Bành! Không chút chậm trễ, cột sáng đánh trúng mục tiêu. Nước biển ầm một tiếng tản ra, bên trong cũng không thấy tung tích của Lâm Hiên. Đáng ghét! Độc Long Lão Tổ tức giận, lúc này mới hiểu đối thủ giảo hoạt như loài hồ ly. Đột nhiên một luồng khí tức cường đại chợt lóe ở bên trái cách ba mươi trượng, Lâm Hiên từ đáy biển hiện lên. Trong tay còn một tấm vải đỏ, vừa mới rồi hắn dùng đến thứ này che lấp hành tích, nếu chỉ dựa vào Liễm Khí Thuật sao có thể qua mắt được tu tiên giả Động Huyền Kỳ? Ma Duyên Kiếm đã xuất hiện trên tay Lâm Hiên. Pháp lực như thủy triều truyền vào, một luồng hàn ý lạnh lẽo tỏa ra từ thân kiếm. Theo sau ngân quang chợt lóe, từ bàn tay đến khuỷu tay phải được một tầng vảy giáp tinh mịn bao bọc. Thiên địa nguyên khí bốn phía cũng cuồn cuộn truyền vào. "Đi!" Lâm Hiên giương giọng bật hơi, theo sau một đạo kiếm khí mênh mông phập phù hiện lên, tụ lại huyễn hóa ra một con quái vật đầu rồng thân ngựa lưng có hai cánh, toàn thân phủ những chiếc vảy lấp lánh ngân quang. Kỳ Lân! Thần thú vừa hiện đã thần uy lẫm lẫm đánh tới đối phương, quanh người nó còn vô số những quang cầu cỡ đầu người, bên trong quang mơ hồ thấy những đạo phù văn thật lớn lấp lóe, ẩn chứa sức mạnh vô cùng cường đại. Cự ly hơn ba mươi trượng đối với công kích thế này chỉ nháy mắt là đến. Còn không kịp tế ra bảo vật tế hay tránh né. Trên mặt quái vật đầy vẻ kinh sợ, tê rống lên dã thú theo sau cúi đầu, hai tay ôm chặt làm động tác cuộn thân. Tám cái chân nhện thật lớn co rụt bao bọc thân thể, mà ngoài thân lại mọc lên một tầng vảy giáp với tốc độ khó có thể tin nổi. Oanh! Hư ảnh Kỳ Lân không chút sợ hãi, không quản đối phương là lão quái vật Động Huyền Kỳ mà vẫn hung hăng đánh tới. Nhất thời thải hà đầy trời, trời đêm tối thui đột nhiên lóe linh quang rồi ánh thành màu đỏ rực rỡ. Tiếp theo có một tầng linh quang xanh biếc chợt lóe, trong nháy mắt đã bao phủ màu đỏ. Theo sau lam quang lại chợt khởi. Cứ như vậy ngũ sắc linh quang lưu chuyển, đồng thời trong ánh sáng chói lòa, còn có tiếng vang ầm ầm như sấm rền. Cường độ âm thanh càng lúc càng lớn, nếu có phàm nhân ở đây chỉ sợ sẽ thổ huyết mà chết. Vất vả mới tạo được thời cơ. Có điều một kiếm bổ ra thì sắc mặt Lâm Hiên trắng bệch, cảm giác toàn thân hư thoát do tiêu hao quá nhiều pháp lực. Hắn đành phất tay áo một cái, một cái bình ngọc bay vút ra. Theo sau há miệng ngửa đầu nuốt một giọt Vạn Niên Linh Nhũ. Linh lực vốn đang khô kiệt trong khí hải đan điền liền nhanh chóng sinh sôi, như suối chảy về tứ chi bách hài. Vẻ mặt của hắn bắt đầu hồng nhuận trở lại. Theo sau Lâm Hiên mở hai mắt, hiện tại tiếp tục công kích đã không kịp. "Sao có thể!" Bất quá nhìn một màn trước mắt hắn lại thất thanh kinh hô, hứng chịu công kích cường bạo như vậy nhưng bộ dáng quái vật chỉ có chút chật vật, toàn thân không có lấy một vết thương. Nguồn truyện: Truyện FULL Lần trước khi đối mặt lão quái vật Động Huyền Kỳ trưởng lão Thánh thành. Một kích của Ma Duyên