Cùng lúc đó, bên ngoài không biết bao nhiêu vạn dặm. Chỉ nghe tiếng chém giết rung trời, dù có Lâm Hiên tọa trấn nhưng số lượng cổ ma quá nhiều. Tu sĩ cùng yêu tộc dần dần không địch lại, cũng may Lưu Oánh đã suất lĩnh trung quân tới kịp. Trận tuyến lại trở nên cân bằng. Chỉ thấy trên trời dưới đất, khắp nơi đều là tu tiên giả cùng ma tộc. Pháp bảo tung hoành, linh quang ma khí không ngừng xuyên không. Song phương đang đại chiến long trời lở đất thì một tiếng nổ còn khủng khiếp hơn sấm sét giữa trời quang vạn lần nổ ra, dù tiếng ầm ĩ cả ngàn vạn tu sĩ đang đấu pháp cũng không thể che át được. Trong chớp mắt, bất luận tu sĩ hay cổ ma đều ngẩn người dừng tay, sau đó lại điên cuồng chém giết. Lúc này lấy Lâm Hiên làm trung tâm, quang hà cuốn qua trong vòng trăm trượng. Tất cả cổ ma ở trong đều biến thành hư vô, Nguyên Anh cũng không thể thoát ra. Hắn đi tới đâu là cổ ma chung quanh lập tức như thủy triều thối lui. Chẳng qua có ở đây chém giết nhiều đến mấy cũng không có ý nghĩa. Lâm Hiên đã cảm giác thiên địa nguyên khí lưu chuyển vô cùng cổ quái nơi phương xa, không gian truyền đến chấn động rất khẽ như là phá toái hư không. Ý nghĩ vừa nổi lên, vẻ mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng. Như vậy đã rõ đám cổ ma có hậu chiêu, tập kết lực lượng tinh nhuệ là muốn ngăn cản tu sĩ ở chỗ này, tranh thủ thêm thời gian. Vậy nơi tổng đà cổ ma đã xảy ra biến cố gì? Trong lòng nghi hoặc, Lâm Hiên phất tay áo một cái. Vài đạo kiếm quang bay vút ra, chia ra bay tới tứ nữ Bái Hiên Các cùng Lưu Oánh. Phi kiếm truyền thư! Sau đó thân hình hắn lóe lên, bay vút về phía bên trái. "Thiếu gia muốn đi tổng đà cổ ma" Lục Doanh Nhi ngẩng đầu thì thầm, nhìn phi kiếm truyền thư trong tay thì trong mắt lập lòe dị quang, ánh mắt ẩn hiện tia lo lắng rồi lại trở nên kiên quyết. Sắc mặt Lưu Oánh thì trở nên âm trầm. Sư thúc đã rời đi, viện quân do Khang Khiếu Nhụ suất lĩnh còn chưa tới. Đối với cục diện trước mắt, cần phải gia tăng thế công. Lưu Oánh phất ngọc thủ một cái, thêm một tiên kiếm bay vút ra chém giết cổ ma. *** Trở lại tổng đà cổ ma, lúc này đạo ma phong quanh quang cầu đã tản ra, linh quang cũng dần dần ảm đạm, hiện ra một thiếu nữ tóc bạch kim niên kỷ tầm mười tám mười chín. Thiếu nữ này để lộ đôi chân trần nhỏ nhắn, trên thân không mảy may chút pháp lực, tựa như một nữ tử phàm nhân. Chẳng qua, tất cả Yêu ma nếu thấy nàng đều lộ vẻ cung kính cùng sùng bái không thôi. Chính là Băng Phách Ma Tổ, Ma tộc đệ nhất mỹ nữ! Cùng Tu La Vương và Cửu Vĩ Thiên Hồ, được xếp hàng tam đại mỹ nữ trong tam giới. Dung mạo của nàng xinh đẹp không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, chim sa cá lặn cũng được mà hoa nhường nguyệt thẹn cũng thế, tất cả đều không xứng để so với nàng. "Nô tài tham kiến tiểu thư" Ma tộc thiếu nữ thấy nàng hiện thân thì vội quỳ xuống. "Làm tốt lắm." Ánh mắt Băng Phách Ma Tổ đảo qua chung quanh, thần sắc lạnh nhạt mở miệng. "Tiểu thư quá khen, ta chỉ làm theo phân phó của người" Thiếu nữ cung kính nói. "Tình huống bây giờ thế nào?" Băng Phách Ma Tổ vẫn một bộ lạnh nhạt. "Hiện