên nguyện ra một phần lực. Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau ..."
"Được!"
Trên mặt Như Yên tiên tử cũng lộ ý cười nhẹ nhàng. Bích Ảnh Lạc Tuyết Kiếm đã về bay trong tay. Ba người đứng thành chữ Phẩm, hình thành thế chân vạc bao lấy Vạn Giao Vương. Lão yêu muốn đào tẩu chẳng qua là người si nói mộng mà thôi.
Thợ săn biến thành con mồi, giờ khắc này vẻ mặt lão Giao Long trở nên vô cùng tuyệt vọng.
***
Bên kia, trong Hồn Niệm không gian. Địa cung sụp đổ nhưng không chút ảnh hưởng tới không gian độc lập này.
"Sao, hiện tại ngươi nguyện ký kết cộng sinh khế cùng ta?" Hư ảnh chậm rãi mở miệng.
Điền Tiểu Kiếm vẫn trầm ngâm, đối phương là một tia tinh hồn mà thôi, không có khả năng đoạt xá.
Có câu gan nhỏ chết đói gan lớn chết no, muốn cơ duyên lớn lao nhất định phải mạo hiểm.
"Được, ta đáp ứng ngươi."
Hư ảnh mừng rỡ: "Nếu như thế ta dạy cho ngươi một đoạn pháp quyết, hai ta phối hợp có thể đạt thành khế ước cộng sinh..."
***
Oanh!
Tiếng nổ bạo liệt truyền vào tai, một con Giao Long thân cao hơn mười trượng, từ trên bầu trời ầm ầm ngã xuống, mặt đất bị lõm xuống thành một cái hố sâu.
Tuy là Yêu tộc đệ nhất cao thủ, nhưng đối mặt với sự liên thủ của Lâm Hiên, Vọng Đình Lâu, cùng Mộng Như Yên. Vạn Giao Vương không có một chút cơ hội bỏ trốn. Hôm nay ôm hận ngã xuống tại đây, nguyên thần hồn phách không có chạy ra, bị hủy bởi Huyễn Linh Thiên Hỏa của Lâm Hiên.
"Ha ha, đa tạ hai vị đạo hữu tương trợ, nếu không với chỉ mình Vọng mỗ, muốn diệt sát lão quái vật này thực không dễ dàng"
"Đình Lâu huynh thật quá khách khí, đạo hữu phi thăng sắp tới mà còn nghĩ tới nhân tộc chúng ta, ta thật phải tôn kính huynh" Lâm Hiên ôm quyền hoàn lễ, trên mặt tràn đầy hoà thuận.
"Ừm, Vạn Giao Vương đã bị diệt trừ, thi thể của hắn nên xử lý sao?"
Lão quái vật này là Ly Hợp hậu kỳ, lại có huyết thống thiên địa Linh thú. Lông da xương cốt là tài liệu luyện khí vô cùng trân quý. Ánh mắt ba người đều có chút lửa nóng.
"Chúng ta liên thủ trừ nghiệt súc này. Tài liệu trên thân y tự nhiên chia đều là được" Lâm Hiên nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi nói.
"Bổn tọa cũng có ý này."
Vọng Đình Lâu gật đầu, Như Yên tiên tử càng không có dị nghị.
Thiếu chút nữa gặp độc thủ của lão Giao Long, hiện đã biến nguy thành an. Nàng phất ngọc thủ một cái. Vô số quang điểm màu xanh thẳm hiện giữa không trung, sau đó không thấy nàng có thêm động tác gì mà thủy nguyên khí bắt đầu tụ hợp lại. Lam quang chợt lóe, hàng trăm phi đao xuất hiện.
"Đi!"
Mộng Như Yên điểm ra một chỉ, đám phi đao hóa thành một dải lam sắc bắn tới thi thể Giao Long.
Trong huyết vũ rực rỡ, chừng nửa tuần trà, luận theo giá trị mà thi thể Vạn Giao Vương được chia làm ba phần. Tài vật trong túi trữ vật của hắn cũng chia đều.
Lần này về công về tư, ba người xem như làm một chuyện rất tốt.