Kiếm cơ hồ đã hủy thân thể của lão. Nhìn một màn khó có thể tin nổi này, Lâm Hiên đương nhiên chịu đả kích không nhỏ. Địch nhân mạnh thật vượt quá tưởng tượng. Chẳng lẽ đây mới là thực lực chân chính của Động Huyền Kỳ? Lâm Hiên thở dài, ánh mắt trở nên phức tạp. Cục diện bị bức đến sơn cùng thủy tận thế này, trước kia cũng từng gặp qua vô số. Bất quá luôn có Nguyệt nhi ở bên cạnh. Mấy lần gần đây lại chỉ đơn độc mình hắn. Trong bốn trăm năm nay, Lâm Hiên có thể kìm nén không nhớ đến Nguyệt nhi một lần nào sao? Lúc thường có thể kìm chế được nhưng trong giấc mộng hắn thường khát khao mơ ước được gặp lại nha đầu kia. Nếu như Nguyệt nhi cũng ở chỗ này, hai người liên thủ thì vị tất phải sợ lão gia hỏa này. Vừa nghĩ đến Nguyệt Nhi thì trong lòng lại dâng lên ý niệm đau khổ khó hiểu. Tình cảm nhớ thương chịu áp lực đã lâu, một khi chạm đến lại giống như hồng thủy tràn ra. Càng lúc sinh tử, Lâm Hiên càng nhớ Nguyệt nhi đến nổi điên, tư niệm mãnh liệt trong ngực dường như muốn bạo khai, lúc này chỉ nghĩ phải tìm được bằng được nàng. Bất chợt hai mắt hắn trở thành màu đỏ như máu. Động Huyền kỳ thì sao? Cản bổn thiếu gia tương hợp cùng Nguyệt Nhi thì phải chết. Lâm Hiên bỗng quát to một tiếng, pháp lực toàn thân lại cuồn cuộn tuôn ra. Cây trường mâu của Tuyết Hồ Vương như điện xạ xuất ra. Bảo vật có thần thông không gian này trước kia Lâm Hiên yêu quí không rời tay, lần này lại trực tiếp tế xuất công kích thẳng về đối phương. Uy lực đương nhiên càng cường đại. Thiền trượng Thông Linh Phật Bảo cũng rời tay, lập tức đại phóng linh quang mãnh liệt. Rống! Một con Hùng sư kim sắc cao lớn uy mãnh hiện trong tầm mắt. Nó há mồm phun ra một đạo sáng đồng thời thân hình khẽ động, đã tứ chi đã dùng sức bổ tới. Riêng Lâm Hiên thì khẽ chuyển cước bộ. Chỉ thấy hào quang chợt lóe, liền biến mất tại chỗ không thấy. Lâm Hiên đột nhiên bưu hãn như thế, Độc Long Lão Tổ cũng trợn mắt hốc mồm. Đón đỡ một kích của Thông Thiên Linh Bảo, mặt ngoài lão quái vật tỏ ra vô sự nhưng bất quá chỉ là gắng gượng giả vờ mà thôi. Mục đích đơn giản rõ ràng, chính đả kích ý chí chiến đấu của Lâm Hiên. Thông Thiên Linh Bảo uy lực vô cùng, lão quái vật đã bị thương nhưng liều mạng dùng chân nguyên đè ép lại. Dự tính của Độc Long Lão Tổ không sai, nào biết phản ứng Lâm Hiên lại hoàn toàn ngược lại. Đối phương không chỉ không suy sụp, ngược lại trở nên điên cuồng vô cùng. Thấy Lâm Hiên phát cuồng lao tới, bất giác Độc Long Lão Tổ cũng nổi giận. Cũng không thấy lão có động tác gì, liền thấy đồ hình con nhện thật lớn sau lưng há miệng phun ra hai vật đen tuyền lên cao. Vù một tiếng liền bạo tăng, hai tấm mạng nhện thật lớn xuất hiện. Mùi tanh hôi xông vào mũi, hai tấm lưới đã bao phủ hai kiện bảo vật. Rống! Hùng sư đương nhiên không chịu bó tay chịu trói. Hai trảo vỗ loạn, vố số lưỡi phong đao kim sắc cỡ cả thước bắn ra. Tuy nhiên chỉ vô ích, những sợi tơ nhện to như đầu ngón tay cứng đến độ khó có thể tin nổi. Phong đao chỉ sắt rỉ vô phương cắt vỡ thiết thạch. Ngược lại từ tấm võng có lục dịch nhỏ giọt ra. Mỗi một giọt tanh hôi gay mũi, có hiệu quả ăn mòn mãnh liệt, linh quang ngoài thân Hùng sư bắt đầu mờ dần. Tình huống bên kia cũng tương tự, Trường mâu cũng bị pháp thuật của đối phương vây khốn. Trở lại bên này. Quang hoa chợt lóe, Lâm Hiên hiện ra cách quái vật chừng hơn mười trượng. Hừ lạnh đánh tới. "Không biết sống chết." Độc Long Lão Tổ nhe răng cười, thân hình cũng phiêu hốt một trận. Thi Độn thuật! Bất quá không phải tránh né mà là xông lên đón đỡ Lâm Hiên. Oanh! Rất nhanh song phương đụng một chỗ. Thân hình lão quái vật vẫn đứng bất động tại chỗ còn Lâm Hiên thì thối lui ba bước, hiển nhiên không địch lại. Thân thể bán yêu bán thi này thật cứng cỏi đến biến thái. Hắn không biết năm đó, Độc Long Lão Tổ vì khối hóa thân này đã tiêu hao rất nhiều tâm lực. "Tiểu tử, có thể đối chiến cùng lão phu đến bước này cũng coi như rất giỏi, hiện tại ngươi có thể an tâm đi tìm chết!" Thanh âm khàn khàn truyền vào tai. Theo sau liền thấy cánh tay lão quái vật giơ cao, bàn tay nắm lại giống như đại thiết chùy nện xuống. Chiêu cũ diễn lại, bất quá còn thêm tám cái chân nhện cũng giơ lên cao. Như những thanh đại đao răng cưa lóe ra u quang, hung hăng chém xuống Lâm Hiên. Dụng ý của lão quái vật thật ác độc, muốn phá thân thể Lâm Hiên trước sau đó mới bắt Nguyên Anh mà hành hạ thật tốt. Lâm Hiên tựa hồ cũng điên rồi, không nói hai lời giơ tay lên, lại đánh ra một quyền. Dường như cảnh cũ sắp phát sinh, hắn lại giẫm lên vết xe đổ. Trên mặt lão quái vật đầy vẻ cười ngạo nhưng không có chú ý tới trong mắt Lâm Hiên cũng hiện vẻ chế diễu. Quyền đến nửa đường, một đoàn tam sắc hỏa diễm chợt bùng lên trên tay hắn. Huyễn Linh Thiên Hỏa! Chính là đòn sát thủ mạnh nhất của Lâm Hiên hiện tại. Bất quá nguy cơ của Lâm Hiên rất nhiều, nếu bị những chân nhện quét trúng khẳng định sẽ hủy mất thân thể. Mắt thấy không có cách nào tránh né, kim quang chói mắt chợt lóe sau lưng hắn. Tiểu La Yêu Pháp Tướng! Mười tám cánh tay một trận mơ hồ, đao thương kiếm kích xuất hiện. Đoành đoành thanh âm bạo liệt truyền ra, Kim Thân Pháp tướng bắt đầu cùng tám cái chân nhện khổng lồ sống mái với nhau. Bất quá lưỡng quyền của song phương mới là công kích thật sự. "Oanh" Một tiếng nổ thật lớn rồi lại vô thanh vô tức. Ám kình hóa thành hư vô, lão quái vật có thân thể cứng rắn cùng lực lượng cường đại nhưng có thể dùng đôi nhục quyền để tiếp Huyễn Linh Thiên Hỏa sao? Trải qua nhiều lần tiến giai, Huyễn Linh Thiên Hỏa hiện có thể băng phong cả không gian. Bí thuật không gian trong trong vốn khó nắm giữ nhất thiên địa pháp tắc nhưng uy lực rất lớn. Cho dù là tu sĩ Động Huyền Kỳ cũng tuyệt không thể chống lại. Độc Long bị trúng kế, thét lên một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa. Huyễn Linh Thiên Hỏa lan nhanh khắp hai cánh tay quái vật. Toàn thân Độc Long linh quang lóe ra. Pháp lực tụ về cánh tay nhưng không thể khống