Bách Luyện Thành Tiên

Chương 559: Cùng thi triển sát chiêu



Lâm Hiên cắn răng hít vào một hơi, thu hồi Ma Duyên Kiếm rồi hai tay vũ động không thôi. Trên bầu trời xuất hiện vô số huyễn ảnh, nhìn qua như chiêu Thiên Thủ Quan Âm của phật gia.
Hai tay kết từng cái rồi từng cái pháp ấn huyền diệu. Mơ hồ còn có thanh âm phạm xướng của Phật Môn vang vọng.
Thi triển Chân Linh Nhất Kích trước kia chưa từng xuất hiện hiện tượng này, chẳng lẽ bí thuật này còn có quan hệ cùng Phật Tông?
Ý nghĩ lướt qua trong đầu. Toàn thân linh lực của Lâm Hiên điên cuồng truyền ra song chưởng, trong nháy mắt liền đem từng giọt linh lực từ đan điền đến trong kinh mạch, cơ hồ đều dốc hết ra.
Trong đầu hắn chợt có cảm giác trống rỗng mê muội muốn thổ huyết, toàn thân khó chịu đến cực điểm. Chiêu này uy lực cực lớn nhưng yêu cầu thần thức phải đạt tới trình độ nhất định. Nếu không muốn thi triển chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Luận uy lực của nó còn hơn cả Ma Duyên Kiếm một bậc.
Linh lực bị áp súc cực độ, hai tay Lâm Hiên khép lại. Dòng xoáy linh lực trong lòng bàn tay tụ thành một khối quang cầu cỡ quả trứng, mặt ngoài có những tia điện hồ xèn xẹt, vô số phù văn cỡ hạt gạo như ẩn như hiện, nhìn qua vô cùng thần bí.
Mà trong khối cầu có một hư ảnh lập lòe.
Lão Hổ!
Tuy nhiên rất khác vua của núi rừng. Chân Linh Nhất Kích mô phỏng bí thuật của Thần Thú Linh Giới.
Tứ linh Bạch Hổ! Chính là đối thủ một mất một còn của Xuân Ky.
Quang cầu vừa thành hình thì Lâm Hiên hét to một tiếng rung trời, đem khối cầu cuồng đẩy ra.
Quang cầu do pháp lực toàn thân ngưng tụ nhất thời vỡ tan. Bạch Hổ mỹ lệ rống giận vọt ra rồi hình thể tăng vọt, rất nhanh liền vượt qua ba trượng. Khí thế còn cường đại hơn cả Kỳ Lân mới vừa rồi, thế như lôi đình vạn quân hung hăng bắn tới lão đạo.
***
Cùng lúc đó ở bên kia.
Lão quái tóc vàng đã đuổi theo Tiêm Mạc Y Lam. Lão này rõ ràng thông minh hơn đồng bọn. Nói lời thừa thì có ích gì. Trước tiên cứ thu thập đối phương rồi sưu hồn thuật là sẽ rõ sự tình.
Tuy nhiên một màn phát sinh tiếp theo lại ngoài dự liệu của lão. Tiêm Mạc Y Lam dù chật vật nhưng trong tay có Thông Thiên Linh Bảo, đã ngoan cường chống lại lão.
Bảo vật này tuy không có đại uy lực như Ma Duyên Kiếm nhưng sắc bén vô hạn, hơn nữa mỗi kích không tiêu hao quá nhiều pháp lực.
Nó phát ra những ánh đao còn sáng ngời hơn cả vầng thái dương. Trên mặt lão giả tóc vàng Động Huyền Kỳ đầy vẻ đề phòng, không muốn trực tiếp đón đỡ.
Tuy nhiên do chênh lệch về cảnh giới, theo thời gian tình thế của Tiêm Mạc Y Lam ngày càng bất lợi, ngã xuống chỉ là sớm muộn.
Đỡ được một lợi trảo kim sắc hiểm độc, hai kiện pháp bảo phòng thân của Tiêm Mạc Y Lam đều bị hủy diệt, đối phương còn chưa tế xuất bảo vật, chỉ bằng pháp lực thâm hậu đã dồn hắn đến tuyệt cảnh.
