"Thật sao?" Lâm Hiên nở nụ cười trào phúng. Bùng! Một tầng hỏa diễm tứ sắc diễm lệ hiện ra ngoài thân hắn. Sau đó hai cánh tay biến thành móng vuốt cực kỳ sắc bén. "Xẹt xẹt!" Trên Khốn Tiên Tác chợt xuất hiện một tầng băng. "Cái này… " Vô Lương tôn giả trừng mắt líu lưỡi. Chỉ thấy theo yêu khí dũng mãnh, thân thể Lâm Hiên bắt đầu trướng đại lên. Cực Đại thuật! Khốn Tiên Tác đã bị kết băng, xuất hiện dấu hiệu bị đứt nhưng trủy thủ đã đâm tới gần cổ Lâm Hiên. "Rét" Thanh âm vải gấm bị xé rách truyền ra. Động tác của Vô Lương tôn giả rất nhanh nhưng vẫn chậm một bước. Chỉ thấy lệ quang lóe lên, hai móng vuốt sắc bén đã xé tan Khốn Tiên Tác. Sau đó Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn chợt hiện ngăn cản cây trủy thủ. Đồng thời thanh âm rào rào như gió táp mưa sa truyền ra, vô số trảo ảnh nhọn hoắt màu xanh nhạt bắn tới. Với khoảng cách gần như vậy, Vô Lương tôn giả muốn tránh cũng không được, rú thảm lên một tiếng. Toàn lực lui ra phía sau nhưng lợi trảo của Lâm Hiên lại lần nữa khôi phục thành nắm quyền, ra quyền như gió đánh thẳng về đối phương. Chỉ thấy thanh âm bình bịch không ngừng vang lên. Lâm Hiên khổ tu Long Tượng Phục Ma công nhiều năm như vậy, khí lực mỗi quyền đủ để đánh thủng một ngọn núi nhỏ! Sư Yêu dù da dày thịt béo nhưng chịu không nổi những nắm đấm trầm trọng, dốc sức liều mạng chạy trốn nhưng muốn thoát khỏi độn thuật thần diệu của Lâm Hiên là không thể nào. Rống! Dưới sự phẫn nộ, hắn cũng bị kích phát huyết dũng. Hai tay cũng nắm chặt đối oanh cùng Lâm Hiên. Vì vậy hai tu tiên giả Ly Hợp hậu kỳ như đám vô lại đấm đá trên đường, đương nhiên uy lực bá đạo vượt xa cả trăm ngàn lần. Lúc này Vô Lương tôn giả đã hết cách. Đối phương còn không sợ cả đoản phủ sắc nhọn của hắn nói chi tới nắm quyền bằng nhục thể. Hiện tại hắn chỉ kỳ vọng có Chấp Pháp Sứ tới can thiệp. Nghĩ tới đây hắn cắn chặt răng, cho dù mỗi một quyền Lâm Hiên đánh tới đau tận xương cốt nhưng vẫn dốc sức liều mạng nhịn xuống. Cứ như vậy qua một thoáng thì Sư Yêu đã trúng mấy trăm quyền, toàn thân sưng vù lên như một đầu heo mẹ. Thấy đối phương chống đỡ không nổi, khóe miệng Lâm Hiên lộ tia trào phúng: "Sao, hạng vô dụng này. Ngươi dám đoạt bảo trong tay Lâm mỗ thì nên dự liệu tới kết quả này. Ngươi có thể đi tìm chết" Lời còn chưa dứt thì tay phải của hắn lại lần nữa yêu hóa thành lợi trảo sắc bén. Có điều đúng lúc này lại có một thanh âm như sấm rền truyền tới:"Tiểu tử, hành vi của ngươi sẽ phải trả giá!" Lời còn chưa dứt thì linh áp mênh mông hiện đỉnh đầu, tròng mắt Lâm Hiên co lại. Là tu tiên giả Động Huyền Kỳ am hiểu Ẩn Nặc Thuật, có thể qua mặt được thần thức của hắn. Đấu pháp tại Cửu Tiên Thành nhất định sẽ gây náo loạn. Chấp Pháp Sứ không thể không quan tâm, bất quá không ngờ lại là cấp bậc Động Huyền Kỳ. Ý nghĩ còn chưa chuyển qua thì yêu khí đã áp xuống. "Ồ, Yêu Tộc, không phải chấp pháp Cửu Tiên Thành. Chẳng lẽ cùng tộc với gia hỏa này?" Trong mắt Lâm Hiên lóe lên tinh quang, vươn tay búng ra những tia máu quấn quanh cần cổ Vô Lương tôn giả. Một cái đầu sư tử bắn lên nhưng còn chưa kết thúc. Tay trái hắn khẽ búng, mấy chục đạo kiếm quang bắn ra chém thân thể sư yêu thành tám mảnh. Ngay cả hồn phách cũng không kịp chạy ra. Sau đó nhanh chóng thu lấy túi trữ vật của đối phương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Lâm Hiên hành sự vô cùng mau lẹ, linh áp trên bầu trời đều còn chưa hoàn toàn áp xuống thì Vô Lương tôn giả đã bị bầm thây thành vạn đoạn. Chỉ nghe thanh âm như sấm sét giữa trời quang truyền ra, mang theo sát ý cùng lửa giận ngút trời: "Tiểu tử, ngươi thực quá kiêu ngạo, ta muốn đem ngươi rút hồn luyện phách!" Lời còn chưa dứt thì tầng mây trên bầu trời đột nhiên cuồn cuộn tạo thành một vũng xoáy chừng hơn mười trượng. Sau đó một con sư tử cực lớn toàn thân màu vàng kim óng ánh, ngoài thân có vô số thần bí phù văn như ẩn như hiện. Nó mở miệng máu phun ra một đạo sáng cỡ bảy tám trượng, mang theo khí thế hủy diệt thiên địa. Tại thời khắc này vầng thái dương cũng trở nên ảm đạm, một kích của lão quái vật Động Huyền Kỳ không phải giỡn, huống chi Sư tộc vốn mạnh mẽ dũng mãnh trứ danh. Lâm Hiên nhắm mắt lại, bộ dáng trở nên ngưng trọng. Kim quang lóe lên sau lưng, Tiểu La Yêu pháp tướng hiển hiện ra, mỗi cánh tay nắm lấy một kiện bảo vật. Mười tám cánh tay cùng phát lực, mười tám kiện cổ bảo cộng hưởng cùng đánh tới một chỗ trên đỉnh đầu. Nhưng còn chưa kết thúc, chín cái đầu của pháp tướng cũng ngửa mặt lên trời, há miệng phun ra những cột sáng tím đậm cỡ cái bát, dường như ẩn chứa một lực lượng thần bí nào đó. Oanh! Tiếng bạo liệt đáng sợ truyền ra, từng đạo cương phong cuồn cuộn rít gào, sức mạnh của dòng khí xoáy bắt đầu tàn sát bừa bãi, từ trên xuống dưới cùng bốn phương tám hướng. Những nơi nó đi qua thì cây cối bị nhổ tận gốc. Những tòa kiến trúc bị san thành bình địa, cũng may vừa rồi Lâm Hiên tranh đấu cùng sư yêu, đại bộ phận tu tiên giả đã hoảng sợ tránh đi. Bất quá vẫn còn một số gia hỏa gan lớn lưu lại xem náo nhiệt ở xa xa. Lúc này cả đám thất sắc, vội tế ra pháp bảo phòng ngự rồi dốc sức liều mạng chạy trốn. Dù như thế nhưng vẫn có tu tiên giả nguyên anh bị cuốn vào. Linh quang chói mắt che lấp cả bầu trời. Trong lồng ngực Lâm Hiên cuồn cuộn huyết khí. Một kích này hắn không hề chiếm được tiện nghi. Tu tiên giả Động Huyền Kỳ, dù là Nhân tộc hay Yêu Tộc đều không hề dễ chơi. Vô Lương tôn giả đã bị diệt, Cửu Dương Chân Thiết cũng đã cướp về. Lâm Hiên không có hứng thú liều mạng cùng một Yêu Tộc Động Huyền Kỳ. Ngăn trở một kích của đối phương thì toàn thân nổi hắn thanh quang kích bắn về phương xa. "Hừ, muốn chạy? Nào có dễ dàng như vậy, đem mạng lưu lại ở chỗ này." Thanh âm ầm ầm như sét đánh vang dội khắp vùng. Trên người con Sư Tử rất lớn kia chợt lóe kim quang. Tốc độ độn quang rõ ràng còn nhanh hơn Lâm Hiên, khoảng cách giữa song phương nhanh chóng rút ngắn. Tròng mắt Lâm Hiên co lại, thân hình chớp lên đã biến mất không thấy, sau