"Lâm đ*o hữu, Như Yên muội tử, không biết kế tiếp hai người tính toán gì không, nếu không chê thì chúng ta đồng hành, kiếm một nơi thanh tịnh chờ Tu La môn mở ra."
Vọng Đình Lâu vuốt chòm râu, thanh âm tràn ngập thành ý.
"Ha ha, đa tạ hảo ý của đạo hữu, ta cùng với tỷ tỷ còn chuyện quan trọng cần làm." Lâm Hiên ôm quyền hoàn lễ.
"Ồ, hai vị còn có việc?"
Vọng Đình Lâu có chút ngạc nhiên. Bảo vật nơi Bồng Lai sơn còn không nhiều, hai người này còn mục đích gì?
Trong lòng có chút kinh nghi, Vọng Đình Lâu vuốt râu tươi cười nói: "Nếu như thế thì Vọng mỗ cáo từ trước, một ngày kia chúng ta có thể gặp tại Linh giới."
"Đa tạ cát ngôn của đạo hữu, Lâm mỗ hy vọng có một ngày như vậy". Lâm Hiên khách sáo nói.
Vọng Đình Lâu lại quay đầu, mắt ánh chớp động nhìn qua nữ tu mỹ miều. Tuy dung mạo không hoàn toàn giống nhưng là cốt nhục, từ trên khuôn mặt Như Yên tiên tử có thể hồi tưởng tuyệt thế phương dung của Như Băng tiên tử ngày xưa.
"Tiểu muội, ta biết bởi vì việc ta nạp cơ thiếp, ngươi không chịu nhận người tỷ phu như ta. Nhưng bất kể ngươi có tin hay không, nhiều năm như vậy trong lòng ta vẫn chỉ nhớ đến nàng."
Như Yên tiên tử nghe thì trầm mặc không nói.
"Xem ra muội vẫn không nhận ta. Vọng mỗ không thẹn với lương tâm là được, lần này trở về ta sẽ bế quan sinh tử chuẩn bị độ Thiên kiếp."
Vọng Đình Lâu duỗi tay vỗ vào bên hông, linh quang chợt lóe. Hai cái bình ngọc cùng một khối ngọc giản trắng nõn từ bên trong bay vút ra. Được một tầng hào quang mờ ảo bao bọc, chậm rãi bay đến trước mặt Như Yên tiên tử.
"Cái này..."
"Nếu như ta đến được Linh giới, sau này không thể thay nàng chiếu cố muội. Trong ngọc giản này là tu luyện tâm đắc của ta, có trợ giúp không nhỏ đối với việc đột phá bình cảnh. Còn hai bình ngọc này có này có một trăm viên Hồng đan, hiệu quả của nó ta nghĩ cũng không cần nhiều lời."
"Cái gì, Hồng đan?"
Trên mặt Lâm Hiên cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nghe nói Hồng đan này rất trân quý, nguyên liệu luyện chế vô cùng kiếm hoi.
Vọng Đình Lâu không hổ là tu tiên giả Ly Hợp hậu kỳ, không ngờ xuất thủ hào phóng đến như thế. Qua đó cũng có thể thấy được phần nào tâm tư hắn quả thật vẫn còn Như Băng tiên tử.
"Ta chỉ có thể giúp đến đây, nghe nói muội từng tìm được Yêu Đan của Thâm Hải Huyền Quy có thể gia tăng thọ nguyên, như vậy chỉ cần tu luyện cho tốt, mấy trăm năm sau sẽ có cơ hội phi thăng Linh giới."
Vọng Đình Lâu cạn lời, cũng không đợi Như Yên tiên tử trả lời mà thân hình chợt lóe hóa thành một đạo kinh hồng tử hồng sắc, hướng về chân trời bay vút đi. Để lại hai người ngơ ngác lơ lửng trên không.
"Tỷ, người đã đi rồi. Vọng đạo hữu này quả thật trọng tình trọng nghĩa, xem ra trước kia tỷ có chút hiểu lầm hắn".