Bị đối phương bắt được thì khác nào là chết. Trong mắt Tiêm Mạc Y Lam hiện tia kiên định, mở miệng phun ra một ngụm tiên huyết. Oành một tiếng bạo khai thành một đoàn huyết vụ.
Huyết vụ đón gió chợt lóe, bảy đạo phù văn huyết sắc cỡ nắm tay hài nhi hiện lên, quay tròn vừa chuyển trước ngực sau đó nhập vào trong thân thể hắn.
Y phục của Tiêm Mạc Y Lam rách ra. Ngoài da hiện lên những vệt ma vân ngăm đen, đồng thời một luồng ma khí tinh thuần mà đầy vẻ bạo ngược phóng lên cao, đôi cánh trắng như tuyết sau lưng cũng trở nên ngăm đen. Ngay cả thuộc tính linh lực cũng bắt đầu biến đổi.
Tứ chi hắn phồng to lên, tóc tai cũng thoát khỏi mũ kim quan, giống như những con ma xà đón gió vũ điệu. Cơ thể hắn khiến người có cảm giác như được đúc bằng tinh thiết, giơ tay nhấc chân dường như sức mạnh bài sơn đảo hải.
Ma khí cuồn cuộn, tu vị dù vẫn là Ly Hợp sơ kỳ đỉnh phong nhưng gây cho người cảm giác hoàn toàn khác biệt so với vừa rồi.
Quá trình biến thân này nói thì phức tạp, kỳ thật hoàn thành trong nháy mắt.
Lão giả tóc vàng thấy thì nhíu mày, đáy mắt lóe lên tinh quang. Khí tức này nhìn rất quen mắt.
Cổ Ma?
Không đúng, đối phương rõ ràng là tu tiên giả nhân tộc, chẳng lẽ hắn tu luyện là ma công đỉnh cấp?
Nhưng nhìn kỹ thì dù ma công đỉnh cấp cũng không thể có hiệu quả thế này. Chuyện này thật có điểm kỳ lạ.
Lúc này đôi cánh ngăm đen sau lưng Tiêm Mạc Y Lam chợt lóe, cuồng phong bạo nổi quanh thân. Linh áp trên người hắn xa vượt xa cảnh giới hiện tại, lệ khí trùng thiên. Nhìn qua quả thực như ma quỷ đến từ địa ngục.
Không biết sống chết!
Lão giả tóc vàng là tu tiên giả Động Huyền Kỳ, sao có thể để một bí thuật biến thân quỷ dị dù dọa. Lão quát một tiếng, thân hình biến thành một đoàn kim quang chói mắt vầng thái dương, theo sau như thiên ngoại lưu tinh bắn tới gần đối phương.
Giữa đường lão đánh ra một chưởng. Kim quang chợt lóe, một con quái thú Hùng sư hình thể khôi vĩ như một tòa núi nhỏ hiện trong tầm mắt.
Trong mắt Tiêm Mạc Y Lam lóe lên kỳ quang. Thông Thiên Linh Bảo trong tay hung hăng chém tới. Một ánh đao mang theo lệ khí vô tận xuất hiện.
Hùng Sư thấy thế thì gầm lên rung trời, đưa song quyền đấm vào ngực, há cái mồm máu phun ra một đạo sáng hình trăng lưỡi liềm.
Hai lực lượng mạnh mẽ vô cùng đụng một chỗ, đầu tiên là những tia sáng cực nhỏ như tơ sắt cuốn lấy nhau. Thanh âm sắc nhọn xé tai truyền ra. Không ngờ bốn phía lại rất an tĩnh, theo sau năng lượng do hai đạo sáng va chạm mạnh mẽ quét ngang phụ cận, tất cả vật thể chung quanh đều biến thành hư vô. Theo sau mới có tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra.
Tuy nhiên Hùng Sư không hề có ý dừng lại. Phá tan công kích đáng sợ thì vọt tới trước mắt Tiêm Mạc Y Lam. Hai nằm quyền giơ lên đánh ra. Lúc này xem tình cảnh của Tiêm Mạc Y Lam thì đã nguy cơ tột đỉnh. Hắn không có tránh né. Mà muốn tránh né đã không còn kịp nữa, tuy nhiên trên mặt hắn không hề có vẻ sợ hãi.