đó liền hiện ra ở phía trước mấy ngàn trượng. Cửu Thiên Vi Bộ! Lúc này Lâm Hiên toàn lực thi triển, chỉ thấy thân hình hắn mơ hồ chớp động linh quang. càng độn thì càng chạy xa. Yêu sư tuy đầy tức giận nhưng không thể đuổi kịp. Cứ như vậy chừng một tuần trà, mắt thấy Lâm Hiên sẽ thoát hiểm thì đột nhiên một vùng sương trắng nồng đậm không chút dấu hiệu chợt lóe lên, chụp xuống đầu hắn. Không ổn! Lâm Hiên lập tức nhìn ra điểm quỷ dị, có điều sương trắng bao phủ phạm vi rộng lớn, lại xuất hiện bất ngờ nên không kịp tránh né. Đương nhiên không ngồi chờ chết, hắn phất tay áo bào một cái. Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn bay vút ra hóa thành một quầng sáng màu xanh có một Thái cực Đồ lưu chuyển. Ngay sau đó dị biến lại tiếp tục. Như là ném một hòn đá vào mặt hồ nước yên tĩnh, không gian chợt tỏa ra từng vòng sóng nhộn nhạo. Sóng gợn vừa đi qua thì một thế giới băng tuyết quỷ dị xuất hiện trong tầm mắt. Gió lạnh gào rít giận dữ thổi qua khiến người có cảm giác như bị đao cắt trên mặt. Tròng mắt Lâm Hiên co lại, bộ dáng trở nên vô cùng ngưng trọng. Đây là huyễn thuật. Hơn nữa cấp bậc không thấp! Hùng sư tộc trứ danh dũng mãnh nên thích đối đầu trực diện, rất ít yêu tu sư tộc am hiểu về huyễn thuật. Như vậy chắc chắc đã xuất hiện địch nhân mới. Kẻ này chưa hiện thân mà có thể vây khốn hắn, khẳng định là tu tiên giả đã ngoài Động Huyền Kỳ, hơn nữa thực lực mạnh mạnh hơn những lão quái vật trước kia mà hắn từng gặp. Lâm Hiên vội thi triển Thiên Phượng Thần Mục đánh giá bốn phía nhưng không phát hiện được gì. Do dự một lát, hắn duỗi tay vỗ tại bên hông, tế ra một cái cổ chung màu tím có khắc họa văn chi chít, tỏa ra linh khí kinh người. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết. Tử quang loé lên, tiếng huyên náo làm người buồn bực truyền vào tai. Vô số con Ô Nha Ma Điểu rất lớn xuất hiện. Đám quạ ma màu đen này có ba con mắt, toàn thân được bao phủ bởi một tầng ma hỏa mầu xám trắng phát ra khí tức âm hàn. Hỏa Diễm Thi Nha! Đây chính là sủng vật thu được từ Vạn Thú Tôn Giả. Mấy trăm năm trôi qua, thực lực Lâm Hiên đã vượt xa Vạn Thú. Chỉ là hắn đã bỏ rất nhiều tâm huyết đào tạo đám thi nha. Càng vui mừng là, không ngờ bọn chúng ở trong Bách Linh Chung thì có thể tiến giai. Vậy giống như Vạn Hồn Tháp, Bách Linh Chung cũng là Thông Thiên Linh Bảo có hiệu quả bồi dưỡng linh thú. Qua mấy trăm năm thì thần thông của đám Hỏa Diễm Thi Nha đã vượt xa trước kia. "Đi! " Lâm Hiên điểm ra một chỉ. Đàn Hỏa Diễm Thi Nha xoay quanh bay múa đỉnh đầu rồi nhất tề vỗ cánh, mấy ngàn lưỡi phong đao cỡ hơn thước ào ào xuất hiện, tản ra thi khí làm người buồn nôn. Trong tiếng sắc nhọn thì kích bắn tới một chỗ. Đòng thời ngân quang trong mắt Lâm Hiên càng thêm chói lòa, tựa hồ muốn nhân cơ hội này khám phá ra nhược điểm của huyễn cảnh. Bất quá ngay sau đó, tiếng chim hót quái dị truyền ra. Chỉ thấy bạch quang chợt lóe, hơn ngàn con chim nhạn toàn thân tuyết trắng xuất hiện. Đám bạch điểu