Trên mặt Như Yên tiên tử lộ chút lạc tịch. Không nói gì mà vỗ vào bên hông, một chiếc ngọc giản còn trống bay vút ra. Nàng lẳng lặng đem thần thức chìm vào từng cái. Lát sau Như Yên tiên tử thở dài, đem Hồng đan cùng một cái ngọc giản thu hồi, phất tay đem một cái ngọc giản bắn qua Lâm Hiên.
"Đệ đệ, ngươi cầm lấy đi, thứ này cũng rất hữu dụng với tu luyện sau này của ngươi"
"Đa tạ tỷ tỷ."
Lâm Hiên thấy tâm trạng tỷ tỷ không vui cũng không tiện nói nhiều, thầm mừng rỡ đem nó thu vào.
Một lát sau Như Yên tiên tử đưa tay khẽ vuốt mấy sợi tóc, vẻ mặt bình phục trở lại.
"Đệ đệ, rốt cục chúng ta đã hội hợp nhưng thời gian còn không nhiều, cần phải nhanh chóng tìm nó"
"Ừm, tiểu đệ rõ điều này, chẳng qua tỷ tỷ cũng không cần lo lắng, ta đã nắm đại khái vị trí thượng cổ Truyền Tống trận" Lâm Hiên để hai tay sau lưng, cười nói.
"Cái gì, đệ đệ, ngươi nói là...?" Đôi mắt đẹp của Mộng Như Yên sáng lên tia kỳ dị, thanh âm có chút run rẩy.
"Không sai, tiểu đệ cơ duyên xảo hợp thu được một bức địa đồ Bồng Lai sơn, tỷ tỷ xem qua sẽ rõ"
Vừa nói hắn vừa phất tay một cái. Một khối cổ ngọc giản bay vút ra, được một tầng ngân quang bọc chậm rãi bay qua Mộng Như Yên.
Nàng khẽ ngoắc ngón út, ngọc giản như có thông linh rơi vào bàn tay. Thần thức vừa chìm vào thì một bức địa đồ sinh động ánh vào trong đầu.
"Ồ. Thật sự là địa đồ Bồng Lai sơn này, đệ thật là phúc duyên thâm hậu. A, Thiên Tiên Các, theo vậy thì Cổ Truyền Tống trận ở phía tây bắc..."
"Đúng vậy, Truyền Tống trận hơn phân nửa ở chỗ này, theo địa đồ thì cách chúng ta không quá xa nhưng không biết sẽ gặp những nguy hiểm gì."
"Chúng ta mau lên đường."
Vừa dứt lời toàn thân Mộng Như Yên lóe lên lam quang, biến thành một đạo kinh hồng chói mắt phá không bay đi. Lâm Hiên cũng bay theo sát phía sau.
Sau thời gian một bữa cơm, hai người đã bay được hơn mười ngàn dặm.
Chẳng biết từ khi nào, sắc trời bắt đầu âm u. Trong lòng Lâm Hiên nổi lên sự khó chịu dừng độn quang.
Chẳng lẽ điều chú ý trong địa đồ là thật? Các nơi khác không thấy nói có nguy hiểm gì, chỉ có khu vực này có viết một hàng chữ nhỏ cảnh báo. Nói nơi đây có cấm không cấm chế đặc biệt nhưng chỉ cần bay cao không vượt quá mười trượng là vô sự.
"Chỉ có thể bay dưới mười trượng là có thâm ý gì?" Lâm Hiên đang nghĩ ngợi thì Mộng Như Yên đã vươn bàn tay mềm mại. Quang hoa chợt lóe, từ ống tay áo bay ra một cái túi phiêu phù ở trước người.
"Đi!"
Mộng Như Yên khẽ quát, sợi dây buộc miệng túi tự bung, vụ từ bên trong tỏa ra một vầng hắc.
Sau khi sương mù phiêu tán, một con khôi lỗi mặc thiết giáp xuất hiện.
"Ngưng đan hậu kỳ!" Lâm Hiên có chút kinh nghi, có lẽ là Mộng Như Yên thu được từ Thiên Xảo Môn, dùng để thăm dò cấm chế thì khá thích hợp.
Chỉ thấy nàng đánh ra một đạo pháp quyết, linh quang lóe lên rồi khôi lỗi bay tới phía trước.
Bân đầu thì vẫn bình thường, nhưng khi Mộng Như Yên thao túng nó bay cao hơn mười trượng thì dị biến nổi lên.
Đoành!
Trên bầu trời gió giục mây vần, một tia chớp to như cánh tay giáng xuống. Tốc độ tia chớp quá nhanh. Khôi lỗi bị bổ trúng đầu thì tức khắc thân thể tan thành tro bụi.
Lâm Hiên cùng Mộng Như Yên liếc nhau, vẻ mặt trở nên khó coi.
Với tu vị của hai người muốn đỡ tia chớp này không khó, nhưng đám mây cự đại hình tròn trên bầu trời kia ẩn hiện hàng ngàn chia chớp, hai người căn bản không thể ngăn cản.
"Địa phương này quả thật quỷ dị, chúng ta cần cảnh giác hơn " Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua chung quanh, chậm rãi mở miệng.
"Ừm, chúng ta đi thôi". Mộng Như Yên cũng gật đầu.
Tốc độ vẫn hai người vẫn rất nhanh đồng thời đem thần thức tập trung đề phòng nguy hiểm.
Nhưng đúng như trong cảnh báo, bay dưới mười trượng thì bình an thuận lợi.
Chừng gần nửa canh giờ sau cảnh sắc phía trước biến đổi, hiện ra một vách núi cao tới nghìn trượng, thẳng lên tận trời xanh.
Núi này chiều dài liên miên không dứt, không biết tới tận nơi nào, không có khả năng đi vòng qua.
Mà do cấm không cấm chế, muốn bay vọt qua cũng không ổn.
Tỷ đệ hai người nhìn nhau nhưng ngẩn người không giải quyết được nan đề.
Ánh mắt Lâm Hiên lóe ra tinh quang, đem thần niệm cường đại thả ra cẩn thận tìm tòi chung quanh.
Sau một thoáng thì chân mày hắn vừa động, vẻ mặt giãn ra.
"Đệ phát hiện điều gì?"
"Ừm"
Lâm Hiên gật đầu độn quang bay qua bên trái. Mộng Như Yên tự nhiên theo như bóng với hình.
Rất nhanh bay được hơn trăm dặm, một sơn động rộng hơn trượng tối om ánh vào tầm mắt.
Lâm Hiên lấy ra ngọc giản đem thần thức chìm vào, sau đó ngẩng đầu vui sướng mở miệng: "Chính là nơi này, xuyên qua đây thì cách Truyền Tống trận cũng không xa."
"Lối vào sơn động này thật bí ẩn, nếu không phải có thần thức cường đại, muốn phát hiện thật không dễ."
"Ta đoán bên trong sẽ có nguy hiểm."
"Ừm, ngu tỷ hiểu, nhưng muốn phi thăng Linh giới mạo hiểm là đương nhiên." Mộng Như Yên mỉm cười nói.
Hai người cùng tiến vào. Sơn động sâu không thấy đáy, không ngờ được khảm nạm những viên quái thạch màu trắng ngà cỡ ngón tay, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Ly Hợp Kỳ tu tiên giả như Lâm Hiên cùng Mộng Như Yên đều thấy rõ ràng cảnh vật bên trong.
Bay sâu vào trong chừng hơn hai mươi dặm.
Vù!
Đột nhiên thanh âm cổ quái truyền vào tai. Lâm Hiên khẽ nhíu mày. Thanh quang chợt lóe, một đạo kiếm khí hơn thước đã hiện ra, hung hăng trảm tới phía trước. Một con hồ điệp cỡ bàn tay bị kiếm khí dễ dàng chém thành hai nửa.
Nhưng sau đó, một màn không hiểu nổi đã xảy ra.
Tàn thi của hồ điệp mơ hồ một thoáng, tiêu tan không còn thấy bóng dáng. Mà không gian bên cạnh đó một trượng dao động một hồi, một con hồ điệp giống hệt xuất hiện trong tầm mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Huyễn Nguyệt Nga!"
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, vẻ mặt trở nên khó coi.
"Đệ, ngươi biết loại ma trùng này?"