Tay trái cầm Thông Thiên Linh Bảo Liễu Diệp Đao, tay phải thì giơ cao khỏi đầu. Ma khí toàn thân như có sinh mệnh cuồn cuộn thu về lòng bàn tay, trong khoảnh khắc hình thành một vũng xoáy.
Vũng xoáy ban đầu chỉ cỡ quả trứng nhưng rất nhanh liền to tới cả thước, bên trong thâm thúy không thấy đáy. So về thể tích với Hùng Sư thì đúng là châu chấu đá xe.
Có điều sau một khắc, một màn khó có thể tin nổi đã xảy ra. Âm thanh xoẹt xoẹt truyền vào tai. Từ trong vũng xoáy bắn những sợi tơ hắc khí mỏng manh. Lại như có sinh mệnh đem Hùng Sư trói lại.
Sắc mặt lão quái tóc vàng phát lạnh, vội đem pháp lực vô biên truyền vào thân thể Hùng Sư.
Toàn thân Hùng sư nổ bắn kim quang. Liều mạng muốn thoát ra nhưng những sợi tơ nhỏ kia mềm dẻo vô cùng. Chỉ có số rất ít bị đứt đoạn, mà từ trong vũng xoáy phun ra ngày càng nhiều đem Hùng Sư bao phủ lại như cái kén.
"Hả. . ."
Lão giả tóc vàng trải qua tinh phong huyết vũ vô số nhưng giờ khắc này cũng trợn mắt cứng lưỡi. Chỉ là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ sao có thể có pháp thuật nghịch thiên như vậy.
Nhưng khi ánh mắt lão đảo quay vũng xoáy linh lực thì trong đầu chợt lóe linh quang.
Tay trái Tiêm Mạc Y Lam khẽ động, lại một ánh đao sáng lên.
"Chờ một chút, lão phu có điều muốn hỏi."
"Hừ, sự tình đã đến bước này, không phải ngươi chết thì ta chết, còn hỏi cái gì?" Tiêm Mạc Y Lam lạnh lùng nói nhưng đã ngừng động tác.
"Muốn cá chết lưới rách sao, thần thông của ngươi dù vượt xa tu tiên giả cùng cấp nhưng muốn chiến thắng ta thật là người si nói mộng. Nếu trả lời khiến bổn tôn vừa lòng, có thể buông tha ngươi một lần. . ." Lão giả tóc vàng mỉm cười, lơ đễnh nói.
"Ngươi muốn hỏi gì?"
"Cách nơi này về phía đông nam hai ngàn dặm, đám tu tiên giả Lý gia là bị các ngươi diệt trừ?"
"Không sai." Tiêm Mạc Y Lam không giấu diếm. Hắn không có tâm cơ như Lâm Hiên. Tiểu tử này chỉ là miệng lưỡi ngoan độc, kỳ thật rất hiếu thắng.
"Tại sao, ngươi có cừu oán cùng bọn họ?"
"Hừ, trước kia bổn công tử không hề biết tu sĩ Lý gia. . ."
"Không oán không cừu? Vậy vì sao ngươi hạ độc thủ như vậy?."
"Các hạ hỏi thật vô nghĩa. Chuyện này ở Tu Tiên Giới rất bình thường, bọn họ cản tài lộ của ta thì phải chết, hồi đáp thế này đã vừa lòng đạo hữu chưa?" Tiêm Mạc Y Lam lạnh lùng nói.
Cho dù đối mặt tu tiên giả Động Huyền Kỳ, trên người hắn cũng không che dấu ngạo khí.
Lão giả tóc vàng nghe thì trầm mặc không nói.
"Nhưng điều ngươi muốn hỏi ta đã đáp rồi, bây giờ bổn công tử có thể rời đi chứ?"
"… Còn một vấn đề cuối cùng. Nếu ta đoán không sai, đạo hữu không phải tu tiên giả bản thổ Đông Hải chúng ta. Xin hỏi, ngươi có quan hệ gì với Thiên Ma đại nhân?"