tại..." Thiếu nữ ngẩng đầu, đang muốn giải thích thì Băng Phách Ma Tổ đã nhấc chân trái bước ra một bước nhỏ. Thoáng một cái đã vượt qua khoảng cách hơn hai mươi trượng, tới bên cạnh Ma tộc thiếu nữ. Súc Địa thuật? Không đúng, là một thần thông không gian cao cấp nào đó. Xảo Vân đang còn ngẩn ngơ thì Băng Phách đã đưa ngọc thủ nhẹ ấn xuống đỉnh đầu nàng. Một tầng ma khí hiển hiện, Băng Phách không chút do dự thi triển Sưu Hồn Thuật đối với thị nữ của mình. Kỳ quái chính là trên mặt Xảo Vân không chút thống khổ, vẫn một bộ đầy vẻ cung kính. Ngắn ngủn một tuần trà, Băng Phách Ma Tổ thu hồi ngọc thủ, trên mặt có điều suy nghĩ: "Thì ra là thế, không ngờ các ngươi phải lui về giữ Thiên Châu" "Tiểu thư thứ tội, là tiểu tì vô dụng, không ngờ Hạ giới lại xuất hiện một tu tiên giả Động Huyền kỳ... ." Mặt mũi Xảo Vân tràn đầy sợ hãi nói. "Được rồi" Băng Phách Ma Tổ khoát tay:"Về điểm này ngay cả bản thân ta cũng không dự liệu được. Có hắn tọa trấn nơi này, nhiệm vụ của các ngươi khó tiến triển cũng là bình thường." "Đa tạ tiểu thư không trách. Chỉ là việc này thật có điểm kỳ lạ, theo lý thì tu tiên giả Động Huyền Kỳ không có khả năng phá toái hư không xuống Hạ giới." "Điều này rất khó nói. Tu tiên giới vô vàn kỳ sự, huống chi còn chưa biết Lâm tiểu tử kia có lai lịch thế nào" Băng Phách Ma Tổ chậm rãi nói. "Tiểu thư, nô tỳ đã điều tra lai lịch của người này. Hắn vốn là tu tiên giả Thiên Vân thập nhị châu, hơn bốn trăm năm trước đã thất tung trong Tu La Môn" "Tu La Môn..." Băng Phách Ma Tổ nghe đến đây vẻ mặt thoáng trở nên cổ quái. Qua một chốc lại lộ vẻ tươi cười, xinh đẹp không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả. "Có ý tứ, bổn cung muốn gặp tiểu tử họ Lâm kia một lần" *** Lại nói ở bên kia, Lâm Hiên đang một đường tới tổng đà Ma tộc. Với thực lực của hắn, muốn lẻn vào thì đám cổ ma thật khó mà phát hiện nổi. Chừng nửa canh giờ sau, hắn đã tiếp cận tế đàn. Chẳng qua khi vừa tới thì nheo mắt quay đầu sang trái nói: "Đạo hữu đã có lòng đợi Lâm mỗ thì hà tất phải ẩn nấp, chẳng lẽ muốn đánh lén ta sao?" "Không tồi, chỉ là một tu tiên giả Động Huyền Kỳ mà có thể khám phá ra hành tung của bổn cung, khó trách khiến đám thuộc hạ của ta gặp khó khăn như vậy, xem ra ngươi cũng có điểm không tầm thường" Thanh âm như tiếng chuông bạc ngân lên, dễ nghe nhưng tràn đầy ngạo khí. Lâm Hiên liền nheo mắt, đáy lòng chợt nổi lên một luồng hàn khí đáng sợ. Đại địch! Hắn vội chăm chú nhìn lại, một bạch y nữ tử tiến nhập vào tầm mắt. Chỉ thấy bộ dáng thiếu nữ đầy vẻ thướt tha mà phiêu nhiên xuất trần, để hai chân trần lơ lửng giữa không trung, mờ ảo tựa như tiên nữ. Nguyệt Nhi, Tần Nghiên đều có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, Thanh nhi thì xinh đẹp mà đầy anh khí, Cầm Tâm bộ dáng ngây thơ mà ôn nhu như nước. Bốn nàng đều là mỹ nhân khó gặp, chẳng qua thiếu nữ trước mắt lại đẹp như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm. Dường như chẳng chút liên quan gì đến loài yêu ma dị giới. Trong lòng nghi hoặc, Lâm Hiên liền dùng thần thức đảo qua thì vẻ mặt càng trở nên ngưng trọng. Từ khi bước trên tu tiên đạo, đặc biệt mấy trăm năm gần đây Lâm Hiên khiêu chiến vượt cấp như cơm bữa, sớm không để tâm đến địch nhân cùng cấp. Tuy nhiên lần này hoàn toàn bất đồng, cùng là cảnh giới Động Huyền sơ kỳ nhưng đối phương lại khiến hắn cảm thấy nguy cơ rất lớn. "Đạo hữu là phân hồn của vị Ma Tổ nào hàng lâm?" Lâm Hiên chợt lạnh lùng lên tiếng. "Ồ! Nhãn quang của tiểu tử ngươi cũng không tệ" Bên kia, Băng Phách cũng cảm thấy có điểm bất ngờ, cười nhẹ nói:" Như vậy đi, nếu ngươi chịu quy thuận bổn cung, ta có thể thi triển ma khí quán thể, biến ngươi trở thành một thành viên của thánh tộc." "Ma khí quán thể sao? Thứ cho Lâm mỗ không có hứng thú đó, dù thế nào thì tu vị hiện tại của đạo hữu chỉ là Động Huyền sơ kỳ, nói lời này không cảm thấy quá mức phô trương sao" Lâm Hiên nhàn nhạt mở miệng. Phân hồn của Ma Tổ thì sao? Không phải có một gia hỏa đẳng cấp này đã bị hắn cùng Vọng Đình Lâu liên thủ diệt sát tại Bồng Lại Sơn sao! "Gia hỏa to gan lớn mật, ngươi có biết mình đang tiếp chuyện với ai chăng? Sao có thể đem so sánh tiểu thư nhà ta với đám Ma tổ bình thường, ngay cả Cổ Ma Thánh Chủ còn không đủ tư cách xách giày cho tiểu thư nhà ta!" Lời Lâm Hiên còn chưa dứt thì tiếng mắng từ xa liền truyền vào tai, không phải Băng Phách mà là thiếu nữ Ma tộc phẫn nộ lên tiếng: "Chỉ là một tên Động Huyền Kỳ, tiểu thư thi triển ma khí quán thể đã là vinh hạnh cho ngươi, không cảm kích mà còn dám dùng ngôn từ bất kính, đúng là một tên không biết trời cao đất dày, trực tiếp diệt sát còn là tiện nghi cho ngươi, nên ném vào Hàn Băng Ma Ngục mới đúng." "Im lặng, ai cho ngươi lắm mồm" Băng Phách Ma Tổ nghe thì lộ vẻ không vui, không thấy có động tác gì mà một đạo ma khí màu trắng bay vút ra, bắn vào mi tâm Ma tộc thiếu nữ. "A!" Vẻ mặt Xảo Vân trở nên thống khổ, toàn thân phát run liền quỳ xuống, không dám mở miệng nhiều lời nữa. Sắc mặt Lâm Hiên cũng có điểm khó coi. Vừa rồi bạch y thiếu nữ trừng phạt thị nữ nhưng thực chất là muốn giảm nhuệ khí của hắn. Vừa rồi động tác của đối phương quá nhanh, thị lực hay thần thức đều không kịp quan sát, chỉ thấy dường như tay trái của thiếu nữ rung lên rất nhỏ mà thôi. Xem ra không dễ đối phó, bề ngoài Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng thầm hít một hơi lạnh. "Thế nào, đạo hữu đã nghĩ kỹ lời đề nghị của bổn cung?" Băng Phách mỉm cười. Một tên tu tiên giả Động Huyền Kỳ, làm sao nàng lại để trong mắt. Tuy nhiên ma công của nàng tu luyện rất huyền diệu, đối mặt với kẻ này thì mơ hồ cảm ứng có điểm khó giải quyết. Có khả năng phải lâm vào khổ chiến, không đánh mà chiêu hàng được đối phương mới là thượng sách. Hai người chưa động thủ nhưng đã ngầm đấu trí. Nghe lời đối phương, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ lưỡng lự:"Trước khi ta lựa chọn, xin hỏi người là vị Thánh Tổ nào?" "Bổn cung là Băng Phách, không biết đạo hữu đã từng nghe nói?" "Cái gì, Băng Phách Ma Tổ?" Lâm Hiên thất sắc, hắn sao có thể chưa nghe đến một trong chín Chân Ma Thủy Tổ. Không ngờ lai lịch đối phương biến thái vượt quá dự liệu, khó tránh lại mang đến cho hắn áp