chế nổi Huyễn Linh Thiên Hỏa. "Tiểu tử đáng ghét, ta muốn đem ngươi đi trừu hồn luyện phách." Nương theo một tiếng gầm lớn, lão quái vật phun ra một đạo sáng quấn quanh bả vai, thoáng chốc đã tự chặt đứt hai cánh tay. Tráng sĩ đoạn tay! Lão quái vật này tâm cơ tàn nhẫn cũng làm cho người bội phục. Bất quá lại chiếm được tiên cơ. Lâm Hiên ra quyền như gió đánh về đầu đối phương. Song thân hình Độc Long Lão Tổ lại chợt lóe biến mất tại chỗ. Xem ra Thi Độn thuật còn thần diệu hơn cả Cửu Thiên Vi Bộ. Lâm Hiên vẫy tay một cái, Huyễn Linh Thiên Hỏa hóa thành một con Thải Phượng cấp bách truy theo đối phương. Đồng thời tay phải giơ lên tế ra một cái hồ lô ngăm đen. Hắn đánh ra vài đạo pháp quyết. Hồ lô nhanh chóng tăng vọt chừng hơn trượng, lóe ra hồng quang. Hằng hà sa số những hạt Thiên Lôi Sa tuôn ra, tụ lại hóa thành một con Sa Giao khổng lồ cấp bách truy theo. Cơ hồ cùng lúc, tiếng phạn xướng truyền ra. Toàn thân con Hùng sư do Thông Linh Phật Bảo biến thành, hiện ra một vòng ngũ sắc linh quang, bên trong ẩn hiện những vị La hán cùng Tôn giả Phật gia. Đại Bi Kim Luân? Không phải, chỉ là pháp thuật tương tự. Lâm Hiên cũng kinh ngạc, không ngờ bảo vật này còn có uy năng như thế. Phật Tông công pháp vốn có hiệu quả hàng yêu trừ ma, kết quả phật quang lan ra thì tấm võng nhện tan thành mây khói. Hùng sư vọt ra, không cần Lâm Hiên khu sử mà theo sát Sa Giao đánh về phía Độc Long Lão Tổ. Sắc mặt lão quái vật càng trở nên khó coi, hung tính nổi lên, cắn răng vào đầu lưỡi phun ra một ngụm hắc huyết. Thứ này hỗn hợp cùng thiên địa nguyên khí, hóa thành một quang đoàn thật lớn nghênh đón Huyễn Linh Thiên Hỏa. Quang đoàn thoạt nhìn có vẻ tầm thường nhưng đấu với Phượng Hoàng thì nhất thời bất phân thắng bại. Không hổ là lão quái vật Động Huyền Kỳ! Theo sau hắn phùng mang trợn mắt phun ra một số kiện bảo vật. Trước hết là một cái lá cây kỳ lạ như một cây Ba Tiêu Phiến, hấp thu thiên địa nguyên khí thì nhanh chóng tăng vọt. Chiếc lá khổng lồ chợt lóe, một luồng quái phong màu đen chợt hiện, nhanh chóng lan rộng đến cả mẫu. Trong quái phong truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết, dường như có còn vô số hồn phách phiêu hốt bất định, lập tức đem Sa giao cùng Hùng Sư cuốn vào. Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống, quát to một tiếng: "Phá!" Ầm ầm! Những hạt Thiên Lôi Sa bắt đầu bạo nổ. Hùng sư cũng không ngừng há miệng bắn ra các cột sáng. Bắt chợt Lâm Hiên cảm giác có khí tức nguy hiểm, lúc này không gian lại chợt dao động. Một thanh tiên kiếm màu đỏ lửa quỷ dị xuất hiện chỉ cách hắn hơn một trượng. Mùi tanh hôi xông vào mũi. Nguy hiểm! Không còn thời gian thi triển Cửu Thiên Vi Bộ, Lâm Hiên chỉ có thể nghiêng thân qua một bên, miễn đi họa phanh bụng. Tại sát na này ánh mắt của hắn trợn trừng. Bích Diễm Kỳ Lân Giáp lại như tờ giấy hồ, dễ dàng bị tiên kiếm xuyên qua. Tiên kiếm cực kỳ sắc bén, hơn nữa công kích vô cùng quỷ dị. Thân hình Lâm Hiên chợt lóe, đã