***
Cảm giác vô lực từng đợt truyền đến, tam đại chiêu cơ hồ đem mỗi giọt pháp lực trên người Lâm Hiên vắt kiệt, mà trước mắt hắn như một cảnh tượng tận thế.
Dưới chân hắn là một cái hố sâu không thấy đáy đường kính chừng hơn trăm trượng, chung quanh chi chít những khe hở như mạng nhện lan tràn về bốn phía.
Mặt đất vẫn còn bốc lên từng đợt hơi nước, nhiệt độ cực cao đem bùn đất cùng nham thạch biến thành trạng thái nóng chảy, dõi mắt nhìn lại là một vùng nham thạch trải rộng như nơi địa ngục.
Thần quang trong mắt Lâm Hiên ảm đạm, hít vào một hơi, cử động khó khăn dùng tay phải vỗ vào bên hông. Một cái bình ngọc hiện ra, hắn ngửa đầu nhỏ một giọt Vạn Niên Linh Nhũ vào trong miệng.
Trong khoảnh khắc, linh lực dư thừa bộc phát tại đan điền rồi lan ra kỳ kinh bát mạch. Thanh quang lưu chuyển, thủy hồ linh lực lại lần nữa tràn đầy.
Theo sau Lâm Hiên mới ngẩng đầu, sắc mặt ngưng trọng nhìn qua phía trước, bụi đất đã bị gió thổi tán, rốt cục hiển hiện ra thân hình lão quái vật với trang phục tả tơi, bộ dáng vô cùng chật vật.
Tứ chi của lão đã không còn nguyên vẹn, từ khuỷu tay cùng cẳng chân đã bị đoạn, nơi ngực bụng xuất hiện mấy cái lỗ đang chảy máu ồng ộc. Thương thế nặng như vậy, đổi thành phàm nhân đã chết tới mười lần.
Ánh mắt lão giả đầy vẻ oán độc nhưng lại ha hả cười lớn, do thương thế quá nặng, càng cười thì máu tươi từ trong miệng phun ra:
"Tốt, thật tốt quá, quanh năm săn Nhạn lại bị Nhạn mổ mắt, chỉ là một tu tiên giả Ly Hợp Kỳ lại có thể bức bổn tôn đến như thế này. Ngay cả thân thể cũng bị hủy, không tồi, không tồi, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì xuất hiện trên đời này."
Lời còn chưa dứt, thân thể đột nhiên tỏa ra hồng quang rực rỡ, theo sau "Oanh" một tiếng nổ mạnh tan thành hư vô. Một Nguyên Anh cỡ một tấc, ngũ quan giống hệt lão đạo hiện trong tầm mắt.
Nguyên Anh của tu sĩ Động Huyền Kỳ đã rất vững chắc, cho dù không có thân thể vẫn có thể phát huy ra thực lực cực kỳ đáng sợ.
Lâm Hiên đương nhiên rõ ràng điều này, sẽ không ngây ngốc ở tại chỗ để lão tìm hắn tính sổ. Sự tình bước đến này, tiên hạ thủ vi cường hậu hạ thủ tai ương.
Tay áo bào phất một cái, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút ra, một cơn lốc mù sương hiện trong tầm mắt, liền trời tiếp đất thổi quét về đối phương.
"Hiện!"
Nguyên Anh chợt quát một tiếng rồi hai tay nắm chặt, linh quang trên người bốc cao hơn trượng, sau đó một màn khó có thể tin nổi xuất hiện.
Linh quang lóe ra một trận, lại một lão đạo xuất hiện.
"Cái gì, hắn có khả năng trọng tổ thân thể?"
Lâm Hiên trố mắt nhìn nhưng rất nhanh rõ ràng đạo nhân chỉ là một đạo thanh ảnh, dù bộ dáng giống hệt lão giả nhưng chỉ là một quầng sáng mặt mũi mơ hồ. Chẳng qua là một hư ảnh.
Thân Ngoại Hóa Thân sao?
Không đúng, đây là một loại bí thuật huyền bí nào đó. Thể hình Nguyên Anh quá nhỏ, trong đấu pháp sẽ có điểm bất lợi. Trốn trong hư ảnh này liền lợi thế hơn nhiều, càng dễ dàng thi triển pháp thuật.