cũng đồng loạt vỗ cánh, vô số phong đao sáng lòa xuất hiện. Phốc phốc phốc! Hai đạo công kích xoắn vào nhau giữa không trung Nhất thời đao quang kiếm ảnh ngút trời, tiếng bạo liệt giống như vạn mã bôn đằng không ngừng truyền ra. Lâm Hiên thấy thì nhướng mày, duỗi tay về điểm phía trước. Đám Thi Nha lại há mỏ phun ra những đạo thi hỏa xám trắng có chứa hủ thi chi độc. Uy lực còn đáng sợ hơn phong đao kia rất nhiều. Có điều đàn phi điểu xa xa cũng có động tác. Chúng phun ra tầng tầng bạch khí ngưng kết thành những khối băng cầu, đối đầu ùng thi hỏa thì vẫn bất phân thắng bại. Chiến cuộc lại một lần nữa giằng co. Quan sát một thoáng, Lâm Hiên ẩn ước như đoán được điều gì. Tiếp tục đem Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn tế ra, trong nháy mắt thì một thanh phi kiếm cũng quỷ dị xuất hiện. Tiếng va chạm rổn rảng truyền ra. Phi kiếm cùng Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn đánh đến bất diệc nhạc hồ. Lâm Hiên chợt nâng tay. Tức thời Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút trở về trong ống tay áo. Mặc cho thanh phi kiếm chém tới nơi cổ chủ nhân. Lại một màn không thể tin được xuất hiện. Lâm Hiên không tổn hao lấy một sợi tóc lông tóc, không phải do thân thể hắn cứng cỏi mà các phi kiếm chỉ là ảo ảnh. Tình cảnh của đám Hỏa Diễm Thi Nha cũng giống như vậy! Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, Bách Linh Chung chợt lóe hào quang. Đàn Hỏa Diễm Thi Nha cũng bay trở về. Những con linh cầm màu trắng cũng tan biến đi. Không gian bốn phía lại lần nữa im ắng, tuy nhiên ẩn chứa sát cơ làm người vô cùng lo sợ. Lúc này con Hùng Sư kim sắc đã truy đến, tuy nhiên nhìn thấy màn sương mù nồng nặc thì trên mặt lộ vẻ kính sợ. Biết rõ Lâm Hiên ở trong nhưng nó không dám tiến vào. Quang hoa chợt lóe thì hình thể nhanh chóng thu nhỏ lại. Chỉ một thoáng thì một lão giả tóc vàng kim xuất hiện. Mặt lão đầy nếp nhăn nhưng vóc người lại cao lớn uy vũ, râu tóc đều là màu đỏ vàng, nhìn qua có một luồng khí tức không giận mà uy. Nhìn tầng sương mù dày đặc phía trước. Vẻ bạo nộ trên mặt lão đã thay bằng sự nhàn nhã, không ngờ vị đại nhân kia lại đích thân xuất thủ. Tiểu tử kia thật không may! *** Huyễn thuật quá mức thâm ảo, Lâm Hiên vận chuyển Thiên Phượng Thần Mục tới cực hạn nhưng vẫn không thấy nhược điểm nào. Bất quá phải thủ một lần, tay phải hắn giơ lên lấy ra cây cổ trường mâu. Pháp lực toàn thân như hồng thủy vỡ đê điên cuồng rót vào. Ông… Trong tiếng thê lương, vô số phù văn cổ xưa hiện lên. Tinh quang chói mắt chớp lóe liên hồi. Theo sau càng nhiều những văn tự của Yêu Tộc hiện ra rồi hình thành một vòng tròn. Một pháp trận tinh xảo quỷ dị xuất hiện. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vừa lòng. Không nói hai lời, trường mâu trong tay hung hăng chém ra. Một ánh đao chói mắt xuất hiện. Bên trong còn có một pháp trận nhỏ bé, ẩn hiện một số quy tắc không gian. Roét! Không gian trước mắt mấy trăm trượng, chính xác là thế giới băng tuyết kia chợt vỡ vụn, hiện ra một hổng chừng mấy trượng. Đù đang nhanh chóng khôi phục nhưng Lâm Hiên đã thi triển Cửu Thiên Vi Bộ độn ra ngoài. Tuy đã thoát ra nhưng hắn không dám khinh tâm, liền đem Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn tế xuất. Bành! Không chút dấu hiệu, một bảo vật kỳ lạ đánh tới làm cả người Lâm Hiên cùng vòng bảo hộ bay ra ngoài. Huyết khí cuồn cuộn nơi ngực, Lâm Hiên ngưng thần nhìn lại. Đó là một cây Phá Giáp Trùy khoảng nửa thước nhưng lực công kích không gì sánh kịp. Đối phương không phải tu tiên giả Động Huyền sơ kỳ, lại còn am hiểu huyễn thuật! Chẳng lẽ là… Trong lòng Lâm Hiên đã có suy đoán, bất quá lúc này tẩu vi mới là thượng sách. Hắn giơ hai tay lên vẽ nên trên không những quỹ tích kỳ dị, trong miệng cũng truyền ra chú ngữ cổ xưa thần bí đến cực hạn. Chỉ thấy thanh quang trên người Lâm Hiên chớp động không thôi rồi biến thành màu đỏ như máu. Ngũ sắc quang hoa không ngừng lưu chuyển, lại như có sinh mệnh rất nhanh bạo tỏa ra bốn phía, tràn ngập cả mẫu che dấu thân hình hắn. "Ồ?" Một tiếng kinh hô ngắn ngủi truyền ra, cao thủ thần bí đang ẩn tàng tại chỗ tối tựa hồ có điểm kinh ngạc. Mà lão giả tóc vàng kim lúc này sớm đã trừng mắt cứng lưỡi, đương nhiên hiểu rõ thân phận của người xuất thủ. Thủy Mẫu Vương! Một trong Lục đại cường giả của Hải tộc, đồng cấp với Tam Yêu Hoàng. Đối phương là tu sĩ trung kỳ có thần thông vô cùng quỷ dị thần bí. Thủy Mẫu Tộc vốn thiên sinh am hiểu huyễn thuật. Thủy Mẫu Vương là người nổi bật nhất trong đó. Dù là tồn tại Động Huyền Kỳ, một khi bị huyễn thuật của Thủy Mẫu Vương vây khốn, muốn chạy thoát cũng không dễ. Lão giả tóc vàng kim còn nhớ. Mấy vạn năm trước đây, Sư Hoàng của tộc lão từng luận bàn với Thủy Mẫu Vương một lần. Đại chiến chỉ có thể dùng cực kỳ nguy hiểm để hình dung! Sư Hoàng bị Thủy Mẫu Vương dùng huyễn thuật vây khốn. Cuối cùng dù thoát khốn nhưng tuyệt không dễ như tiểu tử kia. Lão giả tóc vàng kim nghĩ lại thì cơ hồ cắn phải đầu lưỡi. Chẳng lẽ Thủy Mẫu Vương hợp tác nhưng bằng mặt không bằng lòng. Cố ý thả đối phương ra? Bất quá một kích bổn mạng bảo vật kia không phải giả. Như vậy tiểu tử kia thực sự dựa vào thực lực bản thân mà thoát khốn. Khó trách Vô Lương Tôn Giả lại dễ dàng ngã xuống trong tay đối phương. Bên này lão giả còn đang kinh nghi, ở bên kia Lâm Hiên không chút ngừng nghỉ. "Phốc " Trong thanh âm trầm trọng, linh quang tản ra thì thấy có tới cả gần trăm Lâm Hiên diện mạo giống như đúc. Thân hình đám này chợt lóe liền biến mất không thấy. "Ồ. ." Lão giả tóc vàng kim trừng mắt, vội đem thần thức cường đại thả ra. Bất quá trước sau chỉ vài nhịp mà đối phương đã biến mất, rốt cuộc là độn thuật gì thần diệu đến như thế? Hay là trên người hắn có mang Tùy Cơ Truyện Tống Phù? Lão giả tóc vàng kim lắc đầu. Tùy Cơ Truyền Tống Phù là vật nghịch thiên, đối phương sao lại có được? Nếu có thì gia hỏa này là thần thánh phương nào? Lão đang cúi đầu trầm ngâm thì lúc này không gian dao động, linh quang