thoát khỏi tiên kiếm nhưng từ trong miệng phun ra máu tươi ồng ộc, đã lâu hắn không thụ thương nghiêm trọng như thế. Lá phổi đã bị thủng. Hơn nữa một kiếm này còn có kịch độc. Cũng may Huyễn Linh Thiên Hỏa có hiệu quả kháng độc, nếu không hắn đã ngã xuống. Mà bên kia bộ dáng Độc Long Lão Tổ cũng không tốt gì, rõ ràng hắn dùng kiếm đả thương người nhưng cũng phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tựa hồ khu động bảo vật này cần thi triển một bí thuật tiêu hao rất nhiều chân nguyên. Lâm Hiên chú ý tới, trước người quái vật có một tấm phù kỳ lạ nhưng có điểm quen mắt. Phù Bảo? Không đúng, không giống như là vật Linh Giới, dường như cấu thành từ ma khí tinh thuần. Chẳng lẽ là vật của Ma giới? "Tiểu tử, bảo vật này vốn còn sót lại sau khi Linh Giới cùng Ma giới đại chiến lần trước. Lão phu tính dùng đối phó tu sĩ cùng cấp, không ngờ lại phải dùng để sát diệt một tiểu tử Ly Hợp như ngươi." Thanh âm tràn ngập oán độc của Độc Long Lão Tổ truyền ra. Quả nhiên suy đoán của Lâm Hiên không sai. Phù Bảo này đến từ Ma giới. Nhưng ngay cả tu sĩ Động Huyền Kỳ muốn khu sử cũng phải cố hết sức, chẳng lẽ là do Ma Tổ luyện chế? Trong lòng nghi hoặc bất quá hắn rõ ràng bản thân đang trong nguy hiểm trước nay chưa từng có. Bảo vật cũng phải có mạng mới hưởng được. Không chút chần chờ, toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang, hai tay xẹt qua trong hư không vẽ nên những quỹ tích kỳ dị. Cổ âm chú ngữ truyền ra. Âm tiết kỳ quái đến cùng cực, hoàn toàn bất đồng ngôn ngữ của các tộc hiện tại. Huyễn Ảnh Độn huyền diệu vô cùng, đó cũng là thủ đoạn bảo mệnh của Lâm Hiên. Thuấn Tức Thiên Lý! Đánh không lại, trốn không thành vấn đề. Song chỉ thấy từ Ma Kiếm tỏa ra một luồng ma khí tinh thuần hỗn huyết cùng lệ khí, cả bầu trời tối đen rất nhanh ánh lên hào quang đỏ như máu. Huyết quang như có sinh mệnh, điên cuồng khuếch tán mở rộng ra bốn phía. Ngay cả nước biển cũng bị xuyên thấu qua, nhiễm một tầng màu sắc yêu dị. Chu vi mười dặm toàn bộ đều bị huyết quang bao phủ, cảm giác khiến người hít thở không thông. Thanh quang trên người Lâm Hiên cũng biến thành màu đỏ, theo sau ngũ sắc hào quang không ngừng lưu chuyển. Linh quang chợt bạo che dấu thân hình hắn, ngay sau đó thanh âm trầm trọng truyền ra. Khi linh quang tản đi thì gần trăm Lâm Hiên hiện vào mi mắt. Tất cả huyễn ảnh cùng chân thân giống nhau như đúc, theo sau lập tức biến mất. "Muốn chạy sao?" Trên mặt Độc Long Lão Tổ lộ nụ cười lạnh nhưng sắc mặt càng trở nên tái nhợt, dường như pháp lực cùng tinh huyết bị một vật gì hút đi nhanh chóng vậy. Mà ở mấy chục trượng xa xa, Ma Kiếm lại trở nên yêu dị đến cùng cực, tản ra lệ khí vô biên. Chợt lóe thì biến mất. Roạt. . . Không gian bị xé rách kèm theo tiếng la thảm, thân hình Lâm Hiên lảo đảo xuất hiện. Hắn dùng tay ôm nơi bụng đỏ thẫm, máu tươi không ngừng chảy ra. Không ngờ bảo vật kia có thể Phá Toái Hư Không, ngay cả Huyễn Ảnh Độn cũng dễ dàng bị phá trừ. Đến bước