Thấy rõ ràng thì Lâm Hiên không còn sợ hãi, đem thêm pháp lực truyền vào bảo vật trong tay, thanh thế của cơn lốc mù sương trở nên càng trở nên to lớn.
Theo sau tay trái hắn mở rộng, cây trường mâu hiện ra rồi hung hăng chém xuống. Một đạo sáng hình trăng lưỡi liềm bắn ra, nơi nó đi qua thì không gian cũng có điểm vặn vẹo, mang theo thanh âm bén nhọn chói tai.
Bảo vật của Tuyết Hồ Vương ngoài thần thông không gian thì có uy lực công kích không phải nhỏ. Lâm Hiên thấy còn chưa đủ, mở miệng phun ra một một khối hỏa cầu tam sắc lưu chuyển.
Huyễn Linh Thiên Hỏa trong nháy mắt huyễn hóa thành một con Phượng Hoàng mỹ lệ dài chừng một tấc, tỏa ra uy áp trùng thiên. Hai nó cánh vẫy một cái liền biến mất tại chỗ, hóa thành một đạo quang ảnh nhào tới địch nhân.
Nguyên Anh trốn trong hư ảnh nghiến răng nghiến lợi, vừa mới rồi đã ăn đau khổ không nhỏ, hận không thể ăn sống nuốt tươi đối phương. Thời khắc này tự nhiên sẽ không dám khinh địch như trước.
Thân thể đã huỷ nhưng túi trữ vật vẫn còn, nó nhẹ nhàng vỗ tế ra một tấm ngọc Như Ý.
Thanh ảnh nắm nó ở trong tay. Bảo vật này lóe lên linh quang như sóng gợn. Những quang cầu cỡ đầu người hiện ra, theo sau thể tích tăng vọt, mang theo cái đuôi lửa thật dài kích bắn tới bên này.
Oanh!
Sau một khắc song phương liền đụng chung một chỗ, cơn lốc nhìn qua có thanh thế không nhỏ đã bị đánh tan. Ngay sau đó, đạo sáng hình trăng lưỡi liềm cùng phượng hoàng bắn tới hợp lực, mới cuối cùng chặn được công kích của đối phương.
Sắc mặt Lâm Hiên trở nên xanh mét. Không ngờ Động Huyền Kỳ tu tiên giả lại khó chơi đến thế. Chợt đôi mày khẽ nhíu, không chút nghĩ ngợi thi triển Cửu Thiên Vi Bộ.
Tử quang chợt lóe, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện ở hơn mấy chục trượng phía xa.
Cơ hồ cùng lúc đó không gian dao động, một khối hỏa cầu cỡ nắm tay không chút dấu hiệu xuất hiện tại nơi hắn vừa đứng.
Nơi khối cầu đi qua thì không gian đọng lại những sắc trắng, có thể thấy được hỏa diễm này uy lực kinh người đến mức nào.
Lâm Hiên còn chưa kịp ngạc nhiên thì một đạo kiếm khí cũng vô thanh vô tức xuất hiện như là Thuấn Di.
Lúc này đã không kịp thi triển Cửu Thiên Vi Bộ. May là Lâm Hiên đã sớm đem Ô Kim Long Giáp Thuẫn tế xuất. Đem pháp lực rót vào, nó liền hóa thành một quầng sáng rực rỡ chắn trước người.
Roát roát những tiếng truyền vào tai, tiếng kêu như dùng móng tay bén nhọn cào trên gốm sứ làm người khác nổi da gà.
Theo sau linh quang trùng thiên. Lâm Hiên đầy vẻ ngạc nhiên. Không ngờ Ô Kim Long Giáp Thuẫn lại như đậu hủ, bị dễ dàng phá vỡ.
Theo sau kiếm quang chợt lóe đã hung hăng trảm xuống đầu hắn. Lúc này dù Thuấn Di cũng không kịp.
Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ hoảng sợ. Từ khi đi trên tu tiên đạo, tinh phong huyết vũ vô số nhưng nguy hiểm như trước mắt thì không nhiều.