chợt lóe thì nơi hư không hiên ra một bóng người. Là một lão giả cao gầy chừng ngũ tuần, ngũ quan rất bình phàm mà ăn vận cũng rất đơn giản, thậm chí trên người phất ra linh áp ở cảnh giới Nguyên Anh Trung kỳ. Tuy nhiên Yêu tu sư tộc không dám có nửa điểm khinh thị, cung cung kính kính ôm quyền hành lễ: "Tham kiến Thủy Mẫu Vương. Đa tạ đạo hữu trượng nghĩa xuất thủ" Như vậy lão giả này đúng thật là Thủy Mẫu Vương không thể nghi ngờ. Thủy Mẫu sở trường về ám sát, nói đơn giản như hạng thích khách thế tục. Tộc vương đương nhiên là sát thủ đứng đầu. Người như thế, nếu lại có khí độ cùng bộ dáng vương giả há không phải để người ta chú ý hay sao? Càng bình phàm mới càng có lợi. Các đời Thủy Mẫu Vương chưa từng xuất hiện qua kẻ nào anh tuấn tiêu sái. Lúc này trên mặt lão giả nhìn không ra hỉ nộ, dường như sự tình Lâm Hiên chạy thoát chẳng liên quan, chỉ thản nhiên mở miệng: "Đã khiến đạo hữu chê cười, tiểu gia hỏa kia không phải kẻ tầm thường, thậm chí không phải là tu sĩ tiểu giới diện này" "Ý của đạo hữu là…" Lão giả tóc vàng kim có điểm ngạc nhiên. "Thực lực của Tu Tiên Giới Đông Hải thế nào, trong lòng ta và ngươi đều biết. Tuyệt không có lão gia hỏa nào có thể dạy được cao thủ như vậy. Chỉ là Ly Hợp mà thực lực đã mạnh cỡ này, hơn nữa bảo vật trên người. . ." Nói tới đây trong mắt Thủy Mẫu Vương bắn ra dị quang: "Ngươi có biết tại sao hắn có thể bài trừ được huyễn thuật của Bổn vương?" Lão giả tóc vàng kim lắc đầu. "Trong tay tiểu tử kia có một cây cổ trường mâu có thể điều động pháp tắc không gian." "Điều động pháp tắc không gian?" Lão giả tóc vàng kim thất sắc: "Đạo hữu xác định không lầm?" "Ta cũng không chắc" Thủy Mẫu Vương chợt lộ tia cười khổ: "Dù sao bổn vương chưa tham ngộ được pháp tắc như vậy, chỉ là xem miêu tả trên điển tịch nên khá mơ hồ. . ." Lão giả tóc vàng kim cũng gật đầu đầu. Bất quá còn rất nhiều điểm nghi ngờ: "Có lẽ đạo hữu đoán đúng, hắn rất có thể tu tiên giả từ giới diện khác. Nhưng hắn sao có thể tới đây được?" "Ta cũng không rõ, nhưng gia hỏa này có lai lịch ra sao thì đâu quan hệ gì đến bổn vương? Vừa rồi ta chỉ là nể tình minh hữu mà ra tay giúp ngươi. Ta với hắn ngày xưa không oán ngày nay không cừu. Coi như tiểu gia hỏa kia đại tài cỡ mấy thì bổn vương cũng không chút sợ hãi, tin tưởng hắn cũng không rỗi hơi đi tìm Thủy Mẫu Tộc gây sự" Thủy Mẫu Vương thở dài, theo sau xoay chuyển lời nói. Lão giả tóc vàng kim trố mắt. Xem ra đành phải về thông báo lại với Sư Hoàng. Mà ở một nơi khác, hai lão quái vật Nhân tộc quan sát một màn này thì có điểm hả hê. Một lão giả tầm ngũ tuần có khuôn mặt chữ điền, tướng mạo đường đường. Còn lại là một lão giả vận trang phục đạo sĩ, tiên phong đạo cốt. Trên lưng đeo một thanh trường kiếm. Hiển nhiên là một bảo vật phi phàm nhưng không để trong túi trữ vật, tình huống này ở tu tiên giới thật không có mấy. Hai người đều là tu tiên giả Động Huyền trung kỳ, cảnh giới không kém Thủy Mẫu Vương. Chiến cuộc đã phát triển đến bước