lực cường đại như vậy. "Thì ra là Băng Phách đại nhân hàng lâm, Lâm mỗ thật sự là thất kính, bất quá..." Lời còn chưa dứt thì Lâm Hiên đột nhiên phất tay áo một cái. Một đạo hoa quang rực rỡ tứ sắc lưu ly bay vút ra. Huyền Linh Thiên Hỏa! Lại nói dù bạch y thiếu nữ này là chân tiên đi nữa, chỉ là một phân hồn thì Lâm Hiên cũng không dễ đầu hàng. Biết thân phận đối phương thì hắn liền chớp thời cơ, tính dùng thủ đoạn lôi đình hạ sát thủ. Chỉ thấy linh quang chợt lóe, Huyễn Linh Thiên Hỏa đã tới trước mặt bạch y thiếu nữ. "Muốn chết !" Băng Phách Ma Tổ giận tím mặt. Chỉ một tiểu tử Động Huyền Kỳ, biết thân phận của nàng còn dám động thủ, không phải là chán sống sao? Trong miệng nàng quát khẽ một tiếng, tay ngọc giơ lên, bàn tay trắng muốt chợt lóe ma quang. Không dùng bất cứ bảo vật gì mà để bàn tay trần trảo về Huyễn Linh Thiên Hỏa. Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, nhịn không được hít một hơi. Đối mặt một cường địch quỉ dị như vậy, uy lực Huyễn Linh Thiên Hỏa tuy lớn nhưng còn chưa đủ. Lâm Hiên lật tay phải, một thanh thiền trượng hỏa hồng hiện ra trong tay. Hắn liền đem pháp lực toàn thân truyền vào. Nhất thời kim quang đại phóng, thanh âm Phật Môn truyền vào tai. Theo sau chính là một luồng phật lực hùng hậu, chen chúc tràn ngập đẩy lui ma khí đầy trời. Có hiệu quả khắc chế yêu ma lớn nhất chính là thần thông Phật môn. Lâm Hiên có cơ duyên luyện hóa được Kim Cương Xá Lợi nên có thể sử dụng bí thuật Phật Môn, hơn nữa thiền trượng trong tay uy lực không nhỏ. "Thông Linh Phật Bảo sao!" Tuy thực lực phân hồn không thể so sánh với bản thể nhưng nhãn quang và kinh nghiệm không kém, trên mặt Băng Phách tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng không chút sợ hãi. Thoáng chốc tay ngọc tiếp lấy Huyễn Linh Thiên Hỏa. Bàn tay đại phóng một tầng ma quang như muốn giam cầm nó lại. Phốc! Ngoài dự liệu của thiếu nữ, vừa mới tiếp xúc với tứ sắc lưu ly thì ma khí màu trắng sữa đã bị bài trừ trong nháy mắt, theo sau là thiên hỏa bùng tới tay ngọc. Bụp một tiếng, trên mặt Băng Phách thoáng hiện vẻ thống khổ. Trong nháy mắt cả bàn tay biến thành màu đen rồi tan thành bụi phấn. Không chỉ thế, hỏa diễm kỳ dị liền lan rộng, nháy mắt đã tới khuỷu tay. Quả nhiên Huyễn Linh Thiên Hỏa không làm Lâm Hiên thất vọng. Cho dù là Chân Ma Thủy Tổ, nhất thời sơ ý cũng bị thương không nhỏ. Kết quả này khiến Băng Phách có điểm kinh ngạc. Tuy thế với một tồn tại đỉnh phong tam giới không biết bao nhiêu vạn năm. Kinh mà bất loạn, bạch y thiếu nữ liền hé mở miệng thơm, phun ra một đạo ma khí tinh thuần màu hắc hồng. Phốc! Phốc! Ma khí hắc hồng chợt lóe hóa thành vô số hỏa xà công tới Huyễn Linh Thiên Hỏa. Uy lực của Thiên Hỏa cường đại nhưng bí thuật của Băng Phách cũng không kém. Thiên Hỏa vừa bị ngăn trở thì tay phải bạch y thiếu nữ đã điểm ra một chỉ. Ngân quang chợt lóe, huyết hoa bắn tóe mà ra. Không ngờ một đạo ngân quang đã chặt đứt nửa cánh tay trái. Tráng sĩ tự đoạn tay! Huyễn Linh Thiên Hỏa liền mất đi hiệu quả. Bất quá lúc này ngàn vạn bóng trượng đã đánh tới đỉnh đầu nàng. Bóng trượng chưa đến mà không khí xung quanh đã bị nén lại, phảng phất muốn giam cầm đối thủ. "Đáng ghét !" Băng Phách giơ cánh tay còn lại, trong mắt mơ hồ hiện lên sát khí. Ngoài dự đoán là nàng không tránh không né, mặc cho ngàn vạn bóng trượng hợp nhất đánh xuống. A! Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, trên mặt bạch y thiếu nữ hiện vẻ không cam lòng, không ngờ thân thể tan thành hư vô. Dễ dàng diệt sát cương địch nhưng trên mặt Lâm Hiên không chút vui mừng, theo kinh nghiệm thì thân hình chợt lóe, thi triển Cửu Thiên Vi Bộ rồi xuất hiện bên ngoài ngàn trượng. Tại lúc hắn vừa biến mất thì xoẹt một tiếng rất nhỏ rồi không gian dao động, một chùm tơ bạc như lông trâu bắn trúng tàn ảnh còn để lại. Nhìn qua công kích không lấy gì làm đặc biệt, tuy nhiên tại chỗ hư ảnh bị đâm trúng nổ bắn ra quang hoa chói mắt, đủ thấy uy lực không phải tầm thường. Ở xa xa Lâm Hiên nheo mắt nhìn lại, tròng mắt chợt lóe ngân quang. Chỉ thấy tại chỗ phát ra tơ bạc vừa rồi bồng bềnh như sóng, không gian mơ hồ dao động. Hừ! Lâm Hiên thầm hít vào một hơi rồi thầm đánh giá lại bạch y thiếu nữ. Vừa rồi Huyễn Linh Thiên Hỏa đắc thủ chẳng qua do đối phương quá khinh địch. Băng độc thôn phệ và ăn mòn bốn loại thuộc tính đều xuất hiện nhưng chỉ có ba loại có hiệu quả, băng hỏa không thể phát ra nổi chút uy lực. Băng Phách Ma Tổ, sở trường chính là pháp thuật hệ băng! Hai người giao thủ chỉ trong giây lát nhưng thập phần hung hiểm, nói dạo qua quỷ môn quan một vòng cũng không quá. Một kích không có hiệu quả, tiếp tục đánh lén cũng vô dụng. Không gian dao động rồi bạch y thiếu nữ xinh đẹp chân trần lại hiện ra giữa không trung với thần sắc cực kỳ lạnh nhạt, cánh tay phải còn lại nhẹ nhàng nâng lên vuốt những sợi tóc bạch kim óng ả khẽ rối trong gió. "Ta đã quá xem thường ngươi, không nghĩ ngươi lại lớn gan như vậy" "Lá gan Lâm mỗ cũng bình thường thôi, nếu đích thân bản thể Ma Tổ hàng lâm nơi này, chắc chắn tại hạ đã sớm đầu hàng." Lâm Hiên mỉm cười nói. "Hừ, miệng lưỡi trơn tru." Băng Phách cười như nắng xuân xua tan băng tuyết, một vẻ xinh đẹp động lòng người, biểu hiện không giống như đang đối đấu với cường địch. Dường như trong mắt nàng, Lâm Hiên chỉ là con kiến hôi, tuyệt không xứng làm địch nhân. "Ngươi nghĩ là phân hồn của bản cung không thu thập được ngươi, quá ngây thơ rồi." Lại là một làn âm thanh còn dễ nghe hơn họa mi hót truyền ra, theo sau đó là ma khí màu trắng sữa theo gió mà động, không chút hung ác như ma khí tầm thường rõ mà lại rất phiêu nhiên xuất trần. Chỉ thấy ma khí tụ lại bao bọc vết thương nơi vai trái thiếu nữ, một màn khó tin xuất hiện. Một cánh tay trắng nõn lần nữa mọc ra, chỗ Huyễn Linh Thiên Hỏa ăn mòn giống như chưa từng bị thương. "Ồ.." Kiến thức của Lâm Hiên cũng coi như uyên bác, khi thấy màn này cũng ngây người. Cho dù đại năng tu tiên giả, cụt tay mà dễ dàng hồi phục như vậy đúng khiến người mở rộng tầm mắt, không hổ là Chân Ma Thủy Tổ, thần thông quả là kỳ dị kinh người. Thực ra Lâm Hiên không biết hắn đã xem trọng thiếu nữ trước mắt. Nếu là bản thể của Băng Phách, không dựa vào ngoại lực thì