Phòng ngự của Ô Kim Long Giáp Thuẫn trước kiếm quang của tu tiên giả Động Huyền Kỳ lại yếu mềm như đậu hủ. Khẳng định Bích Diễm Kỳ Lân Giáp cũng chỉ có tác dụng rất bé nhỏ.
Lâm Hiên theo bản năng phất tay áo một cái, một kiện pháp bảo bay vút ra. Hy vọng có thể cản trở kiếm quang trở một chút để phát động Thế kiếp phù.
Lần đầu hắn có cảm giác tử vong lại gần trong gang tấc như thế! Tuy nhiên một màn tiếp theo lại khiến cả hai người đồng thời kinh ngạc.
"Tranh" một tiếng, không ngờ kiếm quang lại dễ dàng bị ngăn trở. Một kiện bảo vật hình lập thể ánh vào mắt, nó tỏa ra kim quang óng ánh. Nhìn qua có vài phần giống Ngọc Tỷ của Hoàng đế thế tục sở dụng.
Ngũ Long Tỷ!
Nguyên Anh lão đạo tuy kinh ngạc nhưng động tác không chậm. Tấm ngọc Như Ý trong tay khẽ động. Lại có vài đạo kiếm quang hiện lên, lần này Lâm Hiên thi triển bí thuật Linh Nhãn, thấy rất rõ ràng kiếm quang không phải Thuấn Di, chỉ là quỹ đạo di động thập phần quỷ dị cùng tốc độ nhanh vô cùng.
"Đi!"
Lâm Hiên điểm một ngón tay. Ngũ Long Tỷ xoay tròn, từ đáy bảo vật tỏa ra một đám mây đủ mọi màu sắc, đồng thời nó chợt lóe linh quang rồi nhanh chóng trở hóa lớn, như một tấm thuẫn bài che ở trước người Lâm Hiên.
Choang!
Kiếm quang chém xuống nhưng không có hiệu quả. Vẻ mặt Nguyên Anh từ oán độc sang kinh ngạc, cứng rắn như vậy? Đây chẳng lẽ là Thông Thiên Linh Bảo?
Không đúng! Không giống!
Ý nghĩ của nó còn chưa chuyển thì không gian chợt dao động. Lâm Hiên mượn mây mù che lấp đã xuất hiện bên cạnh hư ảnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tay áo hắn phất một cái, kiếm quang cuồn cuộn xuất ra, đồng thời còn thêm mấy chục tâm phù cao cấp, tiêu tốn rất nhiều phù triện nhưng Lâm Hiên cảm giác thật đáng giá.
Kiếm quang bắn tới như mưa hợp với Lôi Hỏa cùng băng tiễn nhưng lão quái vật đã rút kinh nghiệm. Tấm ngọc Như Ý trong tay lại khẽ động, huyễn hóa ra một quầng sáng dày đặc. Công kích rợp trời của Lâm Hiên không có nửa phần hiệu quả, đây đúng là bảo vật công phòng nhất thể.
Lâm Hiên nhíu mày, hiện tại dùng Ma Duyên Kiếm thì tốn thời gian mà mất đi hiệu quả bất ngờ. Tay trái hắn chợt lật, một đoàn hỏa diễm tam sắc hiện lên.
Huyễn Linh Thiên Hỏa!
Trên mặt Nguyên Anh lộ tia cười nhạo, vừa mới rồi nó đã lĩnh giáo qua ma hỏa này. Tuy có chỗ bất phàm nhưng muốn công phá phòng ngự của hư ảnh thì chỉ là nằm mơ giữa ban ngày.
Trên mặt Lâm Hiên bất lộ dị sắc. Huyễn Linh Thiên Hỏa lóe lên, tầng xanh thẳm cùng tầng lục sắc chợt biến mất. Trên bàn tay chỉ còn lại một đạo hỏa diễm u tối như mực, phảng phất như màu sắc của cái chết.
Bàn tay Lâm Hiên khẽ động, Huyễn Linh Thiên Hỏa đã kích bắn tới mặt ngoài quầng sáng. Không ngờ vòng bảo hộ tiêu tán như băng tuyết mùa hè.