này. Hải tộc cùng Yêu Tộc đều phái người đến đây. Nhân tộc sao có thể chậm trễ, kỳ thật bọn họ sớm đã tới Cửu Tiên cung. "Ông lão, ngươi đoán tiểu tử Ly Hợp kia xuất thân từ đâu, không ngờ đã gây cho lão gia hỏa Thủy Mẫu Vương một màn kinh ngạc" Tu sĩ khuôn mặt chữ điền thản nhiên nói nhưng đáy mắt lộ vẻ hưng phấn. "Ta cũng không rõ" Lão đạo lắc đầu: "Tóm lại cứ kêu thủ hạ lưu ý đến tiểu gia hỏa này. Khẳng định hắn rất có tiền đồ, nhất định phải coi trọng một chút, không thể để rơi vào trong tay Yêu Tộc hoặc Hải tộc." "Điều này ta rõ ràng. Chỉ là hành tung của đối phương phiêu hốt bất định, muốn tìm cũng không phải dễ" Tu sĩ mặt chữ điền lộ vẻ băn khoăn. "Ừm, cứ làm hết sức là được, dù sao thì tiểu gia hỏa này cũng là tu tiên giả Nhân tộc. Riêng điều này đã đủ làm chúng ta vui mừng." Lão đạo sĩ sờ bộ râu quai nón mỉm cười. Lâm Hiên đương nhiên không rõ có người đang đàm luận về hắn. Lúc này hắn đã chạy xa tới mấy chục vạn dặm. Cho dù thân thể mạnh mẽ tới cỡ nào, liên tiếp thi triển hai mươi hơn lần Huyễn Ảnh Độn thì pháp lực gần như khô kiệt. Cũng may có Vạn Niên Linh Nhũ, song dù thánh vật cỡ nào cũng không thể khôi phục thân thể ngay lập tức. Cần nghỉ ngơi đả tọa trong một thời gian ngắn. Lâm Hiên đem thần thức thả ra, mấy ngàn dặm không có gì bất thường. Lúc này dù lão quái vật Động Huyền Kỳ cũng không thể đuổi kịp. Lần này thật đúng là vô cùng nguy hiểm, gia hỏa thần bí dùng Huyễn Trận vây khốn hắn chắc chắn là cao thủ của Thủy Mẫu Hải tộc. Kết hợp với cảnh giới Động Huyền trung kỳ thì rất có thể chính là Thủy Mẫu Vương. Có điều dường như Thủy Mẫu Vương không dốc toàn lực, nếu không muốn chạy cũng không dễ như thế. Như vậy chỉ e gã Vô Lương Tôn Giả cũng là một nhân vật trọng yếu trong Sư tộc. Vừa phán đoán Lâm Hiên vừa mở ra một động phủ tại một sơn cốc, bày trận rồi nhanh chóng tiến vào đả tọa. Đảo mắt qua một tuần trăng thì nguyên khí đã khôi phục hoàn toàn. Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng bay đi. Hắn đương nhiên không mạo hiểm trở lại Cửu Tiên Thành, bất quá gần đó còn rất nhiều đảo nhỏ. Hiện tại cần một tấm hải đồ. Lâm Hiên nhắm mắt đem thần niệm thả ra. Rất nhanh hóa thành bay về bên trái. Một đạo kinh hồng khá lớn do mấy người liên hợp khu sử hiện ra. Mơ hồ có thể thấy được hai nam một nữ, là một đôi phu thê cùng một gã nhi tử. Lâm Hiên trực tiếp ngăn cản khiến đôi phu thê kia không khỏi thất sắc: "Tiền bối, không biết người có gì phân phó, phu thê vãn bối nhất định hết sức làm theo " Nam tử nọ chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, khuôn mặt như ngọc. Bộ dáng ổn trọng thành thục nhưng lúc này đang cười trừ cung kính. Khi ánh mắt Lâm Hiên đảo qua nữ tử thì lộ tia kỳ lạ. Nữ tử này nhìn qua chỉ tầm hai mươi, dung mạo cũng thuộc loại bình thường. Thấy ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm vào thê tử. Nam tử kia có vài phần tức giận nhưng cũng đầy nghi hoặc. Ái thê không phải là mỹ nữ, gia hỏa trước mắt dù có háo sắc cũng không