Dung nhan xinh đẹp của Mộng Như Yên lộ vẻ đề phòng
"Không sai, ta từng xem qua trên Nhân giới linh trùng bảng." Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng: "Trong đám kỳ trùng man hoang, Huyễn Nguyệt Nga bài danh không cao nhưng thiên sinh am hiểu huyễn thuật, hơn nữa phun ra bột phấn cực độc. Chỉ sợ không dễ đối phó."
"Chẳng lẽ chúng có thể ngăn cản tu sĩ Ly Hợp như chúng ta, cùng lắm thì thêm cả Nguyệt Nhi muội muội, ba người liên thủ thì không có vấn đề... . . ."
Lời của Mộng Như Yên còn chưa dứt thì thanh âm vèo vèo truyền vào tai, từ sâu trong huyệt động bay ra tới cả hàng ngàn vạn con Huyễn Nguyệt Nga.
Mộng Như Yên biến sắc. Ánh mắt gắt gao nhìn vào một nơi, không ngờ trong đám Huyễn Nguyệt Nga có một con to tới cả trượng.
Huyễn Nguyệt Nga khác thì màu xám, thân thể con này thì đen như mực. Từ trên thân nó bắn ra linh áp đáng sợ không kém gì tu sĩ Ly Hợp.
"Thể trưởng thành!"
Thanh âm Lâm Hiên có chút khô khốc mà vẻ mặt Mộng Như Yên cũng không khác biệt. Trong mắt con hồ điệp đầu đàn kia hiện lên hung quang. Ma trùng này như yêu thú, đã mở ra linh trí.
Như vậy nó có thể chỉ huy cả đám Huyễn Nguyệt Nga này, thực không dễ đối phó.
Mộng Như Yên khẽ cắn hàm răng, trên mặt lại hiện vẻ kiên quyết. Thông đạo này nhất định nàng phải xông qua.
Vẻ mặt Lâm Hiên cũng khó coi vô cùng nhưng rất nhanh như nhớ tới điều gì, sắc mặt trấn định trở lại: "Tỷ không cần lo lắng, đệ đã có một chủ ý."
"Sao?"
Như Yên tiên tử có chút ngạc nhiên, đưa mắt nhìn sang hắn.
Lâm Hiên duỗi tay vỗ tại bên hông. Chỉ thấy linh quang chợt lóe, một bảo vật tỏa ra hào quang rực rỡ xuất hiện. Thì ra là một chiếc Cổ chung to cỡ nửa tấc, thân màu tím sẫm có họa đầy ký hiệu, tỏa ra một cỗ linh khí kinh người.
"Cái này...Bách Linh Chung!"
Mộng Như Yên không nhịn được biến sắc: "Sao có thể, đây không phải trấn phái chi bảo Ngự Linh Tông sao, sao ở trong tay đệ?"
"Tỷ tỷ không cần ngạc nhiên. Bách Trùng chân nhân ngã xuống trong tay đệ, tự nhiên ta thu được thứ này." Lâm Hiên thản nhiên nói.
Mộng Như Yên càng kinh ngạc, đệ đệ của nàng thật là một kẻ nhìn không thấu a! Nhưng ngẫm lại với tu vị của hắn muốn sát diệt Bách Trùng chân nhân cũng phải khó.
"Ngự Linh Tông vốn có chút xung đột với Thiên Nhai Hải Các chúng ta. Bách Trùng chân ngã xuống thực có lợi cho bổn phái."
"Ừm." Lâm Hiên gật gật đầu. Lúc này đám Huyễn Nguyệt Nga thèm thuồng bay ở một bên, hai người phát ra khí tức cường đại khiến chúng tạm thời không dám công kích.
Lúc này Lâm Hiên múa may hai tay, đánh ra từng đạo pháp quyết. Bách Linh chung là linh bảo phụ trợ, có thần hiệu chuyên đối phó các loại man hoang kỳ trùng.
Hắn đã tu luyện qua thông bảo bí quyết này, sử dụng vô cùng thành thục.
Mộng Như Yên cũng không nhàn rỗi. Hào quang lóe lên, Bích Ảnh Lạc Tuyết kiếm đã ở trong tay. Ánh mắt chú ý đám Huyễn Nguyệt Nga hộ pháp cho Lâm Hiên.