"Này. . ."
Lão quái vật thất sắc nhưng Lâm Hiên dường như đã dự liệu điều này. Hai tay hắn nắm chặt, sau lưng chợt lóe kim quang.
Tiểu La Yêu Pháp Tướng xuất hiện. Mười tám cánh tay nắm chặt năm ngón, trong kim quang chói mắt, như bão tố đánh về đối phương.
Chín cái đầu cũng không nhàn rỗi, từ trong mắt trong miệng phun ra từng cột sáng có điện hồ quấn quanh, nhất thời công kích như phô thiên cái địa chen chúc mà tối.
Oành Oành! Mất đi vòng bảo hộ của ngọc Như Ý. Tất cả công kích đều đánh tới đạo thanh ảnh.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh lần đầu hiện vẻ hoảng sợ, chịu công kích liên tục thì thanh ảnh ngày càng nhạt đi.
Nó muốn phản kích nhưng những nắm quyền kia chứa đựng sức mạnh cường hãn vô cùng. Hư ảnh vừa mới ngưng tụ được một điểm pháp lực đã bị đánh tan đi.
Nếu còn ở trong thì chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết. Trong mắt đầy lệ khí, Nguyên Anh mắng một câu sau đó thân hình chợt lóe từ trong hư ảnh thoát ra, xuất hiện ở ngoài mấy chục trượng.
Thuấn Di! Nó cũng không quên ôm tấm ngọc Như Ý vào trong ngực. Có điều vừa mới dừng đã thấy một đạo kiếm khí mông mênh cuốn tới.
Trong khi Tiểu La Thiên Pháp Tướng công kích, Lâm Hiên lại đem Ma Duyên Kiếm tế ra.
Đạo kiếm khí này uy lực tuy kém hư ảnh Kỳ Lân một chút nhưng tốc độ ngưng tụ nhanh gấp bội, đồng thời cũng tiêu hao không quá nhiều pháp lực.
Trên mặt Nguyên Anh kỳ đầy vẻ ngưng trọng. Tay phải giơ tấm ngọc Như Ý lên cao, tay trái thì nắm lại thành quyền hung hăng đấm vào ngực, miệng nhỏ phun ra một đạo tinh khí vào trong ngọc Như Ý.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh trở nên trắng bệch. Trong tấm Ngọc Như Ý truyền ra tiếng thanh minh, Nguyên Anh dùng tấm ngọc chém một cái như sử dụng bảo kiếm.
Nhất thời cũng có một đạo kiếm khí màu xanh hơn mười trượng trảm về phía trước.
Rất nhanh hai đạo kiếm khí ầm ầm đụng vào nhau. Linh quang màu xanh cùng màu bạc đan lẫn. Linh áp trùng thiên khiến không khí nơi phụ cận như tan đi. Không gian trong chu vi vài dặm cũng bắt đầu vặn vẹo.
Xoèn xoẹt tiếng xé gió truyền vào tai. Chỉ thấy tại nơi hai đạo kiếm khí giao nhau lại xuất hiện một khe hở không gian chừng nửa thước.
Lâm Hiên thông qua khe hở có thể nhìn thấy nước biển màu lam bên ngoài.
Tìm mòn giày sắt rốt cục cơ hội đã hiện trước mắt.
Nơi này là Không Gian Tu Du do tiền bối tu sĩ dùng đại thần thông mở ra nên không mấy ổn định, đấu pháp kịch liệt đã tạo thành khe hở không gian này.
Đáng tiếc hơi nhỏ một chút, chỉ có Nguyên Anh thuấn di mới qua được. Tuy nhiên Lâm Hiên đã cuốn tay trái, cây trường mâu lại hiện ra. Hắn hít sâu một hơi đem pháp lực toàn thân truyền vào, những tia thiểm điện xuất hiện nơi mũi thương.
Theo sau Lâm Hiên giơ tay hung hăng chém tới, mục tiêu chính là khe hở không gian kia.
Một ánh đao hình lưỡi liềm xuất hiện, bên trong có ngũ sắc lưu ly cùng hồ điện hồ xèn xẹt. Phốc một tiếng đã đánh trúng khe hở không gian.