lý nào nhìn trúng? Cũng may rất nhanh Lâm Hiên liền mỉm cười mở miệng: "Không biết tiểu cô nương có quan hệ gì với Kim Linh?" "Kim Linh, làm sao người biết danh tự của tổ mẫu?" Nữ tử ngẩn ngơ. "Tổ mẫu?" Lâm Hiên lắc đầu cười khổ. Xem ra nha đầu Diệp Bình Nhi nói không sai. Khi trước Yêu Linh Đảo gặp phải không gian loạn lưu, nha đầu Kim Linh nhân họa đắc phúc bị truyền tống tới Linh giới. "Người biết tổ mẫu, chẳng lẽ tiền bối cũng tới đây từ Yêu Linh Đảo hạ giới?" Nữ tử vừa mừng vừa sợ lên tiếng. "Tu tiên giả Yêu Linh Đảo? Ừm, cũng có thể nói như vậy, Lâm mỗ đã từng ở đó" Lâm Hiên thản nhiên lên tiếng nhưng trên mặt lộ chút hoài niệm. "Tiền bối họ Lâm, chẳng lẽ tên một chữ là Hiên?" Nữ tử lại kinh hỉ lên tiếng. "Không sai, chẳng lẽ tổ mẫu của ngươi từng nói qua?" Xảo hợp nghe đến cố nhân, Lâm Hiên lộ vẻ ôn hòa. Nữ tử kia nghe thì liền quỳ xuống giữa không trung:"Vãn bối Nguyệt Hoa xin tham kiến thiếu chủ." "Không cần như thế, khi Lâm mỗ rời khỏi Yêu Linh Đảo thì đã không còn là thiếu chủ của Ly Tuyến Hạp, ngươi không cần khách khí" Lâm Hiên thản niên nói. Với tu vị hiện tại của hắn thì những tính toán khi xưa về Kim Linh sớm đã bay theo gió. "Tiền bối đừng nói vậy. Mỗi khi tổ mẫu nhắc tới người đều một mực cảm kích cùng tôn kính. Người đã từng di ngôn lại rằng, thế hệ sau nhất định phải thờ tiền bối như chủ, Nguyệt Hoa chẳng ra gì nhưng không dám làm trái lời tổ mẫu." Nữ tử vừa nói vừa khẽ kéo trượng phu cùng nhi tử, hai người cũng quỳ xuống. "Di ngôn? Kim Linh đã qua đời?" "Vâng" Nguyệt Hoa khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vài phần bi thiết: "Tổ mẫu dù xảo hợp tới Linh giới nhưng do thiên tư nên không thể kết anh thành công, từ mấy trăm năm trước đã buông tay về cõi tiên." Lâm Hiên khẽ gật đầu, tuy nhiên trên mặt có điểm cổ quái. Thiên tư? Kim Linh! Hắn không nhớ lầm thì nàng có linh căn Kim thuộc tính tinh thuần. So với Thánh Linh Căn còn hơn một bậc. Có thật nàng tọa hóa là do thiên tư? Bất quá ngẫm lại Tu tiên giới chuyện gì cũng có, đây cũng là bình thường. Thấy Lâm Hiên trầm mặc không nói, hai phu thê nhìn nhau đầy thấp thỏm. "Thiếu chủ, không biết người ngăn ngu phu phụ là có gì phân phó?" Nguyệt Hoa chậm rãi mở miệng. "Không có gì, ta chỉ muốn một tấm hải đồ, có thể đến chỗ nào để mua" Lâm Hiên đạm nhiên nói. "Cái gì, hải đồ?" Hai phu thê nghe xong không khỏi dở khóc dở cười, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là chuyện không đâu hù dọa bản thân. Hải vực nơi này tuy rộng lớn nhưng cổ tu sĩ sớm đã tìm hiểu, phục chế hải đồ vào trong ngọc giản. Chỉ cần vài khối hạ phẩm tinh thạch là có thể mua được trong các phường thị. Nam tu nhanh chóng lấy ra một cái ngọc giản thanh thúy bích lục cung kính đưa tới. Lâm Hiên tiếp nhận liền đem thần thức chìm vào. "Không sai, đúng là hải đồ mà Lâm mỗ cần." Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vừa lòng, theo sau ánh mắt dừng tại thiếu niên ở phía sau hai người. Chú thích: (1) Thủy mẫu: Loài Sứa