Theo động tác của Lâm Hiên. Bách Linh chung rung lên, linh quang cùng phù văn thâm ảo dị thường lóe lên liên tục quanh cổ chung.
Linh Chung đại phóng ra ánh sáng màu tím, nhất thời thể tích tăng vọt.
Lâm Hiên ngẩng đầu, ánh mắt hài lòng nhìn Linh bảo rồi cong tay búng ra một chỉ.
Coong!!!. . .
Tức thời thanh âm trầm bổng cổ xưa truyền vào tai!
Mộng Như Yên nghe không thấy gì bất ổn nhưng đám Huyễn Nguyệt Nga phía trước lập tức hỗn loạn lên.
Không hổ là trấn phái bảo vật Ngự Linh Tông. Lâm Hiện tiếp tục đánh ra pháp quyết đủ mọi màu sắc. Bách Linh chung rung lên, quay tròn bay lên lơ lửng trên đầu hai người.
Linh chung lại tỏa ra một tầng sáng màu tím, đem hai người bao bọc bên trong.
Kỳ thật với thần thông cùng bảo vật khắc chế, Lâm Hiên có thể diệt trừ đám Huyễn Nguyệt Nga trước mắt. Nhưng làm như vậy không có lợi, để chúng lưu lại coi như canh giữ thông đạo này.
Phi thăng Linh giới mới là đại sự hạng nhất!
Mộng Như Yên nhíu đôi mi thanh tú. Nàng đã nghe nói qua thần thông huyền diệu của Bách Linh chung, nhưng chỉ dựa vào tầng sáng này có thể bình an đi qua thông đạo chăng?
Dù sao sóng âm khi nãy không có hiệu quả đối với con Huyễn Nguyệt Nga trưởng thành. Trong mắt nó lóe ra hồng quang, nhìn hai người chăm chú như độc xà rình mồi.
Lâm Hiên phất tay áo bào một cái, Ma Duyên Kiếm đã bay vút ra.
Kiếm này uống qua vô số tinh huyết tu sĩ, bức ra một cỗ lệ khí linh người. Tức thời ánh mắt Huyễn Nguyệt Nga trưởng thành lộ vẻ khẩn trương.
"Ta nghĩ linh trí của ngươi không thấp nên sẽ hiểu được lời ta. Hai người bổn tọa chỉ muốn mượn đường qua nơi này, tốt nhất mọi người không cần trở mặt."
Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên cũng không quản Huyễn Nguyệt Nga trưởng thành phản ứng sao, Bách Linh Chung tỏa ra tử quang rực rỡ, tiếp tục tiến vào sâu trong huyệt động.
***
Một bên khác, tại Hồn Niệm không gian.
Thanh âm như dã thú tê rống truyền vào tai. Điền Tiểu Kiếm không ngừng lăn lộn, đập đầu xuống đất, thần tình vô cùng thống khổ. Cả quá trình kéo dài hơn canh giờ mới dần bình ổn, hắn xoay người ngồi dậy.
Lúc này dung mạo họ Điền có chút biến đổi, trên hai má có vô số phù văn cổ quái, giữa trán lại có một quỷ diện nho nhỏ.
"Không tồi. Rốt cục khế ước thành công." Quỷ diện kia đột ngột mở miệng. Thanh âm quái dị hệt hư ảnh khi nãy.
"Hừ, sao ngươi không nói quá trình này thống khổ như thế?!" Thanh âm Điền Tiểu lộ vẻ tức giận, tâm trí cứng cỏi như hắn mà vừa rồi đau đớn đến mức hận không thể lập tức đi tìm chết.
"Hừ, điều này có tính là gì, một chút thống khổ cũng chịu không được thì nói gì đến trường sinh chi lộ. Sau này ngươi sẽ đoạt được lợi ích không nhỏ." Đại thống lĩnh Ma tộc có chút chê cười mở miệng.
"Được rồi, ta không truy cứu việc này nữa, kế tiếp chúng ta làm sao để phi thăng đi Linh giới đây?" Điền Tiểu Kiếm liếm môi, thanh âm có chút hưng phấn.