không thể phục hồi nhanh như thế. Khối hóa thân này có đặc thù là nhân sâm vạn năm, thảo mộc vốn có thiên phú dễ dàng phục hồi thân thể, không tổn hại đến nguyên khí của phân hồn. Kinh ngạc trong một thoáng. Trong mắt Lâm Hiên chợt hiện lệ quang, phất tay áo một cái. Hàng trăm đạo kiếm khí như đàn cá bơi ra, đón gió chợt lóe rồi số lượng tăng đến cả ngàn. Thanh thế quả thực kinh người, ùn ùn kéo đến Băng Phách. Có điều ngẫm lại, đến công kích của Thông Linh Phật Bảo còn không tác dụng, Lâm Hiên tiện tay chém ra kiếm khí chỉ để mê hoặc đối phương mà thôi. Hắn liền nhân cơ hội điểm ra một chỉ. "Vù.." Trong tiếng xé gió, như cá kình hút nước. Huyễn Linh Thiên Hỏa ào ào bay trở về. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Sau đó thân hình Lâm Hiên chợt lóe. Không gian như bị hòa tan, gợn sóng tỏa ra bốn phía, thân ảnh hắn liền tan biến vào trong. Cảnh tượng quả thực kỳ diệu, không rõ ảo ảnh hay là thật. Cửu Thiên Vi Bộ! Nhìn thì đúng là bí thuật này nhưng cao hơn một bậc, bởi đã Lâm Hiên biến mất mà không hiện thân trở lại, tựa như đang ẩn nấp trong hư không. Đây là bí thuật hắn mới lĩnh hội được, thần thông không gian phối hợp thuật ẩn nặc, khiến đối phương khó có thể phát hiện được hành tung. Cao thủ so chiêu, chỉ cần giấu diếm khí tức một khắc cũng đủ chiếm tiên cơ. Lâm Hiên đặt tên thần thông này là " Hư Không Ẩn Nặc Thuật". Hôm nay lần đầu thi triển, đáng tiếc gặp phải cường địch cỡ này thì không hi vọng cho lắm. Băng Pháp là ma tổ thành danh đã mấy trăm vạn năm, có thần thông gì mà chưa gặp qua. Huống chi Lâm Hiên chưa ngộ ra pháp tắc không gian chân chính, chỉ là nhìn mèo vẽ hổ mà thôi. Chỉ thấy thiếu nữ dựng đôi mày liễu, giữa trán xuất hiện một con mắt thứ ba mỹ lệ, màu sắc yêu dị bên trong không ngừng biến hóa. "Ồ!" Một tiếng la nhẹ, tại hư không phía bên trái hơn mười trượng, thân hình Lâm Hiên lảo đảo hiện ra. Quả nhiên đối phương đã phá được thần thông không gian của hắn. Con mắt đẹp kia, một khi nhìn vào sẽ hoa mắt choáng đầu. Đây là thần thông gì? Tâm niêm Lâm Hiên thay đổi cực nhanh. Vừa rồi có thể đã để lộ sơ hở, trên người hắn chợt lóe linh quang, Bích Diễm Kỳ Lân Giáp hiển hiện ra. Đồng thời tay áo phất một cái. Quang hà cuốn qua, Huyền Thanh Tử Mâu Thuẫn nối thành một quầng sáng thanh sắc, ở trên có một Thái Cực Đồ thần bí lưu chuyển không ngừng. Băng Phách thấy thì cười nhạt nâng tay ngọc điểm ra. Lệ quang nổi lên, ma khí màu trắng sữa tụ lại, vô số thanh ma kiếm lóng lánh xuất hiện trong tầm mắt, hung hăng chém tới đối phương. "Bành!" Một tiếng bạo liệt vang lên, ngay sau đó là tiếng vang thanh thúy. Lâm Hiên hít vào một hơi, pháp lực như trường giang đại hải truyền vào thuẫn bài. Trên mặt Băng Phách lộ tia bất ngờ, Tên gia hỏa này cũng có vài phần thực lực. Để xem hắn còn bao nhiêu thủ đoạn? Lại nghe tiếng cười khẽ truyền vào tai, ngọc thủ của bạch y thiếu nữ như kiếm điểm ra. Đám kiếm ma lại hóa thành những con Cự mãng lớn tới mấy trượng, vây quanh liều mạng cắn xé quầng sáng do Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn biến thành. Quyển 7: Chu du tam giới