này Lâm Hiên thật sự tuyệt vọng. Bất quá tình trạng của Độc Long Lão Tổ cũng không tốt gì, hai lần dốc hết toàn lực sử dụng ma kiếm nhưng tiểu tử kia còn chưa ngã xuống. Phải một kích tất sát! "Ngươi không cần giãy dụa, nên nghển cổ để bị chém đi!" Cùng với oán độc thanh âm của lão quái vật. Ma Kiếm lại lại lần nữa khởi động. Bất quá lần này không có Phá Toái Hư Không mà là tốc độ di chuyển nhanh đến cùng cực. Nơi ngực cùng bụng của Lâm Hiên đều bị xuyên thủng, vết thương tuyệt không nhẹ. Hắn cắn răng đem pháp lực toàn thân truyền vào song mục, thi triển Linh Nhãn thuật đến tận cùng. Cả đôi mắt đều bị ngân quang bao bọc, rốt cục bóng dáng ma kiếm xuất hiện. Bất quá tình cảnh của Lâm Hiên vẫn hiểm nguy vô cùng. Ma Kiếm sắc bén, Bích Diễm Kỳ Lân Giáp bị dễ dàng xuyên thủng. Ô Kim Long Giáp Thuẫn lại đã bị phá. Thiên Huyễn Giao Văn Thuẫn trong tay Nguyệt nhi có lẽ có thể ngăn trở, bất quá nàng không ở cạnh hắn lúc này. Tuyệt vọng! Song ở thời khắc sanh tử tồn vong, trong đầu hiện lên linh quang. Lâm Hiên phất tay áo một cái, một bảo vật như một cái ngọc tỷ bay vút ra. Độc Long Lão Tổ nhìn thì đầy vẻ khinh thường. Bảo vật rác rưởi kia mà cũng muốn ngăn trở công kích ma khí của ma kiếm sao! Lần này hắn sẽ không cho đối phương sinh cơ nào nữa. Ma Kiếm nhắm vào đúng vào trái tim của Lâm Hiên mà Ngũ Long Tỷ cũng chắn tại nơi đó. Rất nhanh công kích hung hăng bắn tới. Một màn tiếp theo lại thập phần quỷ dị. Vô thanh vô tức, không ngờ ma kiếm bị hút vào trong Ngũ Long Tỷ. Không phải như đâm thủng mà là dung nhập vào, quá trình như đem linh lực truyền vào trong Pháp bảo. Quá trình rất nhanh chóng nhưng không biết vì sao, lại như bị một lực lượng quỷ dị điều khiển khiến nó chậm lại vô số lần. Lâm Hiên cùng Độc Long Lão Tổ đều thấy rất rõ ràng. Khi thấy khi mũi kiếm tiếp xúc mặt ngoài Ngũ Long Tỷ, Bảo vật này dường như là nước, để kiếm trực tiếp đâm vào theo sau mất hẳn tung tích. Ma khí biến mất như chưa từng xuất hiện qua! Không chỉ có như thế, ngay cả tầng yêu dị màu đỏ trên bầu trời cũng như vạn lưu quy tông bị hút vào Ngũ Long Tỷ. Độc Long Lão Tổ cơ hồ ngây ngốc, nếu không phải chính mắt thấy thì đánh chết hắn cũng không tin nổi. Trong miệng thì thào tựa như một người điên: "Không. . . Không thể" Bảo vật này do một vị Ma Tổ lưu lại, uy lực của nó thậm chí còn hơn cả Thông Thiên Linh Bảo, sao có thể bị ngọc tỷ kia hấp thu dễ dàng như vậy? Vẻ mặt Lâm Hiên cũng không sai biệt lắm. Lần trước dùng Ngũ Long Tỷ ngăn cản được một kích của lão giả Động Huyền Kỳ. Lần này tế ra cũng chỉ muốn ngăn cản một chút, nằm mơ cũng không ngờ kết quả như vậy Bảo vật này rốt cuộc là thứ gì, lại như ẩn chứa bí mật khó có thể tin nổi. Ý nghĩ chưa còn chuyển, Ngũ Long Tỷ trước người hắn lại ào ào phát sinh biến hóa. Đầu tiên mặt ngoài bảo vật xuất hiện một điểm đen rồi nhanh chóng lan tràn ra. Rất nhanh cả Ngũ Long Tỷ trở nên đen nhánh như mực, theo sau từ bên trong tỏa ra một luồng ma khí vô cùng tinh thuần.